Tác giả: Luna Huang
Ba ngày nay ở Mã gia đã quen với việc dạy trễ nên hôm nay mặc cho Cung Vô Khuyết đến quấy rối cỡ nào Mã Phi Yến cũng không chịu mở mắt. Không chọc được nàng hắn liền lặng lẽ vào hoàng cung thượng triều sáng.
Mãi cho đến khi đám tiểu thiếp của Cung Vô Khuyết chạy đến thỉnh an làm nhốn nháo cả thính tử Mã Phi Yến mới tức giận ngồi dậy. Sao nàng lại quên mất đám tiểu thiếp này cơ chứ.
Tuyết Ly chạy vào hầu hạ nàng thay y phục xong rồi bước ra ngoài. Đám nữ nhân bên ngoài chỉ còn lại hai mươi chín người thôi, mà có mười một người là mới nữa. Tự dưng nàng cũng có một chút thương tiếc cho mấy nữ nhân kia. Tuy nàng có hỏi nguyên do các nàng chết nhưng ai cũng lắc đầu bảo không biết.
Thấy Mã Phi Yến đưa tay nâng chướng mạn mỏng bước ra, đám tiểu thiếp vội vàng nhúng người hành lễ.
"Nô tỳ gặp qua tỷ tỷ."
Mắt của Mã Phi Yến quét một lượt qua mọi người trong thính tử rồi chậm rãi bước đến bên nhuyễn tháp ngồi xuống. Hóa ra Chu thị sợ nàng ghen tỵ với Chu Lệ Mẫn sẽ làm khó nàng ta nên từ sớm cũng đã đến đây.
Nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà từ trong tách nhỏ Bạch Chỉ đem đến rồi nói: "Đứng dậy cả đi."
Mắt thấy đám nữ nhân đứng dậy, Chu thị cùng nha hoàn thiếp thân của Chu Lệ Mẫn đỡ nàng ta. Chỉ là một hài tử thôi mà có cần phải làm quá như vậy không? Lúc trước Bạch Mãn Ngọc hoài thai cũng không có làm quá như vậy đâu.
"Chu di nương hoài thai nên ngồi không cần dâng trà, Ngân Chỉ, ban ghế."
Chu thị nghe vậy liền có chút không vui nhưng vẫn là hướng nàng cười nói: "Phi Yến a, ngươi chưa từng mang thai nên không biết, nữ nhân mang thai phải ngồi nệm nhuyễn mới tốt a."
Hừ! muốn lên đây ngồi cùng hàng với nàng nữa cơ đấy. Nghĩ nghĩ Mã Phi Yến liền mỉm cười đặt tách trà lên bàn đưa khăn lên lau miệng rồi nói: "Phi Yến tuy chưa từng mang thai nhưng đại tẩu cùng đường tẩu thì có a. Phi Yến còn nhớ lúc đó đại phu chỉ dặn không được đứng nhiều không hề nói đến chuyện phải ngồi nệm nhuyễn a."
"Ta đã từng hoài thai chẳng lẽ lại nói dối sao? Lại nói Mẫn nhi thân thể không tốt làm sao có thể ngồi ghế cứng như vậy?" Chu thị không hài lòng hừ một tiếng rồi lớn lối quát. Dù gì hiện tại Chu Lệ Mẫn cũng đang mang giọt máu của Cung gia trong bụng, Mã Phi Yến sẽ không dám làm gì nàng.
"Nếu đại nương thấy thân thể của Chu di nương không được tốt liền từ mai không cần đến thỉnh an nữa." Mã Phi Yến điềm đạm nói, nàng ta không đến nàng cầu còn không được a.
Chu Lệ Mẫn nắm chặt gấu váy nhẹ nhàng ngẩng đầu nói: "Nô tỳ tạ qua tỷ tỷ ban ghế, thân thể của nô tỳ đích thật không khỏe nhưng vẫn là ngồi ghế được không cần nệm nhuyễn." Nói xong nàng ta chậm rãi bước đến ghế được Ngân Chỉ bảo hạ nhân đem đến.
Mã Phi Yến gật đầu mỉm cười: "Hóa ra thân thể của muội muội thật sự không khỏe. Tuyết Ly, lập tức phân phó quản gia mang một chút tổ yến nhân sâm tặng cho Chu di nương tẩm bổ."
Nàng không muốn tranh sủng cùng nàng ta nên không chút để tâm đến nàng ta có được sủng hay không, có hoài thai hay không. Thứ duy nhất nàng cần đó là mỗi ngày sống vui vẻ không cần đấu đá là được.
Chu Lệ Mẫn ngồi trên ghế hơi khom người: "Nô tỳ tạ qua tỷ tỷ ban thưởng."
"Đại nương sáng sớm đến chỗ của Phi Yến không biết có việc gì phân phó?" Mã Phi Yến gật đầu rồi quay sang hỏi Chu thị.
Chu thị vẫn còn đang tức tối bị điểm tên nhất thời không trả lời được. Trong bụng nàng còn đang mắng chữi Mã Phi Yến nên không thể chuẩn bị được câu trả lời. Không suy nghĩ nhiều liền nói: "Ta có chuyện muốn cùng Mẫn nhi hàn huyên nhưng nàng lại đến đây nên ta cùng đi thôi."
"A" Mã Phi Yến như thông suốt kêu một tiếng rồi lại nói: "Chu di nương đã thỉnh an xong liền có thể rời đi."
Nghe bị đuổi trực tiếp như vậy, Chu thị cùng Chu Lệ Mẫn phẫn hận rời đi. Đáy mắt cố gắng che giấu sự phẫn nộ của mình. Vốn là định đến khoe mẽ một phen không ngờ lại thành ra như vậy.
Mấy tiểu thiếp còn lại lần lượt dâng trà cho nàng. Đến tiểu thiếp mang đồng bài số hai mươi bảy. Tiểu thiếp này nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, tuy là nhanh chóng che giấu đi nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng.
"Vị muội muội này, ta nên gọi thế nào?"
"Hồi lời của tỷ tỷ, nô tỳ tên Đan Đan nữ nhi của Tùng huyện lệnh ở Vĩnh châu."
Mã Phi Yến gật gù nhận lấy tách trà trên tay nàng ta nhấp một ngụm: "Hóa ra là Tùng di nương." Nàng đưa lại tách trà cho nàng ta rồi tiếp tục nhận trà của tiểu thiếp còn lại.
Nói chuyện qua một hồi, đám tiểu thiếp cũng rời đi. Tuyết Ly, Bạch Chỉ, Ngân Chỉ vội vàng hỏi Mã Phi Yến xem có từng gặp qua Tùng Đan Đan chưa, vì sao ánh mắt nàng ta nhìn nàng đầy hận ý như vậy. Mã Phi Yến cũng chẳng hiểu chỉ biết nhúng vai thôi.
Lát sau Cung Vô Khuyết trở về bảo đưa nàng tham gia cung yến. Lại phải thay một kiện y phục rồi vào cung. Tuyết Ly bảo tóc nàng tuy ngắn nhưng đã thành thân lại phải tiến cung không thể búi kiểu cô nương như ở trong phủ được. Thế là ba người bàn qua bàn lại liền giảm bớt phụ kiện trên tóc rồi búi kiểu đơn giản nhất có thể.
Cung Vô Khuyết bước đến ôm nàng từ phía sau hôn lên gò má rồi nhìn nàng trong gương đồng trách: "Do nàng tự ý cắt tóc nên giờ mới làm khó nha hoàn như vậy. Ta mua cho nàng nhiều trâm như vậy cũng không thể cài được."
Mã Phi Yến hừ một cái rồi đẩy hắn ra đứng dậy: "Đi thôi." Nàng mới không cần hắn mua cho nàng, mới không cần hắn đến đây giả vờ tốt với nàng.
Suốt dọc đường ngồi xe, Mã Phi Yến luôn khó chịu với miếng vàng chạm trỗ hình chim én tung cánh ở trên tóc, miệng chim én ngậm một viên ngọc hình giọt nước màu lam băng cứ lắc qua lắc lại trên trán. Cung Vô Khuyết nhìn biểu tình của nàng liên tục phì cười.
Đến cung yến mọi người nhìn Mã Phi Yến cứ như là ngôi sao hạng A vậy. Chỉ thiếu điều muốn chạy đến vây quanh phỏng vấn vậy. Đơn giản họ chỉ là hiếu kỳ một năm qua nàng ở đâu vì sao lại không trở về kinh thành?
Trữ vương nhìn thấy nàng cả người liền tản ra một cổ khí tức. Nàng cư nhiên dám lừa gạt hắn rồi trốn đi. Hắn cho ám vệ đi khắp nơi tìm kiếm ngay cả việc phong tỏa khắp các cửa thành cũng không tìm được. Hắn cứ nghĩ nàng sẽ trở về kinh thành tìm Cung Vô Khuyết. Không ngờ nàng lại đến Liệp thành lại còn làm hỏng đại sự của hắn. Lần này, hắn vì nàng mà tổn thất nặng nề.
Tay nắm chặt thành quyền dưới ống tay áo. Là hắn đánh giá quá thấp nàng rồi. Nữ nhân này tuyệt không thể giữ, nhất định phải tiêu diệt.
Mã Phi Yến cảm nhận được sát khí đang bay thẳng đến chỗ mình nhưng vẫn giả vờ như không biết. Vẫn là ngồi yên ổn bên cạnh Cung Vô Khuyết ai hỏi gì liền trả lời cái đó không hề nói thêm.