Tác giả: Luna Huang
Chấm dứt hồi tưởng quay trở về với thực tay, Mã Phi Yến đem cất chén rồi chạy ra bờ suối cùng Trần Tây Tư giặt y phục. Bên suối còn một đám phụ nhân nữa, nghe bọn họ trò chuyện cũng rất thú vị.
"Bùi thẩm, Quý tẩu, Dư tẩu,..." Cứ như vậy mỗi lần đến Mã Phi Yến đều liệt kê hết tên của bọn họ ra một lượt. Sau đó nhận lại nụ cười tươi tắn của bọn họ cùng tiếng chào "Kỳ cô nương".
Ở đây là thôn dân dã bọn họ nói chuyện không hề câu nệ tiểu tiết như trên kinh thành ý hệt như ở Tân Hà thôn vậy. Giọng của đám phụ nhân cứ oanh oanh xen lẫn tiếng gậy gỗ gõ vào y phục nghe rất vui tai.
"Kỳ muội muội đã đến tuổi thành gia lập thất rồi, có xem trúng nam tử nhà nào chưa? Để ta giúp ngươi ngỏ lời." Dư tẩu là bà mai mối duy nhất ở Thác Hoa trấn, nhà đã ba đời làm mai rồi chưa có vụ nào không thành. Mỗi lẫn gặp Mã Phi Yến đều nói câu này.
Lúc trước trong thôn chỉ có mỗi Trần Tây Tư dụng mạo khả ái nhất, nhưng từ lúc Mã Phi Yến đến thì danh vị hoa khôi đều bị nàng dành mất. Nam tử chưa thành thân trong làng nhìn thấy Mã Phi Yến là y như rằng hồn bị câu mất, phải rất lâu mới hồi phục được tin thần.
Mã Phi Yến cười hì hì từ chối: "Muội vẫn còn chưa nghĩ đến chuyện đó đâu."
Quý tẩu lại không đồng ý với lý do của nàng liền nói: "Câu này Kỳ muội muội đã nói hết nửa năm rồi, chẳng lẽ không còn câu nào để nói nữa sao? Cứ mãi từ chối như vậy thì lỡ thì mất, chi bằng, nhanh chóng đồng ý đi thôi."
Bùi thẩm cười ha hả trêu chọc: "Kỳ cô nương da mặt mỏng đâu như các ngươi đã thành thân lại còn lắm mồm như vậy. Kỳ cô nương nghe ta nói này, ngươi cũng nghĩ đến chuyện chung thân của mình đi thôi, không thể cứ ở Nông gia như vậy được."
Từ thẩm liền mở miệng hô to: "Chi bằng gả cho hài tử của ta đi, tên tiểu tử Phù Sinh đó tuy không mấy ưa nhìn nhưng tính tình lại rất tốt. Ta thấy nó rất có ý với Kỳ cô nương."
Mấy thiếu phụ còn lại nghe Từ thẩm ngỏ lời liền tranh nhau lên tiếng khoe hài tử hoặc là cháu trái, tiểu thúc nhà mình. Quyết không để Từ thẩm trước mũi của bọn họ đoạt người đẹp đi mất.
Trần Tây Tư nhìn khuôn mặt đỏ mọng của Mã Phi Yến liền cười khúc khích nói: "Kỳ muội muội còn nhỏ, mọi người không nên bắt nạt nàng."
Mã Phi Yến vẫn là một mực từ chối không để bọn họ dụ dỗ bản thân. Thành thân không có gì tốt cả, nàng không muốn đâu: "Vẫn là Trần tẩu tử tốt nhất."
Trở về nhà phơi y phục xong, Trần Tây Tư xuống bên thổi cơm. Mã Phi Yến lại quét sân. Nàng đến đây không ai giúp mình chải tóc nữa thế là nàng mang tóc cắt ngắn cũn. Trần Tây Tư cùng Nông A Lực là trượng phu của nàng ta thấy được liền hốt hoảng không thôi.
Mã Phi Yến chỉ cười hì hì giải bày do bất cẩn liền để tóc bị lửa cháy mất liền cắtt đi luôn. Từ đó về sau bọn họ không để nàng thổi cơm nữa.
Thấy bóng dáng to lớn bước từ ngoài vào, Mã Phi Yến ngẩng đầu gọi to: "Lực ca đã về."
Nông A Lực gật đầu nhìn nàng cười rồi hướng bếp bước nhanh, miệng không quên hô to: "Nương tử, ta trở về."
Hắn là người làm ruộng nên bắp tay cuồn cuộn, tướng tá thô lô. Mã Phi Yến nhìn hắn trong đầu liền xuất hiện bóng dáng nho nhã của Cung Vô Khuyết, sau đó rất nhanh dị nàng gạt đi tiếp tục quét sân.
Lát sau, ba người cùng dùng bữa, Nông A Lực nhìn Mã Phi Yến rồi gọi: "Kỳ muội muội."
Mã Phi Yến đang thất thần nhớ về Mã gia liền bị giọng nói thô thiển của Nông A Lực làm giật nảy mình liền hoàn hồn. Thì ra mắt nàng nãy giờ là nhìn hắn a, nhanh chóng cười chữa ngượng nói: "Muội thất thố rồi, xin lỗi Lực ca, Trần tẩu tử."
Trần Tây Tư hiền lành lắc đầu: "Vì sao lúc nào Kỳ muội muội cũng thất thần như vậy?"
Nông A Lực lại sợ Mã Phi Yến phát sinh tình cảm với hắn liền nói: "Kỳ muội muội cũng không còn nhỏ nữa, nên tìm người phối hôn thôi."
Mã Phi Yến buông đũa liền tục lắc đầu: "Không, muội không muốn gả. Nếu hai người chê muội phiền, muội có thể rời đi."
Nàng cũng biết nhiều lần bản thân cứ nhìn chằm chằm Nông A Lực khiến hắn e ngại. Nhưng nàng thực không quản nỗi bản thân a. Mỗi lần thấy hắn đối xử ân cần với Trần Tây Tư nàng lại nhớ đến Cung Vô Khuyết đối với nàng.
"Ý...ý ta không phải như vậy." Nông A Lực lúng túng không biết giải thích thế nào. Nàng cứ nhìn hắn như vậy cho dù thê tử của hắn không ăn giấm chua thì bản thân hắn cũng thấy ngại a.
Mã Phi Yến vội buông chén đũa đứng dậy nói: "Muội không khỏe, hai người cứ dùng bữa trước đi." Nói xong nàng bước ra ngoài.
Trần Tây Tư cùng Nông A Lực nhìn theo bóng lưng của Mã Phi Yến rồi lại nhìn nhau thở dài. Trong lòng bọn họ thật không biết có phải Mã Phi Yến chú ý Nông A Lực hay không.
Nông A Lực tuy không phải tuấn tú gì nhưng hắn cũng là đối tượng được yêu thích trong làng. Hắn thật thà chất phát, vọc người cơ bắp cuồn cuộn lại sực lực dồi dào rất được các cô nương để ý. Tuy đã thành thân nhưng mị lực cũng không hề giảm đi.
Mã Phi Yến bước ra ngoài suối ngồi. Tâm tư nàng bay xa trở về kinh thành, nhớ Mã Tuấn Vĩnh, Tề thị, hai huynh trưởng, tẩu tẩu. Nhớ cả Mã Phục Khanh nữa, tuy rằng nàng có ganh tị hắn cướp mất sự sủng ái của phụ thân nhưng nói cho cùng cũng vẫn là chất nhi của nàng, hài tử của ca ca nàng.
Hình bóng của Cung Vô Khuyết cứ bay qua bay lại lượn lờ trong tâm trí của nàng. Nàng dùng dức gạt thế nào cũng không loại bỏ được thế là nàng mặc kệ luôn. Tưởng niệm hắn một chút cũng tốt, hắn đối với nàng cũng được xem là ôn nhu cưng chìu.
Trần Tây Tư nhẹ nhàng bước đến ngồi bên cạnh, khẽ đặt tay lên vai nàng gọi: "Kỳ muội muội."
Mã Phi Yến giật mình quay sang: "Trần tẩu tử."
Thấy được nụ cười của Trần Tây Tư, nàng liền giải thích cho hành vi thất thố của mình, quyết không để bản thân thật sự trở thành tiểu tam: "Sở dĩ muội hay nhìn Lực ca là bởi vì muội thấy hắn đối xử rất tốt với tẩu tử. Muội cảm giác lúc trước bản thân hình như cũng được như vậy nhưng lại nhớ không ra. Hy vọng tẩu tử không hiểu lầm."
Lúc này Trần Tây Tư khẽ quay sang phía sau nháy mắt với Nông A Lực rồi nắm lấy tay của Mã Phi Yến khẽ cười: "Ta làm sao lại hiểu lầm được, Kỳ muội muội không nhớ được thân thế đã là rất khó chịu rồi. Ta cùng Nông lang cũng hiểu được."
Mã Phi Yến gật đầu rồi chuyển tầm mắt nhìn bầu trời cao. Tự nhủ nàng quyết định ra đi như vậy là đúng. Mã gia sẽ không cần vì nàng mà bất hòa nữa. Mã Tuấn Vĩnh cũng có thể đường hoàn trở về thăm lão thái gia, lão thái thái mà không e ngại bất kỳ thế lực nào.
Tay nàng mân mê miếng ngọc như ý được giấu kín trong vạt áo. Phần tình cảm của Mã Tuấn Vĩnh dành cho nàng nàng không bao giờ quên. Tay nàng bất giác lại sờ lên cổ tay phải, chiếc vòng nàng đeo bao lâu nay đã không còn nữa. Trong lòng lại trầm xuống vài phần.
Sau lời giải thích của Mã Phi Yến, không khí giữa ba người không còn căng thẳng nữa. Nông A Lực cũng bạo gan hỏi nàng có phải đã từng thành thân rồi không? Vì theo hắn đối xử ân cần như vậy chỉ có trượng phu đối với thê tử thôi.
Mã Phi Yến chỉ lắc đầu bảo không nhớ. Bọn họ cũng không bức ép nàng nữa. Nông A Lực cùng Trần Tây Tư bảo có bạc sẽ đưa nàng lên kinh thành chữa trị. Nàng chỉ cười rồi tạ ơn chứ không hề từ chối. Nơi nàng không muốn đến nhất chính là kinh thành.
Mỗi ngày việc làm của bọn họ chỉ quanh quẩn ở trong nhà, cứ mười ngày ai có khăn tay thêu, hài thêu muốn mang lên trấn bán thì Mã Phi Yến cùng Trần Tây Tư giúp bọn họ. Lúc về được trả cho vài văn tiền xem như tiền công.