"Cung Quỳnh Phương chưa từng kể với cô nghe chuyện cô ta đã đính hôn dưới quê, hay với những người khác cũng thế?" Phương Viên hỏi.
"Tôi trước nay chưa từng nghe cô ta kể chuyện này, thậm chí không biết gì về gia đình của cô ta, ai hỏi tới cô ta liền nói, cái nơi đó, đi rồi sau này không về nữa. Chi bằng tôi gọi người khác tới, anh chị có thể hỏi những người trước đây sống cùng phòng với Cung Quỳnh Phương."
"Như vậy không ảnh hưởng tới công việc của mọi người chứ?" Đới Húc hỏi, không hề có ý từ chối.
"Không sao, anh chị chờ một chút, tôi giúp anh chị tìm người." Tiểu Hà lập tức đứng dậy rời đi.
Chỉ chốc lát sau, cô ấy dẫn hai cô gái tới, một người thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, người còn lại cũng mười tám mười chín tuổi. Hai người nhìn thấy Đới Húc và Phương Viên, biết họ là cảnh sát nên cũng hơi e dè, may mà Phương Viên trẻ tuổi, là bạn cùng lứa, Đới Húc cũng mỉm cười, nói chuyện vô cùng lịch sự, hai cô gái kia trong quá trình tìm hiểu dần dần thả lỏng.
Điều hai cô gái này nói đa phần đều giống Tiểu Hà, ngoại trừ một vài chi tiết nhỏ bởi vì đã qua nửa năm, cho nên ký ức mỗi người có hơi lệch lạc.
Ngoài ra, hai cô gái từng nhắc tới một chuyện trước đó Tiểu Hà quên nói. Trước khi Cung Quỳnh Phương nghỉ việc, cô ta từng dọn ra ký túc xá, một mình thuê phòng bên ngoài. Chuyện này cách thời điểm Cung Quỳnh Phương nghỉ việc khoảng hai tháng, lúc ấy mọi người đều kinh ngạc, dù sao tiền lương của nhân viên như họ không tính là nhiều, nếu ở chung với người khác còn có thể hiểu được, đằng này Cung Quỳnh Phương thuê phòng ở bên ngoài sống một mình. Nói như vậy, tiền lương mỗi tháng cô ta phải trích hơn phân nửa để trả tiền thuê phòng. Điều này với mọi người mà nói, đều cảm thấy không thể tưởng tượng được. Huống chi, cô ta mới dọn ra ngoài hai ba tháng, lại đột nhiên xin nghỉ việc để về quê kết hôn, điều này càng khiến mọi người nghi ngờ. Chuyện kết hôn lớn như vậy, chắc chắn không phải nhất thời bồng bột, nhưng nếu đã có chuẩn bị tâm lý trên phương diện này từ sớm, vì sao hai tháng trước còn lãng phí tiền của dọn ra ngoài?
Hỏi địa chỉ nhà Cung Quỳnh Phương thuê, Tiểu Hà không biết, hai cô gái còn lại ban đầu cũng tỏ vẻ không nhớ rõ, qua một hồi suy nghĩ, trong đó có một người mơ hồ nhớ khu chung cư nằm ở chỗ nào, còn về số tầng và số phòng cụ thể thì không chắc.
Đới Húc cảm ơn bọn họ, cùng Phương Viên rời khỏi nhà hàng. Cũng sắp tới giữa trưa rồi, nên hỏi cũng đã hỏi hết, đương nhiên không thể ở lại tiếp tục lãng phí thời gian của mọi người. Ra khỏi nhà hàng, hai người không đến chỗ đậu xe, mà đi bộ về phía khu chung cư Cung Quỳnh Phương thuê, lúc ấy dù Cung Quỳnh Phương đã dọn ra ngoài, nhưng vì công việc, phòng cô ta thuê cách nhà hàng không hề xa, đi bộ khoảng mười phút sẽ tới.
"Những gì bọn họ nói giống với nội dung trong tin nhắn trò chuyện mà chúng ta có được, mức độ đáng tin hẳn có thể chấp nhận được." Đi một đoạn, Phương Viên nói với Đới Húc.
Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy, dù sao nửa năm trước, số lần Cung Quỳnh Phương và Quản Vĩnh Phúc trò chuyện xác thật đã giảm bớt, kể cả nội dung so với trước đó có khác biệt rất lớn. Có thể suy đoán, trong khoảng thời gian kia, giữa hai người quả thật có xảy ra chút vấn đề, bao gồm việc Quản Vĩnh Phúc 'mất tích', hai người họ bỗng dưng không còn liên lạc, tất cả đều đáng phải nghiền ngẫm."
"Chỉ tiếc nhóm Tiểu Hà chỉ nghe loáng thoáng vài câu Cung Quỳnh Phương nói chuyện qua điện thoại mà thôi, quan hệ giữa họ và Cung Quỳnh Phương không quá tốt, chúng ta cũng không tiện từ manh mối bọn họ cung cấp để phán đoán Quản Vĩnh Phúc và Cung Quỳnh Phương rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào." Phương Viên buồn bực, "Ban đầu Cung Quỳnh Phương cảm thấy mình phản bội, nhưng sau đó cô ta lại chấp nhận sự thật, tình nguyện tiếp tục mối quan hệ này với Quản Vĩnh Phúc, hay là cô ta vì bị Quản Vĩnh Phúc lừa gạt tình cảm, cho nên thẹn quá hóa giận, phẫn nộ và căm hận hắn ta không! Vấn đề này không dễ phân biệt. Nói tóm lại trong chuyện này, Cung Quỳnh Phương biết mình bị lừa gạt, kể quả bị động trở thành tiểu tam, sau khi chấp nhận làm tiểu tam, cô ta thế mà nổi giận với Quản Vĩnh Phúc không chịu ly hôn, cho cô ta danh phận, sau đó cô ta nói chuyện với người khác, lại thảo luận hình phạt với kẻ gϊếŧ người, điều này không khỏi khiến người ta liên tưởng."
"Nếu Cung Quỳnh Phương thật sự muốn trả thù Quản Vĩnh Phúc, như vậy thuê hung thủ gϊếŧ người dường như phù hợp hơn với vụ án của chúng ta, bản thân Cung Quỳnh Phương dù là về thể lực hay can đảm, tôi cảm thấy để thực thi vụ án này vẫn còn khiếm khuyết một chút. Nhưng từ góc độ khác, xét về thực lực kinh tế của Cung Quỳnh Phương mà nói, thuê người khác gϊếŧ người cũng không đúng lắm. Công việc này vô cùng nguy hiểm, không phải có tiền là thuê được, phương hướng này có vẻ cũng không có khả năng." Đới Húc nói, "Cho nên trước mắt không cần chán nản, trước không nhắc tới Quản Vĩnh Phúc còn sống hay đã chết, ít nhất chúng ta vẫn có hi vọng tìm được Cung Quỳnh Phương."
Phương Viên gật đầu: "Đúng vậy, tìm được cô ta, có lẽ mọi việc sẽ rõ ràng. Ít nhất nhìn tần suất hai người họ nói chuyện, còn cả tình yêu cuồng nhiệt trước đó, nói không chừng Cung Quỳnh Phương sẽ biết được nhiều thứ hơn Trương Dĩnh."
Vừa nhắc đến đề tài này, Phương Viên không khỏi thổn thức thay vợ của Quản Vĩnh Phúc. Có điều suy nghĩ này vừa lóe lên, cô bỗng nghĩ tới một chuyện khác, vì thế vội nói với Đới Húc: "Đúng rồi, còn có Trương Dĩnh, trước đó Cung Quỳnh Phương chỉ là nhân viên phục vụ nhà hàng, thu nhập không cao, không có tiềm lực thuê kẻ gϊếŧ người, nhưng Trương Dĩnh có thể! Không phải Tưởng Nguyên Trung từng nói với chúng ta sao, đối với việc Quản Vĩnh Phúc ở trên mạng làm bậy, Trương Dĩnh đều mở một mắt nhắm một mắt, vậy có phải thật ra chị ta biết nhiều hơn Tưởng Nguyên Trung không? Nếu chị ta biết mối quan hệ giữa Quản Vĩnh Phúc và Cung Quỳnh Phương, Trương Dĩnh muốn thuê sát thủ là điều có khả năng. Cung Quỳnh Phương vì sao không rõ nguyên nhân mà từ chức rời khỏi thành phố A? Liệu có khi nào Trương Dĩnh chọn thời cơ này, trả thù Quản Vĩnh Phúc, giá họa cho Cung Quỳnh Phương không?'"
"Suy nghĩ này của em không phải không có lý, chẳng qua có vài chi tiết chưa suy xét tới. Đầu tiên với manh mối chúng ta hiện có, Trương Dĩnh không có nhiều tiền, trừ khi định kỳ Quản Vĩnh Phúc cho chị ta một khoản chi tiêu khá lớn. Việc kinh doanh ở cửa hàng xưa nay đều do Quản Vĩnh Phúc lo liệu, cho nên tuy rằng chị ta tương đối giàu có, nhưng muốn trả một số tiền như vậy chỉ sợ vẫn còn quá sức. Tiếp theo là thân phận của Trương Dĩnh, chị ta là vợ hợp pháp của Quản Vĩnh Phúc, nếu Quản Vĩnh Phúc mất tích, xảy ra chuyện, trước và sau thời điểm này chị ta bỗng đào ra một mớ tiền, hơn nữa không có lý do giải thích, như vậy không khỏi quá đáng nghi. Tôi không cho rằng Trương Dĩnh bất cẩn như thế."
Nghe anh nói xong, Phương Viên mới nhận ra rằng điểm mù trong suy đoán của mình ở chỗ nào, hiện tại bị Đới Húc chỉ ra, khiến cô ít nhiều cảm thấy xấu hổ. Trước giờ Đới Húc thường xuyên nhắc nhở cô làm việc phải quan tâm chi tiết, kết quả bản thân lúc này thế mà xem nhẹ hai chi tiết quan trọng như vậy.
Trong lòng nghĩ sao ngoài mặt đều thể hiện ra hết, Đới Húc thấy thế, biết cô tự trách, liền nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, an ủi: "Con người ai cũng phạm sai lầm, đây là chuyện bình thường, chỉ có cho phép bản thân thỉnh thoảng mắc lỗi, mới có cơ hội sửa chữa và nâng cao. Tôi cảm thấy cho dù là đúng hay sai, có ý tưởng là chuyện tốt, tính chất công việc của chúng ta chính là loại trừ các khả năng sai lầm mới tìm ra chân tướng, cho nên rất nhiều suy nghĩ đúng sai hỗn loạn cũng là chuyện tốt, sợ nhất là không có gì cả, đầu óc trống trơn, vậy mới không thể làm gì."
Phương Viên gật đầu, Đới Húc an ủi cô khiến cô bớt suy nghĩ nhiều, đồng thời lại không cẩn thận nhớ tới vấn đề Hạ Ninh hỏi một hôm trước, điều này khiến cô bỗng cảm thấy mất tự nhiên, nhất thời không biết trả lời thế nào. Từ lúc quen Đới Húc tới nay, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận sự quan tâm và chăm sóc của anh đối với mình như vậy, trong đầu bỗng có một câu hỏi, anh đối với người khác cũng như thế sao?
Hay là, chỉ có với cô mới như vậy?
Vấn đề này cô không thể hỏi thẳng Triệu Húc, chỉ có thể chú ý một chút, sau này quan sát nhiều hơn, nhìn xem có thể tìm được một đáp án rõ ràng không.
Nghĩ tới đáp án, trong lòng cô lại có chút lộn xộn, cũng không nói rõ rốt cuộc là suy nghĩ gì, không biết đâu mới là đáp án mà mình chờ mong.
Hai người tới trước khu chung cư Cung Quỳnh Phương từng thuê, bởi vì hiện tại là mùa hè, dưới lầu có rất nhiều người già dẫn theo trẻ con ngồi dưới bóng mát chơi đùa. Đới Húc và Phương Viên tới bắt chuyện với một nhóm bà lão đang ngồi nói chuyện phiếm, lần này bọn họ thật may mắn, trong số đó vừa lúc có một người biết Cung Quỳnh Phương, bởi vì căn hộ trước đây cô ta thuê ở ngay trên nhà bà, bà lão không chỉ nhớ cô ta, hơn nữa ấn tượng còn rất sâu.
"Tôi không quên được cô gái đó." Bào lão lắc đầu, thở dài, "Cô gái đó đúng là ồn ào, từ lúc dọn tới, không có khi nào là hô to gọi nhỏ cãi nhau. Chủ nhà của cô gái kia tôi biết, là hàng xóm cũ, trước đây người ta ở đó chưa từng ầm ĩ như vậy. Lúc mới tới cô ta nói muốn ở lâu dài, kết quả mới hai ba tháng đã dọn đi, tôi cũng nhờ vậy mà an tĩnh."
"A, cô gái mà bà nói tôi cũng nhớ." Một bà lão khác vừa nghe vậy liền hùa theo, "Trước đây cô ta ở dưới này gọi điện cãi nhau với người ta, nhà tôi ở lầu một, lúc đang nấu bếp vẫn có thể nghe được rõ ràng. Tôi sống từng tuổi này, chưa từng nghe ai nói chuyện thô tục nhiều như vậy!"