Đáp án như vậy khiến Phương Viên và Đới Húc ít nhiều cảm thấy dở khóc dở cười, vô cùng bất lực.
"Vì sao đang êm đẹp lại sợ chúng tôi đánh? Bản thân anh ta cũng có chuyện đuối lý sao?" Đới Húc cười hỏi Trương Dĩnh, thái độ thả lỏng như tùy tiện tâm sự.
Cho dù thái độ của anh không hề nặng nề, Trương Dĩnh vẫn hơi lo lắng, lắc đầu: "Tôi không biết, dù sao dẫn đến mâu thuẫn như vậy khẳng định không thể chỉ vì một chuyện mới xảy ra gần đây, tuy rằng chồng tôi chỉ muốn dồn sức vào việc buôn bán, nhưng ông chủ cửa hàng kia không chịu để yên, cả ngày cứ kiếm chuyện thị phi với chúng tôi."
"Vậy sao? Việc này không giống những gì chúng tôi nghe kể, chúng tôi nghe mấy người em họ của Quản Vĩnh Phúc nói là họ giúp Quản Vĩnh Phúc quản lý cửa hàng, chia sẻ rất nhiều với anh chị." Phương Viên vừa nghe Trương Dĩnh nói thế, vội thuận miệng hỏi.
Trương Dĩnh bĩu môi: "Thế mà họ cũng nói được! Cách họ làm việc giống giúp người ta kinh doanh sao! Tôi thấy, bọn họ đều có tính toán riêng của mình! Ngày thường cửa hàng có bao nhiêu tiền chảy vào, chỉ có mình bọn họ biết, lúc nào cũng bảo phát sinh khoản chi tiêu, anh chị nói xem, đây là cách bọn họ giúp người khác quản lý cửa hàng sao! Rõ ràng là bỏ túi riêng, anh chị thấy đúng không?"
"Việc này... Chúng tôi không tiện đánh giá, dù sao cũng là Quản Vĩnh Phúc chủ động nhờ họ quản lý cửa hàng, cảm thấy như vậy vợ chồng anh chị sẽ đỡ tốn sức, nếu so sánh, kiếm thêm chút tiền hay bớt đi chút tiền không phải vấn đề lớn, cho nên không cần so đo nhiều như vậy." Đới Húc duy trì thái độ trung lập, nhưng lập trường của anh hơi nghiêng về nhóm bà con của Quản Vĩnh Phúc.
Trương Dĩnh đương nhiên cũng nhận ra, chị ta không vui nhíu mày, lớn tiếng: "Làm như tôi cầu xin họ tới giúp đỡ vậy! Không phải chứ, đừng nói mấy người kia bảo là vợ chồng chúng tôi cầu xin họ tới nhé! Vô lý!"
Chú chó đen nằm dưới chị ta vốn đã mơ màng sắp ngủ, giống như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân mình, nó đột nhiên nhảy dựng lên, cảnh giác nhìn xung quanh, đặc biệt là hai người lạ trong nhà, sau đó nhìn nữ chủ nhân của mình, liếm liếm đầu gối, giống như hỏi Trương Dĩnh có phải bị người ta bắt nạt hay không.
Trương Dĩnh vội vuốt ve đầu nó, bộ dáng tức giận vừa rồi lập tức biến mất, lời nói tràn ngập yêu thương: "Không sao, ngoan, mẹ không giận, Tiểu Đậu Tử đừng sợ! Mẹ rất tốt, không ai bắt nạt mẹ cả, con yên tâm đi."
Chú chó đen được an ủi, tiếp tục nằm xuống, nhắm mắt ngủ xuống.
Đới Húc cho Trương Dĩnh và chú chó đen kia chút không gian, sau đó mới nói: "Chó của chị thuộc chủng gì vậy? Thật lớn! Hơn nữa vừa nhìn liền biết dinh dưỡng đầy đủ!"
"Dòng này là Great Dance thuần chủng! Lúc trước vất vả lắm mới nhờ người mua được, hiện giờ cũng sắp hai tuổi rồi!" Được hỏi tới chú chó nhà mình, Trương Dĩnh lập tức vui vẻ trở lại, "Con này tôi nuôi ở phòng khách, có gì ngon đều cho nó ăn, nhà tôi mở cửa hàng thú cưng, không phải quá tiện sao? Anh chị xem lông của Tiểu Đậu Tử này, vô cùng sáng bóng, thỉnh thoảng tôi dẫn nó ra ngoài đi dạo, ai cũng muốn sờ mấy cái. Lúc trước người bán chó có nói, nếu nuôi tốt, loại chó này có thể to bằng nghé con!"
"A, nếu thật sự có thể to bằng nghé con, vậy thật thú vị! Chi phí ăn uống của nó khẳng định không nhỏ đúng không? Nếu không phải nhà chị bán đồ ăn cho thú cưng, nhà bình thường e rằng cũng gặp khó khăn trong vấn đề này."
Trương Dĩnh xua tay: "Không đơn giản chỉ là cho ăn nhiều, hàm lượng dinh dưỡng cũng phải tính toán! Nhà tôi phải cho nó ăn thịt bò, anh chị không biết nó kén ăn thế nào đâu, thịt bò đông lạnh, thịt bò sống đều không chịu ăn, tôi phải hầm chín nó mới chịu! Nhà người ta nuôi con còn không để bụng như tôi nuôi chó, cho nên ai gặp cũng thích Tiểu Đậu Tử nhà chúng tôi, nuôi chó à, phải dành hết tình cảm."
"Nhìn thể trạng, lượng đồ ăn chắc chắn không nhỏ, một lần nó ăn tốn bao nhiêu thịt? Nếu đưa đầu tôi cho nó gặm, chắc cũng không đủ đúng không?" Đới Húc đùa giỡn.
Nghe vậy, sắc mặt Trương Dĩnh lập tức thay đổi, chị ta không vui nhìn Đới Húc, nói: "Anh nói gì vậy! Cái gì là đưa đầu anh cho nó gặm! Tiểu Đậu Tử nhà chúng tôi tuy là chó loại lớn nhưng nó không hề hung dữ, cũng không hại người! Anh có biết vì sao tôi luôn nấu chín thịt cho nó ăn hông? Vì tôi không muốn để nó thích mui máu tươi, tránh để nó đi cắn người ta. Anh xem lời anh nói như vậy thật khó nghe, người không biết nghe xong còn tưởng Tiểu Đậu Tử chúng tôi là chó hư."
"Đúng đúng, chị nói đúng, khi nãy tôi chỉ thuận miệng nói đùa một câu mà thôi, chị đừng để ý. Có điều," Đới Húc xin lỗi, thuận tiện kéo đề tài về, "Nhà anh chị mở ba cửa hàng, nếu chị không thích cả ba cửa hàng đều giao cho họ hàng của Quản Vĩnh Phúc quản lý, vì sao chị không trực tiếp tiếp nhận một cái? Thứ nhất chị có thể việc để làm, thứ hai người ta thấy chó nhà chị được nuôi tốt như vậy, chắc chắn sẽ khiến khách hàng thấy đồ ở cửa hàng chị dùng rất tốt."
Trương Dĩnh được khen, mặt mày liền hớn hở, nhưng sau đó lại thở dài: "Lời cậu nói không phải tôi chưa nghĩ đến. Trước đây tôi có đề cập, nhưng bọn họ không đồng ý, ngay cả Quản Vĩnh Phúc cũng nói chuyện giúp người ngoài. Tôi nói tôi cũng rảnh, cứ giao một cửa hàng cho tôi, buổi sáng đi buổi tới về, có việc làm dù gì cũng vui hơn. Lúc đầu Quản Vĩnh Phúc đồng ý, nói sẽ giao cái cửa hàng thứ hai khai trương cho tôi, kết quả hào hứng đi làm ba ngày, anh ấy không cho tôi đi nữa, nói tôi không hiểu gì, tới đó không giúp đỡ còn thêm phiền phức, không bằng cứ ở nhà, anh ấy cũng đâu bớt tiền đưa cho tôi, nếu buồn chán thì đi tìm người ta đánh mạt chược đi. Sao có thể nói như vậy chứ! Tôi trước nay đâu chơi mạt chược! Anh ấy và tôi là vợ chồng nhiều năm, chẳng lẽ không biết sao? Hơn nữa cái gì là không giúp được còn gây thêm phiền? Khách hàng tới tiệm hỏi đồ dùng nào tốt, thú cưng thích món gì, vấn đề này chẳng lẽ tôi không có kinh nghiệm hơn em họ của anh ấy sao? Không gạt anh chị, người em họ kia của Quản Vĩnh Phúc, bản thân gặp chó như người bình thường thấy cướp, người như vậy kêu cô ta hỗ trợ quản lý cửa hàng, không đùa chứ? Sao tôi đi lại thành quấy rối! Nếu tôi làm gì thật, thì cứ nói thẳng ra, tới ngày thứ hai tôi tới tiệm, đứa em họ kia của Quản Vĩnh Phúc không cho tôi tới gần quầy thu ngân. Nào có lý lẽ như vậy! Mấy người thân kia của Quản Vĩnh Phúc sớm đã coi cửa hàng của nhà chúng tôi thành cửa hàng nhà họ! Tôi rõ ràng là bà chủ, kết quả đi một vòng, ngược lại trở thành người ngoài!"
"Chị có kể việc này với Quản Vĩnh Phúc không?" Phương Viên hỏi, "Nếu chị không muốn của người thân của anh ta can thiệp vào việc làm ăn quá nhiều, sao không bàn bạc với Quản Vĩnh Phúc?"
"Đương nhiên có, tôi nói với anh ấy nếu anh cứ để mặc bọn họ như vậy, sớm muộn bọn họ cũng chiếm lấy cửa hàng của nhà mình, đuổi ông chủ là anh ra đường! Nhưng Quản Vĩnh Phúc không nghe tôi! Tôi lảm nhảm không ngừng chính là muốn anh ấy hiểu, làm buôn bán, chuyện xã giao và tiền bạc không thể giao cho người thân, thời gian lâu rồi sẽ có mâu thuẫn. Kết quả anh ấy không nghe, làm như những người đó mới là người thân của anh ấy, người làm vợ này mới là người ngoài!" Trương Dĩnh uất ức, "Sau đó tôi nghĩ, tôi không thể quá cứng rắn với anh ấy, nếu để cãi nhau, tôi không chịu nổi, cho nên tôi không nhắc tới nữa, thỉnh thoảng chỉ nhắc một chút, tốt xấu gì tôi cũng là bà chủ, nên giúp anh ấy chia sẻ một chút, cũng không thể há mồm chờ cơm tới. Nhưng ngay cả việc này anh ấy cũng qua loa với tôi, còn nói tôi cứ ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Anh ta nói không phải không có lý, đây không phải suy nghĩ cho chị sao?" Phương Viên thăm dò.
"Suy nghĩ cho tôi? Tôi khinh!" Trương Dĩnh có phản ứng rất lớn, "Chuyện này tôi đã nhịn lâu rồi! Có vài lời ngại nói với người thân của mình, khi ấy tôi muốn ở bên Quản Vĩnh Phúc, nhà mẹ tôi không đồng ý, bảo anh ấy nhỏ hơn tôi, bảo tôi thích phải tên đàn ông không đáng tin cậy, hơn nữa nhà anh ấy nghèo, nhưng tôi đã quyết tâm ở bên anh ấy, sau này anh ấy coi như cũng có chí tranh đua, sau khi nghỉ việc, việc làm ăn ngày càng tốt, cuộc sống gia đình cũng khá lên, khó khăn lắm ở trước mặt nhà mẹ tôi mới có chút mặt mũi, rất nhiều chuyện tôi phải giữ gìn giúp anh ấy! Giống như chuyện này, cho dù anh ấy qua loa với tôi, tôi cũng không thể về mách nhà mẹ. Quan tâm tôi? Suy nghĩ cho tôi? Tôi đúng là muốn có con, nên nghỉ ngơi nhiều, nhưng việc này đâu thể dựa vào một mình tôi!"
Trương Dĩnh hầm hừ kể lể, tuy rằng chị ta không nói thẳng ra, nhưng cũng đủ thể thể hiện suy nghĩ của mình, Phương Viên chỉ mới là cô gái hơn mươi tuổi, đừng nói kết hôn sinh con, ngay cả chuyện yêu đương cũng chưa từng có, với nhiều chuyện giữa nam nữ còn ngây thơ mờ mịt, hơn nữa lại hay xấu hổ, hiện tại nghe Trương Dĩnh nói thế, vốn còn vấn đề để hỏi cũng không hỏi được, dùng tay che miệng, hắng giọng một tiếng.
Thấy phản ứng của Phương Viên, Trương Dĩnh ngại ngùng nở nụ cười, vừa cười vừa nói: "A, xem con người tôi đi, sao không biết giữ miệng thế này! Em gái này chắc chưa kết hôn đúng không? Cô gái chưa trải qua việc này da mặt luôn mỏng, em nhìn da mặt mình đi, đã hồng thành gì rồi!"
"Vậy trước khi Quản Vĩnh Phúc bỏ nhà đi, chị và anh ta cãi nhau cũng vì vấn đề con cái và quản lý cửa hàng sao?" Đới Húc vội xoa dịu bầu không khí, thật ra Trương Dĩnh không phát hiện chị ta càng đánh trống lãng, Phương Viên càng thấy ngại.
Trương Dĩnh cười cười, gật đầu, tỏ vẻ thừa nhận.