Có được địa chỉ của vợ Quản Vĩnh Phúc - Trương Dĩnh, Đới húc và Phương Viên không định tiếp tục lãng phí thời gian với em họ anh ta, cảm ơn, miễn ý tốt mời nước của cậu ấy, kiên trì tự mình thanh toán, sau đó ra đầu phố lên xe, đi thẳng tới chỗ Trương Dĩnh.
Khác với vị trí thuận lợi của cửa hàng, nhà của Quản Vĩnh Phúc nằm trong khu chung cư mới, khá xa cả ba cửa hàng, xung quanh chung cư nằm ở ngoại ô này là một cái công viên rất lớn khá an tĩnh, hoàn cảnh rất tốt nhưng từ đây đi học đi làm đều không tiện, bởi vậy dân cư đa số là người già về hưu, hơn nữa mật độ cũng không quá lớn.
Theo địa chỉ em họ Quản Vĩnh Phúc cung cấp, bọn họ tìm tới chung cư, hỏi thăm bảo vệ, may mắn là Trương Dĩnh đang ở nhà, nghe Đới Húc giới thiệu cảnh sát của Cục Công An tới, muốn tìm hiểu một số việc, anh ta không hề do dự, nhanh chóng mở cửa cho họ.
Vào thang máy, tới đúng tầng, cửa thang máy mở, không đợi Phương Viên và Đới Húc có phản ứng, một con chó lớn màu đen đột nhiên chạy vào, tuy Phương Viên không sợ động vật, đặc biệt là thú cưng, nhưng con chó kia đứng lên có thể cao tới vai cô, hơn nữa còn đột nhiên xông tới, cô đương nhiên khiếp sợ, vội lui về sau hai bước, Đới Húc hoàn hồn, nhanh chóng giữ hai chân trước của con chó kia, kéo ra xa Phương Viên. Cũng may con chó kia không có ý xấu, chẳng qua quá vui mà thôi. Đới Húc kéo nó đi, nó hoàn toàn không để ý, lại vui vẻ nhào qua người anh, mãi đến khi chủ nhân của nó chạy ra, kêu tên nó kéo nó về.
"Tiểu Đậu Tử, con lại nghịch ngợm rồi! Đứa nhỏ này, con kích động như vậy, dọa người ta sợ thì phải làm sao!" Nữ chủ nhân vừa kéo con chó đen vừa dịu dàng nói chuyện như dạy một đứa bé.
Đới Húc dùng ánh mắt dò hỏi Phương Viên, Phương Viên lắc đầu, ý bảo mình không sao. Hai người rời khỏi thang máy, Đới Húc nhìn nữ chủ nhân sau con chó đen mở cửa, đối chiếu số phòng, nhận ra đây là vợ của Quản Vĩnh Phúc - Trương Dĩnh, liền chủ động chào hỏi: "Chị là Trương Dĩnh đúng không? Chúng tôi là cảnh sát của Cục Công An thành phố A, khi nãy đã nhờ bảo vệ dưới lầu báo chị trước."
"A, tôi biết chứ, anh xem tôi không phải đang mở cửa cho anh sao? Không ngờ Tiểu Đậu Tử nhà chúng tôi kích động như vậy, mỗi lần có khách tới nhà nó đều hưng phấn, đúng là đứa nhỏ hiếu khách, tôi vừa mở cửa, nó liền chạy ra. Khi nãy vừa thấy còn một cô gái, tôi lo cô bé bị nó dọa sợ, vội đuổi theo." Trương Dĩnh gật đầu, tỏ vẻ đã biết thân phận của Đới Húc va Phương Viên. Cách nói chuyện của chị ta khiến người đối diện cảm thấy rất giản dị, nhanh nhẹn hào phóng, ít nhất trong ấn tượng đầu tiên, đây không phải người khó gần.
Trương Dĩnh kéo con chó ra sau cửa, sau đó nhiệt tình mời hai người vào nhà, chị ta vốn dĩ lo mình vừa buông tay nó lại chạy ra ngoài, kết quả chú chó dường như rất nhiệt tình với hai người khách, không hề có tâm trạng phòng bị, cứ thế nhảy nhót lung tung.
"Chó nhà chị thật nhiệt tình." Phương Viên dở khóc dở cười nói với Trương Dĩnh, chú chó này không ngừng đặt chân lên bả vai liếm liếm mặt cô, nếu là cún con thì thôi, cố tình cái tên "Tiểu Đầu Tử" hoàn toàn không liên quan tới dáng vẻ to lớn của mình, hơn nữa đây là lần đầu tiếp xúc, một con quái vật ở gần mình như vậy, ít nhiều vẫn khiến Phương Viên hơi căng thẳng.
"Đúng thế, thằng bé này quên mất mình đã lớn, vẫn giống như khi còn nhỏ gặp ai cũng làm nũng, mỗi lần khách tới nhà là tăng động lên vậy!" Trương Dĩnh yêu thương nói, sau đó vỗ tay kêu nó qua, chú chó rất nghe lời, nghe chủ gọi lập tức chạy qua, nằm dưới chân Trương Dĩnh. Trương Dĩnh vuốt ve đầu nó, "Tiểu Đậu Tử à, con nhiệt tình quá sẽ dọa chị gái này sợ, có biết không? Nếu con muốn chơi, vậy chơi với anh trai kia đi! Anh trai kia cao hơn con, con không dọa nổi anh ấy!"
Nói xong, chị ta ngẩng đầu nhìn Đới Húc và Phương Viên, thấy thái độ của họ hơi kỳ lạ, vội sửa lại: "A, Tiểu Đậu Tử, con xem, có phải mẹ lú lẫn rồi không! Đây sao có thể là anh trai chị gái! Như thế không phải là mẹ coi thường người ta sao! Phải là chú và dì!"
Đới Húc và Phương Viên nhìn nhau, bất lực cười, hai người họ đều có thích thú cưng, có điều vì tính chất công việc đặc biệt, ngày thường đa số thời gian đều bận, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, vì thế không có điều kiện nuôi thú cưng.
"Trương Dĩnh, mục đích hôm nay chúng tôi tới tìm chị, chị biết chứ?" Đới Húc hỏi.
Trương Dĩnh vừa vuốt ve chú chó đen nằm dưới chân, vừa lắc đầu: "Tôi không biết, tôi đoán có thể anh chị tới hỏi thăm tôi chuyện chồng tôi mất tích, có điều chồng tôi đã về, tôi cũng đã hủy báo án, nhưng không lẽ thật sự vì chuyện này mà tới đây?"
"Chúng tôi tới đúng là vì chuyện này." Đới Húc gật đầu, cười nói, "Vì trước đó chị đi báo án nói chồng chị Quản Vĩnh Phúc mất tích, đồn công an cũng đã lập án, kết quả chị lại tự tới rút đơn, hơn nữa khi rút đơn, người bên đồn công an muốn gặp chồng chị nhưng chị lại không đồng ý, cho nên hôm nay chúng tôi tới đây là vì việc này, muốn hỏi chị nguyên nhân hậu quả chuyện đó."
Trên mặt Trương Dĩnh lộ thái độ phức tạp, chị ta dường như đã đoán được cảnh sát sẽ hỏi chuyện đó, nhưng lại rất sợ bọn họ thật sự hỏi tới, cúi đầu, chớp mắt nửa ngày, mới nói: "Chuyện này trách tôi, thật đó, là tôi vội vội vàng vàng, không chịu làm rõ sự việc đã xúc động, nóng ruột... A, dù sao cũng là hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Là tôi hiểu lầm chồng tôi, chồng tôi thật sự không sao, chỉ là cãi nhau thôi. Chồng tôi tức giận bỏ ra ngoài xả stress, tôi thì không yên tâm, vội đi tìm anh ấy, anh ấy muốn bình tĩnh lại nên không nghe máy, tôi sốt ruột, sợ anh ấy ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, nên xúc động chạy tới đồn công an báo án. Sau khi trở về, chồng tôi liền nói tôi làm vậy quá lỗ mãng, gây thêm phiền phức cho cảnh sát anh chị, bảo tôi mau đi rút đơn, xin lỗi, tránh lãng phí thời gian quý giá của anh chị. Tôi suy nghĩ lại thấy mình đúng là quá vội vàng, nên lập tức đi xin lỗi cảnh sát, kêu người ta hủy án."
"À, ra là vậy." Đới Húc gật đầu, giống như hoàn toàn tin tưởng Trương Dĩnh, nhưng khi Trương Dĩnh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, anh lại hỏi, "Vậy hai người vì sao lại cãi nhau đến mức Quản Vĩnh Phúc phải bỏ nhà ra đi?"
"Chỉ là... Chỉ là..." Trương Dĩnh ấp a ấp úng, "Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, anh ấy giận dỗi muốn ra ngoài xả stress, còn tôi thì không yên tâm về anh ấy nên vội đi tìm, anh ấy muốn bình tĩnh, không nghe máy, tôi quá sốt ruột nên vội chạy tới đồn công án báo án, chuyện chỉ có vậy thôi."
Đới Húc nghe câu trả lời lặp đi lặp lại này, chỉ cười, nụ cười của anh khiến Trương Dĩnh cũng cảm thấy bản thân thật sự quá qua loa có lệ, chị ta vội giải thích: "Ý tôi là cuộc sống vợ chồng mà, nào thiếu những lúc cãi vã, đúng không? Chỉ là chuyện vặt vãnh, bây giờ tôi cũng không nhớ khi đó cãi nhau vì lý do gì, có điều vợ chồng già mà, lời qua tiếng lại một chút rồi thôi."
"Chị nói cũng đúng." Đới Húc tán đồng, "Có điều chúng tôi vẫn phải làm việc theo quy trình, khi đó chị bảo chồng chị mất tích, hơn h không liên lạc được, bên công an qua thẩm tra đã lập án, cho dù hủy bỏ, chúng tôi cũng cần xác định Quản Vĩnh Phúc đã an toàn, nếu không thái độ làm việc của chúng tôi sẽ bị đánh giá là không nghiêm túc. Khi đó bên công an yêu cầu chị đưa chồng chị tới, vì sao chị không đồng ý."
"Tôi sợ ông xã không vui, chồng tôi khi ấy không tiện tới đồn công an..." Trương Dĩnh mới nói được một nửa thì dừng lại, "Hấp tấp đi báo án là lỗi của tôi, khi ấy anh ấy đã trách tôi, anh ấy cũng không muốn tới đồn công an giải thích, nói sợ mất mặt, nếu tôi còn khăng khăng bắt ép, vợ chồng không phải lại cãi nhau sao?"
"À... Thì ra là thế." Đới Húc gật đầu, "Tình cảm giữa chị và Quản Vĩnh Phúc thế nào? Ngày thường hai người cứ khắc khẩu như vậy sao?"
"Không nhiều lắm, thật đó, ngày thường anh ấy bận kinh doanh, ban ngày không thể ở nhà, tới tối mới về, tôi làm bữa cơm chờ anh ấy, anh ấy sẽ kể tôi nghe chuyện làm ăn khi sáng, còn tôi sẽ kể với anh ấy hôm nay Tiểu Đậu Tử nhà chúng tôi làm gì, bình thường như bao cặp vợ chồng khác." Trương Dĩnh vội nói.
"Nghe chị nói, tình cảm giữa chị và Quản Vĩnh Phúc hẳn là không tệ." Phương Viên bày tỏ ý kiến.
Trương Dĩnh cho rằng lý do của mình đã đủ thuyết phục bọn họ, cũng vội gật đầu theo, không ngờ chị ta vừa thả lỏng tâm trạng, Phương Viên đột nhiên quay lại chủ đề cũ: "Nếu thế, không phải chúng tôi tới đúng lúc lắm sao, nếu đã đến giờ này, vậy chúng tôi không đi nữa, đành phải ở lại làm phiền chị thêm một lát, dù sao chắc chị cũng nấu cơm xong rồi, tí nữa có phải Quản Vĩnh Phúc sẽ về ăn cơm không? Chúng tôi chờ anh ta trở về, xác nhận một chút, như vậy không cần phiền anh ta tới Cục Công An, anh ta cũng không có lý do phàn nạn chị. Chị yên tâm, chúng tôi sẽ không làm ảnh hưởng tới chị, chị bận gì cứ thì cứ đi làm đi, chúng tôi ngồi đây chờ Quản Vĩnh Phúc về, hỏi xong vài câu chúng tôi sẽ đi, chắc chắn không quấy rầy bữa tối của vợ chồng anh chị."
"Không ổn đâu!" Trương Dĩnh căng thẳng, quên rằng phải khống chế cảm xúc, buột miệng từ chối, nói xong chị ta có hơi hối hận, lời từ chối thẳng thừng như vậy đương nhiên không hợp lý, hơn nữa còn rất đáng nghi, chị ta vội giải thích, "Ý tôi là bây giờ còn sớm, để anh chị ngồi chờ, không đúng, là một hành động nhất thời của tôi ảnh hưởng tới nhiều người như vậy, cả buổi chiều nay anh chị chắc chắn còn việc khác đúng không?"
"Không có, hôm nay chúng tôi chỉ cần gặp Quản Vĩnh Phúc, trực tiếp nói chuyện với anh ta vài câu, đó là công việc ngày hôm nay của chúng tôi." Phương Viên trả lời.
Trương Dĩnh mở to hai mắt, liếm môi, nuốt nước bọt, cúi đầu, con ngươi đảo tới đảo lui giống như đang căng thẳng nghĩ cách đối phó, rất nhanh, chị ta đã có biện pháp.
"Chi bằng như vậy đi, tôi gọi điện cho chồng tôi, kêu anh ấy lập tức trở về, tránh để anh chị đợi lâu, nếu không anh ấy lại trách tôi lúc trước không dùng não, gây thêm phiền phức cho người khác." Chị ta nói với Đới Húc và Phương Viên.
Đới Húc gật đầu, duỗi tay ý bảo chị ta tự nhiên.
Trương Dĩnh lấy di động trong túi áo ra, lướt lướt màn hình mấy cái, giống như đang quay số, sau đó đưa điện thoại lên tai, đợi vài giây, nhìn bề ngoài có vẻ đối phương đã bắt máy, chị ta lập tức ngồi thẳng dậy, nói: "Ông xã, là em. Có chuyện này em phải nói với anh... Vâng... Chính là chuyện lần trước em tới đồn công an báo án... Vâng... Cảnh sát người ta tới, nói muốn gặp anh, anh xem hôm nay có tiện về sớm không? ... À... À... Vậy được rồi, vâng."
"Thật ngại quá." Gác điện thoại xuống, chị ta mang vẻ mặt xin lỗi nhìn Đới Húc và Phương Viên, "Chồng tôi hôm nay có tiệc xã giao, trễ lắm mới về, chi bằng hôm khác anh chị tới được không?"
Đới Húc không nói gì, chỉ cười bất lực.