"Chuyện gì vậy?" Không đợi cảnh sát hỏi chuyện, nhân viên nhà ma đi theo bọn họ đã bị dọa sợ trước, anh ta vội vàng hỏi đồng nghiệp chờ ở bên ngoài.
Đối phương lắc đầu: "Tôi cũng không biết, vừa rồi có người thấy mấy ô tô chạy tới đây, sau đó nhà ma tạm dừng hoạt động, cho nên tò mò đứng xem. Không hiểu sao anh chị vừa đi một lúc, đột nhiên có người vây xem như vậy, đều nói chỗ chúng ta đã xảy ra chuyện, tôi không khuyên được, hoàn toàn không có cách nào thuyết phục."
Phương Viên nghe vậy liền cảm thấy thắc mắc, bọn họ lúc tới đây tuy rằng lái xe của Cục Công Anh nhưng không hề mở còi báo động, những người này vì sợ thị phi, chắc chắn sẽ không tụ tập, hiện tại, trong tình hình bọn họ còn chưa có phát hiện gì về đầu lâu kia, sao người bên ngoài lại biết trong nhà ma đã xảy ra chuyện? Cảnh sát chắc chắn sẽ không nói bậy trong thời điểm này, như vậy khiến người ngoài tụ lại chỉ có hai khả năng, hoặc là có nhân viên trong nhà ma không giữ miệng, hoặc là từ phía mấy thanh niên phát hiện đầu lâu kia. Hai khả năng này hoàn toàn đối lập, nếu là nhân viên tiết lộ sự việc ra ngoài, đối với họ không có ích lợi gì, sợ bóng sợ gió một hồi có lẽ là một cách quảng cáo, nhưng nếu thật sự phát hiện trong này có người chết, cho dù chỉ còn là xương, chắc chắn rất nhiều người sẽ vì kiêng kị mà chùn bước.
Tuy rằng người thích tới chơi nhà ma đa phần đều đam mê sự kích thích, nhưng trong đa số đều là Diệp Công thích rồng (), thứ bọn họ thích chỉ là giả thần giả quỷ không có nguy hiểm, nhưng nếu nhắc tới người chết, nhắc tới tử thi, mọi người có thể né tránh rất xa, nhưng cho dù vậy, câu chuyện này cũng sẽ lan truyền ra ngoài.
() Diệp Công thích rồng: châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật, một điều gì đó, hoặc là hay khoác lác về điều gì đó, nhưng không thực lòng, hoặc là không hiểu rõ.
Tóm lại, điều này chắc chắn ảnh hưởng tới việc làm ăn của nhà ma, tin rằng nhân viên nơi này sẽ không lỗ mãng như vậy. Cho nên, nhóm thanh niên ban đầu phát hiện đầu lâu tung tin ra ngoài khiến người tới vây xem là khả năng lớn nhất.
Đới Húc đương nhiên cũng suy xét tới vấn đề này, anh hỏi nhân viên giữ cửa: "Có ai tới xem nói có người kể họ biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không?"
Nhân viên kia lắc đầu: "Hỏi rồi, đều bảo là nghe nói, không rõ ai là người bắt đầu câu chuyện, có lẽ là nghe đồn bậy bạ, một truyền mười, sớm đã không thể tìm ra ngọn nguồn."
"Vừa rồi lúc nhóm sinh viên phát hiện đầu lâu kia gọi các anh tới, trước và sau khi nói với, còn có du khách nào thấy không?" Đới Húc lại hỏi người dẫn đường.
Nhân viên nhận công việc dẫn đường cũng lắc đầu: "Không có, là thế này, để giữ khoảng cách, miễn cho quá nhiều người tụ tập sẽ phá hỏng bầu không khí, bình thường chúng tôi sẽ cho từng đợt khách vào. Lúc tôi đến ngoại trừ nhóm thanh niên kia thì không còn ai khác, chuyện này khẳng định do họ truyền ra."
"Được rồi, dù sao cũng không có gì để xem, ở đây một lúc cũng sẽ thấy chán, có lẽ tự bọn họ sẽ bỏ đi." Đới Húc không định tốn sức với đám người vây xem, dù sao bọn họ cũng chỉ tới để nào nhiệt, bên này chuyện khiến cảnh sát bận rộn vẫn còn rất nhiều, "Chỗ các anh có phòng giám sát không?"
"Có, tôi dẫn anh chị đi." Nhân viên vội nói, sau đó dẫn Đới Húc và Phương Viên vòng qua nhà ma đến một văn phòng.
Dọc đường, bọn họ phải tách đám người vây xem mới có thể miễn cưỡng đi qua, còn có người to gan hiếu kỳ không ngừng đi theo họ nói đông nói tây, Đới Húc và Phương Viên không trả lời, nhân viên nhà ma chỉ có thể nói rằng không có gì cả. Tới trước cửa văn phòng, đám người kia mới hậm hực bỏ đi, vừa mắng, ý đơn giản là cảnh sát mặt lạnh, không biết vui vẻ với nhân dân, chuyện đứng đắn không làm, chỉ thích giả sói hung dữ.
Phương Viên cực kỳ bất mãn với thái độ này, cô quay đầu trừng mắt nhìn mấy người đó, đám người như cảm nhận được, có người vội chạy đi, có người lại không cam tâm, còn cố ý nói cảnh sát suốt ngày chỉ biết thổi râu trừng mắt với dân, không có năng lực phá án. Cô dừng bước, không nhịn được mà muốn xóa nạn mù chữ cho hai người kia, có điều người sợ phiền phức vừa thấy cô dừng lại, lập tức giải thích không phải bọn họ càu nhàu, sau đó vội kéo bạn mình chạy đi.
Đối với loại chuyện này Đới Húc trước nay đều mặt điếc tai ngơ, cũng không để trong lòng.
Nhân viên dẫn đường cho họ bỗng thở dài: "Hôm nay tôi mới phát hiện thì ra công việc của anh chị cũng không dễ dàng, cả ngày tiếp xúc với người chết thì thôi, còn bị người ta mắng, cũng giống một số du khách tới công viên trò chơi, chân trước làm hỏng đạo cụ, sau lưng lại đi khiếu nại thái độ nhân viên chúng tôi có vấn đề."
Đới Húc không muốn bàn về vấn đề này, chỉ cười cười cho qua.
Tới phòng điều khiển, Đới Húc kêu nhân viên lấy toàn bộ video giám sát hôm nay từ sáng tới chiều, anh không định phí thời gian xem hết mà chỉ chú ý những du khách khi tham quan nhà ma có đeo ba lô kích thước phù hợp, xem vài lần, mãi đến khi thấy anh và Phương Viên xuất hiện trong hình anh vẫn không tìm được mục tiêu phù hợp, vì thế đành nhờ nhân viên hỗ trợ phát video giám sát hôm trước. Nhân viên kiểm tra, tiếc nuối nói với Đới Húc trước đó hệ thống giám sát xảy ra vấn đề, hư khoảng bốn năm ngày, đến sáng nay mới sửa xong, mà bộ nhớ của họ cũng không lớn, chỉ có thể lưu trữ một tuần, đủ một tuần sẽ tự động xóa, điều đó đồng nghĩa trong video giám sát ngoại trừ hôm nay thì không còn hình ảnh theo dõi nào khác.
Hết cách, Đới Húc đành tạm gác cách kiểm tra video giám sát qua một bên, chuẩn bị trở về xem bên pháp y Lưu đã có bước đầu kết luận hay chưa. Rời khỏi văn phòng, Đới Húc liền cảm ơn nhân viên kia, vừa lúc nhân viên nhà ma gọi bộ đàm cho đối phương, đối phương liền tạm biệt anh và Phương Viên, sau đó chạy về hỗ trợ. Đới Húc và Phương Viên theo đường cũ trở về tìm pháp y Lưu.
"Khi nãy anh tìm du khách mang theo ba lô lớn sao?" Phương Viên hỏi Đới Húc, đây là phán đoán có được từ mỗi lần Đới Húc cho dừng video. Hiện tại cô nói chuyện với anh không còn câu nệ như khi còn thực tập nữa, cách xưng hô "Tiền bối" cũng được giản lược. Không biết vì bọn họ từ thầy trò biến thành đồng nghiệp hay vì ngoại trừ đồng nghiệp bọn họ cũng coi như là bạn cùng phòng, Phương Viên cảm thấy cứ tiếp tục khách sáo với Đới Húc hình như không lịch sự cho lắm.
"Đúng vậy, thứ nhất ba lô có thể giấu đầu lâu, thứ hai lúc vào ba lô của hắn sẽ có nhiều đồ, lúc ra sẽ trống đi, như vậy mới hợp lý, chỉ tiếc vừa rồi không phát hiện ra người phù hợp, nhật ký giám sát trước đó cũng không có." Đới Húc bất lực.
"Nói không chừng chỉ là sợ bóng sợ gió ma thôi." Hành động vứt một cái đầu lâu ở công viên trò chơi náo nhiệt thật sự là hành động điên cuồng nhất cô có thể nghĩ đến, nếu thật sự có vụ án giết người, vì sao hung thủ lại bất chấp nguy hiểm mang đầu lâu tới giấu trong nhà ma? Việc này không thể giải thích rõ.
Đới Húc thở dài: "Tôi thấy với kinh nghiệm của pháp y Lưu, vừa rồi nếu không phải ông ấy cảm thấy đó là đầu người hoặc có chỗ kỳ quặc, ông ấy sao lại kiên trì muốn tiến hành kiểm tra?"
Phương Viên nghĩ, đúng là vậy, suy nghĩ vừa rồi của cô quả thật quá lạc quan.
Hai người trở lại chỗ đậu xe, pháp y Lưu sớm đã mang đầu lâu lên xe, đang ngồi bên trong xem xét, nhân viên kỹ thuật cũng đã thu thập vân tay và dấu chân xong.
Đang định hỏi tình hình, Đới Húc đứng gần xe bỗng phát hiện giữa đám người vây xem cách đó không xa có một người đeo camera trên cổ chụp hình bên này, sau đó cầm bút ghi âm bắt đầu hỏi thăm người vây xem gì đó, cách khá xa, Đới Húc không nghe rõ người nọ hỏi cái gì, chỉ có thể nhìn ra hắn ta dường như rất hưng phấn, mà người bên cạnh cũng mồm năm miệng mười đi theo xem náo nhiệt. Đới Húc nhíu mày, đi qua, Phương Viên vội đuổi theo, vừa đi vừa quan sát tình hình.
Tới gần đám người vây xem, khoảng cách như vậy bọn họ có thể nghe rõ cuộc đối thoại của họ.
"Đúng vậy, tôi nghe nói là cái đầu người máu chảy đầm đìa! Có người thấy còn lên cơn đau tim, hiện tại đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu! Nghe nói lành ít dữ nhiều, khó mà cứu chữa! Anh nói xem đây là chuyện hả! Tới công viên trò chơi không phải để tìm niềm vui sao! Kết quả trước đó có vui vẻ hay không còn không biết, mạng cũng không còn!" Một người nói với người cầm camera.
Người đứng cạnh hắn cũng tích cực xen vào: "Còn không phải sao, nghe nói đầu người kia chảy máu rất nhiều, đầy cả đất, hai mắt trừng lớn, bằng không sao có thể dọa người ta sợ tới mất mạng! Để tôi nói, ai mà biết đây rốt cuộc là chuyện gì? Chắc chắc là dọa ma, kết quả tạo ra người chết thật, nói không chừng mấy nhân viên nhà ma đó đang cất giấu thứ gì biến thái!"
Người cầm bút ghi âm kia đưa lưng về phía Đới Húc và Phương Viên, không biết bọn họ đang ở sau lưng mình, còn tiếp tục hỏi thăm: "Theo ý mọi người là, xảy ra án mạng là sự thật? Nếu thật sự xảy ra chuyện đó ngay ban ngày ban mặc, hơn nữa còn ở nơi náo nhiệt như công viên trò chơi, mọi người có cảm thấy lo lắng về tình hình trị an của thành phố A không? Mọi người nghĩ xuất hiện thảm kịch như vậy là việc ngoài ý muốn hay do kết quả từ việc trị an không tốt tích lũy thành?"
Mấy người vây xem vốn dĩ rất tích cực trả lời câu hỏi của hắn, nhưng thấy Đới Húc và Phương Viên tới trước mặt liền ngậm miệng, ấp a ấp úng tỏ vẻ mình là người ngoài nghề nên không hiểu.
Người nọ từ phản ứng của mọi người hiểu ra vấn đề, hắn quay đầu thấy Đới Húc đang đứng ngay sau lưng mình, không nói tiếng nào mà nghe bọn họ nói chuyện.
"Anh là cảnh sát tới đây điều tra sao?" Tên đàn ông kia hỏi.
Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy, cảnh sát đội hình sự thành phố A, anh là đám đông nhiệt tình hay..."
"Tôi là phóng viên báo Life Daily của thành phố A chúng ta." Đối phương dùng giọng điệu kiêu ngạo trả lời, thuận tiện đánh giá Đới Húc và Phương Viên từ đầu đến chân.
Phương Viên rất không thích thái độ khi đánh giá người khác của tên đàn ông này, còn có ánh mắt khinh thường như có như không, vì thế cô duỗi tay về phía đối phương: "Có chứng từ không? Lấy ra xem."
Tên đàn ông kia nhìn cô, không lấy ra chứng từ: "Anh chị không phải cũng không đưa ra chứng từ sao?"
"Đúng vậy, không lấy ra chứng từ làm sao biết anh chị là cảnh sát thật hay cảnh sát giả, bản thân không lấy ra, còn bắt người khác." Người vây xem tiếp lời.
Phương Viên đỏ mặt, cô mới chính thức báo danh mấy ngày, chứng từ chưa kịp cấp, tuy rằng hiện tại cô đã là một thành viên chính thức của đội hình sự thành phố A, nhưng vẫn giống lúc còn thực tập, không có chứng từ như Đới Húc.
"Đây, đây là chứng từ của tôi, anh có thể xem qua." Đới Húc lấy chứng từ của mình mở ra cho tên đàn ông kia xem, thuận tiện cho người vây xem náo nhiệt nhìn một chút, "Bây giờ có thể cho tôi xem chứng từ của anh chưa?"
Lần này đến lượt đối phương xấu hổ, hắn hắng giọng, nói: "Tôi còn chưa được tuyển chính thức, nên không có chứng từ phóng viên."