Chớp mắt, xuân qua hạ đến, nhiệt độ không khí ngày càng tăng, dưới cái nắng nóng rát, thành phố A lần nữa chào đón một tháng bảy, đội hình sự cũng chào đón đồng nghiệp mới - Phương Viên.
Trước khi kết thúc kỳ thực tập, Đổng Chí Thành - hung thủ giết người bắt chước vụ án thược dược đen cuối cùng cũng sa lưới, trong quá trình phá án, có thể nói công của Phương Viên rất lớn, là cô suy xét tới vấn đề tủ đông, cũng là cô nghĩ đến sự an toàn của Bạch Tử Duyệt, cuối cùng chẳng những bắt được Đổng Chí Thành về quy án, Bạch Tử Duyệt cũng không gặp nguy hiểm, sau khi chấm dứt vụ án, nhân viên tham gia đều khen Phương Viên không dứt, được cấp trên phê chuẩn, tập thể tổ chuyên án hình sự được khen thưởng, mà bản thân Phương Viên cũng nhận được lời khen riêng, đội trưởng Dương Thành không ngớt lời khen cô, nói bản thân đã lâu không gặp cô gái không sợ khổ không sợ mệt, đầu óc thông minh lại tận tâm với công việc như vậy.
Còn lại không cần phải nói, két thúc kỳ thực tập, Phương Viên quay lại trường, vì thể hiện ưu tú, trong quá trình thực tập tham dự hai vụ án lớn, hơn nữa đều góp công không nhỏ, cho nên được chọn là thực tập sinh ưu tú, được chọn ghi danh, lần này có thể nói cô không chút do dự ghi danh vào Cục Công An thành phố A, đội hình sự vô cùng hoan nghênh, vì thế từ khi tốt nghiệp đến vào nghề, mọi việc thuận lợi hơn mong muốn rất nhiều, đối với cô, đơn vị công tác tương lai là nơi quen thuộc, đồng nghiệp cũng dễ sống chung, đây không khác nào là viên thuốc an thần, có điều còn một vấn đề khác không thể không suy xét.
"Cậu thật sự muốn về thành phố A sao?" Sau khi tốt nghiệp, trước khi báo danh, bạn thân Hạ Ninh cho Phương Viên ở nhờ sau khi biết tin cô về thành phố A, vô cùng kinh ngạc, "Không phải cậu từng nói không muốn về thành phố A sao? Tớ còn tưởng cậu cũng ở lại thành phố C, ở đây, chúng ta sẽ cùng đi làm, cùng tan ca, mỗi khi rảnh rỗi có thể cùng nhau đi xem phi đi ăn uống, cậu xem sắc mặt cậu này, tớ nhìn thôi cũng không chịu được!"
Trước đó vì ăn kiêng, cộng thêm công việc bận rộn nghỉ ngơi không tốt, Phương Viên quả thật gầy đi rất nhiều, thời điểm kết thúc kỳ thực tập trước khi tốt nghiệp, rất nhiều người kinh ngạc trước sự thay đổi của cô, có người khích lệ cô gầy đi trong xinh hơn, có điều không bao gồm Hạ Ninh, cô ấy mắng Phương Viên một hồi, trách cô đang êm đẹp nghe người khác nói hươu nói vượn ngược đãi chính mình, gương mặt vốn hồng nhuận cũng trở nên vàng như nến. Tình hình gia đình Phương Viên Hạ Ninh biết, cho nên mới càng tức giận, Phương Viên chỉ cười, tìm cơ hội lảng tránh. Hạ Ninh biết cô không muốn nhắc tới, cũng không nói nữa.
"Thôi, ở nhà cậu ăn không ở không, tớ cũng thấy ngại, nếu lại đóng quân dài hạn, chiếm hết không gian thời gian không gian của cậu, không phải Đổng sư huynh sẽ hận tớ chết sao?" Phương Viên thuận miệng trêu đùa Hạ Ninh.
Đổng sư huynh mà cô nhắc tới là một đàn anh hơn các cô hai tuổi, từ lúc vào trường đã rất quan tâm Hạ Ninh, Hạ Ninh không có cảm giác gì đặc biệt lắm, về sau tốt nghiệp, Đổng sư huynh này ở lại làm giảng viên, càng có điều kiện thuận tiện, mỗi khi rảnh rỗi sẽ đi tìm Hạ Ninh, có đôi khi là nói chuyện phiếm, có đôi khi dựa vào việc công nhờ Hạ Ninh tới hỗ trợ, càng gần tới ngày Hạ Ninh tốt nghiệp, Đổng sư huynh càng ân cần, có lẽ vì không cần đắn đo vấn đề yêu đương giữa thầy trò, Hạ Ninh tuy không ghét anh nhưng cũng không phải động lòng, chỉ là đối phương quan tâm săn sóc như vậy, cô cũng giống đa số nữ sinh sẽ cảm động, cả hai người đều hiểu điều này nhưng không ai nói ra.
Hạ Ninh thở dài, xua tay: "Thôi bỏ đi, đừng nhắc tới anh ấy, gần đây tớ phiền lòng lắm."
"Sao thế?" Phương Viên hỏi, khoảng thời gian trước cô bận thi và lo cho hướng đi sau khi tốt nghiệp, không có tâm tình để ý việc khác, cô nhớ trước đó giữa Hạ Ninh và Đổng sư huynh vẫn bình thường, sao bỗng nhiên có khuynh hướng không ổn thế.
Hạ Ninh không muốn nhắc tới, chỉ lắc đầu: "Hiện tại tớ không thể nói rõ, được rồi, không nhắc nữa, chờ tớ hiểu rõ, làm rõ rồi, tớ chắc chắn sẽ báo cáo với cậu đầu tiên, cậu yên tâm, tớ không phải người ăn chay, ai cũng đừng hòng khiến tớ chịu thiệt!"
"Cũng đúng, cậu có bao giờ lịch sự với người khác đâu!"
Hạ Ninh nghe vậy, lập tức duỗi tay qua cù lét Phương Viên, hai cô gái hi hi ha ha đùa giỡn, đề tài này cứ thế kết thúc. Thỉnh thoảng cô cũng buồn về chuyện sau này ở thành phố A, tuy rằng công việc đã có, nhưng cuộc sống của cô cũng cần chỗ ở, tốt nghiệp rồi, thứ phải chi tiêu trở nên nhiều hơn, mà hiện tại tiền tiết kiêm của cô chỉ có trên dưới nhân dân tệ, trước khi nhận tiền lương cô phải vượt qua tháng đầu tiên, huống chi cô phải tìm một chỗ dừng chân.
Chuyện này cô không định nói với Hạ Ninh, kẻo Hạ Ninh lại lo cho cô, gia đình Hạ Ninh không phải quá giàu, ba mẹ đều là người rất tốt, chỉ là công nhân viên chức bình thường, t hu nhập ổn định, mấy năm trước ông ngoại Hạ Ninh bệnh nặng, ba mẹ cô ấy dùng hết tiền để điều trị nhưng cuối cùng ông vẫn ra đi, đương nhiên tiền đã bỏ ra không thể lấy về, cuộc sống vốn đầy đủ sung túc hiện tại chỉ có thể nói là đủ ăn, nhưng Hạ Ninh và ba mẹ cô ấy đều rất nhiệt tình, thà mình khó khăn cũng vui vẻ giúp đỡ người khác. Phương Viên cũng ngại để họ biết hoàn cảnh của mình, ai cũng không dễ dàng, ba mẹ đã có cuộc sống riêng, không rảnh quan tâm tới cô, cô sao có thể không biết xấu hổ nhờ vả ba mẹ của bạn thân!
Vốn dĩ trong thời gian thực tập, cô có thể tìm cớ ngủ lại phòng trực, bây giờ tốt nghiệp trở về chính thức đi làm, còn muốn ăn vạ phòng trực là điều không thể, hoàn cảnh gia đình mình, ngoại trừ Hạ Ninh cũng chỉ có một mình Đới Húc biết chút ít, nhưng Phương Viên không định đi nhờ anh giúp đỡ.
Đới Húc từng nói sau này có gì cần hỗ trợ, cứ việc tìm anh ấy, nhưng trước kỳ thực tập, quan hệ giữa cô và anh hình như trở nên xa cách, nguyên nhân đương nhiên vì cái đêm bắt giữ Đổng Chí Thành, Đới Húc vì hành động mạo hiểm của Phương Viên mà nghiêm khắc phê bình, khiến Phương Viên nhất thời xung động, sau nghe Mã Khải kể Đổng Chí Thành có mang dao theo, nếu không phải Đới Húc tránh kịp, chỉ sợ sẽ bị thương không nhẹ, lúc đó mới hiểu, thì ra anh trách cô là đúng. Cô mang theo lòng áy náy đi quan tâm vết thương của Đới Húc, Đới Húc vốn không phải người hay so đo, lập tức tỏ vẻ không có gì phải lo lắng, hiện tại đã kết vảy, không chạm nước là được. Bầu không khí vốn rất hài hòa, mãi đến khi Đới Húc hỏi Phương Viên nếu sau này gặp tình huống tương tự, Phương Viên có mạo hiểm một mình đuổi theo không, cô vẫn cho rằng trước tình huống nguy cấp, bản thân sẽ không màng tới an toàn của chính mình mà đuổi theo.
Câu trả lời này Đới Húc đương nhiên không hài lòng, anh không chút e dè mà nói với Phương Viên: "Cho dù là hiện tại hay tương lai, chỉ cần em công tác bên cạnh tôi, tôi tuyệt đối không cho phép em có hành động mạo hiểm này."
Lúc ấy Phương Viên cũng nóng tính, căn bản không kịp suy nghĩ bản thân nói vậy có ổn không, vẫn buột miệng nói ra: "Em chỉ làm việc em cảm thấy đúng, không phải theo chủ nghĩa anh hùng gì cả, em biết hành động như vậy rất nguy hiểm, nhưng cho dù có trả giá thế nào em cũng không oán hận, đứng trước tình huống tương tự bảo em suy xét mình có gặp nguy hiểm hay không, đó không phải phong cách của em, nếu anh không chấp nhận, cùng lắm thì em không tới thành phố A, hoặc không tới Cục Công An này nữa, em sẽ không khiến anh cảm thấy chướng mắt."
Thật ra nói xong, Phương Viên cũng hơi hối hận, cô biết Đới Húc có ý tốt, nhưng hai người đã nói chuyện tới nước này, hiện tại lời nói ra như bát nước đổ đi, dù sao cũng không thể thu lại, cô chỉ biết im lặng, mà Đới Húc cũng chỉ nhìn cô, thở dài, bỏ đi.
Từ đó đến lúc kết thúc kỳ thực tập, tuy rằng không quá hờ hững nhưng cách Đới Húc tiếp xúc với cô rõ ràng có sự xa cách, hôm trước khi kết thúc kỳ thực tập, đội hình sự tổ chức buổi liên hoan tạm biệt nhóm thực tập sinh ở cùng họ hơn nửa năm, thời điểm ăn uống, Cố Tiểu Phàm hỏi Phương Viên tốt nghiệp xong có tính toán gì, ngay cả Thang Lực ít nói chuyện cũng phá lệ hỏi thăm một câu, hi vọng bọn họ có thể trở về, ngược lại là Đới Húc, từ đầu tới cuối không nói câu nào.
Cức như vậy, Phương Viên kết thúc đợt thực tập, về trường ở thành phố C, mãi đến khi thi cử xong, trước khi xác định quay về đội hình sự của Cục Công An thành phố A báo danh, cô chưa từng chủ động liên lạc với Đới Húc, Đới Húc cũng không gọi cho cô. Hiện tại cô chuẩn bị về thành phố A, không tìm được nơi dừng chân, mới nhớ tới người ta, như vậy có phải không tốt lắm không? Nhưng nếu không tìm đến anh thì phải làm sao bây giờ? Bạn học đều biết cô là người thành phố A, nếu đi tìm người khác xin giúp đỡ, như vậy chẳng khác nào cho cả thế giới biết hoàn cảnh của mình, đây là kết quả Phương Viên không muốn, mà Đới Húc là lựa chọn duy nhất của cô lúc này.
Vì thế trước khi về thành phố A, cô chỉ có thể mặt dày gọi cho Đới Húc nói sắp tới mình sẽ về Cục Công An báo danh, thái độ của Đới Húc vẫn giống nửa năm khi cô thực tập, không lạnh lùng hay hờ hững, khi nghe Phương Viên nói hi vọng anh có thể hỗ trợ mình tìm chỗ ở, thuê một phòng trọ, anh lập tức đồng ý, tỏ vẻ chuyện này cứ giao cho anh, bảo đảm khi Phương Viên trở về thành phố A sẽ có nơi dừng chân.
Sợ anh hiểu lầm tình hình của mình, Phương Viên nhấn mạnh điều kiện kinh tế của mình, cho nên không cần phòng quá tốt, quan trọng là tiện nghi, Đới Húc ở đầu bên kia im lặng một chút, không nói gì thêm, chỉ đồng ý.
Người khác thì không biết, việc này nhờ Đới Húc Phương Viên rất yên tâm, thời gian còn lại, cô và Hạ Ninh quấn lấy nhau, cùng đi dạo ăn uống, hưởng thụ mấy ngày rảnh rỗi cuối cùng, Hạ Ninh định ở lại thành phố C, vì thế hai người phải xa nhau, tuy rằng không xa nhưng một khi công việc bận rộn, muốn quay về quá khứ sẽ rất khó.
Cho dù không nỡ thế nào, ngày chia tay vẫn tới, mẹ của Hạ Ninh chuẩn bị cho Phương Viên một túi đồ, có ít đồ dùng hàng ngày cần thiết, còn có ít gia vị đặc sản.
"Một mình ở bên ngoài không dễ, mấy thứ này cháu cầm đi, tiền có thể tiết kiếm bao nhiêu thì được bấy nhiêu." Mẹ Hạ biết rõ tình hình nhà Phương Viên, cho nên vô cùng thương đứa bạn thân của con gái mình.
Mang theo tâm trạng lưu luyến và chút lo lắng, một mình Phương Viên ngồi xe tới thành phố A, trước khi lên xe cô gửi cho Đới Húc một tin nhắn, vì không biết hiện tại Đới Húc có bận vụ án nào không, trong tin nhắn cô nói thời gian mình tới thành phố A, hẹn anh sau giờ làm gặp mặt, để anh dẫn mình đi xem căn phòng thuê kia.
Chờ xe khách tới thành phố A, còn chưa xuống xe, Phương Viên đã thấy Đới Húc chờ bên ngoài, thân hình cao lớn kia đứng trong đám người vô cùng nổi bật.
Xe dừng lại, Đới Húc ở cửa vẫy tay chào đón, thấy Phương Viên xuống, lập tức đi lên duỗi tay cầm hành lý giúp cô, một bên đi về phía xe đang đỗ, một bên cười tủm tỉm hỏi: "Ăn cơm chưa? Có đói không?"
"Không có, em định sau khi xuống xe sẽ tới gần Cục Công An chờ anh tan làm." Phương Viên hơi ngại ngùng, Đới Húc đối tốt với cô như vậy khiến cô càng cảm thấy cách cử xử lúc trước của mình thật thiếu hiểu biết.
"Tìm cớ trốn việc không phải được rồi sao? Hơn nữa gần đây cũng rất nhàn hạ." Đới Húc ngẩng đầu nhìn mặt trời gay gắt, nói đùa, "Không biết có phải làm chuyện xấu nên sợ nóng hay không, nếu em không đói, tôi dẫn em đi xem chỗ ở, nếu cảm thấy ổn thì để đồ ở đó, buổi tối, Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm còn chờ đi ăn với em, bảo tôi nói với em trước, lỡ như em không vừa lòng với chỗ ở... Tôi sẽ đưa em tới chỗ phương án dự phòng."
"Không đâu, em không phải người kén cá chọn canh, chỉ cần tiện nghi là được."
Đới Húc gãi đầu: "Tiện nghi không phải vấn đề... Vấn đề là... Được rồi, lát nữa chờ em xem phòng xong rồi nói."