Còn lý do vì sao Đới Húc lại quen Phương Viên trước khi cô ấy tốt nghiệp, Cố Tiểu Phàm vô cùng tò mò, vì thế cô tìm cớ kéo Chung Hàn ra ngoài, không cần phải nói, chắc chắn là tìm một nơi không có người dò hỏi Chung Hàn chuyện của Đới Húc.
Thêm một lát, Mã Khải trở về, tiếp theo, Lâm Phi Ca cũng quay lại, vừa về liền ồn ào náo nhiệt, kể chuyện mình mua bao nhiêu đồ ăn, đi đường vừa xách đồ nặng vừa sợ va chạm, công lao rất lớn, nói lát nữa phải để cô chọn trước. Đới Húc bảo mọi người cùng qua ăn, hiện tại, Phương Viên cũng đã điều chỉnh cảm xúc, ngụy trang như chưa có việc gì xảy ra mà tới lấy một ly chè bưởi, ngồi cười ha ha, nhưng không nói chuyện, cố tình duy trì khoảng cách với Lâm Phi Ca, Lâm Phi Ca thỉnh thoảng nhìn Phương Viên, chỉ là có Chung Hàn bên cạnh, cô không dám lỗ mãng.
Nguyên nhân Lư Khai Tế vội vàng rời khỏi thành phố A nhanh chóng được xác định, là công ty của hắn có chút việc đột xuất, cần phái người đi, vì thời gian tương đối gấp gáp, nhiệm vụ lại nặng, vốn dĩ không đến phiên Lư Khai Tế đi, nhưng hắn tự mình đứng ra đề cử, đi cùng còn có hai người khác. Vì vội mua vé, vé của ba người đều là vé đứng, không có chỗ ngồi, cho nên ban đầu thời điểm điều tra vé Lư Khai Tế mua, đương nhiên không có cách nào xác định hắn có bạn đi cùng không. Tin tức này làm mọi người thả lỏng tâm trạng một chút, tạm thời không caafnn lo lắng Lư Khai Tế bỏ trốn.
Gần tới tối, một tình huống bất ngờ lần nữa phá tan tiết tấu làm việc của mọi người. Đội hình sự bỗng nhiên nhận được điện thoại, báo với họ ở bãi đất trống vùng ngoại ô lại phát hiện thi thể nữ, hơn nữa hiện trường thoạt nhìn cực kỳ giống vụ án của Trương Ức Dao, cần bọn họ tới xử lý.
Đới Húc và Chung Hàn không dám chậm trễ, lập tức xuất phát, ngay lúc này, Lâm Phi Ca lại ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi, bị Đới Húc hỏi tới, cô mới bảo bản thân vốn không được khỏe, hiện tại còn chưa hồi phục hoàn toàn, tới hiện trường nhìn thi thể chắc chắn chịu không nổi, không giúp được gì, nếu không làm tốt, ngược lại còn gây thêm phiền phức cho mọi người.
Đới Húc không miễn cưỡng, cho Lâm Phi Ca ở lại, sau đó dẫn tất cả xuất phát. Trong lòng Phương Viên có suy đoán của mình, buổi chiều Lâm Phi Ca nói với cô, công việc sau khi tốt nghiệp cô ấy đã có bố mẹ sắp xếp, ngay cả việc thực tập dường như cũng tìm được người lợi hại hơn đóng dấu giúp cô ấy, do vậy, cô ấy quả thật không cần mọi người thức khuya dậy sớm, dãi nắng dầm mưa chạy khắp nơi. Phương Viên không biết suy đoán của mình có âm u quá không, cô cảm thấy không chỉ lúc này, về sau, chỉ sợ Lâm Phi Ca sẽ luôn tìm lý do để lười biếng.
Dọc đường đến hiện trường, Phương Viên nhớ lại thời điểm Đới Húc vừa phát hiện vụ án tương tự năm năm trước, người bị hại là Vạn Huệ Tiệp, anh từng nói điều lo lắng nhất chính là dù nạn nhân là Vạn Huệ Tiệp hay Trương Ức Dao, tuy hung thủ đều bắt chước vụ án ‘Thược dược đen’, cách gây án chắc chắn có cải tiến, nhưng vẫn còn cách sự hoàn mỹ rất xa, nếu điều này với hung thủ là tiếc nuối, nói không chừng hắn sẽ tìm mọi cách tiếp tục gây án, biến tác phẩm của mình ngày càng hoàn mỹ.
Không ngờ, suy đoán này nhanh như vậy đã xảy ra.
Lần này, vị trí phát hiện thi thể cách hiện trường vụ án Trương Ức Dao rất xa, hoàn toàn không cùng một hướng, hơn nữa vị trí địa lý tương đối đặc biệt, nói là ngoại ô kỳ thật không quá chính xác, đúng hơn là nơi đó vẫn xem như nằm trong thành phố, chỉ là tương đối hẻo lánh, ven đường vốn là khu thí nghiệm nông nghiệp, xung quanh vốn chỉ có một con đường nhỏ, sau vì đưa vào quy hoạch, gần đó mở thêm cầu vượt, cho nên dù cách nhau vài trăm mét, đa phần mọi người đều chọn đường lớn để đi, nơi này vì vậy mà càng ít người qua lại, buổi tối càng yên tĩnh, hơn nữa xung quanh không có dân cư, chỉ có mấy căn bỏ hoang.
Mùa xuân ngày dài, lúc tới hiện trường, tuy mặt trời đã ngã về Tây nhưng trời vẫn chưa tối hẳn, tầm nhìn vẫn rõ, không cần dùng tới thiết bị hỗ trợ ánh sáng. Có ví dụ vụ án Trương Ức Dao ở trước, dọc đường đi, Phương Viên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng lý, vì vậy, khi nhìn thấy thi thể ở hiện trường, cô không còn chấn động và sợ hãi như trước, chỉ cảm thấy hiện trường này quá tàn nhẫn với thị giác, khiến người nhìn phải rùng mình một cái.
Trêи bãi đất trống này từng là khu thí nghiệm nông nghiệp, sau vì gần đó được quy hoạch trở nên sầm uất hơn, nơi này liền bị bỏ hoang, cũng không ai có ý định bỏ tiền ra mua.
Tình hình khác với vụ án của Trương Ức Dao, lần này thi thể người bị hại hoàn toàn không bày giữa bãi đất trống, nhìn từ xa, dường như chỉ bị cắt làm đôi ở bụng, đến gần, ngoại trừ góc độ có thủ thuật che mắt, mới nhìn thấy, nửa trêи và nửa dưới thi thể kỳ thật đặt sai vị trí, trêи dưới bị tách ra khoảng chừng hai mươi ba mươi centimet. Cách xử lý thi thể cô gái này giống với Trương Ức Dao, cả người lõa lồ, toàn thân rất nhiều vết thương.
Điểm khác biệt chính là, nạn nhân lần này thoạt nhìn lớn tuổi hơn Trương Ức Dao một chút, cũng không trắng nõn nuột nà, ngược lại dáng người đẫy đà, da hơi thâm. Hai má cô ấy cũng bị rạch, đầu hướng về bên trái, tay trái duỗi bình thường, tay phải gập lại. Ngực người chết cũng có đường rạch, nội tạng bên trong bị lấy ra hết, hai đùi tách ra tạo góc sáu mươi độ.
Chỗ đặt thi thể nạn nhân thấp hơn những vị trí khác, cho nên khả năng đọng nước mưa nhiều hơn, cỏ dại xung quanh rậm rạp hơn chỗ khác một ít.
Đới Húc lấy di động ra, so sánh ảnh chụp những vụ án tương tự Thược dược đen với nạn nhân trước mặt, phát hiện so với Trương Ức Dao, nạn nhân lần này được xử lý rất sát với người bị hại của Thược dược đen.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, nói mấy vụ án này không cùng hung thủ chỉ sợ không có ai tin, hung thủ này đúng là vô cùng si mê với Thược dược đen.
Nhóm pháp y bắt đầu tiến hình kiểm tra thi thể, những kỹ thuật viên khác vội vàng kiểm tra hiện trường, xung quanh đều là đất, tuy rằng nền đất tương đối cứng, nhưng vẫn không thể loại trừ khả năng để lại dấu chân, ít nhất tỷ lệ vẫn lớn hơn xi măng hay đường nhựa rất nhiều. Đới Húc giúp mọi người một lúc, liền chủ động dẫn Phương Viên đi tìm người báo án.
Người báo án là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, nhìn dáng vẻ xem ra cũng bị dọa sợ, lái chiếu xe tải nhỏ màu xám bạc, hiện tại xe đang dừng ven đường. Cậu ta chật vật ngồi xổm bên đường hút thuốc, dường như đã mất hồn mất vía, ngay cả khi Đới Húc và Phương Viên tới gần cũng không phát hiện, mãi đến lúc Đới Húc lên tiếng chào hỏi, cậu ta giật mình, hoàn hồn lại rồi, vội vàng ném điếu thuốc xuống đất, đứng dậy dùng chân nghiền mấy cái, lúc này mới lần lượt bắt tay Đới Húc và Phương Viên.
“Cậu đừng căng thẳng, không có chuyện gì cả, chúng ta cứ nói chuyện bình thường.” Đới Húc mỉm cười, hi vọng cậu ta có thể thả lỏng một chút, “Nên xưng hô thế nào nhỉ?”
“Tôi họ Mạnh, anh gọi tôi Tiểu Mạnh là được.” Cậu ta dùng sức vò đầu, “Tôi có thể không căng thẳng sao? Đang êm đẹp gặp chuyện như vậy, nếu nói không rõ không phải đời này của tôi bị hủy hoại à?”