Đường lên núi khá gồ ghề khiến Tô Mộc Hề đi rất vất vả.
Tấm bản đồ cô vẽ đường đi đã bị Cố Dĩ Bạch cầm mất, may cô còn giữ lại cái mép áo kia nên không bị lạc đường.
Sắc trời ngày càng tối, bỗng có tia sét xẹt ngang chia đôi bầu trời, chính giữa xuất hiện ánh sáng, ngay sau đó có tiếng sấm hòa cùng, cả núi đá đều bị chấn động khiến đá vụn rơi xuống.
Dọc theo đường đi, Tô Mộc Hề chốc chốc lại nhớ đến Cố Dĩ Bạch, bởi vì anh từng nói chỉ cần cô nhớ đến anh thì anh sẽ cảm nhận được cô. Cô muốn Cố Dĩ Bạch biết cô đang theo chân anh lên núi. Với tính cách của Cố Dĩ Bạch, khi biết được cô cũng đang lên núi thì chắc chắn sẽ quay lại.
Trời bắt đầu mưa, mưa như trút nước, những hạt mưa to như hạt đậu đập vào lá cây rơi xuống mặt đường. Tô Mộc Hề không mang theo ô cũng không mang áo mưa, một mình đi trong cơn mưa lớn.
Trời mưa to che cả tầm mắt khiến đoạn đường phía trước càng khó đi nên tốc độ của cô chậm đi rất nhiều. Tô Mộc Hề dừng lại, vịn vào một cái cây ven đường thở dốc.
Nhìn đường núi tối mờ phía trước, Tô Mộc Hề bỗng muốn khóc. Cô lại nhớ đến Cố Dĩ Bạch, sợ anh sẽ xảy ra chuyện.
Nơi Tô Mộc Hề đứng lại là con đường rất nguy hiểm, bên cạnh là sườn núi cực dốc, nếu không cẩn thận thì rất dễ bị rơi xuống.
Lại một đợt sấm nữa, có cảm giác như đánh ngay bên người khiến cô cảm thấy đinh tai nhức óc.
Mấy hòn đá dưới chân lại rơi xuống khiến Tô Mộc Hề xuýt nữa đứng không vững, may cô bám được vào được một cái cây mọc từ vách đá.
Hít sâu một hơi, sau khi ổn định tâm trạng, Tô Mộc Hề cẩn thận dò đường đi tiếp. Trời mưa càng lúc càng to, không hề có chút dấu hiệu sẽ tạnh.
Quần áo với tóc tai đều ướt đẫm nhưng cô không bận tâm, vẫn tiếp tục bước đi trong màn mưa. Cô không biết mình còn cách Cố Dĩ Bạch bao xa, trong lòng càng lúc càng trống rỗng, bắt đầu thấy sợ hãi lo lắng.
Cô nóng lòng muốn tìm được Cố Dĩ Bạch nên chân bước nhanh hơn cũng loạn hơn. Không cẩn thận bước vào đá vụn bên đường, không chịu được sức nặng của cô nên đá vụ lăn xuống dốc, còn cô bị mất trọng tâm nên cũng nghiêng xuống theo.
Tô Mộc Hề hét lên một tiếng, sườn núi dốc như thế, hơn nữa còn nhiều bụi cây, nếu rơi xuống thì không biết có còn sống nữa hay không
Sự sợ hãi được đẩy lên cao, tốc độ phản ứng cũng tăng lên, cô vội nắm lấy bụi cỏ bên đường. Đúng lúc đó, một bàn tay to lớn cũng nắm lấy cổ tay cô.
Tô Mộc Hề nhìn thấy Cố Dĩ Bạch thì khẽ thở phào một hơi, tuy bản thân đang chới với ngay sườn dốc nhưng cũng không thấy sợ hãi nữa. Cố Dĩ Bạch nắm lấy hai tay cô dùng sức kéo lên.
Tô Mộc Hề ngồi xuống đất thở dốc, nhìn Cố Dĩ Bạch trước mặt thì bỗng nở nụ cười. Cố Dĩ Bạch ngồi xổm trước mặt cô, thấy cô cười trong lòng lại chỉ thấy rất chua xót.
“Sao còn đuổi theo, rất nguy hiểm.” Trong tiếng mưa rơi, âm thanh của Cố Dĩ Bạch có vẻ rất nhỏ, nhưng vì Tô Mộc Hề ngồi gần nên nghe rất rõ.
“Anh nói em đừng đuổi anh đi nhưng chính anh lại bỏ lại em.” Tô Mộc Hề nhìn vào mắt anh, nước mưa không ngừng chảy dọc gò má nhưng ánh mắt anh vẫn đen láy như vậy.
Tô Mộc Hề giang tay vòng qua cổ ôm chặt lấy anh, cô nói: “Thật ra em cũng rất ghét cái cảm giác phải sống một mình.”
“Tiểu Hề” Cố Dĩ Bạch xót xa gọi tên cô, ghì chặt cô vào lòng.
Những giọt mưa giá buốt rơi xuống người nhưng họ không cảm thấy lạnh, bởi vì họ được sưởi ấm bằng trái tim của nhau.
Nét cười nở rộ trên khuôn mặt của Tô Mộc Hề, cô nhẹ nhàng thả lỏng người, ngước nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh.
Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, có thể nhìn rõ con ngươi đen láy, cô chậm rãi hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Hành động của cô chỉ đơn thuần là áp môi lên môi anh, chia sẻ hơi thở của nhau.
Thật lâu sau, cô mới buông anh ra, trên mặt vương sắc hồng. Nhưng mặt của Cố Dĩ Bạch còn đỏ hơn cả cô.
“Cố Dĩ Bach, em phát hiện hóa ra em thích anh nhiều đến vậy.” Cô nhìn anh cực kỳ chân thành.
Nháy mắt khuôn mặt Cố Dĩ Bạch ngập tràn tươi cười, hai tay nâng mặt cô, khẽ cúi đầu thành kính hôn đôi môi cô.
Qua một lúc lâu anh mới buông ra, lại ôm cô vào lòng cười nói: “Tiểu Hề, hôm nay anh rất vui, anh sẽ nhớ kỹ ngày này.”
“Em cũng vậy.
——
Hai người lại cùng nhau lên đường, Cố Dĩ Bạch định cởi áo mưa ra cho cô mặc. Nhưng quần áo của Tô Mộc Hề vốn đã ướt hết rồi, giờ mặc cũng chẳng để làm gì, không thể để quần áo của Cố Dĩ Bạch bị ướt được.
Cố Dĩ Bạch giảm tốc độ của cuộc hành trình, sau khi đi được một đoạn hai người tìm thấy một cái hang động, vội ghé vào trú mưa.
Hang động khá nhỏ, bên trong âm u ẩm ướt. Cố Dĩ Bạch cởi bỏ áo mưa, đi kiểm tra trong hang một lát, không phát hiện thấy nguy hiểm mới yên tâm.
Tô Mộc Hề tìm được một chỗ khá sạch sẽ để ngồi xuống, cởi balo sau lưng xuống, bên trong chứa rất nhiều nước, nặng vô cùng.
Cô dốc hết nước ở trong balo ra, mấy đồ có bọc nhựa bên ngoài thì vẫn có thể ăn được, đèn pin là loại chống nước nên vẫn dùng được. Nhưng điện thoại của cô thành phế liệu rồi, còn cả tiên nhân cầu đáng yêu kia nữa, bị dính nước lâu như vậy không biết bị gì không.
“Không biết nó còn sống không nữa.” Tô Mộc Hề nhìn tiên nhân cầu mà lòng đau như cắt.
“Có thể, đưa cho anh, anh cứu nó cho.” Cố Dĩ Bạch đáp, ngồi xuống trước mặt cô.
Tô Mộc Hề thở dài, lại nhìn tiên nhân cầu rồi đưa nó cho anh: “Thế anh cứu nó giúp em.”
Cô để mấy đồ còn dùng được vào balo, nhìn cơn mưa không ngớt ngoài cửa hang, lại nhìn lại dáng vẻ ướt như chuột lột của mình, ống tay áo bị vắt ra khá nhiều nước.
Quần áo của Cố Dĩ Bạch cũng bị ướt nhưng vẫn khá hơn cô nhiều, sợ cô bị cảm anh liền cởi áo ra đưa cô mặc.
Tô Mộc Hề nhìn nửa thân trên để trần của anh, ngày thường thấy dáng người anh khá gầy nhưng thật ra rất rắn chắc, cơ bắp cân đối, không khiến người khác thấy phản cảm mà ngược lại còn thấy rất đẹp mắt.
Cố Dĩ Bạch thấy cô nhìn lại đỏ mặt, Tô Mộc Hề vội cầm lấy áo anh. Cố Dĩ Bạch cũng tự giác quay lưng đi, nói: “Mặc xong rồi thì gọi anh.”
Cô nhìn tấm lưng anh, tay miết góc áo, đứng ngẩn ngơ một lát mới chầm chậm xoay người đưa lưng về phía anh để thay áo, rồi lại cởi quần ra vắt bớt nước, xong xuôi mới nói: “Em xong rôi.”
Cố Dĩ Bạch quay người lại, nhìn cô đứng ở đó. Cô mặc áo của anh nên hơi rộng, tay áo cũng dài nữa nên nhìn như đứa trẻ nghịch ngợm trộm mặc áo của người lớn vậy.
“Đáng yêu lắm.” Anh cười nói rồi cầm quần áo ướt cô đã thay ra vắt khô, phơi ở trong động.
Tô Mộc Hề ngồi dưới đất, lấy một cái chân giò ra ăn, có chút buồn bã.
“Cái đồ bỉ ổi Mục Liễu Sắt, hại chúng ta chịu bao nhiêu khổ cực. Đợi đến khi em tìm được cô ta, em sẽ lột da cô ta cho hả giận.” Cô vừa nói vừa ăn, vẻ mặt hết sức u oán.
“Tiểu Hề, có thể kể anh nghe chuyện của ba mẹ em không?” Cố Dĩ Bạch ngồi bên cạnh cô, dịu dàng hỏi.
Tô Mộc Hề nhìn anh, do dự một khắc rồi khẽ gật đầu.