Vì tối qua ngủ trễ, lại không kịp ngủ trưa, sau khi một được một chút trên máy bay, Tô Mộc Hề đã mệt rã rời, cô ngáp một cái, đã ngủ mất.
Cố Dĩ Bạch cũng không phải mệt lắm, nhìn vẻ mặt ngọt ngào của Tô Mộc Hề lúc ngủ, khoé miệng chợt nhướng lên, anh hơi cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái, giống như chuồn chuồn lướt nước vậy.
Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, tâm tình rất vui sướng.
Ba giờ sau đó, đã đến thành phố muốn đến.
Tô Mộc Hề vẫn còn đang ngủ, Cố Dĩ Bạch nhẹ nhàng gọi cô, nhưng vẫn không thể đánh thức, đẩy một cái cô mới tỉnh lại.
“Tiểu Hề, đến rồi.” Anh nhẹ giọng nói.
Tô Mộc Hề ngáp một cái, nhìn cây tiên nhân cầu mình đang cầm trong tay, cô nở nụ cười, sau đó đứng dậy hoạt động một chút, xuống máy bay.
Bởi vì nơi cô đến là một trấn nhỏ, sau khi xuống máy bay còn phải ngồi xe đi thêm hai tiếng, có thể nói là đường đi rất xa.
Trên xe khách, Tô Mộc Hề và Cố Dĩ Bạch ngồi ở chỗ phía sau, anh có hơi say xe, sắc mặt thoạt nhìn không được tốt lắm.
“Có nặng lắm không, hay ăn quýt trước đi?” Tô Mộc Hề lấy một quả quýt trong balo ra.
Cố Dĩ Bạch nhận lấy, lột vỏ ra, đưa một nửa cho Tô Mộc Hề.
Quýt rất ngọt, trong lòng cũng ngọt.
Ngồi cùng hàng với bọn họ là một cặp chị em trẻ tuổi, vẫn luôn thấp giọng nói chuyện phiếm, tán gẫu về bài hát hay minh tinh mà mình thích, còn nói về kiểu đàn ông mà mình thích.
Tô Mộc Hề nghe xong chẳng hiểu sao lại có chút hâm mộ, bởi vì lúc trước cô không có người bạn nào để tâm sự như vậy cả.
Xe khách đến trạm, lại chuyển sang xe buýt của thị trấn, cũng gần nửa giờ mới đến.
Không thể không nói, cái trấn nhỏ này thật sự khó tìm.
Trong thôn vừa nhỏ vừa hẻo lánh, người cũng không nhiều mấy, lên trấn trên hỏi mới tìm được một quán trọ rất nhỏ.
Bà chủ quán trọ là một người phụ nữ hơn bốn mươi, thân hình cao lớn giống nhau đàn ông, làn da ngăm đen.
Bà chủ tên là dì An, khá là nhiệt tình, nhanh chóng dọn dẹp hai căn phòng rồi lại giúp bọn họ dọn đồ vào trong.
Căn phòng ở trên lầu, trong phòng có mùi không dễ nưửi lắm, có lẽ vì đã lâu không có người dùng tới.
Tô Mộc Hề mở cửa sổ ra cho thoáng khí, đặt cây tiên nhân cầu lên bệ cửa sổ, ngó ra cửa sổ lại nhìn thấy bà chủ đang phơi quần áo dưới nhà.
Cô lập tức đóng cửa đi xuống lầu tìm bà chủ.
“Dì An, quán trọ này của dì là quán trọ duy nhất của trấn sao?” Tô Mộc Hề cười, vẻ ngoài của cô thanh tú, lúc cười rộ lên cũng lộ ra đôi chút vô hại.
Dì An cười nói: “Đúng vậy, trong trấn chỉ có duy nhất quán trọ này của tôi thôi.”
Tô Mộc Hề gật gật đầu: “Con muốn hỏi tìm vài người.”
Dì Thẩm có hơi kinh ngạc, nói: “Cô muốn hỏi tìm ai?”
“Không gạt gì dì, lần này con tới là vì muốn tìm bạn mình. Bạn của con theo bạn trai bỏ đi vì người trong nhà không đồng ý cho họ đến với nhau, trong cơn tức giận bọn họ đã bỏ trốn mất.” Tô Mộc Hề nói dối dễ như trở bàn tay, không cảm thấy hoảng hốt chút nào, “Mấy chuyện này cứ bình tĩnh thương lượng, dì nói có đúng không? Sao lại cùng bạn trai chạy đến nơi hẻo lánh này chứ, thật đúng là không khiến người khác bớt lo.”
“Là vậy sao…” Dì An cầm quần áo phơi lên sợi dây, “Đúng là mấy ngày hôm trước có một cặp tình nhân rất trẻ đến đây ở, nhưng mà đã đi hôm qua rồi.”
“Ồ?” Tô Mộc Hề giật mình, còn toát ra vẻ lo lắng, “Dì có biết là đã đến đâu rồi không? Chỗ này hẻo lánh như vậy, chỉ sợ lại đi lạc mất.”
Dì Thẩm suy nghĩ một lúc mới nói: “Có thể là đi đến thông dưới, tôi cũng không biết rõ lắm, bọn họ không nói với tôi.”
“Aiz, đúng là sốt ruột mà, dì có biết là tới thôn nào với đi như thế nào không?” Tô Mộc Hề thở dài.
“Thôn Ngận Thiên, tôi cũng không có xác định là có phải tới đó thật không.” Dì An đáp.
“Không xác định được thì con cũng phải đi tìm.”
“Cô gái cô đừng lo lắng quá, bạn của cô chắc chỉ là nhất thời nghĩ không thông.” Dì An an ủi, “Nếu cô thật sự muốn đi, tôi có thể giúp cô liên hệ người trong thôn đưa cô đi.”
Tô Mộc Hề gật gật đầu: “Cảm ơn dì An, con đi trước, để con bàn bạc với anh trai trước đã.”
Dì An đáp, nhìn cô lên lầu.
Tô Mộc Hề không trở về phòng của mình, mà lại đi gõ cửa phòng Cố Dĩ Bạch.
Hành lý của Cố Dĩ Bạch không nhiều lắm, đều đã được thu dọn, trong phòng rất sạch sẽ.
“Tôi vừa mới hỏi bả chú nhà trọ, có khả năng Mục Liễu Sắt đi tới thôn phía dưới, rất hẻo lánh, tôi tính đi xem thử.” Tô Mộc Hề nói, tuỳ ý ngồi xuống giường.
“Ừm.” Cố Dĩ Bạch thản nhiên lên tiếng, “Âm khí ở đây có hơi nặng, buổi tối đi ngủ nhớ cẩn thận.”
“Anh đừng làm tôi sợ.” Tô Mộc Hề nhìn anh, vẻ mặt hoảng sợ, “Hiện tại tôi không chịu nổi bị doạ đâu.”
“Chỉ là âm khí khá năng thôi, không có nghĩa là có thứ gì đó không sạch sẽ, đừng suy nghĩ lung tung.” Thần sắc Cố Dĩ Bạch rất bình tĩnh, “Có việc gì thì gọi anh, anh ở ngay cách vách.”
“À.”
“Đi ăn cơm chiều đi, thời gian cũng không còn sớm, hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn phải đi đường nữa.” Cố Dĩ Bạch nói, trong tay cầm bột túi nhựa to.
Tô Mộc Hề ra khỏi phòng anh: “Thật ngại quá lại phải để anh đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này với tôi.”
“Nếu đã chọn em, vậy thì, dù em đến bất cứ đâu anh cũng sẽ đi cùng.” Cố Dĩ Bạch nói, ngữ khí của anh rất bình thản, Tô Mộc Hề nghe xong không hiểu sao lại thấy cảm động.
“Cảm ơn anh.” Tô Mộc Hề cười.
Sau khi xuống lầu, Cố Dĩ Bạch mượn phòng bếp của bà chủ quán.
Vào bếp, cô lấy đồ trong túi nhựa ra, mượn tủ lạnh của bà chủ để bỏ vào.
“Cái gì vậy?” Tô Mộc Hề đi đến hỏi, vừa định xem thử thì Cố Dĩ Bạch đã đóng cửa tủ lạnh lại.
“Cái em thích nhất.” Cố Dĩ Bạch đáp, bắt đầu rửa tay rửa cả dao cắt.
Khuôn mặt Tô Mộc Hề lộ vẻ vui sướng: “Thật sao?” Cô còn tưởng rằng tối nay mình không được ăn beefsteak nữa, không ngờ Cố Dĩ Bạch lại mang theo.
“Ừm, thịt bò trong trấn không dễ mua nên anh mang tới. Nhưng mà, lúc tới lại đi đường xá xa xôi, có lẽ không còn tươi nữa.” Ngữ khí của anh rất bình thản.
Tô Mộc Hề thở dài, vỗ vỗ bờ vai của anh: “Cố Dĩ Bạch, anh làm như vậy, sẽ khiến tôi không kiềm lòng được mà yêu anh mất.”
Khuôn mặt tuấn tú của anh bỗng hồng lên, nhếch môi cười, nói: “Vậy thì cứ… Yêu anh đi.”
Tô Mộc Hề nhìn anh, môi giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Đối với tâm tư của anh, cô rất rõ. Chỉ là cô luôn cảm thấy như có cái gì đó ngăn lại, khiến cô không thể nào vượt qua.
Là cái gì chứ?
Cô không nói lời nào, xoay người ra khỏi phòng bếp, Cố Dĩ Bạch nhìn bóng dáng của cô, ngây người một lúc lâu, thẳng cho tới đi bà chủ đi tới anh mới hoàn hồn.
——
Lúc ăn cơm chiều, Tô Mộc Hề biết được từ lời dì An kể, khoảng thời gian trước mưa to mấy ngày liên tục, đất đá trên núi đổ ra, phá huỷ không biết bao nhiêu thôn rồi, cái thôn mà bọn họ muốn đi cũng chính là một trong các thôn gặp thiên tai.
“Các cô cậu cứ suy nghĩ kĩ đi, nếu đi sẽ rất nguy hiểm.” Dì Thẩm lại nói nguy hiểm lần nữa.
“Vậy cũng không thể để bạn tôi ở đó được, nói thế nào cũng phải đi.” Tô Mộc Hề đáp, “Mong dì liên hệ giúp tụi con, thù lao chắc chắn sẽ không ít ạ.”
Dì An gật gật đầu: “Vậy dì ăn cơm chiều xong sẽ liên hệ giúp hai đứa.”
“Cảm ơn dì An.” Tô Mộc Hề cười nói, “À đúng rồi, dì An, dì còn nhớ căn phòng lúc trước bạn con ở là phòng nào không?”