Edit: Huyết Mạc Hoàng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thế là ngay từ chương một đã có nhiều người hỏi về vấn đề tính cách của tiểu Har, kỳ thật Harry vẫn là một người cực kỳ dũng cảm_điểm này thì gần như không thể nghi ngờ. Nhưng Harry trong truyện này, có một số bạn có thể cảm thấy nhân vật không thể hiện được tính cách tiểu sư tử của Gryffindor.
Như vậy, ta nghĩ ta cần nói rõ một chút, ở văn án, trong một vài phần ta từng cảnh báo và nhắc tới chứng trầm cảm và khuynh hướng tự hủy hoại. Mà biểu hiện của Harry trong chương thứ nhất, kỳ thật là một trong những biểu hiện lâm sàng của chứng trầm cảm. Ân, coi như là kinh nghiệm của tác giả đi, cho nên không chỉ sổ tay y học lâm sàng mà ngay cả số liệu đo đạc bên ngoài đều không có nói tới, ô ô ô… bởi vì quả thật không có.
Mà nguyên nhân làm Harry có chứng trầm cảm thì sau này truyện sẽ có nhắc tới, tất nhiên là không chỉ đơn giản là chuyện xảy ra với Hermione.
Mặt khác, chứng trầm cảm cũng không dễ dàng tốt lên, với lại ở thời điểm bệnh nhân bình thường cũng không dễ dàng nhận ra, đồng thời vấn đề của Harry còn chứa chứng rối loạn lo âu nữa. Mà theo lâm sàng thì nghe nói việc trị khỏi chứng trầm cảm cần ít nhất một năm, xin mọi người tin tưởng giáo sư!
Phía trên…
Mặt khác chương thịt kia mọi người cũng đường gấp gáp, ta sắp viết xong rồi, dù sao thì mọi người cũng biết đó, khụ khụ.. hơi khó chút……
_______________________________________________________
“Hermione Granger.” Ngồi trên chiếc ghế bành lớn ở phòng Hiệu Trưởng, Dumbledore nhìn Snape mặt lạnh như băng trước mắt “Tôi nhớ rõ, đó là tân sinh năm nay của Hogwart.”
“Đúng vậy, một nữ sinh Gryffindor, hạng nhất toàn niên khóa hàng năm, thiên phú cực kỳ không tồi, được gọi là ‘Tiểu thư vạn sự thông’.” Snape trả lời.
“Cô bé này……?” Dumbledore dùng đũa phép gõ lên mép một cái bình màu bạc, bên trong chậm rãi hiện lên hình ảnh một cô bé tuổi.
Đúng là Hermione Granger.
“Là bạn tốt của Potter.” Đối với hành vi của Dumbledore, Snape không có gì kinh ngạc, chỉ tiếp tục dùng ngữ điệu cứng nhắc thuật lại những gì y biết “Potter, Granger, còn có tên nhóc nhà Weasley sắp đến trường năm nay được gọi là tổ Hoàng Kim ba người Gryffindor.”
“Tổ Hoàng Kim ba người?” Dumbledore có chút hứng thú mở miệng “Là một cái tên tốt, xem ra Harry có vài người bạn rất tốt.”
“Đúng vậy, ở một năm cuối cùng kia, là ba người bọn họ chạy khắp toàn bộ nước Anh tiêu diệt trường sinh linh giá của Voldemort.” Snape hừ lạnh bổ sung thêm một câu “Dưới sự chỉ đạo của di vật cụ để lại.”
“Nga, di vật của tôi, nói như vậy thì tôi để lại cho chúng một vài thứ gì đó, có thể nói cho tôi biết đó là gì không? Là cái gì dẫn đường cho bọn họ đánh bại Voldemort?” ngữ khí Dumbledore hơi chậm lại.
“Albus, không cần khoe với tôi kỹ xảo ám chỉ Muggle vụng về của cụ, cụ biết nó không có tác dụng với tôi.” Snape không kiên nhẫn.
“Severus, đây chỉ là thói quen.” Dumbledore lơ đễnh “Cậu có biết là giống như Chanh tuyết bảo, Muggle còn có rất nhiều đồ vật xuất sắc hơn Ma pháp giới.”
“Đúng vậy, nhưng mà Muggle không có Bảo bối Tử thần.” Snape lạnh lùng châm chọc một câu.
“Bảo bối Tử thần?” Dumbledore hơi nghiêng người về phía trước, dường như muốn phân biệt rõ biểu tình trên mặt Snape, nhưng đối phương lại hoàn toàn bất vi sở động “Xem ra tôi nói cho những đứa nhỏ này cái gì đó khó lường a~.”
“Không, cụ không có nói cho bọn chúng.”
“Không có?”
“Cụ chỉ cho chúng một quyền sách đồng thoại, một cây kiếm, một quả Golden Snitch, còn có một cái Put-Outer vụng về.”
“Nga nga, tôi nghĩ là tôi hiểu rồi, Severus.” Dumbledore bỗng vui vẻ lên “Những đứa nhỏ này thật sự xuất sắc, tôi nghĩ chúng hẳn là đã tìm ra đáp án cho bí ẩn về Bảo bối Tử thần, phải không?”
“Điều này không nằm trong phạm vi giám sát của tôi, Albus.” Snape bất mãn “Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc đó tôi đã chết rồi.”
“Kỳ thật, tôi nghĩ……” Dumbledore nhìn sương mù dần dần tiêu tán trong không khí, rồi mới mở miệng “Tuy tôi không phải là Dumbledore trong trí nhớ kia của cậu, có thể tôi không có tư cách phỏng đoán ý đồ của Dumbledore kia. Nhưng mà tôi nghĩ, ý của tôi hẳn là hy vọng cậu có thể sống sót, con trai à.”
“Sống sót?” Snape đột nhiên trừng lớn hai mắt, tròng mắt như muốn lồi ra “Albus, cụ đang đùa à! Tôi làm sao có thể sống sót được, sống sót để chịu tội sao?”
“Không.” Lúc này Dumbledore dứt khoát lắc đầu “Con trai, có lẽ cái chết là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời, nhưng điều này chỉ đúng với những lão già như chúng tôi thôi. Mà các cậu còn trẻ, đối với các cậu mà nói thì chỉ có sống sót, còn sống thì còn có hy vọng.”
Snape không nói gì. Trong phòng trở nên yên tĩnh không có một âm thanh nào, chỉ có thể nghe được tiếng tất tất tác tác của Fawkes đang sửa sang lại bộ lông, và tiếng ‘ba’ của củi lửa trong lò sưởi thỉnh thoảng bùng lên.
“Albus.” Cuối cùng thanh âm của Snape vang lên “Cụ luôn như vậy, cụ luôn tự cho mình là đúng như vậy.”
“Con trai…… ”
Giọng Snape ngừng lại một chút: “Nhưng cụ luôn có thể thuyết phục được tôi. Cho nên cụ luôn làm cho người ta phải chán ghét như thế.”
Nói xong, Snape đứng lên rời khỏi phòng Hiệu Trưởng.
Mà ở phía sau, Dumbledore nở một nụ cười yên tâm nhưng y không nhìn thấy.
“Vậy thì bây giờ.” Dumbledore gõ gõ lên cái bình bạc lần nữa “Tôi có cần tự mình đi đón vị tiểu thư Granger đáng yêu này không đây?”
Lúc này ở bệnh thất, Harry vẫn bất tỉnh lẳng lặng nằm trên giường bệnh như trước, quá mức mệt mỏi cùng áp lực tinh thần làm cậu rơi vào một giấc ngủ sâu, mà phu nhân Pomfrey thì đang ở bên cạnh đọc gì đó.
“Có manh mối gì không?” Snape vừa đi vào bệnh thất liền thuận tay ếm lên cửa một thần chú tĩnh âm.
“Có một ít.” Bà Pomfrey khép sách lại “Severus, Harry có từng nhắc tới vấn đề của trò ấy với cậu không?.”
“Có nhắc tới một chút, hình như vấn đề này cậu ta đã mắc phải từ trước, nhưng bệnh viện thánh Mungo cũng không thể làm được gì.” Snape không chắc chắn là Dumbledore đã nói cho Pomfrey bao nhiêu, nên chỉ có thể dùng một đại từ chỉ thời gian mập mờ.
“Trước kia là bao lâu, đời này hay là đời trước?” Bà Pomfrey đi thẳng vào vấn đề.
“Albus nói cho bà?” Snape có chút bất ngờ.
“Đương nhiên.” Người từng là học sinh ưu tú tốt nghiệp từ Slytherin ngẩng đầu “Cậu nên biết, làm một bác sĩ tôi có nghĩa vụ tìm hiểu rõ tất cả các vấn đề của bệnh nhân.”
“Được rồi, được rồi.” Snape đối với vị học tỷ này chỉ có nhận thua, dù sao lúc y còn đang đi học thì đối phương cũng đã thực tập ở bệnh thất.
“Vậy thì nhanh nói đi.”
“Tôi nghĩ hẳn là chuyện ở đời trước.” ngữ khí Snape có chút không chắc chắn.bg-ssp-{height:px}
“Cậu không hỏi kỹ sao?”
“Cậu ta không chịu nói.” Snape có chút bất đắc dĩ “Dường như có liên quan đến một số chuyện xảy ra sau chiến tranh, theo ý của cậu ta thì pháp thuật không thể chữa khỏi vấn đề này. Cậu ta đã đi khám bác sĩ Muggle, hình như là một bác sĩ tâm lý, bọn họ tựa hồ như biết được vấn đề của Harry.”
“Bác sĩ tâm lý?” Bà Pomfrey gật gật đầu “Tôi có nghe nói về nghề này, hình như chuyên môn của bọn họ là nhằm vào các vấn đề tâm lý để chẩn đoán bệnh.”
“Đúng vậy.” Snape gật đầu “Tôi nhớ rõ sau cái chết Tobias Snape năm đó, hình như cũng có người đề nghị mẹ tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng mẹ tôi lại không đi.”
“Cho nên bây giờ chúng ta cũng không hiểu biết nhiều về nghề nghiệp này.” Phu nhân Pomfrey đưa ra nhận định “Chúng ta phải có cử một người đi đến giới Muggle để tìm hiểu về nghề này.”
“Ai đi?” Snape hừ lạnh một tiếng “Tôi có thể bị Chúa tể Hắc ám triệu hồi bất cứ lúc nào.”
“Tôi cũng không thích hợp, cần có người trông nom bệnh thất và Harry.” Pomfrey cũng khó xử nói.
“Tôi đi.” Dumbledore đột nhiên đi ra từ phía sau bọn họ “Đúng lúc tôi muốn đi đón cô bé tên Granger kia, nhân tiện cũng có thể tìm hiểu một số nghề nghiệp thú vị của giới Muggle.”
“Dumbledore, cụ xác định cụ muốn đi?”
Snape và Pomfrey đồng thời đều lấy một ánh mắt không tin tưởng mà đánh giá Dumbledore.
Sau đó, Dumbledore khoát tay áo, vừa lui lại vừa nói: “Tôi biết, tôi sẽ dùng dược giảm tuổi, tôi sẽ mặc quần áo Muggle thay vì lười biếng mà dùng thần chú xem nhẹ.”
“Cụ hiểu rõ là tốt rồi.” Pomfrey vẫn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Dumbledore như cũ, rồi mới đi đến phòng thuốc lấy ra một lọ dược giảm tuổi.
“Thời gian hiệu lực là giờ, đừng quên.”
“Được rồi.” Dumbledore tiếp nhận dược giảm tuổi, nhún vai “Vốn dĩ tôi còn muốn mua một cái nơ bướm mới.”
“Albus!”
Được rồi, cho nên có câu nói rất đúng a~, lão đại ngầm của Hogwart vĩnh viễn là vị nữ vương bệnh thất này.
“Còn nữa, Severus.” Dumbledore nghiêm túc lại “Voldemort bảo cậu ngao chế loại ma dược gì?”
“Bây giờ tôi còn không biết nó có tác dụng gì, phải chế xong thì mới có thể xác định.” Snape gật gật đầu “Tôi về Spinner’s End trước.”
“Chờ một chút.” Dumbledore gọi Snape lại “Mang Harry theo đi, trò ấy tín nhiệm cậu.”
Snape dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú Cứu thế chủ đặc biệt gầy yếu nằm trên giường, cảm thấy như có cái gì đó kẹt ở cổ họng.
Y ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Pomfrey và Dumbledore, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, một thần chú trôi nổi… Cứu thế chủ đang hôn mê lại trở thành vật sở hữu của Severus Snape.
Có lẽ lúc này đây, y cần thật sự hiểu về cậu bé này, cùng với niềm tin của y trong quá khứ.
Còn có… tương lai.
Việc đầu tiên Snape khi trở lại Spinner’s End, chính là đùa tốt Cứu thế chủ đang hôn mê bất tỉnh này. Sau khi y đặt đối phương lên giường, liền phát hiện ra cậu bé đang hôn mê này vô thức nắm lấy áo chùng của y.
Y dùng sức.
Không thả ra.
Lại dùng sức thêm chút nữa.
Đối phương càng nắm chặt hơn.
Snape cau mày dùng thần chú cắt áo chùng của mình, y còn rất nhiều việc cần phải làm xong, không có rảnh mà chơi trò chơi cùng vị Cứu thế chủ này.
Cho dù nhiều lúc tiểu hỗn đãn mắt xanh này cũng rất đáng yêu.
Nhưng rồi ngay khi vừa đứng lên, y liền hối hận.
Y thấy tay đối phương vô lực mà nện lên giường, lông mày nhíu chặt lại, hô hấp dồn dập, bắt đầu vô thức nỉ non.
Hiển nhiên, cậu đã không còn hôn mê sâu nữa nên bắt đầu gặp ác mộng.
“Không cần như vậy, xin các người, giết tôi đi, giết tôi đi.”
“Mẹ, ba… đừng đi, xin hai người đừng đi.”
“Là sai lầm của tôi, đều là do tôi sai!”
“Giáo sư, không được chết, cầu xin ngài, không cần chết trước mặt tôi.”
Chân Snape giống như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.
“Hermione, đều là do mình sai, cậu giết mình đi.”
Từ ngữ lộn xộn_làm cho người ta khắc sâu khó mà thoát khỏi ác mộng. Snape quá hiểu rõ cảm giác đó, y cũng từng bị ác mộng quấy nhiễu nhiều năm.
“Giáo sư, sống sót, chỉ cần ngài sống sót tôi liền còn một người có thể hận, còn một người có thể tin tưởng, van cầu ngài, sống sót, đừng chết……đừng chết.”
Sau cùng, Snape rốt cuộc cũng đầu hàng nội tâm mình, y cúi người ngồi bên giường, nắm lấy cái tay đang nắm chặt và tàn phá góc áo của Harry, áp vào trán mình, nhắm mắt lại mở miệng.
“Harry, ta ở đây, ta luôn ở đây.”