Truy Đuổi (Bụi Trong Ngực 2)

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bước chân xuống xe người phụ nữ già đứng đón tôi ở cổng…

Già: Đi theo tôi…

Tôi: Chúng ta lại gặp nhau rồi

Già: Tôi thì k muốn gặp lại cô một chút nào cô gái ạ…

Tôi có lẽ sau vụ làm náo loạn cả hoa phủ lần trước nên có lẽ già k thích tôi…bước vào cánh cửa tôi ngoái lại nhìn phía sau rồi lưỡng lự…tôi bất giác sợ run lên…

Già: đã đến đây rồi quay đầu đồng nghĩa vs việc chết

Tôi: Cháu k sợ chết,cháu chỉ sợ liên luỵ đến người bên cạnh…chỉ vậy thôi

Tôi cứng rắn bước thẳng vào trong khi những cánh hoa anh đào rơi tràn ngập khắp chân mình…hoa rơi phủ lối nơi biệt phủ này có lẽ sẽ là nơi mà mình chôn vùi tất cả niềm tin,hoài bão và mơ ước…cùng với tuổi trẻ của mình…

Mochi vừa bước vào cửa phòng thì Narita vị bác sỹ của Mochi chạy vào theo sau…

Narita: Mochi xin ngài hãy cứu lấy con gái tôi với ngài Mochi…Haruko nó đóng chặt cửa bên trong tôi gọi mãi k tháy trả lời,lo quá kb phải làm sao,kể từ sau khi biết cậu kết hôn tiếp nó đóng cửa nthe ngày rồi…mẹ già này cầu xin ngài hãy đến nói chuyện với con bé lần( quỳ xuống khóc)

Mochi: Đứng dậy đi theo Narita ra phía sau …Narita gọi lớn bên ngoài

Narita: Haruko ngài Mochi đến thăm con này,con mở cửa đi con…( k thấy tiếng trl)

Mochi: Lùi ra

Mochi đạp cửa vào bên trong thấy dưới sàn Haruko mặc chiếc váy trắng bên cạnh là lọ thuốc ngủ

Narita: Ôi k con của mẹ…Haruko…

mochi: Nói bên Y phòng chuẩn bị đi nhanh phải rửa ruột gấp

Mochi bế Haruko lên…băng qua hành lang…đúng lúc gặp Hạnh đi ngược lại…

Tôi muốn hỏi anh ta về việc Kama nhưng thấy anh ta bế một cô gái khác trên tay…đi rất vội vã vụt qua tôi…

Tôi: Cô ấy bị sao vậy

Mochi: Tránh ra ( quát lên)

Lần đầu tôi thấy anh ta như vậy…tôi vội lùi lại…

Già: Haruko đúng là con bé ngu ngốc…

Tôi được già sắp xếp cho một căn phòng và người hầu

Già: Tắm rửa cho cô ta sạch sẽ,sáng mai tổ chức hôn lễ ta sẽ đưa đồ tới…

Nhìn nơi tôi được ở rộng rãi,chỉ có điều căn phòng dường như đã lâu chưa có người ở,hai cô hầu gái cứ run lẩy bẩy

Tôi: Sao hai chị run vậy…trời lạnh quá phải k

Hầu A: Cô kb đâu căn phòng này là của ( cô hầu còn lại giật tay cô này)

Hầu B: K có gì đâu ạ,chúng tôi lạnh quá thôi,cô nghỉ ngơi đi chúng tôi sẽ đi dọn dẹp xung quanh…

Họ nhanh chóng rời khỏi phòng…tôi nhìn căn phòng đồ vật đã cũ nhưng họ k thay đổi gì…họ nhiều tiền vậy sao k thay đổi căn phòng mà lại để cũ như vậy…Bước chân ra khỏi căn phòng tôi nhận ra cây anh đào nơi đây có màu đỏ như máu giống cái cây lần trước mà tôi gặp ở nơi này…hoa rơi xuống chân tôi nhặt cánh hoa lên gài lên đầu mình rồi nhìn ra cửa bất giác thấy một cô gái đứng khiến tôi giật mình…cô gái bước tới nhìn tôi…

“ Tôi là Kazu vợ của ngài Mochi,biết ngài ấy sắp lấy thêm vợ bé nên tôi qua chào hỏi”

- Vợ…anh ta đã kết hôn rồi ah

- Phải tôi kết hôn vào tuần trước và tuần này là cô…

Câu nói đó khiến tôi đang nắm những cánh hoa vội buông xuống vì ngỡ ngàng…

Tại bang Bạch Hổ

Bạch hổ: Kết hôn,thằng này nó sao đột nhiên cưới gấp thế,tuần nào cũng lấy vợ là sao?

Đệ: Theo tôi nghĩ Mochi hắn kp kẻ hám sắc nên rất lạ

Bạch hổ: Tất nhiên rồi thế nên tao mới thấy lạ,đối tượng lần này là ai

Đệ: Chắc ông k thể tưởng tượng dc ra đâu ạ ( Đệ nói vào tai Bạch Hổ)

Bạch hổ: Ồ yêu em cưới anh à…gia tộc nó loạn đến nơi rồi…kịch hay còn dài,chuẩn bị quà của tao gửi đến chúc mừng thiếu phu nhân của hoa phủ nào…

Tại Nhà Ngọc Thịnh…

Thịnh: Như em nói thì Hạnh sẽ kết hôn vs hắn để đổi thuốc à,tại sao lại là Hạnh

Ngọc: Em kb nhưng đúng là người của hắn nói lại như vậy

Thịnh: K thể để con bé làm thú vui cho kẻ tàn ác đấy dc

Ngọc: Vậy chúng ta phải làm gì dc …

Thịnh: Anh sẽ liên hệ vs bên đó xin chuộc người xem họ nói sao…

Thư mở cửa vào tròn mắt

Thư: Con k nghe nhầm chứ mẹ bảo Hạnh cưới ai

Ngọc: Con đi đâu mà mẹ liên lạc k dc vậy

Thư: Mẹ trl con đi có phải mẹ vừa nói Hạnh sẽ kết hôn vs chủ nhân hoa phủ hay không?

Ngọc: Phải con bé đã cứu bố của con …

Thư quay đi như kẻ điên dại gọi cho Aran

Thư: Nói em nghe đi Hạnh sẽ kết hôn vs ngài mochi đó hay sao

Aran: Phải sáng mai hôn lễ dc tổ chức rồi

Thư: Tại sao anh k nói cho em (quát lên)

- Tại sao anh phải nói cho em biết,em sao vậy

- Em k muốn điều đó xảy ra Aran hãy ngăn lại đi mà…

- Quá muộn rồi em hãy chúc phúc cho bạn em đi…( cúp máy)

Thư đứng bên mặt hồ hét lên như kẻ điên loạn…” K thể được,k bh em cho phép Hạnh kết hôn vs ngài ấy dc,k thể là nó dc nó k xứng”…

Tại phòng phẫu thuật trong hoa phủ…

Mochi trong bộ đồ bác sỹ bước ra từ căn phòng…

Narita: Ổn hết chứ ngài Mochi

Mochi: Ổn rồi

Narita: Cám ơn ngài Mochi tôi run quá k dám động đến con gái

Mochi: Cô về nghỉ ngơi đi…

Narita: Xin ngài hãy lấy con bé làm vợ bé,nó đã đến nước này thì có chết nó cũng k rời xa ngài đâu…

Mochi: Ta xin lỗi

Bước qua Narita…Narita nhìn cô con gái nhỏ của mình rồi cứ thế khóc cho sự si tình của con gái mình dành cho k đúng người…

Tôi sau khi nghe cô gái giới thiệu là vợ Mochi,trong lòng mông lung,tôi thậm chí còn k dc sử dụng điện thoại để gọi về báo cho sư cô tiếng rằng tôi sắp lấy ck…thế nhưng chữ chồng đó k chỉ dành cho riêng tôi…có lẽ lúc nào đó khi chán mình anh ta sẽ để cho mình đi chăng…

Haruko tỉnh lại sau ca phẫu thuật rửa ruột…mẹ của cô ta cầm lấy tay

Narita: Con sao cứ dại hết lần này đến lần khác vậy con…

Haruko: Mẹ…con cần mẹ tiêm cho con một mũi kíƈɦ ŧɦíƈɦ sức lực

- Để làm gì vậy con

- Mẹ có muốn con được sống không,con cả đời này nguyện vì ngài Mochi…

- Mẹ phải làm sao đây con

- Con muốn mẹ làm cho con việc để con có thể kết hôn cùng ngài mochi…

Mochi về phòng ngồi thở dài ly trà hoa đào đặt lên bàn bởi tay Già…

Già: Nó sẽ làm người thư giãn hơn,vậy là ngài đã quyết định đưa Tàn Hoa về cạnh mình…

Mochi:Trốn tránh kp là bản tính của ta

Già: Già hiểu chỉ là già lo ngại khi bô lão đang cho người truy đuổi tàn hoa,thông tin bị lộ và họ sợ ngài nguy hiểm…

Mochi: Chuyện cô ta là Tàn Hoa tuyệt đối k dc lộ ra ngoài

Già: Già hiểu rồi ạ,ngài nghỉ ngơi đi ạ,đêm nay để Kazu hầu ngài nhé

- Kazu là ai ( quên đã kết hôn)

- Là cô gái kết hôn tuần trước ạ

- Ta muốn một mình,vc cưới xin chỉ là thủ tục …

- Vâng Già hiểu rồi thế nhưng gia tộc vẫn cần người nối dõi sau này chứ ạ…

- Ta sẽ suy nghĩ …

Già cười tủm rồi quay đi vì vui sướng…đối vs Mochi Già như người mẹ của mình…

Đêm ngủ tôi cứ thấy lạnh lạnh…hai cô hầu cứ k ngủ và nói thì thầm gì đó…

Tôi: Sao hai chị k ngủ,em lạ phòng khó ngủ quá

- Chúng tôi k ngủ được cô cứ ngủ đi

- Phòng này lạnh quá chị nhỉ lò sưởi bị hỏng ạ

- K đâu vẫn bật mà…

- Sao em thấy lạnh quá,căn phòng này cũng cũ quá rồi có lẽ nên tu sửa ( cửa sổ đập mạnh khiến hai cô hầu hét lên làm tôi giật mình)

Hầu: Ôi mẹ ơi có khi cô ấy về đấy

Tôi: Ai về ạ

Hầu: Căn phòng này có ma đấy

Hầu B: Cô đừng nói là chúng tôi nói nhé

Tôi: Ma…các chị đừng doạ em chứ …

Từ cửa sổ tôi cảm giác như có bàn tay sờ vào tóc mình…tôi hét lên rồi chạy tới chỗ hai cô hầu chúng tôi chùm chăn lại…

Tôi: Có ai sờ vào tóc em ý…

Hầu B: Cô gì ơi chúng tôi chỉ là hầu thôi ạ…chúng tôi dc sắp xếp đến,cô gái này là người mới cũng kb nên mạo phạm xin cô bỏ qua…

Tiếng bước chân bên ngoài khiến tôi run bần bật lên…

Hầu A: Nơi này xưa của một phu nhân nghe nói là tàn hoa gì đó bị giam giữ ở đây bị chôn sống cho đến chết…

Hầu B: Tàn hoa là thứ cấm kị vs các trưởng tộc…

Tôi: Nhưng mà họ bị chôn sống ở đây thật ạ ( hai cô hầu gật)…

Tiếng đập cửa rõ mồn một…tiếng dép loẹt quẹt bên ngoài…tôi ti hí nhìn ra ngoài cửa sổ thấy cây hoa đào đỏ bỗng dưng k rụng cánh hoa nào dù cho gió rất lớn…

Hầu B: Hình như cô gái ấy bị chôn dưới cây anh đào…

Tiếng cửa mở vào tôi và hai cô gái hét lên…

Già: Các cô đang chơi cái trò gì đấy

Tôi: Có…có ma nơi này có ma ah…

Già: Thật sự vớ vẩn,ta đến dặn dò các cô về việc ngày mai…

Tôi: Tàn hoa là gì vậy?

Già: Ai nói vs cô ( nhìn hai cô hầu gái) các ngươi nói linh tinh gì phải không…

Hầu: Dạ k có đâu ạ…

Già: Muốn có lưỡi để nói thì cố mà giữ cái lưỡi đó trong miệng…

Khi già đi gió cũng k to như lúc nãy,căn phòng bỗng trở nên ấm áp hơn…hai cô hầu nằm hai bên cạnh tôi…còn tôi trằn trọc cả đêm k ngủ được khi thấy cây hoa đó k rơi một cánh hoa nào khi gió to như vậy…bình thường thì k có gió cũng rơi lả tả…

Sáng hôm sau tôi hai mắt thâm quầng đến thợ trang điểm nhìn còn sợ…

Trang điểm: Mắt cô bt có thâm như vậy k

- Không,do tôi dạo gần đây mất ngủ đấy…

Cô mặc áo dài đỏ đúng k

- Vâng tôi mặc áo dài…

Thay xong trang phục,trang điểm xong xuôi vấn khăn trên đầu…cảm giác đi lấy chồng đối vs tôi chẳng có một chút nào rung động…tôi chỉ muốn mau chóng dc đi khỏi nơi này sau khi kết hôn…

Mochi mặc bộ vest đỏ khi Aran đang chỉnh đồ chi Mochi…

Aran: Tôi có lẽ cũng nên lấy vợ

Mochi bật cười

Mochi: Tao đâu có cấm mày lấy vợ

Aran: Tôi chỉ lấy người tôi yêu

Mochi: Ý mày là tao cưới người k yêu à

Aran: Thì đúng vậy còn gì,tôi sợ ngài k dc hạnh phúc

Mochi: Tao thì làm gì có chữ hạnh phúc,đừng nói lời thừa nữa

- Chỉ cần ngài muốn,ngài sẽ có hạnh phúc mà

- Người như tao k thể có điểm yếu bao gồm gia đình và tình yêu…đối vs tao hai thứ đó k tồn tại…

Mochi vỗ vai Aran rồi cười nhẹ đi qua…

Tôi thấy cánh cửa mở ra cứ nghĩ là Già đến…thấy người phụ nữ chạy sau Mochi hôm qua đứng trước mặt …

- Cô là ( tôi cười r hỏi)

Narita: Cô dâu hôm nay cũng thật xinh,tôi có thể nói chuyện vs cô dc k…

- À vâng…

Tôi đứng dậy ra ngoài k thấy hai cô hầu đâu,thấy kì lạ…đến cây hoa anh đào người phụ nữ đó cúi đầu xin lỗi tôi…

Narita: Tôi xin lỗi,tôi chỉ vì con gái mình…

Bỗng tôi thấy cô ấy rút kiêm tiêm ra đâm vào gáy tôi…tôi đỡ nhưng k dc

Tôi: Cô làm gì vậy…

Narita: Tôi thật sự xin lỗi cô gái trẻ mong cô tha lỗi cho tôi…

Tôi thấy hoa mắt rồi ngã ngửa ra sau dưới gốc cây anh đào tôi lơ mơ thấy cánh hoa rơi vào khuôn mặt mình…tôi co giật rồi ộc máu trong mồm ra…chiếc áo dài đỏ giờ đây như vấy thêm màu cho những giọt máu của tôi…

Haruko mặc chiếc váy cưới chùm khăn voan tự tin bước vào sảnh chính…nơi mọi người đang chờ…ai nấy vỗ tay nghĩ là cô dâu vì k rõ mặt…cô ta quỳ xuống chân Mochi…

Già: Rõ ràng là cô ấy nói mặc áo dài truyền thống của quê hương cô ta mà…

Aran: Chắc đổi ý

Già: K thể nếu đổi thì tôi đổi chứ

Aran: Vậy là sao…thế này là thế nào tôi phải báo ngài Mochi…

Già: K kịp rồi,cô gái đó là Haruko

Aran: Haruko …vậy là sao,chết rồi sao lại có chuyện này

Mochi tiến tới gần Haruko…cô ta mỉm cười …chiếc gậy của Mochi dậm xuống nền…

Mochi: Cô dâu của ta đâu

Haruko đang cười đổi sắc mặt…mn xì xào…

Haruko: Hãy kết hôn vs em

Mochi: Cô dâu của ta đâu ( nhắc lại giọng ồm ồm)

Già: Tôi xin lỗi đã đê ra sai xót này

Haruko: Cô dâu của ngài sẽ k đến dc đâu…

Mochi: Tạm hoãn hôn lễ hôm nay…

Mochi bước ra cửa đi vội vã

Quỷ máu: Ngài mochi hầu gái nói phát hiện Hạnh bị trúng độc…rất nặng có lẽ…

Mochi: Cô ta đang ở đâu…

Mochi bước tới nơi gốc cây hoa đó thấy Hạnh nằm miệng đầy máu k ai dám động vì sợ chất độc…Aran giữ tay Mochi

Aran: Chất độc có thể lây truyền đó ạ…cứ cẩn thận…

Mochi hất tay rồi ngồi xuống ôm lấy Hạnh…vuốt sạch máu trên miệng…Anh ta cảm thấy bối rối…

Mochi: Sẽ ổn thôi …

Thấy trên gốc cây Hạnh viết lại bằng máu…” Bao đông tan rồi xuân hoa đào trăm năm còn rơi chỉ mong ôm trong vòng tay vẹn nguyên đừng buông đoá hoa này…”

Mochi bế Hạnh lên mặc cho bô lão và mn can ngăn vì chất độc có thể làm hại anh ta…máu trên miệng Hạnh k ngừng chảy ra ướt đẫm cánh tay áo Mochi…đi tới phủ mochi sống,hoa đào đỏ nơi này rơi phủ kín hai người họ…

Mochi: Màn đêm đen dần buông khiến tương tư chất đầy,như trăm hoa bủa vây đầy thân xác …cô dâu của ta…

Mochi hôn lên môi Hạnh …dưới những cánh hoa…hoa cứ rơi người cứ đợi!

Truyện Chữ Hay