Truy Công Tử

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ân, hai ngày trước ta nhận được tin báo lão nhân kia đang chuẩn bị yến tiệc ở nhà hắn. Khoảng ba ngày sau sẽ mời ngài đến dự.” Xuân Nương vẫn như cũ, xuân tình vạn chủng. “Ngài có đi không?”

“Đương nhiên là có.” Tiêu Nhiễm đáp.

“Vậy có cần đổi địa điểm gặp mặt thành nơi này không?” Xuân Nương hỏi.

“Không cần đâu, tránh để thân phận của ngươi bị bại lộ, chỉ càng thêm nguy hiểm.” Tiêu Nhiễm nói: “Yên tâm, ta và Lôi Vô Nhai sẽ đi cùng nhau.”

“Nếu hắn chỉ muốn gặp một mình ngài thì sao?” Xuân Nương hỏi. “Lôi Bảo Chủ phải lấy thân phận gì đây?”

“Đương nhiên là hảo bằng hữu của ta.” Tiêu Nhiễm nói. “Lôi bảo chủ sẽ không ngại nếu ta lợi dụng mối quan hệ cá nhân của hai ta chứ?”

“Sẽ không.” Lôi Vô Nhai nói. Trong lòng chợt nghĩ, hắn tình nguyện để y lợi dụng càng nhiều càng tốt. Nhưng lại chỉ có thể nói: “An toàn của ngươi là quan trọng nhất.”

“Đa tạ ngươi đã quan tâm.” Tiêu Nhiễm cười nói, ngữ khí hết sức chân thành.

“Ta cũng quan tâm, sao lại không cám ơn ta?” Xuân Nương nheo mắt hỏi.

“Ngươi có nói ra sao?” Tiêu Nhiễm hỏi ngược lại. “Ta không biết thì làm sao mà cám ơn được?”

“Ta.” Xuân Nương khẽ hừ lạnh một tiếng. “Trên đời này còn có chuyện mà Tiêu công tử không biết sao?”

“Ta đương nhiên biết rất nhiều chuyện. Tỷ như, thủ lĩnh của Trát Khắc tộc ở Tây Vực – Triệu Lạc đang tích cực tìm kiếm đào thê của mình suốt sáu năm qua, gần như bặt vô âm tín. Nhưng gần đây, không hiểu sao lại lộ ra một tin tức rất thú vị. Người đó hình như đã chạy tới tận Trung Nguyên rồi.” Tiêu Nhiễm nói, thanh âm vô cùng bình thản, tự nhiên.

Sắc mặt của Xuân Nương chợt biến: “Ngươi sẽ không làm vậy đâu.”

“Khó nói lắm, nếu như ta muốn mở rộng làm ăn ra đến Tây Vực thì sẽ không biết chắc được.” Tiêu Nhiễm đáp lại.

“…Quên đi. Ngươi sao lại có thể không biết được kia chứ, là ta quá ngây thơ rồi.” Xuân Nương lắc đầu thở dài nói: “Bất quá, ngươi biết chuyện này từ lúc nào?”

“Sáu năm trước.” Tiêu Nhiễm nói.

“…” Xuân Nương đột nhiên cười rộ lên, lắc đầu, đứng dậy đi đến trước bàn phấn. “Tiêu công tử, mời trở về. Xuân Nương muốn trang điểm lại.”

“Tại hạ cáo từ.” Tiêu Nhiễm cũng không chần chừ, liền đứng dậy, chắp tay thi lễ.

Đi theo Tiêu Nhiễm ra khỏi phòng, Lôi Vô Nhai lúc này mới lên tiếng hỏi: “Xuân Nương này rốt cục là người phương nào?”

“Là chủ nhân của nơi này, ngươi không nhận ra nàng sao?” Tiêu Nhiễm đáp.

“Ta rất ít khi đến Dương Châu.” Lôi Vô Nhai nói. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy Xuân Nương không chỉ đơn thuần là chủ của một thanh lâu bình thường.

Tiêu Nhiễm chợt dừng bước, nhìn Lôi Vô Nhai, suy nghĩ một lúc: “Ta đã hứa sẽ không giấu giếm ngươi nữa. Được rồi… ghé tai lại đây.”

Lôi Vô Nhai nghe vậy liền ghé sát vào người y.

“Nàng vốn là một trong những chủ nhân của Thiên Võng, nơi này cũng là của Thiên Võng.”

Ngữ khí của Tiêu Nhiễm khá nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp của y phả vào tai thật khiến cho Lôi Vô Nhai toàn thân ngứa ngáy.

“Vậy còn Mai?” Lôi Vô Nhai nhìn không được liền hỏi.

“Mai? Hắn chính là môn bài ở đây.” Tiêu Nhiễm cách hắn ra một chút rồi nói.

“Lúc nãy ngươi vừa nói sẽ không gạt ta.” Lôi Vô Nhai ngay lập tức lấy lời nói của y ra bắt bẻ.

“Những chuyện liên quan đến ta, ta đương nhiên sẽ không gạt ngươi. Nhưng chuyện của Mai không dính dáng gì đến ta, đương nhiên là không cần phải nói với ngươi rồi.” Tiêu Nhiễm đáp. “Bát quái cũng có quy luật riêng của nó, đừng nghĩ hễ muốn biết cái gì cũng sẽ được như nguyện.”

Lôi Vô Nhai nghe những lời nay, ngược lại còn mừng thầm. Vậy nghĩa là y và Mai vốn không có quan hệ gì sao?

Mấy ngày sau, quả nhiên đã nhận được thiếp mời của Tiền viên ngoại. Sau khi dặn dò Tân Dư cùng Kim Ngân một số việc, y cùng với Lôi Vô Nhai lên đường.

Tiền viên ngoại vốn chỉ định mời một mình Tiêu Nhiễm. Cho nên khi vừa nhìn thấy Lôi Vô Nhai, hắn hơi ngạc nhiên, ngẩn người trong tích tắc, nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại phong thái tự nhiên: “Khó được Tiêu công tử cùng Lôi bảo chủ đồng thời đại giá quang lâm hàn xá, xin mời vào!”

Lần này hắn mượn cớ thưởng trà để mời Tiêu Nhiễm đến, nhưng không ngờ lại có thêm một Lôi Vô Nhai. Không phải trên giang hồ đồn rằng hai người bọn hắn đã sớm chia tay mỗi người một ngả rồi sao? Sao bây giờ lại đi cùng với nhau? Vốn không chắc hắn sẽ bắt sống được Tiêu Nhiễm, bây giờ lại có thêm một Lôi Vô Nhai võ công cao cường nữa. Đúng là việc khó càng thêm khó.

Nghĩ như vậy, nhưng Tiền viên ngoại vẫn không lộ nửa điểm khác lạ trên mặt, vẫn vui vẻ đưa Tiêu Nhiễm và Lôi Vô Nhai đến phòng khách.

“Tiêu Nhiễm đến Dương Châu cũng đã nhiều ngày, vẫn chưa có thời gian đến bái phỏng. Thật là thất kính!” Tiêu Nhiễm cười nói.

“Đâu dám, Tiêu công tử là quý nhân bận rộn, hôm nay chịu đáp ứng đến hàn xá thưởng trà, đã là vinh hạnh cho lão phu rồi!” Tiền viên ngoại đáp, bắt dầu thử dò xét: “À, đúng rồi, sao cả Lôi bảo chủ cũng ở đến đây, không lẽ ngài đang ở cùng với Tiêu công tử?”

“Nói vậy Tiền lão đã biết, ta cùng Tiêu công tửu giao tình rất tốt. Lần này theo y hạ Giang Nam chính là muốn ngao du sơn thủy một phen.” Lôi Vô Nhai đáp.

“Ân. Ta ở Lôi Gia bảo ăn không ở không suốt ba năm. Lần này Lôi bảo chủ theo ta, bắt ta bao ăn, bao ở bao vui chơi, đến khi hoàn đủ vốn mới chịu về.” Tiêu Nhiễm nửa đùa nửa thật nói.

“Sao lại thế, không phải Tiêu công tử dùng thân phận y sư để lưu lai Lôi Gia bảo sao?” Mặc dù giang hồ có lời đồn quan hệ giữa hai người vô cùng mờ ám, nhưng hắn vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.

“Đó là dọa người thôi.” Tiêu Nhiễm khoát tay. “Tiêu Nhiễm ta không học vấn, không nghề nghiệp, đào đâu ra bản lãnh để làm y sư tại gia chứ?”

“Tiêu công tử lại khiêm nhường rồi.” Tiền viên ngoại lắc đầu cười nói, “Người đâu mau dâng trà!”

Trà hắn mời chính là Phổ Nhĩ thượng đẳng, cũng không có gì khác lạ. Tiêu Nhiễm uống xong, luôn miệng khen tấm tắc.

Sau đó còn ở lại Tiền phủ dùng ngọ thiện. Ba người toàn nói những chuyện vô thưởng vô phạt, không phải ngươi khen ta cũng là ta khen ngươi. Tiếp đó là ngỏ ý xin được chiếu cố nhiều hơn một chút. Cả ba đều giấu chặt tâm tư, không cho đối phương dò đến.

Kỳ thật Tiêu Nhiễm trước giờ luôn tùy cơ mà hành sự. Chỉ là hôm nay bên cạnh còn có thêm Lôi Vô Nhai nên tránh không khỏi vì hắn mà lo lắng bất an. Đây cũng là lý do tại sao y luôn một thân một mình hành động. Vì nếu thật sự là bằng hữu thân thiết của y, chắc chắn y sẽ vì người đó mà phân tâm. Nói cho dễ hiểu, vạn nhất, dù có tắt đèn đánh nhau, nếu chỉ có một mình, dù xung quanh toàn là địch nhân y vẫn có thể thoải mái thi triển quyền cước. Cho nên tất cả bạn bè của Tiêu Nhiễm đều biết tính y, luôn để y một mình hành động không bao giờ làm phiền. Mà Lôi Vô Nhai, quả không hổ danh là người duy nhất trên đời không biết gì về Tiêu công tử.

Về phần Lôi Vô Nhai, hắn cũng một lòng quyết tâm dù có chết cũng không buông tay Tiêu Nhiễm ra nữa. Tuy giờ phút này hai người đang ngồi cạnh nhau, nhưng lại không giống trước đây. Lo lắng, thật lo lắng muốn chết. Quan tâm sẽ bị loạn, vậy nên năng lực phán đoán và phản ứng của hai người khó tránh khỏi suy giảm vài phần.

Ngay cả ăn cơm cũng phải hết sức cẩn thận. Tuy thức ăn từng món đều không có độc. Nhưng nếu món này kết hợp với món kia, hay gia vị này phối hợp với gia vị kia cũng có thể thành độc dược.

Lúc đang dùng cơm chiều, Tiền viên ngoại nhận được tin tức. Cửa hàng kinh doanh của hắn ở kinh thành gặp một vài vấn đề. Nhưng hắn vẫn cố ý mời Tiêu Nhiễm nán lại thưởng lãm mấy bồn hoa hắn mới trồng, liền nói với hai người: “Lão phu xin đi trước một chuyến, hai vị cứ ở lại trong phủ từ từ dạo chơi.”

Tiêu Nhiễm liếc nhìn Lôi Vô Nhai một cái: “Chủ nhân đã không có nhà, chúng tôi là khách, sao dám…”

“Không ngại, ta đi một chút, sẽ trở lại ngay.” Tiền viên ngoại nói.

“Vậy cũng được, chúng tôi cũng không khách khí nữa.” Tiêu Nhiễm cười đáp.

Tiền viên ngoại nói với hai người thêm mấy câu khách sáo nữa, rồi vội vã rời đi. Có một tiểu nha đầu đến dẫn hai người đến hậu hoa viên.

Đến đình nghỉ mát, Tiêu Nhiễm cho tiểu nha đầu đó lui xuống.

Chỉ còn lại hai người ở cùng nhau, nhất thời không ai nói tiếng nào. Một lúc sau, Lôi Vô Nhai mới mở miệng: “Phong cảnh nơi này thật là đẹp.”

Tiêu Nhiễm khẽ thở dài, quay đầu nhìn về phía xa xa, khóe miệng chợt cong thành một nụ cười tuyệt mỹ: “Kỳ thật, nơi ta thích nhất chính là Lôi Gia Bảo.”

Trong lòng Lôi Vô Nhai liền truyền đến một cơn chấn động, sắc mặt không khỏi có chút vui mừng: “Thật sao?”

“Có thể vô ưu vô lo, cái gì cũng không cần quan tâm. Mặc dù không phải là nơi vui vẻ nhất, nhưng lại là nơi an toàn nhất.” Tiêu Nhiễm trả lời, trên môi vẫn nở nụ cười. Trong lòng y dường như y đang nhớ lại chuyện xưa.

“Nếu vậy sao ngươi còn muốn đi?” Lời vừa thốt ra, Lôi Vô Nhai mới nhớ hắn đã từng hỏi y câu này.

“Nhà là nơi an toàn nhất với mỗi người, nhưng không ai có thể sống cả đời mà không rời khỏi nhà.” Tiêu Nhiễm nói.

“Ngươi xem Lôi Gia Bảo như nhà của mình sao?” Trong lòng Lôi Vô Nhai vô cùng vui sướng.

“Đó chỉ là ví dụ mà thôi.” Tiêu Nhiễm đáp lại.

Câu nói này khiến cho tim của Lôi Vô Nhai trong nháy mắt dường như đông cứng lại.

“ ‘Sương Lâm Túy’, ‘Bích Như Lam’ là hai biệt viện mà phụ thân và trưởng huynh tặng cho ta. Chúng ta cùng sống chung một chỗ thế nhưng luôn lạnh nhạt với nhau. Tiêu công tử lừng lẫy kinh thành luôn có vô số bằng hữu xung quanh. Nhưng khi trở về nơi mình ở, chỉ còn lại mỗi ánh trăng cô đơn làm bạn.” Tiêu Nhiễm nói.

“Lôi Gia Bảo thì không giống như vậy, nơi nào cũng có rất nhiều người, mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt. Cho dù không phải mỗi giờ mỗi khắc đều được ở cùng với ngươi, nhưng cũng không cảm thấy quá cô đơn.”`

Tâm Lôi Vô Nhai Nhai chợt đau, lòng đột nhiên ngập tràn áy náy cùng hối hận. Thật tình thì lúc Tiêu Nhiễm còn ở Lôi Gia Bảo, hắn đã không những không quan tâm, chăm sóc y mà lại còn khiến y phải đau khổ đến mức phải rời khỏi nơi an toàn nhất của y.

“À đúng rồi, sao chỗ ngươi lại không có nô phó?” Lôi Vô Nhai hỏi, hắn nhớ Nhan Ngôn đã từng nói qua.

“Mẫu thân ta vốn chỉ là một tỳ nữ…” Tiêu Nhiễm đáp. “Từ nhỏ, ta đã biết cái gì gọi là ‘mạnh được yếu thua’. Nhưng ta luôn cảm thấy người và người khi sinh ra vốn dĩ nên ngang hàng với nhau. Bất quá chỉ là một tờ khế ước, nhưng lại đem người khác chia thành ba sáu chín bậc khác nhau. Thật không công bằng chút nào.”

Cho nên, y mới có thể cùng Trang Tiểu Hầu Gia, Kim Ngân kết tình bằng hữu, cùng Mai, Tiểu Nhu Nhi trờ thành tri kỷ. Vậy, rốt cục trong lòng y mình là cái gì? Thực rất muốn trực tiếp hỏi, nhưng lại sợ gặp phải câu trả lời mà mình không mong đợi, nên tốt nhất vẫn là không nên hỏi.

Mấy hôm nay đối với hắn thật phần vô cùng khó vượt qua. Nội tâm đau khổ, buồn bực không ngừng giằng xé. Hắn đã suy nghĩ cẩn thận, có phải hắn đã thật sự yêu Tiêu Nhiễm hay không? Tình yêu đó như thế nào? Và hắn đã yêu từ lúc nào? Sao hắn lại yêu Tiêu Nhiễm? Vậy còn tình cảm hắn dành cho Lam Ngọc là gì? Chẳng lẽ ngay từ đầu người hắn yêu là y, nhưng do bản thân quá ngoan cố nên luôn phủ nhận. Vậy tất cả chuyện này không phải rất nực cười sao? Tuy cái gì hắn cũng không rõ, nhưng có một chuyện hắn đã quyết. Đó là đời này kiếp này tuyệt đối sẽ không để vuột mất Tiêu Nhiễm.

Thế nhưng đối với Tiêu Nhiễm, rốt cục đó là yêu hay chỉ vì y đột ngột ra đi. Trong lòng hắn không cam tâm, muốn chinh phục y thêm lần nữa? Lôi Vô Nhai cứ miên man suy nghĩ. Ngồi trong đình ngắm cảnh, nói chuyện phiếm thế nhân. Hắn bỗng nhớ lại trước đây ở Lôi Gia Bảo, hắn cùng Tiêu Nhiễm cùng từng ngồi như vậy, nói đủ chuyện đông tây, rất an bình và thanh thản… Không lẽ đây chính là đáp án sao? Bởi vì khi đó Tiêu Nhiễm rất an toàn, nên chính mình cũng không quan tâm, để ý đến y, xem mọi chuyện tự nhiên phải như thế. Tiêu Nhiễm chưa từng thụ thương, nên hắn tự nhiên cũng không đau lòng. Tiêu Nhiễm chưa từng qua lại mờ ám với người khác, nên hắn cũng không biết ăn giấm chua là gì. Chưa bao giờ bận tâm về việc của y, vì y luôn ở cạnh bên mình, chưa bao giờ nghĩ sẽ mất y. Cuộc sống bình yên mà đạm bạc đó, khiến hắn nghĩ hắn không hề yêu Tiêu Nhiễm, lại càng không nghĩ lâu ngày sẽ sinh tình. Hay là từ lúc bắt đầu thì tâm hắn đã hướng về y? Lôi Vô Nhai nhớ mang máng cái cảm giác kinh diễm khi lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Nhiễm. Dù cho sau đó lại biến thành ganh ghét hòa cùng không cam tâm, nhưng cảm giác này đã dần bị cuộc sống êm đềm ở Lôi Gia Bảo cuốn trôi mất.

Mặt trời lên thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Nhưng nam nhân này ở trong Mai Viện chờ hắn trở về. Bây giờ nghĩ lại, cuộc sống lúc đó thật đẹp biết bao! Lôi Vô Nhai thực cảm thấy vô cùng khổ tâm.

Bởi vì xem y là tình địch nên mới tích cực theo đuổi y. Cái ý nghĩ ngu ngốc này khiến cho Lôi Vô Nhai không khỏi buồn cười. Nhưng cũng thật may mắn, tuy vô cùng hoang đường, nhưng nhờ nó mà hắn đã có được Tiêu Nhiễm trong ba năm qua. Đến giờ hắn vẫn không hiểu, sao lúc đó Tiêu Nhiễm lại đồng ý về ở cùng hắn?

Đột nhiên hai chữ “báo ân” từ đâu xuất hiện, như một chưởng đánh thẳng vào tim của Lôi Vô Nhai. Đau… đau quá.

Tiêu Nhiễm nhìn nam nhân âm trầm đối diện đang xuất thần, khẽ nhướn mày. Y rất tò mò muốn biết hắn đang nghĩ cái gì. Nhưng y lại không muốn hỏi nhiều. Y cũng từng nghĩ qua, không biết tình cảm mà Lôi Vô Nhai giành cho y là gì? Nếu nói hắn với y là chân tâm thật ý, thì ba năm bị tổn thương trong quá khứ tính sao đây? Mặc dù không phải trực diện tổn thương y, nhưng chất độc mạn tính cũng đã đủ khiến y tê tâm liệt phế.

“Ngươi rất thích cuộc sống ở Lôi Gia Bảo sao?” Lôi Vô Nhai đột nhiên hỏi.

Tiêu Nhiễm chớp chớp mắt, khẽ cười: “Đương nhiên là thích.”

Vậy ngươi có bằng lòng cùng ta trở về, tiếp tục những tháng ngày bình yên trước đây không? Lôi Vô Nhai rất muốn hỏi tiếp, nhưng lại không có đủ dũng khí để tiếp lời, chỉ đành thở dài: “Nếu ngươi đã trót yêu một hảo bằng hữu của mình, nhưng lại không dám nói ra. Vậy phải tính làm sao?”

Tiêu Nhiễm khẽ chau mày, khóe môi khẽ mím lại: “Ta sẽ không có chuyện không dám nói với hắn. Nếu đã thích nhất định phải theo đuổi đến cùng.”

“Thật sao?”

“Ân.” Tiêu Nhiễm cười. “Kỳ thật Lam Ngọc là một người thấu tình đạt lý. Ngươi không cần phải lo lắng chuyện nếu hắn không chấp nhận tình cảm của ngươi thì sẽ không thể tiếp tục làm bằng hữu đâu. Huống hồ, thế sự vốn không có tuyệt đối, nói không chừng, hắn cũng thích ngươi.” Nghĩ đến chuyện hai người đó sẽ ờ cùng với nhau, khiến y có cảm giác ba năm qua mình không phải chính là người thứ ba thừa thãi sao?

Lôi Vô Nhai nhất thời không biết phải nói gì cho đúng. Hắn đúng là đồ đầu heo mà, tự lấy đá đập gãy chân mình. Bất qua Lam Ngọc cũng là một vấn đề. Việc hắn thừa nhận tình cảm bao lâu nay mình dành cho Lam Ngọc không phải là tình yêu, tạm thời hơi khó chấp nhận. Nhưng theo cách nào đó mà nói, khi Lam Ngọc đi, hắn chỉ cảm thấy phiền muộn lẫn bất đắc dĩ. Còn khi Tiêu Nhiễm bỏ đi, hắn gần như phát điên, đầu óc trống rỗng chỉ biết thuận theo trực giác mà đuổi theo y.

“Nếu người kia rất khó theo đuổi thì sao bây giờ?” Lôi Vô Nhai hỏi. Hắn dù ngốc đến mấy cũng không cho rằng Tiêu Nhiễm sẽ dễ dàng cho hắn cơ hội theo đuổi y một lần nữa.

“Biết bệnh mới có thể ra thuốc. Nếu như ngươi hơi béo, thì cần phải giảm cân. Nếu như ngươi quá gầy thì phải ăn nhiều một chút. Tình cảm nói theo cách nào đó cũng chỉ đơn giản như vậy thôi.” Tiêu Nhiễm đáp. “Nếu ngươi không thử thì sao biết được?”

Lôi Vô Nhai trong lòng lập tức lên kế hoạch mấy ngày tới cho mình và Tiêu Nhiễm. Hắn chợt phát hiện rằng trước đây mình đúng là có phúc mà không biết hưởng.

“Lôi bảo chủ, rốt cục bây giờ ngươi còn do dự gì nữa?” Ngữ khí của Tiêu Nhiễm dường như mang theo tiếu ý. “Ta thấy ngươi mấy năm gần đây cũng chịu không ít giày vò, trong lòng cũng sốt ruột không nhịn được rồi. Bây giờ ngươi đã là người tự do. Mà theo ta biết Lam Ngọc vẫn lẻ loi một mình. Ngươi cũng từng cùng với nam nhân. Nói thế nào nhỉ ‘kỹ xảo’ đã vô cùng hoàn hảo, lúc này không phải là thời cơ tốt nhất sao?”

… “Kỹ xảo” của hắn không phải đều là do cùng y luyện ngày luyện đêm mà thành sao? Y sao lại có thể nói ra cái loại chuyện này mà mặt không đỏ, tim không nhanh vậy? Lôi Vô Nhai đưa tay lên nhu nhu thái dương. Hắn quả thật không hiểu nổi Tiêu Nhiễm cái gì mà thanh cao, kiêu ngạo với chả lãnh đạm… Nhưng lại nhớ, tất cả đều do hắn một tay gây ra, nên hắn nhất định phải chịu trách nhiệm. Tiêu Nhiễm đã cho hắn ba năm thời gian, hắn lại ngu ngốc phớt lờ hết thảy. Nếu đã vậy “Thích người đó thì phải ‘truy’ cho đến cùng”, đây không phải là đề nghị của Tiêu công tử với hắn đó sao…

“Khụ, không biết Tiền viên ngoại khi nào mới trở lại?” Lôi Vô Nhai vội chuyển đề tài, để tránh tiếp tục nói về vấn đề “Lam Ngọc” nữa. Vì hễ nhắc đến chuyện này là hắn vô cùng áy náy và xấu hổ.

“Ta cũng không rõ.” Tiêu Nhiễm đáp. “Hắn mời chúng ta tùy ý tham quan, vậy không bằng dạo chơi thêm chút nữa đi.”

“Hảo.” Lôi Vô Nhai gật đầu.

Truyện Chữ Hay