Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Đát Kỷ.
Beta: Mi Mi.Vĩ thanh
Hậu viện.
Mùa hạ gõ cửa, cây cối càng thêm tươi tốt, quanh ngôi nhà gỗ nhỏ những dây Tử Đằng vấn vít vào nhau, phủ kín toàn bộ mái hiên. Trên thảm cỏ xanh biếc có một người đang nằm nghỉ.
Chung Minh tức giận ngập lòng, chạy đến bên cạnh cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là tên đầu sỏ khiến mình nổi trận lôi đình.
“Ngươi ngồi dậy cho ta…” Dứt lời, Chung Minh chợt mím môi, thu hồi cẳng chân vừa đạp ra được nửa chừng.
Dưới làn tóc xõa tung lộ ra một khuôn mặt vừa gầy vừa tiều tụy, người nọ thần sắc tái xanh, hốc mắt hõm sâu, bên mép râu tua tủa, cả người nồng nặc mùi rượu, còn có mười mấy cái bình lăn lốc ở một bên. Nào còn khí phách đường đường, cuồng ngạo bất tuân của trước đây, người trước mặt này rõ ràng là một hán tử say xỉn, tang thương, suy sụp.
“… Vô Văn?” Nhìn vào bộ dạng này, xem ra mấy ngày nay y đã nếm trải chẳng ít đắng cay - thì ra, cả hai chúng ta đều như vậy. Trong mắt Chung Minh dần dần thấm đượm ôn nhu cùng trìu mến, hắn cúi người nhẹ nhàng thì thầm bên tai Đoạn Vô Văn. “Vô Văn, tỉnh lại đi…”
“Ưm…” Đoạn Vô Văn trở mình, mơ mơ màng màng mở mắt. “A Minh…” Đương lúc nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy người mình ngày đêm tưởng niệm, Đoạn Vô Văn vui mừng khó nén, bật người ôm lấy đối phương, định nhiệt tình hôn môi. Nhưng là, vào khoảnh khắc bốn cánh môi sắp chạm vào nhau, y bỗng nhiên khựng lại, mạnh tay đẩy thiếu niên trong ngực ra.
“Chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng lắc lư trước mặt ta sao?” Đoạn Vô Văn tràn đầy bất mãn, hung ác nói, ”Cút mau, đừng khiến cho bản giáo chủ chướng mắt!”
Cái gì? Chung Minh ngạc nhiên, đồng thời điên tiết, siết chặt nắm đấm nhắm ngay bụng người nào đó mà hung hăng nện một cú.
“Khốn kiếp! Ngươi vừa nói gì?!”
“A, A Minh?” Người bị ăn đòn lại không hề nổi giận, trái lại lộ ra vẻ mặt u mê mờ mịt nhìn Chung Minh, chậm rãi nheo hai mắt, một lát sau mới cẩn cẩn thận thận chứng thực, “Ngươi… là A Minh?”
“Không ta thì còn ai vào đây nữa?” Chung Minh tức giận nói, ”Sớm biết thế ta đã không trở lại! Ngươi dám bảo ta cút, mẹ nó…” Một bụng oán khí còn chưa kịp xả, người đã rơi vào trong vòng tay quen thuộc, ngay sau đó nụ hôn cuồng dã từ thì ập đến. Ôm xiết tựa hồ muốn hòa người kia vào máu thịt, song phương môi lưỡi giao triền, hôn càng lúc càng sâu, đến khi đôi bên đều thở hổn hển mới dừng lại, chỉ còn màn sương mờ mịt nhuốm đầy dục vọng cùng khát khao hiển hiện trong mắt đối phương.
“Ngươi gầy đi rồi.” Đoạn Vô Văn vuốt ve khuôn mặt Chung Minh, thanh âm khản đặc.
“Ngươi cũng vậy.” Đôi mắt Chung Minh đỏ ngầu, rơi trên dáng vẻ hao gầy của ái nhân, nghẹn ngào nói, ”Xin lỗi.” – Xin lỗi, đã để ngươi chờ lâu như vậy.
“Không sao cả.” Đoạn Vô Văn cong môi, khoe nụ cười đầu tiên dâng lên từ nội tâm thật sự trong suốt mấy tháng qua, giờ khắc này, trái tim y rốt cuộc hoàn toàn yên ả. ”Không đi nữa?”
“Ừ.” Chung Minh dứt khoát trả lời một tiếng, lại đột nhiên sực nhớ ra, ”À mà, chẳng phải vừa rồi ngươi còn muốn ta cút hay sao?”
“Làm gì có chuyện đó?” Đoạn Vô Văn không thừa nhận, bắt đầu trở mặt. ”Ta có bao giờ nói ra mấy lời vô vị này đâu?”
“Cho dù ta có là Đỗ Mạt đi chăng nữa, cũng không được bảo ta cút.” Chung Minh nghiêm mặt nói, ”Không phải ta đã sớm nói với ngươi rồi sao, vạn nhất Đỗ Mạt có trở về cũng phải chiếu cố hắn thật tốt, ngươi quên rồi?”
“Ta… Không phải là đã chăm sóc hắn đàng hoàng rồi đấy à?” Đoạn Vô Văn không phục, ”Mỗi ngày cho hắn ăn ngon ngủ kỹ, cái gì cũng có kẻ hầu người hạ, còn chưa đủ sao?”
“Ngươi không cảm thấy vừa rồi thái độ của ngươi rất ác liệt ư?” Chung Minh nhíu mi, “Còn không phải rất bất mãn hả?”
“Ta… Ta đó là… Ta…” Đoạn Vô Văn lầu bầu, “Ai bảo hắn cứ trưng cái gương mặt đó ra như thế… Ta… Ta cũng…”
“Vô Văn?” Thấy y dông dài hồi lâu vẫn không nói vào trọng điểm, Chung Minh nghi ngờ áp sát lại gần để quan sát vẻ mặt Đoạn Vô Văn, không ngờ người nào đó lại lập tức ngoảnh đầu sang một bên. Nhìn kỹ hơn một chút, cái tên vốn không biết đỏ mặt nọ ấy vậy mà ngay cả cẩn cổ cũng rực hồng.
“Hưmmm - ta hiểu rồi.” Chung Minh bừng tỉnh đại ngộ, nhịn cười thưởng thức kỳ cảnh khó gặp trước mắt, ”Ra là ngươi sợ sẽ nhận nhầm hắn thành ta rồi say rượu mà mất đi lý trí…”
“A Minh, “ Đoạn Vô Văn lắc đầu cãi, ”Ngươi quá coi thường ta rồi. Bản giáo chủ sao có thể sẽ phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy? Ta chỉ…” Dừng một chút, y ấp a ấp úng nói, “Không muốn thấy… rõ ràng là khuôn mặt giống hệt… nhưng lại là hai người thực sự bất đồng…”
“Ồ…” Chung Minh gật đầu ra vẻ thấu hiểu, ”Khó trách ta luôn cảm thấy khi quay về thời hiện đại, có đôi khi ánh mắt tiểu La nhìn ta có chút kì kì…”
“Tiểu La là ai?” Đoạn Vô Văn không bỏ qua bất kỳ tình địch tiềm ẩn nào, ngữ khí hùng hổ như lâm đại địch, ”Hắn ở đâu? Hắn với ngươi có quan hệ thế nào?”
“Tiểu La chính là hảo bằng hữu mà ta đã từng nói với ngươi - La Phương Lăng.” Chung Minh đáp, ”Lần này, sau khi quay về may mà có chú thím La gia chiếu cố mấy tháng đấy.”
“Vậy à…” Biết rằng người nọ ở tận mấy trăm năm sau, Đoạn Vô Văn mới dần an tâm, ung dung nói, “Ừ, nếu có cơ hội, ta nhất định phải cảm tạ bọn họ đàng hoàng…”
Nói cái rắm gì mà quang minh chính đại vậy? Chung Minh đảo đảo con mắt, khinh thường nói: ”Ta biết ngươi luôn phong lưu thành tính, không chịu nổi phòng không chiếc bóng…”
“A Minh ngươi đừng oan uổng ta nha.” Đoạn Vô Văn liên tục kêu oan, cảm thấy ủy khuất vô cùng, ”Ta vì ngươi mà nóng gan nóng ruột, ngày nhớ đêm mong, hôm nào cũng mượn rượu tiêu sầu…”
“Ngươi gạt ai đó?” Nhớ lại tình cảnh ban nãy vừa nhìn thấy, miệng Chung Minh chua lè, “Nói vậy, ý ngươi là một bầy mỹ nhân trong khách sảnh cũng do ta tự tưởng tượng ra có đúng hay không?”
“Ấy…” Đoạn Vô Văn lúc này mới sực tỉnh, thầm hô không ổn, cuống quít giải thích.”Trung thu hàng năm là thời điểm phân đà chủ Nhật Nguyệt giáo các nơi tập trung lại, à thì… Năm ngoái… cuộc tụ hội kia… là lúc…”
“Ra vậy.” Chung Minh sáng tỏ, “Hàng năm đều có người tặng ngươi mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc, ngươi thật đúng rất tốt số ha.” Hắn vừa nghiến răng vừa cười nhăn nhở.
“Không có, những người đó ngay cả nhìn một cái ta cũng chưa từng nhìn qua.” Đoạn Vô Văn vội vã biện minh, ”Ta vẫn vì ngươi thủ thân như ngọc, kiên trinh bất khuất…”
“Phụt…” Cái đống từ hình dung lộn xộn gì vậy chứ? Chung Minh một buồn cười mà phì ra tiếng.”Ha ha…”
“Ngươi cười rồi.” Không chớp mắt ngắm nhìn vẻ mặt tươi cười thuần khiết của ái nhân, một loại xúc động mất rồi tìm lại được bỗng chốc dâng lên trong lòng, Đoạn Vô Văn chăm chú dõi vào ánh mắt sáng ngời như ngọc thạch của thiếu niên, trầm mê không khỏi mỗi lúc một sâu thêm.
“Này, ngươi còn ở đó làm gì?” Đến khi thiếu niên huơ huơ tay trước mặt, Đoạn Vô Văn mới hồi phục tinh thần.
“A Minh,” Đoạn đại giáo chủ liếm liếm khóe môi, trưng ra vẻ mặt vô cùng đói khát, “Ta đói.” Nói đoạn, y đột nhiên đè con dê béo trước mặt ngã nhào xuống đất, nôn nóng khó nhịn lập tức giở trò.
“… Ngươi đúng là có thể động dục ở bất cứ đâu bất cứ lúc nào nha…” Chung Minh cảm thán.
“Lẽ nào ngươi không muốn?” Đoạn Vô Văn lộ ra một mạt cười đặc biệt gian tà bên khóe miệng, mê đắm nhìn thiếu niên quần áo xộc xệch dưới thân, hơi thở lập tức trở nên hỗn loạn. “Đừng hòng phản kháng, hôm nay ngươi đừng hòng trái ý bản giáo chủ.”
“Phụt… Cái tên này…” Chung Minh bật cười, “Không phải là ta không muốn, nhưng mà…” Ở chung cùng người nào đó đã lâu, da mặt hắn tự nhiên dày hơn rất nhiều, ”Ngươi không nghĩ rằng chúng ta hẳn là nên tắm trước rồi hãy hành sự à?” Hắn ngửi ngửi người Đoạn Vô Văn, cau mày nói, ”Đến tột cùng ngươi đã không tắm bao lâu rồi?”
“Mỗi ngày ta nhớ ngươi còn không kịp, sao có thời gian rảnh rỗi mà đi tắm rửa?” Đoạn Vô Văn vừa dỗ ngon dỗ ngọt, vừa nắm tay thiếu niên, ”Chúng ta tắm cùng nhau đi, được không?”
“Được.” Chung Minh mỉm cười, vẻ tươi tắn dưới ánh dương quang tràn đầy mê hoặc, “Đi nào.”
“A Minh,” Đoạn Vô Văn ôm niên thiếu cười lớn, “Ta thật yêu ngươi quá đi mất!” Nói xong, y hôn mạnh một cái lên mặt Chung Minh. Hai người cứ thế tay trong tay cùng nhau đi về phòng chính, vừa đi vừa tán dóc –
“Ban nãy ta gặp Lạc Dực, không ngờ hắn lại mất trí nhớ…”
“Quan tâm đến hắn nhiều thế làm chi? Dù sao thì kiểu gì cũng sẽ có người chiếu cố hắn.”
“Ta còn gặp Tiểu Bạch nữa, hắn vẫn đẹp như trước.”
“Hừ.”
“Ha ha, ngươi ghen à?”
“…”
“Hắn nói với ta, cuộc sống của một giáo chủ gì gì đó, đích thực không phải thứ dành cho con người. Hắn đình công rồi, mời ngươi tới thu thập cục diện hỗn loạn đấy.”
“Ha ha, bản giáo chủ đã dự đoán hắn sẽ bỏ chạy giữa chừng mà.”
“… Ra là ngươi gian xảo như thế.”
“Sai rồi. Ngươi hẳn phải khích lệ bản giáo chủ tài trí hơn người, anh minh thần võ, liệu sự như thần, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phong lưu, tiêu sái lỗi lạc, người gặp người mê…”
“…”
Lẳng lặng nghe ái nhân thao thao bất tuyệt, lại nhìn xuống bàn tay đang đan cài thật chặt của cả hai, Chung Minh mỉm cười vô cùng vui vẻ – ha ha, cú ngã này của mình thật thực sự rất là đáng giá.
- HOÀN -