Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

chương 89: quyết ý

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong một sự kiện quan trọng như trận chung kết Grand Prix, bất kỳ ống kính nào đều tập trung vào cuộc thi, ánh mắt của mọi người đều sẽ đổ dồn vào các vận động viên đang thi đấu.

Dù sao thì bọn họ đều là cường giả lọt vào chung kết, mấy năm gần đây vận động viên dù là kỳ cựu hay thiếu niên mới nổi lên đều cân bằng được kỹ năng và nghệ thuật cho nên lượng người xem tiết mục của họ sẽ không tệ.

Dựa theo thông lệ, phần thi của tổ thiếu niên sẽ được tổ chức vào buổi chiều, tổ thành niên thì thi đấu tập trung vào buổi tối, Arthur Cohen đã giành được vị trí thứ hai trong bài thi ngắn lúc chiều, người thứ nhất Harhasha chỉ cao hơn hắn .

điểm, giành chiến thắng khá ly kỳ.

Dù sao A của Harhasha vẫn chưa ổn định, tuy rằng có thể hoàn thành nhưng hơi lảo đảo một chút, chất lượng nhảy không cao, mà Arthur lại hoàn thành tiết mục của mình cho nên cách biệt về điểm số của họ là không lớn.

Mà quá trình thi đấu của Trương Giác rõ ràng không thuận lợi như thế khi cậu còn ở tổ thiếu niên.

Trương Giác ở tổ thiếu niên là tùy tiện tăng động, mà tăng động thế nào thì quán quân vẫn là cậu, đến tổ thành niên, cậu rõ ràng là trầm ổn và bảo thủ một chút, ở tổ thiếu niên, vì để ổn định, tạm thời thay lo bằng T với tỷ lệ lỗi thấp hơn và điểm thấp hơn là điều cực kỳ khó thấy, thông thường khi xuất hiện lật xe ở bài thi ngắn, trượt tự do sẽ không dám tiếp tục tăng động nữa.

Tuy nhiên mọi người đều biết bài thi ngắn của Trương Giác, dù có con sóng lớn đến đâu cũng khó mà bật lại, giống như là thêm vào cái gì mà siêu cấp buff, nó giống như một bug trong sự kiện trượt băng nghệ thuật mà các nhà vô địch thế giới thường bị ngã lộn mèo.

Chỉ có trong trận chung kết này, ai tinh ý thì đều biết, trạng thái của Trương Giác có lẽ không tốt.

Tiểu đơn nữ Trung Quốc ngồi cách đó không xa cũng tỏ ra lo lắng, quay sang nói điều gì đó với huấn luyện viên.

Từ Xước: "Huấn luyện viên, Trương Giác anh ấy! "

Huấn luyện viên Triệu lắc đầu: "Rào cản phát triển có vấn đề, thằng nhỏ lớn lên quá mạnh, trượt băng nghệ thuật là môn thể thao rất tinh vi, bất kỳ sự thay đổi nhỏ nào cũng đều sẽ ảnh hưởng đến vận động viên, Trương Giác không thể thích nghi với độ cao mới là chuyện rất bình thường trong thời gian ngắn.

"

Khuôn mặt cô đầy vẻ tiếc nuối: "Nếu như nhân tài dự trữ của chúng ta nhiều hơn thì có thể để Trương Giác nghỉ ngơi thi đấu, hoặc để cho những tuyển thủ khác chịu được vị trí hiện tại của anh ấy trước, để cho anh ấy bớt căng thẳng và nhẹ nhõm hơn để vượt qua rào cản phát triển, nhưng vấn đề là không có ai, dù anh ấy phát triển như thế nào thì dưới tình huống trong nước chỉ có mình anh ấy là đơn nam ra tay được, anh ấy tuyệt đối không được rút lui khỏi loại hình thi đấu này.

"

"Hiện tại việc cậu nhóc có thể kiểm soát sự phát triển của chính mình hay không là tùy thuộc vào nó, nếu như cao quá mức, cẩn thận mầm non này sẽ bị phế bỏ.

"

Bên trong giọng điệu của huấn luyện viên Triệu không thiếu sự tiếc nuối, dù sao thì thiên phú của nhất ca mạnh bao nhiêu mọi người đều biết, ở thời kỳ trạng thái hoàng kim còn có thể thách thức cả McQueen, nếu như cậu thực sự bị rào cản phát triển đánh bại, các huấn luyện viên trong nước trong ít nhất năm sẽ không dám chọn loại có thể phát triển chiều cao khi tuyển chọn nhân tài.

Tuy rằng Trương Giác đang trong giai đoạn phát triển trước đó, nhưng không ai ngờ cậu lại có thể phát triển nhanh đến như vậy.

Arthur nghe không hiểu cuộc nói chuyện của họ, nhóc không nỡ lòng bỏ nhìn McQueen đang biểu diễn trên sân, nghiến răng nghiến lợi từ bỏ màn thi đấu đặc sắc, đứng dậy đi vào trong lối đi tuyển thủ tìm thân ảnh Trương Giác.

Sau đó ở một nơi không vắng vẻ, nhóc nhìn tấy Trương Giác đang ngồi trên băng ghế dài, duỗi thẳng chân để bác sĩ của đội chườm lạnh vào mắt cá chân.

Trên cổ chân của cậu có một vệt đỏ nhàn nhạt, đây là vết tích do ma sát lâu ngày giữa giày trượt và da thường gặp ở vận động viên trượt băng nghệ thuật, mắt cá chân cũng bị biến dạng nhẹ.

Coi như trên lý thuyết cậu mới khôi phục được huấn luyện lại chưa đầy ba năm, nhưng việc cuồng luyện nhảy bốn vòng sẽ dần dần khiến đôi chân Trương Giác giống như những vận động viên trượt băng nghệ thuật lâu năm khác.

Một khắc đó, trong lòng Arthur bản năng tự hỏi, liệu nhóc có sợ khi nhìn thấy đôi chân như vậy không?

Đôi chân của nhóc vẫn chưa biến thành như Trương Giác, nếu như bây giờ lui ra khỏi đấu trường, gia cảnh giàu có, bề ngoài đẹp trai của nhóc thì vẫn có thể chói mắt nhân sinh như cũ, không cần phải té tới té lui trên sân băng, không cần phải chịu hao tổn về thể chất do huấn luyện.

Nhưng kỳ quái chính là, vào thời khắc này, trái tim nhóc kiên định phải tiếp tục trượt.

Trương Giác yên lặng ngồi ở đó, góc nghiêng khuôn mặt cậu ẩn chứa ma lực khiến người ta không thốt nên lời, khiến cho người ta có cảm giác xa cách giống như vị thiên sứ trưởng cao cao tại thượng trong thần thoại, mái tóc màu đen buông thõng trên đùi, đánh thức nhận biết về cái đẹp của Arthur.

Thiếu niên này thật là đẹp, cậu không thể tiếp cận, khó có thể chạm đến, lúc trượt băng giống như một đứa con của Thần.

Chính là người như vậy, người đang đắm chìm trong màn trình diễn trên sân băng, dáng dấp vì thắng lợi mà liều mạng, khiến Arthur muốn tiếp cận người đó.

Một lúc sau, Trương Giác đứng dậy, được huấn luyện viên chậm rãi đỡ trở về đấu trường.

Màn tranh đấu bên ngoài đã hoàn thành, Trương Giác lần này chỉ đứng vị trí thứ tư trong bài thi ngắn, McQueen all clean, Vasily và Martin cùng nhau đi lĩnh huy chương nhỏ, Trương Giác thì lại tiếp tục theo dõi trận đấu cùng với các huấn luyện viên.

Cậu rất để ý những người đồng đội cùng cậu đến Sochi, cũng chính là Hoàng Oanh và Quan Lâm sắp trượt băng đôi của bài thi ngắn.

Hoàng Oanh hiện tại đã cao đên mét , huấn luyện viên Mã cũng không để các cô gái kiêng quá nhiều trong chế độ ăn uống của mình, nên kiểm soát thì kiểm soát, nhưng bữa ăn dinh dưỡng giàu đạm, nhiều canxi không được cho ăn ít, rõ ràng việc Quan Lâm quăng nhảy Hoàng Oanh đều vất vả hơn trước đây nhiều lắm, nhưng màn trình diễn của hai tuyển thủ nhỏ trên sân ngày càng ổn định hơn.

Quan trọng nhất là, Hoàng Oanh ở cái này nguy hiểm giai đoạn không có ra thương tổn bệnh, kỹ thuật trượt cũng không nghiêm trọng, đây chính là to lớn nhất thắng lợi.

Bọn họ đang thích nghi với hình thể và kỹ thuật mới, hơn nữa màn trình diễn của họ thành thục hơn trước đây rất nhiều.

Thẩm Lưu đầy hứng thú sờ sờ cằm: "Những ngăn trở và khó khăn của mùa giải năm này đã khiến họ ngầm hiểu nhau nhiều hơn.

"

Hắn hiểu rõ khi nhìn thấy hai đứa nhỏ này khi cùng nhau chuẩn bị nhảy đơn, thậm chí không hề nhìn về phía thân ảnh đối phương, cứ như vậy mà hiểu ngầm rồi nhảy.

Một cú A đẹp mắt, là một cú nhảy đơn, độ khó này tuyệt đối không thể lọt vào trận chung kết tổ thành niên, bởi vì trừ bọn họ ra, những cú nhảy đơn của người khác đều là T hay thậm chí là S, nhưng chỉ cần nhảy đơn thành công, các động tác kỹ thuật chính đón lấy xoay người, quăng nhảy, đường xoắn ốc và nhấc bổng là cơ hội để họ lấy lại điểm số!

Trương Tuấn Bảo thờ dài thán phục: "Lão Mã chăm con thật là cao tay, hắn giống như tôi, đều đặc biệt quan tâm đến sự phát triển lâu dài của các vận động viên, Hoàng Oanh có thể gặp hắn đúng là rất may mắn.

"

Dương Chí Viễn cảm thán: "Đáng tiếc thiên phú của hai đứa nhỏ này quá tốt rồi, cho nên trước khi thân thể chưa trưởng thành vận cho ra độ khó, vẫn cứ luyện quăng bốn vòng cho nên sợ bọn nhỏ sẽ bị chấn thương nhiều, lão Mã lúc ở trên máy bay đã từng nói với tôi, hắn vô cùng lo lắng đến sức khỏe của hai đứa nhỏ này, còn tiếc nuối vì bác sĩ Tần đã về hưu, cách tỉnh của họ xa quá nên không thể đưa bọn nhọ đến bác sĩ Tần để vật lý trị liệu.

"

"Không sao đâu, chờ đến sang năm hai đứa nhỏ sẽ được vào đội tuyển quốc gia, các vận động viên tham gia Thế vận hội mùa đông phải có tư cách của đội tuyển quốc gia, Trương Giác đến lúc đó cũng sẽ như vậy, đến chỗ đó, bác sĩ giỏi nhất định là sẽ có.

"

Trương Giác nghi hoặc: "Vậy con cũng phải đi sao? Nhưng sang năm con phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học rồi mà.

"

Cậu bạn nhỏ năm nay học lớp , mùa giải Thế vận hội vừa vặn đụng phải lớp .

Hai huấn luyện viên và một bác sĩ của đội trong tiềm thức đều phản bác rằng Thế vận hội quan trọng hơn, nhưng lại nghĩ tới gương mặt của nữ sĩ Trương Thanh Yến, không khỏi cùng nhau rùng mình một cái.

Ôi, xong đời ròi, sang năm còn một thử thách khác còn khó vượt qua hơn rào cản phát triển của Trương Giác.

Trương Tuấn Bảo cảm thấy thiệt khổ, trong lòng nói rằng tại sao mình lại giống như dẫn dắt Đường Tăng đi lấy kinh quá vậy, một khó khăn chưa giải quyết được thì khó khăn khác đã bắt đầu vẫy gọi, không để yên được mà!

Không giống như bài thi ngắn của Trương Giác, bài thi ngắn của Hoàng Oanh và Quan Lâm đã đạt được số điểm cao nhất trong mùa giải của họ, dùng tư cách người mới chen vào vị trí ba tổ hợp đứng đầu, vui vui vẻ vẻ đi nhận huy chương nhỏ.

Tuy rằng Dương Chí Viễn thông qua thủ pháp điều trị thì phát hiện khớp cổ chân phải của Trương Giác bị thương và có hiện tượng lỏng lẻo, dây chằng của cậu tuyệt đối xảy ra vấn đề khi cậu trượt cú đó, nhưng không ai đề cập đến việc rút khỏi thi đấu.

Không phải Trương Tuấn Bảo chưa gọi điện về trong nước, Tống Thành bên kia đáp lại bằng âm thanh viên thuốc rơi ra khỏi lọ rơi xuống đất, sau đó suy yếu nói "Được thôi, nếu đứa nhỏ cảm thấy không thi đấu được thì rút khỏi, chân của cậu nhóc quan trọng hơn".

Mà phản hồi phía bên Tôn Thiên thì là chỉ cần Trương Giác chưa đến mức không trượt được nữa, vậy phải cố gắng hết sức để hoàn thành trận đấu, thành tích ra sao cũng không quan trọng.

Thấy trận đấu tối nay đã kết thúc, đỡ đứa nhỏ dựa lưng trên ghế từ từ đứng dậy, Trương Tuấn Bảo cõng cậu rời khỏi sân vận động.

Lượng mỡ trong cơ thể thấp, cân nặng lại tăng lên không ít, Trương Tuấn Bảo lúc cõng cậu thì nói: "Chờ con phát triển xong, cậu không thể cõng con trên lưng nữa rồi.

"

Trương Giác dựa vào bờ vai dày ấm của Trương Tuấn Bảo, nheo mắt lại: "Vậy tới lúc đó con sẽ cõng cậu.

"

Trương Tuấn Bảo thở hổn hển mà cười: "Cậu lên trên lưng con làm gì? Cậu lại không bị thương đến mức không đi lại được.

"

Trương Giác nghĩ thầm, cậu đúng là không bị thương đến nổi không đi được, nhưng con đã thực sự cõng cậu, khi cậu bị ung thư gan hành hạ đến thống khổ, con đã cõng cậu ra ngoài tắm nắng, dỗ dành cậu uống nước đậu đỏ, đấm ngực đảm bảo với cậu rằng tiền trong nhà vẫn đủ cho một đợt hóa trị nữa.

Việc con trai làm cho cha mình, toàn bộ con đều sẵn sàng làm vì cậu, ăn bao nhiêu khổ cũng không hề phàn nàn.

Cậu nhỏ giọng nói: "Cậu ơi, trước đây cậu từng nói muốn nhìn thấy đơn nam Trung Quốc bước lên bục lĩnh thưởng, con sẽ sớm làm được thôi.

"

Trương Tuấn Bảo trả lời: "Ừm, con hãy lượng sức mình, đối với cậu mà nói, sức khỏe của con là điều quan trọng nhất.

"

Thẩm Lưu sờ mai tóc đứa nhỏ: "Đúng vậy, trước đây không có em, đơn nam trong nước cũng không sụp đổ, kinh nghiệm của những người từng trải trước đây là muốn trượt băng vui vẻ thì đừng tạo áp lực cho bản thân, em cũng đừng quá coi mình là chuyện gì to tát, không có em thì giải Grand Prix này vẫn đặc sắc như cũ.

"

Họ đều biết rằng, thân là một huấn luyện viên thì họ nên tăng cường da thịt cho đứa nhỏ, nhưng lòng người đều là thịt, ở chung lâu, sự khỏe mạnh của Trương Tiểu Ngọc đối với bọn họ mà nói càng quan trọng hơn cả bục lĩnh thưởng và danh dự.

Trương Tuấn Bảo: "Tiểu Ngọc, cậu vẫn là câu nói kia, trước tiên chúng ta quan sát một ngày trước, nếu như ngày mốt tình trạng của con vẫn cứ không ổn, vậy chúng ta rút khỏi thi đấu, bị mắng thì bị mắng thôi, không ngại gì kể con nghe, hồi năm đó khi cậu còn đang hoạt động thì bản kiểm điểm mà cậu viết còn nhiều hơn con gấp ba lần!"

Trương Giác có Trương Thanh Yến quản, tuy rằng đôi khi tính tình cậu cáu bẳn mà ra tay động thủ với người khác, nhưng hút thuốc uống rượu là tuyệt đối không dám, nếu không thì mẹ cậu cầm nồi đất đập bể đầu cậu luôn, Trương Tuấn Bảo năm còn phản nghịch hơn cả Trương Giác, không chỉ hút thuốc và uống rượu, mà còn bởi vì sùng bái Bộ Kinh Vân mà còn uốn tóc xoăn như sợi mì, kiểm điểm thì viết không ngừng, khiến cho đường chân tóc của huấn luyện viên hắn phải rút đi cm.

Ừm, chính là huấn luyện viên Tống đó, cho nên huấn luyện viên Tống sẽ thỉnh thoảng nói rằng thằng cậu và cả thằng cháu của dòng họ Trương là trời cao phái xuống để hành hạ ông, lời này quả thật không sai mà, hai đời đơn nam Trương gia gộp lại, tổng cộng khiến đường chân tóc của huấn luyện viên Tống lùi về sau cm, lúc này đã triệt để là Địa Trung Hải.

Sau đó bọn họ nghe thấy thằng nhóc con nghịch ngợm Trương Giác thở dài: "Nhưng mà mẹ con từng nói, chiều cao của con có thể sẽ theo cha, nếu bây giờ không nỗ lực thì sau này sẽ không còn cơ hội để nỗ lực nữa, lỡ đâu sau này con cao lên mét thì sao?"

Một mét chín.

Trong lòng hai vị huấn luyện viên càng thêm đau đớn.

Trương Tuấn Bảo hít sâu một hơi, trả lời: "Con phải tin tưởng gen của mẹ con, mẹ con sẽ cố gắng trung hòa mét thành mét .

"

Thực sự không được đâu, mét thì cậu vẫn có thể tiếp thu, nhưng mà cái vận tốc quay kia của Trương Giác nhất định sẽ phế bỏ, tương lai cậu có thể trượt cùng trình độ hay không thì khó có thể nói được.

Haiz, nếu Trương Giác sau khi phát triển chìm xuống hồ sâu, phỏng chừng loại hình chấn thương các kiểu sẽ không thiếu, cảm giác mất mát khi từ một vận động viên hàng đầu rơi xuống hạng hai là quá nặng nề đối với một thiếu niên.

Việc này đối với bọn họ mà nói là điều quá ngoài ý muốn, bởi vì Trương Giác khi còn bé đã cùng học tập với huấn luyện viên Lộc, còn có kiểm tra tuổi xương khi vào đội tuyển tỉnh, mục đính chính là tránh cho một số vận động viên khai man tuổi, dùng thân phận vận động viên lớn tuổi tham gia vào tổ thiếu niên rồi bắt nạt những đứa nhỏ khác.

Lúc đó bác sĩ vừa hỏi chiều cao cha mẹ Trương Giác, sau đó dùng phương pháp CHN để đo chiều cao, kết quả cuối cùng cho ra thì bác sĩ uyển chuyển nói rằng đứa nhỏ sau này sẽ không quá cao, sau đó khiến huấn luyện Tống, Trương Tuấn Bảo và những người khác cao hứng hụt nhiều năm như vậy.

Mãi cho đến gần đây mới biết được chiều cao của gia đình cha ruột Trương Giác, Trương Tuấn Bảo mới từ chỗ Lan Côn biết được, thực ra hai anh em bọn họ năm đó tham gia kiểm tra tuổi xương là không chuẩn.

Bởi vì mẫu dữ liệu của phương pháp CHN đến từ trẻ em Trung Quốc, mà tốc độ sinh trưởng của bọn họ lại giống như người da đen sống ở châu Mỹ, bác sĩ nói bọn họ có thể cao tậng mét, cuối cùng bọn họ chỉ cao mét , chỉ có sải tay thần kỳ dài đến mét, ngược lại sau khi kết quả này được đưa ra, anh em nhà họ Lan đã bị phun nát vì khoác áo da đen trên người da vàng.

Không chỉ có tỷ lệ cơ thể và bật nhảy giống nhau, mà ngay cả thiên phú âm nhạc, cảm giác tiết tấu đều giống như người da đen.

Vì nhiều lý do khác nhau, dù sao thì chiều cao cuối cùng của Trương Giác cũng không được dự đoán chính xác.

Trương Giác: "! "

Thật thật xin lỗi, dù cho đời trước trong thời kỳ phát triển cậu không ngủ đủ tiếng một ngày, cũng không bổ sung dinh dưỡng tốt và tập thể dục thường xuyên, nhưng gen của Trương nữ sĩ cũng không đủ trung hòa chiều cao của cậu đến mét .

Đối Trương Giác mà nói, giai đoạn phát triển có lẽ là thời điểm mà sự hiện diện của cha ruột mạnh nhất trong cuộc đời, trước đó, độ tồn tại lớn nhất của người cha ruột cậu là ngay sau khi Trương nữ sĩ qua đời, có một người nào đó gửi cho cậu một phần cáo phó, nói là cha ruột cậu sau khi biết tin Trương nữ sĩ thì say rượu, cuối cùng thì qua đời do uống rượu khi lái xe, quán bar của hắn khi còn sống thì bán để bồi thường cho người khác, Trương Giác một phần di sản cũng không có, chỉ biết rằng mình lại mất đi một người cùng huyết thống.

Vẫn là ông cậu tốt, ông cậu chính là bảo bối trong lòng cậu, cho dù là vì ông cậu, Trương Giác càng ngày càng giỏi môn trượt băng nghệ thuật cũng dự định sẽ thi đấu hết mình trước khi mùa giải năm nay kết thúc.

Truyện Chữ Hay