Đất trời ngập tràn băng tuyết – bát quái tưới
【hot~ 】 huấn luyện viên mới của thần cá sấu
!
L
Trên đây, khi cá sấu được phóng viên phỏng vấn sau khi bài thi ngắn kết thúc, chính xác mà nói, kỹ thuật của cậu ấy đã thay đổi, mà người giúp cậu ấy thực hiện chuyện này chính là huấn luyện viên đã khai sáng, huấn luyện viên Lộc đó.
L
Trước đây tôi cảm thấy nhất ca là kỳ tài ngút trời, nếu như không phải bị chấn thương và rào cản phát triển quật ngã, tôi còn tưởng rằng cậu ấy đang cầm trên tay kịch bản nam chính đó chứ, không ngờ cậu ấy còn nam chính hơn cả trong tưởng tượng của tôi.
Huấn luyện viên khai sáng được sinh ra sau khi thương nhân yêu nước Nam Dương trở về từ thế kỷ trước đó! 【 bật ngửa.
jpg 】
L
Lầu trên, huấn luyện viên mới chính là nam chính đúng không!
L
Sinh ra trong một gia đình giàu có, ông ấy từng suýt trở thành nhà vô địch môn nhảy trượt tuyết quốc gia, trên đấu trường khúc côn cầu trên băng thì bất khả chiến bại, khi còn trẻ còn rất—— đẹp trai, thật đáng tiếc già rồi thì phát tướng thành huấn luyện viên Anzai .
L
Đoàn thể huấn luyện viên của thần cá sấu quả thực không tồi mà, huấn luyện viên Trương vẫn luôn trong thời kỳ đỉnh cao chưa từng tuột dốc, huấn luyện viên Thẩm thì ngày hôm qua đăng weibo nói phải giảm cân, nhưng anh ấy trong khoảng thời gian còn hoạt động vẫn luôn là mỹ nam tử nha, khi còn trẻ thì huấn luyện viên Tống cũng là một anh chàng đẹp trai có tiếng mười tám dặm trong thôn luôn, sắc đẹp của biên đạo cũng cực kỳ cao! Frans thì không nhắc tới rồi, người ta là đệ nhất số của làng trượt băng á, còn những tấm hình của nữ sĩ Mia khi bà còn là thủ trưởng đã khiến anh trai tui chảy nước miếng rồi, cho tới khi tui nói với thằng anh là mỹ nữ này đã tuổi thì hắn trực tiếp khóc thương tâm liệt phế luôn.
L
Đẹp trai nhất vẫn là Giác ca của chúng ta nha.
L
Thần cá sấu dậy thì một chuyến, lúc trở về giống như phẫu thuật thẩm mỹ vậy ha ha ha.
L
Tui đánh rơi tiên nữ trong giấc mơ! Sau này tui chỉ có thể giơ cao cao tiểu tiên nữ trong giấc mơ thôi.
Thái tử: Cá sấu nhỏ, sau này tui không thể giơ cao cao cậu nữa rồi.
Thỏ nhất ca: Không sao đâu, tớ có thể giơ cao cao cậu lên nha ~
L
Lầu trên ha ha ha ha, trước kia chúng ta nhìn thấy Giác ca đáng yêu, bây giờ là cậu ấy thấy chúng ta đáng yêu rồi.
!
Sau khi dạo diễn đàn một vòng, Trần Tư Giai thở dài, lòng tràn đầy tiếc nuối, tại sao mình không thể đến hiện trường xem Trương Giác thi đấu trượt băng chứ, cũng may bây giờ Frans Miller tại trạm dừng chân của thần cá sấu đã mở một weibo, cho nên mọi người cũng bắt đầu có không ít thông tin của Trương Giác để theo dõi.
Vào lúc này, chuông điện thoại vang lên, Trần Tư Giai cúi đầu nhìn, phát hiện lại là điện thoại của bạn cùng bàn trước đây của Trương Giác, Hầu Thiên Phong.
Cô bắt máy: "Alo? Có chuyện gì vậy?"
Giọng điệu Hầu Thiên Phong phấn khích nói: "Nhanh mở tivi lên đi, đài truyền hình tỉnh J đang phát một chương trình phỏng vấn với những vận động viên trượt băng nghệ thuật đó, Trương Giác cũng có mặt!"
Vào buổi tối trước ngày trượt băng tự do, dưới sự sắp xếp của Tôn Thiên, Trương Giác, Mễ Viên Viên, Hoàng Oanh/ Quan Lâm, Mai Xuân Quả/ Hoa Thái Sư đến một căn phòng được bố trí đơn giản mà sáng ngời.
Tổng cộng có hai hàng ghế, phía sau là hàng ghế đẩu cao, phía trước là băng ghế sô pha.
Thẩm Lưu và Frans cầm micro, tạo một bầu không khí thoải mái vui vẻ, vấn đáp mang tính chất giải trí.
Bất kỳ ai tinh ý cũng nhìn ra được, bị kéo đến cuộc phỏng vấn này chính là nhất ca nhất tỷ của bốn nội dung trượt băng nghệ thuật, đặc biệt là Trương Giác, mặc dù thoái ẩn nửa năm, cấp trên vẫn như cũ ngầm thừa nhận cậu mới chính là hạt giống số một của đơn nam Thôn Thỏ, mà cuộc phỏng vấn này sẽ được đưa lên trang web chính thức của Liên đoàn trượt băng Thôn Thỏ, tiến hành hâm nóng cho mùa giải Sochi.
Trước khi bắt đầu phỏng vấn, tất cả cô cậu bạn nhỏ nhìn kịch bản của người chủ trì, Thẩm Lưu nói với chúng: "Các em nhìn một chút để xem có những câu hỏi gì rồi chuẩn bị tâm lý, nếu như có vấn đề gì không thể trả lời, hãy sớm nói với tụi anh.
"
Những bạn nhỏ khác thì đều rất ngượng ngùng lắc đầu nói không có vấn đề gì, Trương Giác thì cầm sấp kịch bản lật qua lật lại.
"Em không muốn trả lời các câu hỏi về nơi hồi phục trong thời gian chấn thương, cũng như không muốn nói đến thứ hạng học tập, càng không muốn đề cập tới gia đình của em.
"
Thẩm Lưu nhíu mày: "Những vấn đề liên quan đến quyền riêng tư thì không trả lời sao? Vậy thì những vấn đề còn lại chỉ liên quan đến tiết mục mới và lịch trình thôi, vậy sân trượt băng trong trung tâm thương mại nơi mà em đã tập luyện trong giai đoạn dậy thì có thể được nhắc đến không?"
Trương Giác: "Em hỏi huấn luyện viên Lộc một chút, mọi người chờ chút nha, em đi gọi điện thoại, rất nhanh thôi.
"
Không thể nói Trương Giác nhiều chuyện, mà là cậu chỉ là vận động viên, cậu chỉ có nghĩa vụ là thi đấu tốt và trở thành một tuyển thủ giỏi, đây là một loại phương thức tự bảo vệ mình.
Tuổi trẻ nổi tiếng và có ngoại hình nổi bật có thể mang lại được rất nhiều thứ cho một người, đồng thời cũng khiến nhiều người muốn chia sẻ lợi nhuận từ người đó, Trương Giác từ tuổi cho đến bây giờ, cũng không phải không có nhận được một cành ôliu nào để kiếm tiền, nhưng xuất phát từ việc suy tính cẩn thận, ngoài trừ ngoài ông cậu là huấn luyện viên trưởng, Trương Giác rất ít khi nói với người khác về gia đình của mình, các tài khoản xã hội duy nhất thực sự đang hoạt động là twitter và INS và chỉ có thể nhìn thấy bằng cách leo tường, hơn nữa còn là tài khoản bảo mật thân phận, tài khoản weibo trong nước cũng rất ít khi có động tĩnh.
Trương Giác không phải là một người sống một mình, trong xương cậu là một người đàn ông trưởng thành, cho nên trước khi làm bất cứ chuyện gì, cậu cũng sẽ luôn ưu tiên việc xem chuyện này có ảnh hưởng đến gia đình mình hay không, mà những người xung quanh cậu có nguyện ý xuất hiện trước giới truyền thông không, những chuyện này không phải là Trương Giác có thể quyết định, cậu phải hỏi bọn họ.
Trương nhất ca đứng dậy đi gọi điện thoại, những người còn lại hai mắt nhìn nhau, một lúc sau, Hoàng Oanh rụt rè hỏi: "Em có thể gọi điện cho chú em xem có đề cập đến bất cứ điều gì về sân trượt băng mà chú điều hành được không?"
Thẩm Lưu gật đầu: "Đi đi.
"
Đám nhỏ lục đục đi hỏi người lớn, Tôn Thiên cười ha ha cảm thán với Giang Triều Thăng: "Vẫn là Trương Giác tương đối chu toàn.
"
Nhóm nhất ca nhất tỷ là ngọn cờ của một bộ môn thể thao, bọn họ không chỉ phảu tạo một thành tích tốt mà làm người cũng cần phải cẩn thận, chỉn chu, tạo dựng hình ảnh tốt trước mặt công chúng, như những chuyện lùm xum trong mối quan hệ nam nữ để rồi dính scandal, hay là đổ vỡ với ban huấn luyện sau khi nổi tiếng, những hành vi không lễ phép trên đấu trường là chuyện tuyệt đối không được xảy ra.
Tên nhóc Trương Giác là một chàng trau có tinh thần trách nhiệm, ý thức đạo đức rất cao, tính cách mạnh mẽ nhưng không mất đi sự cởi mở, có thể gánh vác được những chuyện trong thời khắc quan trọng, chưa bao giờ bị dây xích, còn có thể thiết lập mối quan hệ hữu nghị với vận động viên nước khác, người hâm mộ trượt băng nước ngoài cũng có ấn tượng về làng trượt băng Thôn Thỏ là "Kỹ thuật của vận động viên ở quốc gia này rất tốt, làm người cũng tốt luôn".
Xét từ phương diện tâm tính, trong nước không có người nào thích hợp ở vị trí nhất ca đơn nam hơn Trương Giác.
Giang Triều Thăng tán thành: "Đúng vậy, mặc dù có đôi khi nó nói chuyện hơi thẳng thắn, những về nguyên tắc thì căn bản không lo lắng sẽ xuất hiện sai lầm.
"
Trương nhất ca thực sự là quá mức thẳng thắn rồi, năm tuổi trước ống kính biểu thị "Nói người bị hại có tội là sai lầm", sau đó nâng đỡ Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong thoát ra khỏi vòng vây này, thế là người trên toàn thế giới đều biết cậu bạn nhỏ ở tổ thiếu niên này nói chuyện thẳng như ruột ngựa.
Trong hai năm qua, Trương Giác còn phun tào lưỡi dao lz và F của đối thủ là phẳng lì, việc sử dụng lưỡi dao hai trong một khiến cậu không thể phân biệt được, sau đó còn nói rằng một đối thủ khác nhảy liên tục + không đủ số vòng, nhiều nhất cũng chỉ được tính là + thôi.
Sở dĩ cậu nhóc này không bị đánh chết, chủ yếu là bởi vì lúc đó nhìn cậu quá dễ thương, lại lại có số tuổi nhỏ làm lá chắn, mà không ít người có kỹ thuật không sạch sẽ sợ nhảy trước mặt Trương Giác, do sợ bị thằng nhóc này phun nát mất.
Mới vừa rồi còn khen nhất ca nhà mình thành thục đối nhân xử thế tốt, Tôn Thiên và Giang Triều Thăng đồng thời thở dài.
"Sớm biết có ngày nó nói tiếng Anh trôi chảy sẽ dẫn đến tai họa, còn không bằng đừng để cho Thẩm Lưu dạy kèm cho nó.
"
Chờ đến lúc ổn định vị trí thì đã là phút sau.
Trương Giác vẫn là người hào phóng nhất trong buổi phỏng vấn, mặc dù không phải lúc nào cậu cũng giữ nụ cười lịch sự, nhưng mà thần sắc nhìn người chủ trì vô cùng chăm chú, trước khi nói chuyện thì suy nghĩ vài giây, dùng giọng điệu thoái mái tự nhiên để trả lời câu hỏi.
Người này còn chủ động phùn tào chính mình: "Thực ra trước tuổi, tôi thực sự không thích《 Flames of Paris 》cho lắm, phải nói là, từ sau khi tôi có thể nhảy《 Flames of Paris 》biến tấu nam, giáo viên luôn thích kêu tôi nhảy, mà nhảy nhiều thì thật phiền.
"
Thẩm Lưu: "Tại sao giáo viên lại thích em nhảy tiết mục này?"
Trương Giác nhún vai: "Bởi vì tôi chính là người nhảy tốt nhất, sau đó ngẫm lại, có lẽ vì đặc điểm tính cách của mình phù hợp với tiết mục này, và rồi đến năm nay, trải qua ba tháng không thể nhảy hay trượt băng, tôi đã nghĩ không ít việc, sau đó phát hiện, thực ra có rất nhiều thứ tôi làm chưa được hoàn mỹ.
"
"Trước đây tôi chỉ dựa vào thiên phú của bản thân, nhảy《 Flames of Paris 》đến trình độ đạt tiêu chuẩn mà thôi, nhưng tôi không hề đào sâu vào câu chuyện đằng sau điệu nhảy này, cũng như không đặt đủ tình cảm vào đó, tôi đã không thể diễn giải thành công《 Flames of Paris 》của chính mình, thậm chí ngay cả màn trình diễn tại giải vô địch quốc gia này cũng không thể khiến tôi và giáo viên biên đạo thỏa mãn.
"
Khi cậu nói lời này, những cô cậu bạn nhỏ ngồi bên cạnh đều lộ ra một loại biểu tình "Cậu trượt tốt như thế mà còn không hài lòng?".
Cậu dùng ngữ khí kiên định nói rằng: "Có thể trở lại đấu trường, tôi rất vui sướng, cũng rất cảm ơn trời cao vì đã giúp tôi chiến thắng chấn thương và rào cản phát triển, trở lại sân băng này một lần nữa, sau này tôi sẽ vĩnh viễn giữ tâm thái không thỏa mãn, không ngừng tiến lên phía trước tìm kiếm sự cải thiện, trình bày một tiết mục tốt hơn cho mọi người.
"
Thẩm Lưu nhận ra được một điều, đó chính là Trương Giác chưa từng nói một lời khách sáo nào trong cuộc phỏng vấn này.
Cậu nghiêm túc, chân thành biểu đạt bản thân mình là một vận động viên, còn muốn tiến đến những vị trí cao hơn, hơn nữa trong giọng nói ẩn chứa một sự tự tin rằng cậu thực sự có thể làm được.
Chao ôi, có thiên phú đẳng cấp thế giới, lại có một tâm lý tốt như vậy, cậu không phải quán quân thì ai là quán quân chứ.
Nói chung, không biết là do khuôn mặt, hay là do biểu hiện của Trương Giác trong cuộc phỏng vấn rất tốt, trước khi buổi trượt băng tự do nội dung đơn nam giải vô địch thế giới bắt đầu, tài khoản weibo không quá bài đăng của cậu đã tăng vạn fan hâm mộ, con số này gấp gần lần trở lên so với cuộc phỏng vấn tương tự, mà cậu cũng là người đầu tiên trong bộ môn trượt băng nghệ thuật không mấy nổi tiếng ở Thôn Thỏ, fan của tài khoản weibo đột phá triệu người.
Người phụ trách đám phàn kinh doanh tại trung tâm thể thao trên băng, Bạch Tố Thanh đã nhận được một số cuộc gọi vào sáng này, phát hiện tất cả đám người kia đều là muốn tìm Trương Giác để nói chuyện về đại ngôn quảng cáo.
Hắn tấm tắc nói: "Khá lắm, nhóm người này đều là đến cửa rồi.
"
Năm đó trước khi các vận động viên nội dung vượt rào tham dự Thế vận hội Athena, Nike, Maxima và Coca-Cola đã dồn dập ký hợp đồng giá rẻ với hắn, chờ sau khi họ đoạt giải quán quân tại Thế vận hội, ba thương hiệu này đã kiếm được bộn tiền, trở thành một màn đặt cược kinh điển của vận động viên trước Thế vận hội.
Nghe đâu là ba công ty này đã lên kế hoạch trước khi vị này thi đấi, ba công ty này đã lên kế hoạch sẵn, cho dù vị kia lấy được vàng, bạc hay đồng thì bọn họ đều có thủ pháp marketing tương ứng, mà cuối cùng vị này đã đạt được thành tích cao nhất.
Trương Giác mặc dù đã nghỉ ngơi nửa năm do rào cản dậy thì và chấn thương, tại giải vô địch quốc gia cũng chỉ nhảy A trong bài thi ngắn, cái hồ này bò ra ngoài chưa đầy một nửa, thực tế thì cậu không phải là dạng vận động viên thích hợp nhất để đánh cược.
Tuy nhiên cậu có một ưu thế khác, chính là đẹp trai.
Trong số các vận động viên hạng mục thể thao băng tuyết có thể tham gia Thế vận hội mùa đông, Trương Giác là người đẹp trai nhất, chỉ cần nhìn mặt thôi thì cũng biết giá trị thương mại không hề thấp rồi.
Quan trọng nhất là, Trương Giác trước khi nằm liệt đường thì đã thắng một vài tuyển thủ đẳng cấp vô địch thế giới, ừm, trong đó có McQueen, người đã bị Trương Giác thắng hai lần.
Vào lúc đám thẳng nam đang ra sức sâu xé nhau trong diễn đàn đất trời tràn ngập băng tuyết, chỉ cần có người nói McQueen là mạnh nhất, giây tiếp theo sẽ có người hắc McQueen đẩy Trương Giác ra ngoài.
Lỡ đâu cậu nhóc này khôi phục lại được sức chiến đấu trước Thế vận hội mùa đông, vậy thì cậu rất xứng đáng để nhiều người đặt cược, độ nổi tiếng của Thế vận hội Mùa đông thấp hơn Thế vận hội Mùa hè, nhưng đó cũng chính là Thế vận hội, mà trượt băng nghệ thuật lại có danh hiệu viên ngọc quý trên vương miện Thế vận hội mùa đông, sẽ không phụ lòng các thương hiệu lớn.
Cho nên khi Trương Giác đang khởi động, trên thực tế có không ít nhân viên của các nhãn hiệu thương mại cũng đã ôm đầu chó quay chụp ngay tại chỗ, quan sát sự nổi tiếng và năng lực của cậu
Chờ đến khi Trương Giác thật sự ra trận, trên sân đã có nhiều số hét ầm lên: "Em trai ơi anh yêu em!"
Trương Giác quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt nghiêm nghị nhìn sang, sau đó làm động tác im lặng, mặc dù trái tim của số A nhảy lên một cái, nhưng trong lòng dấy lên một hồi bất mãn đối với người trừng mắt nhìn khán giả này, một cô gái cá giống bên cạnh lập tức kéo hắn qua, đưa cho hắn một tờ giấy.
"Hiện tại trên sân còn có vận động viên đang thi đấu, xin hãy tuân theo quy tắc của đấu trường! Nếu như yêu thích đứa em của chúng ta xin đừng bôi đen cậu ấy!"
Số cúi đầu nhìn lên, thấy rằng quy tắc sân trượt băng nghệ thuật được in trên tờ giấy.
Mãi cho đến khi nhóm áp chót của trượt băng tự do kết thúc, khi Trương Giác lên sân băng, cậu cởi áo khoác ra một cái, những người hâm mộ lại hét ầm lên, nhân viên công tác của nhãn hiệu thương mại phát hiện vận động viên này không còn nhắc nhở fan nữa, ngược lại là phất phất về phía đó, sau đó nhảy một cú A nhấc tay đẹp đẽ.
Người này ghi vào sổ ghi chép của mình: "Vận động viên này rất tốt, không ngông cuồng, hiểu chuyện, lại còn rất yêu mến người hâm mộ.
"
Kết thúc sáu phút đồng hồ luyện tập, các tuyển thủ dồn dập rời khỏi sân băng, để lại người đứng thứ sáu trong bài thi ngắn, người đầu tiên ra trận trong nhóm trượt băng tự do cuối cùng là Đổng Tiểu Long.
Hắn là lão tướng, cả người bị chấn thương, ngoại trừ tính ổn định thì không có ưu thế nào, cũng không phải là người nổi bật nhất, phản ứng của người hâm mộ trượt băng hơi bình thản, Trương Giác nhìn Tống Thành, nhận thấy trong mắt ông ấy ẩn chứa sự lo lắng, dường như là đang lo cho cậu học trò mà mình từng dẫn dắt, cậu lập tức hít sâu một hơi, dồn khí đan điền, đưa hai tay bên miệng rồi hét lên.
"Đổng ca, cố lên!"
Ở đây giải thích một chút, Trương Giác là người có nền tảng nhất định về opera, sử dụng hơi thở rất tốt, cho nên nếu cần thiết, cậu có thể miễn cưỡng dưới tình huống không sử dụng micro, có thể hát xong một ca khúc trong lễ đường với sức chứa hàng ngàn người, cũng như bảo đảm được tất cả mọi người đều có thể nghe được giọng hát của cậu,
Cho nên khi cậu hét lên như thế, những người trong nửa sân vận động đều có thể nghe thấy giọng cậu.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, các cô gái cá giống dồn dập vỗ tay, âm thanh cố lên không ngừng vang bên tai
Đổng Tiểu Long không nhịn cười được một chút, pose ra tư thế mở đầu tốt nhất.
Ba suất tham dự Thế vận hội Mùa đông, Trương Giác lấy đi một cái, còn lại hai cái! Hắn trượt băng nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên có nhiều suất tham dự để cho hắn cạnh tranh như thế.
Nếu như không bắt lấy được cơ hội này, thì sẽ không còn lần sau.
Vị nhất ca thay thế đã từng chống đỡ khi đơn nam tổ thành niên trượt băng nghệ thuật bán hết hàng lộ ra ánh mắt kiên nghị.
Mặc dù là lão tướng, nhưng niềm khao khát Thế vận hôi của hắn vẫn chưa chết già!
-
Tác giả có lời muốn nói: Trong thực tế có một vận động viên trượt băng nghệ thuật đã nói: Nếu không làm được thì hãy làm cho đến khi nào được, làm mãi, làm cho đến khi nào hoàn mỹ mới thôi, làm hoàn mỹ được rồi thì hãy làm cho đến khi bao nhiêu lần nữa cũng đều hoàn mỹ.
Cậu ấy chính là Hanyu, người đã lần lập kỷ lục thế giới.
(tôi viết tiểu thuyết chỉ dám viết lần, nhưng trong thực tế luôn có người thần kỳ hơn cả tiểu thuyết)
Tiểu kịch trường
Tiếng Anh của Trương Giác đã trôi chảy, thỉnh thoảng cậu nói những điều rất thẳng thắn thì những nhà lãnh đạo cũng phải gánh chịu hậu quả thôi.
Mà nếu như tiếng Anh của Trương Giác không trôi chảy, những nhà lãnh đạo có khả năng sẽ mất đi cậu đó ( nữ sĩ Trương Thanh Yến: Thành tích không tốt thì không cho trượt băng).