Khi mở mắt ra, cái ta gặp đầu tiên là đỉnh màn trên giường. Ta hừ một tiếng, thoải mái vặn người một chút, khi muốn xoay người mới phát hiện ra tay bị trói ở đầu giường, còn Tiêu ác nhân ngồi ngay bên cạnh, dù bận vẫn thong dong nhìn ta.
Được rồi, trong nháy mắt ta hiểu ra nguyên lai hiện tại ta là tù nhân.
“ Tiểu hồ ly, ngươi nhớ hảo, thiếu ta ba bát cháo thịt.” Tiêu Triết nhìn chằm chằm ánh mắt của ta, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ lột da ta cầm đổi tiền gán nợ. Ta bĩu môi không để ý tới hắn.
Tiêu Triết cười đi tới, vỗ vỗ đầu ta, ngồi vào mép giường. “ Tiểu hồ ly, sao suốt ngày cơn tức lớn vậy.” Cũng được, tinh thần tốt vậy mới không uổng công ta ôm ngươi rồi đi năm dặm đường. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên ta gặp hồ ly đói xỉu đấy.”
Ta cảm thấy trên mặt như có lửa thiêu đốt. Đói ngất đã mất mặt lắm rồi, lúc hôn mê còn bị hắn giúp đỡ thực mất mặt hơn.
“ Tiểu hồ ly, hiện nay người chỉ cần hảo ngốc, không được lộn xộn.”
Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn ra khỏi phòng, chờ một lát, xác định ngoài cửa không có tiếng vang, lập tức động thủ kết ấn giải khóa. Hảo hảo ngốc? Không có cửa đâu! Mà nay hắn không ở đây, giờ phút này không trốn, còn đợi đến khi nào! Ta trở tay kết đại gian ấn, làm một mạch, không lâu sau khóa yêu chậm rãi nới ra. Hai tay ta thoát ra, hai mắt đẫm lệ lưng tròng xoa xoa hai cổ tay sưng đỏ.
Khóa yêu này có thể hoàn toàn khóa trụ yêu quái đạo hạnh tám trăm năm, đáng tiếc, đối với ta chỉ như một bữa sáng. Nếu không phải kiêng kị hắn ở trước mặt, sợ hắn phát hiện, khiến cho không thể khống chế rối loạn, ta sao lại lựa chọn mười hai gian ấn phiền phức này nhưng là có thể khống chế yêu khí đến trình độ thấp nhất chứ?
Kiếm tra một chút bốn phía, không phát hiện phù ấn khả nghi, ta chạy đi tựu vãng ngoại bào. ( hiểu nôm na là chuồn ^^). Mới vừa bước ra cửa phòng, ta oán hận nhớ tới ngày ta và hắn gặp nhau, tức khắc quyết định, không thể đi như vậy được. Ta phải trộm tất cả những gì đáng giá của hắn, để trả mối thù tiền bạc.
Ta nhìn bốn phía chung quanh, đúng là một cái sân nhỏ. Ta bước đi, cuối cùng tìm được Tiêu Triết ở một gian phòng. Có tiếng nước truyền đến, chắc hắn đang tắm rửa. Ta chọc một lỗ trên cửa sổ, nhìn bên trong thấy một bức bình phong thật lớn, tiếng nước truyền đến từ sau bình phong. Trời cũng giúp ta. Ta điều chỉnh tầm mắt, phát hiện trong đống quần áo trên bình phong lộ ra một khối cổ ngọc hảo hạng, hướng ra bên ngoài. Phát hiện mục tiêu, ta liền đứng lên.
Ta đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đi vào, nín thở, thận trọng gỡ khối ngọc kia xuống.
Ta vừa mới xoay người tao nhã một cái, cổ tay lại bị nắm. Ta nghiến răng nghiến lợi, đang chuẩn bị chửi ầm lên, vừa quay đầu lại đã gặp phải thân thể đẫm nước của Tiêu Triết. Ta ngây dại, ngay cả những lời chửi mắng chuẩn bị tốt trong đầu đều quên hết.
“ Không ngờ mới có một ngày, ngươi đối với ta đã tình sâu nghĩa nặng vậy.” Tiêu Triết cười thập phần bỡn cợt.
Gì?
“ Ta đâu có!” Ta phục hồi tinh thần, lớn tiếng phản bác.
“ Rõ ràng có. Ngươi thoát khỏi khóa yêu, lại đến lén nhìn ta tắm.” Hắn lật tay ta, thu hồi khối ngọc, đưa tới trước mặt ta lắc lư. “ Không chỉ có nhìn lén, còn trộm đồ tùy thân của ta. Đây là bảo bối gia truyền nhà ta đó.”
Bảo bối gia truyền mà ngươi lại tùy tiện treo trên giá như vậy đó!
“ Ta, ta…” Ta trợn mắt, chẳng lẽ muốn ta nói là ta nghĩ trước khi đi, bí mật mang theo đồ tư ( vật riêng tư) trốn sao?
“ Mặt ngươi đỏ như vậy, chẳng lẽ kích động?” Mặt Tiêu ác nhân càng lúc càng gần, ta cau mày lùi về phía sau theo bản năng.
Ta kích động, cũng là vì tức.
Thân thể thon dài mà cường tráng của Tiêu Triết lóe sáng dưới ánh mặt trời, làm ta hoa mắt.
Ta lui từng bước, ngồi luôn lên ghế bên tường. Tiêu Triết vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười đáng giận lại gần, ta rốt cục không nhịn được nữa kêu to lên.
“ Ngươi! Lưu manh! Ban ngày ban mặt, ngươi trần trường còn ra thể thống gì nữa!” Ta khác quá…, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ta có thể khẳng định, mặt ta giờ đã đỏ như máu.
Tiêu Triết nghe vậy lộ vẻ kinh ngạc cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó giống cuối cùng phát hiện chuyện này thật bình thường, nói “Ta đang tắm rửa, người trần truồng có gì không ổn. Sao, thấy thân thể nam nhân, ngươi còn thẹn thùng sao?”
“ Ngươi! Có ý gì!”
“ Có ý gì? ” Miệng Tiêu Triết đã tiến đến bên tai ta, hắn phun khí ấm áp như roi đánh trên cổ ta. “ Ngươi nói sao? Hồ —- li —– tinh” Ba chữ cuối cùng Tiêu Triết phun ra cực kỳ chậm chạp, từng chữ từng chữ chậm rãi tiến vào tai ta.
Ta sửng sốt một chút, cuối cùng ý thức được vấn đề này đã động đến thành kiến chủng tộc, ta không thể làm ngơ.
Ta nhảy dựng lên “ Tiêu Triết! Ngươi sao có thể sỉ nhục ta như thế! Hồ ly chúng ta là mị (quyến rũ)! Không phải ! Không cần đem mấy ý nghĩ hạ cấp trong đầu ngươi áp đặt cho ta!”
“Nga?” Tiêu Triết nheo mắt lại, rước lông mày lên “Nhìn ngươi ngây thơ như vậy, hay vẫn là tấm thân xử nữ?” (tấm thân trong trắng đấy ạ ^_^)
“ Lại là thế nào!” Ta nghiến răng nghiến lợi gạt bỏ, đã thấy trong mắt Tiêu Triết chợt lóe ánh thâm thúy, hơi thở nguy hiểm theo khóe miệng hắn chậm rãi tràn ra.
Tiêu Triết cười nhẹ, bá đạo nâng cằm của ta lên, ta hoảng sợ trừng mắt nhìn khuôn mặt càng lúc càng lớn của hắn, toàn thân cứng ngắc, rốt cục, môi hắn dán sát vào môi ta, ta lại một lần nữa không còn cốt khí té xỉu.
Khi tỉnh lại, lần nữa thấy đỉnh màn y như trước. Quay đầu nhìn, Tiêu Triết an vị ở bên giường, ta ngay lập lức xoay một quyền hướng hắn đấm tới. Kết quả quyền mới ra đến một nửa, hắn dù không phòng bị ta cũng đem nắm tay thu trở về. Bởi vì ta phát hiện bản thân mình phía dưới chăn không có mặc gì hết.
Ta quấn chăn đến tận đầu theo bản năng, xấu hổ và giận dữ nhìn hắn quát: “Hỗn đản! Ngươi đã làm gì?”
“Nga! Mới nằm ba canh giờ liền mà đã có tinh thần rồi!” Tiêu Triết vui vẻ cười rộ lên “Tiểu hồ ly, đừng căng thẳng, ta chỉ là giúp ngươi tắm rửa. Quần áo của ta lớn không vừa với thân ngươi, nên ta để ngươi như vậy. Người đừng căng thẳng, những chuyện khác ta không làm gì hết!”
“Quần áo của ta đâu?” Ta nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Thối hoắc, ném đi rồi.” Hắn nói bằng vẻ mặt đương nhiên. Ta hồ nghi trừng mắt nhìn hắn, cố gắng nhớ lại rốt cục đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa tự hỏi có nên tin tưởng hắn không.
Rất nhanh, cảnh tượng hỗn đản liền trở lại toàn bộ trong đầu ta, rõ ràng như trước mắt, mặt ta nhanh chóng biến thành màu hồng.
“ Ha ha ha ha ha!” Tên hỗn đản cười ha hả “Tiểu hồ ly, đừng dùng loại vẻ mặt này nhìn ta. Bị một con hồ ly nhìn như vậy, thật sự tức cười lắm.”
“ Nhưng mà” Tiêu Triết lập tức ngừng cười to, thay bằng nụ cười ý vị thâm trường “ Đem ngươi tắm rửa, thấy ngươi cũng có vài phần tư sắc.”
“ Cái gì vài phần tư sắc! Ta chính là đệ nhất Kì sơn mỹ nhân! Là dung mạo khuynh quốc khuynh thành!” Ta hổn hển phản bác.
“ Kì sơn? Nguyên lai là Ngân hồ Kì sơn. Thảo nào yêu khí của ngươi cường mà không bẩn.”
Ta sờ soạng dưới chăn một hồi, ý thức được hiện tại ta không bị pháp khí trừ yêu nào trói buộc, vì thế ngay lập tức ở dưới chăn thi triển yêu pháp. Khi ta nhấc chăn nhảy mạnh ra, ta đã thay vào bộ quần áo xưa nay ta thích.
Ta lập tức làm phép đem cái bàn hướng tên hỗn đản lao tới, nhưng hắn né thành thạo, không quên dùng ánh mắt đáng ghét đánh giá ta.
“ Không thể ngờ được, đổi thân quần áo, biến hóa như thế thật hay.” Tiêu Triết gật đầu.
“ Ngươi ném bộ đồ tên móc túi của ta! Hỗn đản!” Ta lớn tiếng lên án.
“Ân? Cái đống rách nát đó?”
“Đó không phải rách nát, đó là thứ ta cần dùng khi đi trộm!”
Tiêu Triết lộ ra bộ dạng đau đầu, lắc đầu, tay phải vung lên, bên trên liền hiện rõ vạn đạo kim quang. Ta cứ tự hỏi sao phép thuật cao cấp đều không phát động được, hóa ra hắn đã sớm có mai phục.
Ta bị chấn động, toàn thân mỏi mệt không nói nên lời. Ý chí chiến đấu thất lạc, đơn giản không thể chống cự. Ta nhặt chiếc ghế trên mặt đất lên, ngồi xuống dỗi.
“Tiều hồ ly?” Không thèm để ý tới hắn nữa. Những điều hung ác hắn đối với ta dọc đường đi lúc trước hiện ra. Kéo ta, bỏ đói ta, còn đánh ta. Đến bây giờ tay của ta còn… Ai? Tay ta đã hết đau rồi? Nguyên lai sự khôi phục sức khỏe của ta đã tốt như vậy. Chính là hắn… hắn…
“Tiểu hồ ly? Ngươi khóc?” Tên hỗn đản đem mặt tiến lại gần.
“……..”
“Tiểu hồ ly?”
“Ta ghét ngươi! Ngươi đối xử với ta xấu!” Lúc này ta nếu còn có thập phần phẫn nộ cũng đã biến thành vạn phần tủi thân.
“ Ta đối xử xấu với ngươi thế nào? Ta còn thay ngươi thượng dược lên cổ tay, thế nào, còn đau không?” Nghe thanh âm đạt được ý đồ của hắn, lửa giận của ta lại bùng lên.
“ Là ngươi! Ngươi! Ngươi lại…” Không được, ta không nói được.
“ Đoạt đi nụ hôn đầu của ngươi.” Ngữ khí đáng giận của hắn lại nhẹ như thường “ Uống nước của ngươi, đọc sách của ngươi.”
Bị đâm trúng tim đen, nước mắt ta càng không thể kiềm chế mà trào ra.
Tiêu Triết nâng mặt của ta lên, than nhẹ một tiếng, dùng ngón cái lau nước mắt ta, sau đó ta nghe được thanh âm ôn nhu mà nghiêm túc trước giờ chưa từng nghe qua “Tiểu hồ ly đừng khóc, ta sẽ chịu trách nhiệm.” Sau đó, hắn nhẹ nhàng nâng tay trái của ta lên, từ trong ngực lấy ra một cái vòng ngọc, cẩn thận mà mềm nhẹ đeo vào cổ tay ta.
“ Thực vừa vặn, rất tốt. Đây chính là bảo bối gia truyền của ta. Tặng cho ngươi, ngươi cần phải hảo hảo quý trọng. Nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong lưu lại trên trán ta một nụ hôn, sau đó thản nhiên bước ra khỏi phòng. Bên ngoài đêm lạnh như nước.
Ta kinh ngạc đứng tại chỗ, nước mắt thôi không chảy nữa. Nụ hôn vừa rồi của Tiêu Triết còn lưu lại trên trán thật lâu không tiêu tán. Kỳ quái, tim sao lại đập nhanh vậy! Chẳng lẽ hắn dùng phép thuật đáng ghét nào sao? Nghĩ lại, ta nhíu mày, hắn không phải hoàn toàn xấu. Ta quay chiếc vòng ngọc trên tay, hạ xuống ngọn đèn dầu xem.
Đây là cổ ngọc hơn ngàn năm. Vòng ngọc sáng bóng mượt mà, ôn thuận nhu hòa, lại có thể thấy bên trong có hoa văn tinh xảo, giống như chỉ có thể dùng nội lực thâm hậu khắc vào, còn có ánh sáng theo hoa văn kia lưu chuyển. Phong cách cổ xưa phi thường lại gặp thủ hoàn hoa lệ. Lòng không kiềm chế được xúc động. Ta từ nhỏ đã được giáo dục tốt, dù không phải kiến thức uyên thâm, nhưng đối với bảo bối hiếm thấy trên đời, vẫn là có chút hiểu biết. Không tồi, vòng ngọc này ta biết, nó đúng là bảo bối đáng quý, thiên hạ chỉ có duy nhất ba cái. Ta rốt cục không thể kiềm chế, trong lòng dâng lên một trận ba đào (sóng lớn), vì thế cả sân vang vọng thanh âm kích động của ta.
“ Tiêu Triết hỗn đản nhà ngươi! Dám dùng Định Tức Hoàn phong ấn yêu lực của ta!”
Xuyên qua hơi lạnh bóng đêm, ta thập phần tin tưởng ta nghe được tiếng cười khẽ của Tiêu Triết kia phảng phất.
Có Định Tức Hoàn, Tiêu Triết không dùng dây thừng cột ta, bởi bốn hắn không cần đến.
Định Tức Hoàn, được chế thành từ cổ ngọc một ngàn năm trăm năm, có linh lực cao cường, yêu quái đạo hạnh một ngàn hai trăm năm chắn chắn bị khống chế hoàn toàn, nếu liều lĩnh phá Định Tức Hoàn nhất định hội phi yên diệt (hiểu nôm na gặp hậu quả xấu nha ^^). Ta tuy có đạo hạnh một ngàn sáu trăm năm, nhưng nếu ta mạo hiểm, chắc chắn sẽ bị thương nặng. Loại này dù không thể làm khó ta quá, nhưng cũng không muốn đụng đến, chẳng may bán thân bất toại, cũng không lời lãi gì. Định Tức Hoàn khiến kẻ khác sinh khí ở chỗ chỉ nghe lệnh kẻ thi thuật (kẻ làm phép), chỉ cần Tiêu Triết thấy ta hành động nghịch ý, hắn chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay có thể trừng phạt ta rồi. Nếu như ta chạy trốn, dù là rất xa, chỉ cần hắn nhẹ nhàng một chiêu, ta sẽ bị bắt quay về trước mặt hắn. Không kể tâm liệt phế chi, lại còn mất mặt đến chết mất.
Cho nên, không cần Tiêu Triết nhiều lời, ta cũng sẽ ngoan ngoãn theo hắn. Cũng may Tiêu Triết đối với ta còn chút khách khí, hai ngày đầu không hung ác với ta.
Ngày thứ ba, ta đang ngồi ở hành lang dài trước sân, thấy Tiêu Triết mang đến một mâm hoa quả tươi, ngồi xuống bên cạnh ta. Ta miễn cưỡng thu chân, cho hắn một chỗ.
“ Đây là nhà ngươi sao? Ta thấy giống như cái gì cũng có.” Ta nhai lê.
“ Đây là của một vị bằng hữu họ Tô của ta. Trước khi đi chu du sơn thủy, biết ta sẽ đến, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng cho ta.”
“ Ngay cả đồ ăn cũng có?” Ta tiện tay ném hột lê vào trong vườn hoa.
“ Tiểu hồ ly ngươi quả nhiên ngốc. Kia đương nhiên là ta đi mua, bằng không còn không hư thối.” Hắn cười.
“ Không thể tưởng tượng được ngươi như thế này mà lại có bạn tốt thế!” Ta duỗi tay lấy nho. Ta hiện giờ đã luyện được thần công xem nhẹ thái độ bất kính của Tiêu Triết đối với ta.
“ Cha mẹ ngươi đâu?” Ta hỏi, phun ra một quả nho da.
“ Cha mẹ đã qua đời khi ta còn nhỏ. Sư phụ cùng cha mẹ ta giao hảo, đã nuôi dưỡng ta, giao cho ta rất nhiều bảo bối cha mẹ để lại. Ta sống với sư phụ từ đó đến giờ. Nhưng mà sư phụ thường để lại tờ giấy rồi biến mất dạng, để ta lại một mình. Nhưng một người đâu đâu cũng chạy thật tự do!”
“Sư phụ ngươi rất lợi hại?” Ta chép miệng.
“Ân, sư phụ luyện thành trường sinh thuật, hiện đã là không lão dung nhan ( trẻ mãi không già)” Ánh mắt Tiêu Triết chớp động, đối với sư phụ nói lời tôn kính.
Hừ, ta cười nhạt. Sống lâu như vậy có ích lợi gì, đến cuối cùng vẫn là bị tiểu hỗn đản dắt đi…
“ Sư phụ ngươi là ai?”
“Sư phụ họ Chân, Hào Cổ Bạc đại sư.” Chưa từng nghe qua…
“ Ngươi, có phải hay không giết qua rất nhiều yêu?” Trầm mặc thời gian rất lâu, ta hỏi hắn, đột nhiên thấy căng thẳng.
“ Cũng không phải.” Tiêu Triết đáp thật sự thẳng thắn “ Sư phụ từ nhỏ dạy ta, yêu cũng có thiện yêu, cũng như nhân có ác nhân.” Nói rất đúng. Ta cúi đầu nhìn chính mình, rồi trộm nhìn hắn. Ân, thiện yêu, ác nhân.
“Cho nên ta tuyệt đối không giết yêu. Hơn nữa khi còn nhỏ bạn chơi đùa hầu như đều là yêu, cho nên ta đối với yêu không có căm hận như người thường, ngược lại rất nhiều yêu thân thiết với ta, cho nên ta không có giết qua rất nhiều yêu, phần lớn chỉ là phong ấn thôi.” Tiêu Triết trả lời thật sự nghiêm túc, đến cuối cùng thậm chí còn có chút thẹn thùng.
Tuy rằng nghe được “nhiều nhất phong ấn mà thôi” ta không khỏi rùng mình một cái, nhưng trong lòng không biết vì sao lại dâng lên vui sướng nhè nhẹ.
“…..Tiểu hồ ly…..”
Làm sao? Ta quay đầu nhìn hắn.
“ Tiểu hồ ly ngươi cười thực đáng yêu.” Vừa rồi còn là Tiêu Triết thành thực, đảo mắt đã biến mất. Hiện tại lại là Tiêu Triết có ánh mắt tà ác.
“ Cười? Ta nào có cười? Ta vì sao cười? Chắc mắt ngươi co giật!” Ta phản bác.
“ Mặt ngươi đỏ.”
Đồ quỷ nói linh tinh. Ta quay đầu đi chỗ khác không để ý tới hắn.
“ Nhìn ngươi đối với ta hứng thú như vậy, ta cũng nói cho ngươi rất nhiều rồi, chi bằng đến lượt ngươi đi.”
“ Ai đối với ngươi thấy hứng thú, là nhàm chán! Nhàm chán!” Ta trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Triết đưa quả táo cho ta “Tiểu hồ ly, ngươi có biết hay không, vẻ mặt hiện tại của ngươi, tên là dục cự còn nghênh. (có thể hiểu là ‘tình trong như đã mặt ngoài còn e’ ^.^)
Ta phẩy tay áo bỏ đi.