Tạ Khinh Dung cùng Mộc Hãn mở cửa đi vào, thấy cha mẹ Mộc Hãn cũng ngồi trên sô pha phòng khách Tạ gia. Bố Tạ và mẹ Tạ sắc mặt nghiêm nghị, tràng cảnh này làm cho Tạ Khinh Dung và Mộc Hãn lộp bộp một chút trong lòng, rất nhanh có chút nghi vấn, các nàng buông ra bàn tay đang nắm cùng một chỗ. Đột nhiên bị ép công khai như vậy làm cho các nàng thập phần bị động. Tạ Khinh Dung từng nghĩ tới chuyện thừa nhận, cô muốn một quá trình từ từ tiến dần, làm cho cha mẹ chậm rãi tiếp thu, hôm nay đột nhiên như vậy làm cho cô trở tay không kịp. Mộc Hãn theo bản năng nhìn về phía Tạ Khinh Dung, nàng nghĩ bản thân cho tới bây giờ đều không hề sợ hãi, thế nhưng giờ khắc này nàng có chút sợ và hổ thẹn. Dù sao Dung Dung đi con đường này hoàn toàn là trách nhiệm của mình, bản thân tựa như một ma quỷ dụ dỗ thiên sứ rơi xuống, nàng sợ đối mặt với mẹ Tạ, càng sợ Dung Dung có lẽ sẽ lùi bước.
Mẹ Tạ nhìn Mộc Hãn cùng Tạ Khinh Dung lúc vào cửa vẫn nắm tay, cử động trước kia thoạt nhìn bình thường vô cùng thì hôm nay trở nên dị thường chói mắt và khó có thể tiếp thu. Bà thế nào đều không thể tiếp thu chuyện con gái luôn nhu thuận hiểu chuyện của mình sẽ là đồng tính luyến ái. Đứa bé Mộc Hãn mình coi như cô con gái thứ hai, thương yêu nhiều năm, hai người đang êm đẹp thế nào biến thành như vậy, nhất định là cha mẹ Mộc Hãn nghĩ sai rồi. Nghĩ như vậy thì trong đầu mẹ Tạ dễ chịu hơn một ít, thế nhưng cũng chỉ là một ít, trong đầu bà vẫn lập tức hoảng sợ.
Bố Tạ luôn luôn trầm mặc ít lời, chưa bao giờ hút thuốc trong nhà đang hút một điếu lại một điếu, nhìn Tạ Khinh Dung và Mộc Hãn, thuốc càng hút càng hăng.
Mộc Tỉnh Nhiên và Tiêu Hiểu Yến nhìn trộm hai vợ chồng họ Tạ đều chưa hé răng thì trong lòng đều vội muốn chết.
"Mộc Hãn, mẹ con hiểu lầm quan hệ của con và Dung Dung, con mau nói cho Tạ mẹ, thật ra con và Dung Dung chỉ là bạn học tốt, chị em tốt, khó tránh khỏi hai bên thân mật một chút gây ảo giác, chứ không phải là như cha mẹ ngươi nói, là đồng tính luyến ái." Tạ mẹ rốt cục nhịn không được mở miệng.
Mộc Hãn nhìn T
ạ mẹ, một câu cũng không đáp được, nàng rất muốn cho Tạ mẹ đáp án, thế nhưng đáp án kia tuyệt đối sẽ không phải đáp án mà Tạ mẹ muốn.
Mộc Hãn trầm mặc gián tiếp trả lời mẹ Tạ, mà đáp án này rõ ràng không phải điều mẹ Tạ muốn, nhưng chỉ cần Mộc Hãn không chính mồm thừa nhận thì mẹ Tạ không muốn tin lời của Tiêu Hiểu Yến là sự thật.
"Dung Dung, con nói cho mẹ biết có được không?" Tạ mẫu chưa từ bỏ ý định, hỏi Tạ Khinh Dung.
Tạ Khinh Dung trầm mặc một lát sau mới mở miệng: "Mẹ, con vẫn định nói cho mẹ biết, con gái mẹ đã yêu một nữ nhân, cô ấy chính là Mộc Hãn, con nghĩ một thời gian sẽ nói cho mẹ..." Tạ Khinh Dung bất chấp, cô nghĩ tâm tình lúc này của mình tựa như làm trắc nghiệm, hoàn toàn không nắm chắc. Biết rõ khả năng sẽ chọn sai rất cao, thế nhưng rốt cuộc là đã đến giờ, bài thi đã nộp lên, còn có rất nhiều câu còn chưa làm. Nộp bài thi là chuyện sớm hay muộn, cho thêm một ít thời gian cũng không thấy được sẽ giải ra hết tất cả các câu, thẳng thắn nộp bài thi trước, cũng đỡ phải quấn quýt, chỉ là kết quả ra sao, bản thân sẽ có khả năng khống chế.
Mộc Hãn cảm thấy mũi bản thân mình hơi chua xót, chỉ cần Dung Dung có thể kiên định, thì nàng tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai chia rẽ mình và Dung Dung.
Phía sau là một trận trầm mặc phi thường lớn, trầm mặc đến hoảng hốt, chí ít có Tiêu Hiểu Yến thiếu kiên nhẫn.
"Đồng tính luyến ái không được xã hội tán thành, các con đừng lún sâu..." Lúc Tiêu Hiểu Yến đang chuẩn bị nói một đống đạo lý lớn thì bị Mộc Hãn cắt đứt.
"Mẹ, có gì để nói thì chúng ta trở về nói, hiện tại để con nói với mẹ Tạ hai câu." Ngữ khí của Mộc Hãn với Tiêu Hiểu Yến rất lạnh đạm lại mang theo nét mệnh lệnh, làm cho thao thao bất tuyệt mà Tiêu Hiểu Yến đã chuẩn bị tốt kẹt lại trong họng.
"Tạ mẹ, Dung Dung rất yêu người và Tạ ba, nếu như ngài và Tạ ba phản đối con và Dung Dung cùng một chỗ, con nghĩ Dung Dung dù cùng con một chỗ thì cậu ấy cũng sẽ không hài lòng. Con yêu nàng, cho nên luyến tiếc khiến nàng khó xử, chỉ cần Tạ mẹ và Tạ ba ba không cho phép, con tuyệt đối sẽ không tiếp tục quấn quít lấy Dung Dung. Con chỉ mong muốn Dung Dung hạnh phúc mà thôi, chỉ cần Dung Dung hạnh phúc, mọi hi sinh của con đều đáng giá." Mộc Hãn nói xong, viền mắt theo đó đỏ lên, nước mắt rơi xuống lã chã, vì sao nàng muốn hạnh phúc lại khó như vậy? Kỳ thực một lời này của Mộc Hãn, nói rất thành khẩn, thế nhưng cũng rất có tâm cơ. Nàng biết bản thân kiên trì sẽ chỉ rước lấy phản cảm của vợ chồng họ Tạ, còn không bằng chủ động nhường lui, để cho vợ chồng họ Tạ duy trì hảo cảm đã từng có với mình, lấy lui làm tiến đúng chỗ đúng lúc, mọi trọng điểm đều đang nhắc nhở vợ chồng họ Tạ, Dung Dung hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Tạ Khinh Dung đưa tay cầm tay Mộc Hãn, cô biết Mộc Hãn không vĩ đại như lời vừa nói. Cô biết trong lòng Mộc Hãn bất an lo sợ, điều này làm cho Tạ Khinh Dung có chút yêu thương. Mộc Hãn hẳn có lòng tin với mình, mình sẽ không buông tay nàng.
Mộc Tỉnh Nhiên muốn nói lại thôi, bởi vì Mộc Hãn đều đã tỏ thái độ tình nguyện chủ động khắc phục thì bản thân còn gì để nói, tuy rằng trong đầu hắn luôn nghĩ Mộc Hãn là đang lấy lui làm tiến, thế nhưng lại không bới ra lỗi trong lời nói. Đành phải xem thái độ của vợ chồng họ Tạ.
Mẹ Tạ nhìn viền mắt đỏ bừng của Mộc Hãn cùng vẻ mặt ôn nhu nhìn Mộc Hãn của con gái thì ý thức được các nàng là nghiêm túc chứ không phải trò đùa nhất thời. Bà đương nhiên mong muốn con gái có thể sống hạnh phúc hài lòng, thế nhưng hai nữ nhân, thực sự có thể có được hạnh phúc sao?
Kỳ thực Mộc Hãn và Tạ Khinh Dung lo lắng nhất chính là thái độ của bố Tạ, chỉ là bố Tạ vẫn đang hút thuốc, cũng vẫn chưa hé răng, vẫn đều còn không tỏ thái độ, cho nên làm cho các nàng đều có chút bất an.
"Mộc Hãn, con về trước đi, đây là chuyện của nhà chúng ta, bản thân chúng ta giải quyết." Bố Tạ rốt cục mở miệng, nhưng vẫn không tỏ thái độ.
Mộc Hãn nhìn vợ chồng họ Tạ một chút, cuối cùng nhìn Tạ Khinh Dung một chút, Tạ Khinh Dung khẽ gật đầu bảo nàng cứ về trước. Mộc Hãn biết vợ chồng họ Tạ bên này bản thân không thể làm gì, còn lại chỉ có thể dựa vào Dung Dung, Mộc Hãn không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn nghe lời.
Mộc Hãn rời khỏi Tạ gia, Mộc Tỉnh Nhiên và Tiêu Hiểu Yến vốn còn chưa muốn đi, thế nhưng bố Tạ đã mở miệng nói là chuyện nhà nên Mộc Tỉnh Nhiên và Tiêu Hiểu Yến cũng không tiện mặt dày ở lại.
"Mộc Tỉnh Nhiên, vừa nãy ông câm điếc à, thế nào một câu nói cũng không nói!" Tiêu Hiểu Yến vừa ra khỏi Tạ gia thì oán giận Mộc Tỉnh Nhiên vô dụng.
"Tiêu Hiểu Yến, bà có phiền hay không, nếu lợi hại thì bà đi khuyên con gái bà đi..." Mộc Tỉnh Nhiên và Tiêu Hiểu Yến lại bắt đầu ồn ào, Mộc Hãn ở ngay đó cũng không muốn để ý đến bọn họ, ở gần nhau ngoại trừ cãi nhau chính là cãi nhau, thực sự là chó không thể thôi ăn cứt.
Lên xe, Mộc Hãn mới mở miệng với Mộc Tỉnh Nhiên và Tiêu Hiểu Yến.
"Hai người muốn nói gì, hiện tại có thể nói." Thái độ của Mộc Hãn rất lạnh đạm.
Giờ Tiêu Hiểu Yến trái lại không biết nên nói gì mới tốt, Mộc Tĩnh Nhiên thấy Tiêu Hiểu Yến huých cái liền chủ động mở miệng nói.
"Hãn Hãn, ta biết trước đây là ta và mẹ con ly hôn mang đến cho con thương tổn, mới có thể khiến ngươi thích nữ nhân, ta và mẹ con đều rất áy náy, chúng ta sẽ bồi thường cho con, con không cần ở cùng một chỗ với nữ nhân..." Mộc Tỉnh Nhiên tự cho là đúng mà nói.
"Các người thế nào có thể tự cho là đúng, mười năm như một ngày như vậy. Nói thật, năm đó tôi ước gì các người sớm ly hôn một chút tai tôi còn có thể thanh tịnh một chút. Bây giờ các người bồi thường có phải đã quá muộn hay không? Buồn cười, giống như cứng rắn cho vào miệng một người trưởng thành cái núm vú cao su vỗ nín khóc!" Mộc Hãn sắc bén lãnh khốc nói.
"Hãn Hãn, nữ và nam ở cùng nhau mới là thiên kinh địa nghĩa, ta biết vì cha là nam nhân thối nên con mới không có lòng tin với hôn nhân, kỳ thực không phải tất cả nam nhân đều như cha, vẫn có nam nhân tốt..." Tiêu Hiểu Yến vì thuyết phục Mộc Hãn còn không quên đá Mộc Tỉnh Nhiên một cước.
"Tiêu nữ sĩ, người và Mộc tiên sinh kẻ tám lạng người nửa cân, tôi may mắn không vì người mà tuyệt vọng với nam nhân. Tôi rất nghiêm túc nói cho bà biết, tôi đã tuổi, đã sớm qua độ tuổi cần ai giám hộ, biết rõ bản thân đang làm gì, xin đừng dùng tình cha tình mẹ mà các người tự cho là đúng tới cướp đoạt hạnh phúc tôi không dễ có được. Lúc tôi cần có người kể chuyện xưa thì các người ở đâu, lúc tôi sinh bệnh thì các người ở đâu, lúc tôi thương tâm khổ sở các người ở đâu, lúc tôi cần người lớn trong nhà đến họp phụ huynh thì các người ở đâu! Để khi lúc này, tôi cái gì đều không cần thì các người tới làm gì? Dựa vào cái gì mà hỏi chuyện của tôi?" Mộc Hãn trào phúng hỏi.
Mộc Tỉnh Nhiên và Tiêu Hiểu Yến nhìn đối phương, không đáp được, bọn họ đối với Mộc Hãn mà nói xác thực đều không phải mẹ tốt, cũng không phải cha tốt.
"Người kia, tôi yêu vài chục năm, nữ nhân tôi lao lực tâm tư, ra thủ đoạn thấp hèn mới có được, tôi đã từng thiếu chút nữa vì nàng mà tự sát, trừ phi chết, nếu không tôi tuyệt đối không cho phép các người chia rẽ chúng ta. Các người không chỉ có một đứa con là tôi, các người đều có gia đình riêng của mình, mà tôi chỉ là phần thừa của các người, tôi chỉ có Dung Dung, cô ấy mới là mọi thứ của tôi. Muốn cuộc sống thế nào, chỉ có bản thân tôi có quyền quyết định, coi như tôi cầu các người." Mộc Hãn vừa đấm vừa xoa nói.
Mộc Tỉnh Nhiên và Tiêu Hiểu Yến nhìn nhau dò xét, trong lúc nhất thời đều chột dạ đến không thể nói ra tiếng, có thể thật sự là bọn họ quá tự cho là đúng.
"Tôi chỉ vô cùng đơn giản muốn cùng người yêu bên nhau suốt đời, nguyện vọng này lẽ nào khó như vậy sao?" Mộc Hãn nói xong mắt lại đỏ lên, Dung Dung bên kia không biết thế nào.
Vừa rồi Mộc Hãn tựa như một con nhím, dùng hết toàn thân để phòng vệ, thế nhưng lúc này Mộc Hãn lại yếu đuối như một con mèo mới sinh. Mộc Hãn như vậy gây xúc động sâu sắc nhất trong đáy lòng của Mộc Tỉnh Nhiên và Tiêu Hiểu Yến. Bọn họ gần như đều đã quên, lúc Mộc Hãn mới sinh ra, bọn họ đã từng hài lòng cỡ nào, đó là kết tinh tình yêu của bọn họ, đẹp hơn bất cứ đứa trẻ nào, vui sướng của những người lần đầu tiên làm cha làm mẹ. Chỉ là vui sướng đó không duy trì lâu, rất nhanh, dần dần bị những điều vụn vặt trong cuộc sống phân tán. Bọn họ bắt đầu khắc khẩu, sau đó càng cãi càng căng, cuối cùng mỗi người đi một ngả, sau đó đều tự tìm một người có thể vô tư nhường nhịn bọn họ. Nhưng cái cách mà bọn họ từng yêu nhau, loại tình cảm này người bạn đời hiện tại không cách nào cho bọn họ, nếu cuộc đời chỉ dừng lại lúc mới gặp gỡ thì thật tốt biết bao.
Sau đó Mộc Tỉnh Nhiên và Tiêu Hiểu Yến cũng không mở miệng nữa, bởi vì nói gì đều có vẻ dư thừa.
Mộc Hãn mở cửa xuống xe, một mình chạy vào trong bóng đêm đen kịt.
Hết chương