Chương
Sáng sớm, Tạ Khinh Dung bị Tạ mẹ kéo đi khắp nơi chúc tết tới gần trưa mới trở về.
“Tiểu Mộc?” Tạ mẹ ngạc nhiên khi vừa bước ra khỏi thang máy gặp Mộc Hãn trước cửa nhà mình.
Tạ Khinh Dung nhìn Mộc Hãn ngồi xổm trước cửa nhà mình, thoạt nhìn như đứa trẻ vô gia cư thập phần đáng thương. Nhưng Tạ Khinh Dung lại hơi bâng khuâng, nàng không còn tín nhiệm hoàn toàn vào Mộc Hãn giống ngày xưa. Nàng biết Mộc Hãn là người đầy tâm nhãn, như cách Tiêu Hòa Lễ đã nói, việc Mộc Hãn am hiểu nhất chính là trước mặt mình ra vẻ đáng thương.
(: nhiều thủ đoạn, mưu kế)
“Tạ mẹ, Dung Dung.” Mộc Hãn nhìn thấy hai người liền lập tức đứng lên, ngọt ngào chào hỏi Tạ mẹ và Tạ Khinh Dung.
“Hừ, bình thường chỉ nhờ người khác mang quà tới, nhìn quà mà chẳng khi nào thấy chủ của nó đâu…” Tạ mẹ oán hận trách, bà nhìn Mộc Hãn trưởng thành mười năm, xem như là nửa con gái của mình. Thế mà ba năm nay, con gái rất ít về nhà chưa tính, ngay cả Mộc Hãn cũng không đến, bà còn tưởng đứa nhỏ này cùng Dung Dung tuyệt giao luôn rồi chứ. Nhưng nếu tuyệt giao, làm sao Mộc Hãn lại thường xuyên gửi này nọ tới đây? Rặng hỏi miết mà đứa con gái cứ như vỏ sò, miệng chẳng tiết lộ câu nào. Nay Mộc Hãn đến đây, Tạ mẹ đương nhiên nghĩ hai người đã hòa thuận.
“Hai ba năm nay đều phải công tác nước ngoài, công việc bề bộn, không dư dả bao nhiêu thời gian, nhưng bây giờ thì ổn rồi, về sau con sẽ thường xuyên đến, chỉ sợ Tạ mẹ ngại con phiền phức không tiếp thôi. Dù con không có về nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương Tạ mẹ. Đã lâu không gặp người, người càng ngày càng trẻ đẹp ra nha. Đứng cùng Dung Dung nhìn cứ như hai chị em….” Mộc Hãn ôm cánh tay Tạ mẹ nũng nịu, thân thiết còn hơn con gái ruột. Ba năm không gặp, cô hoàn toàn chẳng hề có cảm giác xa lạ với Tạ mẹ. Thực tế, cô yêu thương Tạ mẹ không kém gì Dung Dung yêu.
“Nha đầu này nha, miệng càng ngày càng ngọt.” Quả nhiên Tạ mẹ rất hưởng thụ Mộc Hãn nịnh nọt. Mộc Hãn chẳng những lớn lên xinh đẹp mà còn miệng lưỡi ngọt ngào, làm sao Tạ mẹ không thích được. Tạ ba là nam nhân trầm mặc ít lời, sống mấy chục năm cũng chưa từng nói ra được lời nào lãng mạn cho Tạ mẹ. Tạ Khinh Dung có tính cách tương tự cha mình, không nói nhiều, thích yên tĩnh không ồn ào. Tuy ôn nhu hiếu thuận, nhưng Tạ mẹ thuộc loại thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Mộc Hãn lại miệng lưỡi dẻo ngẹo, rất được lòng Tạ mẹ.
Tạ Khinh Dung mở cửa, Tạ mẹ vui vẻ vì được khen và Mộc Hãn bước vào. Nhìn hai người thân thiết như vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng các nàng mới là mẹ con ruột.
“Hai túi to này là gì đây?" Tạ mẹ hỏi khi phát hiện Mộc Hãn hai tay cầm túi.
“Cái này là quà cho Tạ ba và người.”Mộc Hãn vào phòng khách lập tức đại hiến ân cần, tặng quà cho Tạ mẹ.
Tạ mẹ mở ra. Một bộ trang phục kiểu dáng hiện đại, đường may tinh tế, vừa nhìn là thích. Tạ mẹ thuộc loại không phung phí, bình thường nhìn thấy cái này trên tivi đã yêu thích, nhưng hiểu được giá tiền nó quá lớn liền cảm thấy đau lòng. Mộc Hãn dù thân thiết nhưng xét cho cùng đâu phải con ruột, món quà quí báu trị giá mấy vạn, Tạ mẹ không dám mua thì làm sao dám nhận. Nếu là Dung Dung mua, bà cũng sẽ đau lòng vì lãng phí.
Tạ Khinh Dung lại rất ít mua quà về nhà, mỗi tháng nàng đem hơn phân nửa tiền lương của mình đưa cho Tạ mẹ. Ba mẹ thiếu cài gì, thích cái gì, tự mua là tốt rồi. Nhưng Tạ ba cùng Tạ mẹ tuy thu nhập không cao, nhưng nhìn chung là có tiền, đâu có đụng tới tiền con gái gửi về. Tháng này qua tháng khác như vậy, tiền Tạ Khinh Dung gửi về cứ để đó tồn lên một khoản lớn.
Tạ Khinh Dung nhìn ra mẹ mình thích chiếc bộ đồ da này, bất quá ngại giá trị lớn nên không dám thu.
“Mẹ, người thích thì cứ lấy đi, con sẽ gửi tiền lại cho Mộc Hãn.” Tạ Khinh Dung nhìn hai người cứ đưa qua đưa lại xen vào nói.
Mộc Hãn vừa nghe đến Dung Dung muốn trả tiền lại cho mình liền hiểu, Dung Dung đang khách khí với mình.
“Trả tiền cũng được đi. Nhưng mà mỗi ngưởi một nửa.” Mộc Hãn căn bản không muốn lấy tiền của Tạ Khinh Dung, nhưng dựa vào tính tình Tạ mẹ và Dung Dung, không lấy không được.
“Không được, tôi trả toàn bộ.” Tạ Khinh Dung không tính thương lượng.
“Tạ mẹ chăm sóc mình hơn mười năm, cậu tính không cho mình hiếu thuận với bà sao?” Mộc Hãn ngăn cản ý định trả toàn bộ tiền của Tạ Khinh Dung. Sau đó đem giá tiền báo thấp một tí, xem như nhận phí tượng trưng là xong.
“Vẫn nên thôi đi!” Bất luận ai trả tiền đều là phải ra tiền, Tạ mẹ đâu bỏ xuống được.
“Con cùng Dung Dung mỗi người một nửa, coi như hai người cúng con cùng nhau hiếu thuận. Lần sau không làm thế nữa, nha~?” Mộc Hãn làm nũng.
“Tạ mẹ, con nói người nghe nha, con kiếm được nhiều tiền hơn Dung Dung đó.” Mộc Hãn thần bí hề hề nói, mình mua bộ này thật sự chẳng có chút gánh nặng.
Ta mẹ biết rõ lương bổng của Tạ Khinh Dung. Tạ Khinh Dung có lương cao hơn cả hai ông bà hợp lại, như thế cũng xem như không thấp. Mộc Hãn nói lương cao hơn cả Dung Dung, đứa nhỏ này rất có tiền đồ, Tạ mẹ thay Mộc Hãn cao hứng.
“Cũng đúng, người ta hiện tại là trưởng bộ Thị trường, lương một năm cộng lại hơn trăm vạn.” Ta khinh Dung nói với ngữ khí có chút hàm xúc. Mình miệt mài từ lúc tốt nghiệp ra trường, người kia đổi công ty lung tung, không nghĩ tới lương bổng có chênh lệch đến vậy.
Tạ mẹ líu lưỡi nhìn Mộc Hãn, bà tưởng Mộc Hãn cao hơn Tạ Khinh Dung chỉ chừng vài ba trăm ngàn, đâu ngờ con số cao hơn gấp mấy lần. Cả trăm vạn một năm, Tạ mẹ giật mình, nhìn không ra Mộc Hãn bây giờ lợi hại tới vậy.
Mộc Hãn nhìn sườn mặt Tạ Khinh Dung không khỏi nở nụ cười. Ngữ khí chua chua ê ê còn làm bộ ngạo kiều, đáng yêu làm Mộc Hãn muốn ôm chầm lấy, bất quá cái này Mộc Hãn chỉ dám nghĩ trong đầu.
“Tạ mẹ, đi mặc thử đi, con muốn nhanh chóng nhìn xem, nhất định sẽ rất mê người….” Mộc Hãn khoa trương giựt dây.
Tạ mẹ vẫn là chịu không nổi dụ hoặc, đem quần áo mặc vào. Vóc dáng Tạ mẹ khá cao, hoàn toàn vừa vặn với chiếc áo. Tạ mẹ nhìn mình trong gương, yêu thích nó đến mức chẳng nỡ buông tay.
Mộc Hãn hiểu được, nữ nhân khó cưỡng lại sức dụ hoặc to lớn của quần áo. Đặc biệt đồ đẹp khi mặc vào đâu dễ dàng cởi ra.
Quả thật bây giờ Tạ mẹ giống với Tiêu Hòa Lễ, muốn làm nhưng không dám.
“Dung Dung, thấy Tạ mẹ mặc vào đẹp chứ?” Mộc Hãn cố ý hỏi Tạ Khinh Dung.
“Nhìn đẹp lắm.” Tạ Khinh Dung trả lời, mẹ mình cứ thế Mộc Hãn mua chuộc, nàng không chút nào bất ngờ.
Tạ mẹ nghe con gái mình lên tiếng khen, tâm càng thêm lay động.
“Mẹ à, người nhận lấy đi, coi như chúng con hiếu thuận cùng người.” Tạ Khinh Dung thấy mẹ phân vân khó xử lại yêu thích chẳng nỡ rời tay, nàng quyết định mua lại thứ này từ Mộc Hãn.
“Lần này xem như bỏ qua, lần sau đừng thế nữa.” Tạ mẹ cắn môi. Nhận! Nhưng lần sau kiên quyết là không cho tụi nhóc mua mấy thứ đồ xa xỉ này nữa. Tiền nhiều là một chuyện, phải biết tiết kiệm.
“Vâng.” Mộc Hãn sảng khoái đáp ứng. Lâu lâu mua vài thứ đắt tiền tặng Tạ mẹ, bà sẽ nhận. Nhưng nếu thường xuyên mua, dần già bà sẽ khách khí, không muốn mình tới nhà chơi.
“Tiểu Mộc, chắc con chưa ăn cơm trưa, ta vào làm vài món đi.” Tạ mẹ chìm đắm vào đồ đẹp hồi lâu mới tỉnh, nhìn đồng hồ đã sắp tới giờ cơm trưa.
Tạ mẹ vào phòng bếp, trong nhà còn lại hai người là Mộc Hãn và Tạ Khinh Dung. Tạ Khinh Dung cảm thấy hai người hơi lúng túng, không đợi Mộc Hãn lên tiếng bắt chuyện liền nối gót Tạ mẹ vào bếp luôn.
“Tạ mẹ vất vả rồi.” Mộc Hãn ngọt ngào.
Mộc Hãn đương nhiên biết Tạ Khinh Dung mất tự nhiên. Nhẹ nhàng nở nụ cười, chạy trốn hòa thượng nhưng đâu trốn được miếu, cô không sợ Tạ Khinh Dung lơ mình nha.
(: tương đương với câu ‘chạy trời không tránh khỏi nắng’, nghĩa là không thoát được)
Tạ mẹ vừa thấy con gái đi vào liền kéo tay thì thầm hỏi:
“Dung Dung, con cùng Tiểu Mộc vẫn tốt chứ?”
Làm sao mà tốt được, nàng chỉ đáng thương Mộc Hãn một thân một mình cô đơn đón năm mới nên mới miễn cưỡng mở cửa cho nàng vào.
“Tiểu Mộc ngày càng xinh đẹp, lại có sự nghiệp vững chắc, người theo đuổi hẳn không thiếu đi. Đứa nhỏ đó có bạn trai chưa?” Tạ mẹ tò mò hỏi. Dù thế nào, sau này chồng của Mộc Hãn xem như là nửa con rễ nhà mình.
“Mẹ trực tiếp hỏi cậu ấy là được rồi.” Tạ Khinh Dung thản nhiên nói, Tạ mẹ tò mò với đời tư Mộc Hãn âu cũng là điều hiển nhiên.
“Cũng phải, con ra ngoài tiếp nó, trong này ta tự biết xoay sở.” Tạ mẹ đem Tạ Khinh Dung đẩy ra ngoài, bà nghĩ con gái và Mộc Hãn vừa làm hòa, để cô nhóc kia một mình ở ngoài không tốt.
“Dung Dung!” Mộc Hãn thấy Tạ Khinh Dung bước ra ngọt ngào gọi. Tạ Khinh Dung lần đầu phát hiện, thì ra tên mình có thể bị người ta kêu với giọng buồn nôn kiểu đó, kinh dị đến nổi da gà.
“Quần áo bao nhiêu tiền, ngày mai tôi chuyển khoản cho cậu.” Tạ Khinh Dung lượt bỏ hành vi buồn nôn của Mộc Hãn, trực tiếp hỏi giá.
“Dung Dung, cậu thật khách khí.” Mộc Hãn nhìn Tạ Khinh Dung quyết ý tính toán đành thở dài.
“Rốt cuộc bao nhiêu?” Tạ Khinh Dung kiên trì thì người thua cuộc luôn là Mộc Hãn, lần này cũng vậy.
“Hai vạn ba.” Mộc Hãn chỉ nói một phần ba giá.
“Hẳn là nhiều hơn đi?” Tạ Khinh Dung đâu dễ bị lừa gạt.
“Cậu thực đa nghi.” Mộc Hãn làm bộ bất đắc dĩ, lấy từ trong túi hóa đơn đưa cho Tạ Khinh Dung. Cô đã sớm kêu nhân viên sửa giá.
Tạ Khinh Dung nhìn hóa đơn in hai vạn ba mới tin Mộc Hãn.
“Ngày mai trả cho cậu.”
“Ừm.” Mộc Hãn đáp cho có lệ, chẳng thèm để ý.
Hết chương