Kết quả chính là cả đêm không ngủ. trước mắt lại là vẻ mặt Cố Đồi muốn cười nhưng lại không dám cười. Tiểu Thụ phiền muộn vô cùng, đặt đôi đũa lên bàn: "Muốn cười thì cứ cười. Dáng vẻ hiện tại của ngươi chẳng khác nào sáng sớm không đi vệ sinh, kìm nén đến đến đáng sợ!".
Cố Đồi nào dám cười ra tiếng, vội vàng cúi đầu húp cháo: "Sột sột", cực kỳ chuyên chú.
Ăn điểm tâm xong, Cố Nam Châu về nhà cầm vài cuốn sách đưa cho Tiểu Thụ: "Đây là 《 Thiên Tự Văn 》 và 《 Tam Tự kinh 》, muội cứ học qua để nhận biết mặt chữ, vì ta cũng không phải là người dạy trực tiếp. Muội thử đọc qua đi, nếu có chữ nào không biết hoặc có chỗ không rõ, trước tiên có thể hỏi Cố Đồi, thằng bé đọc sách cũng không ít, có nhiều vấn đề có thể truyền thụ lại được. Còn nếu không được nữa thì chờ sau khi tan học, ta trở về sẽ dạy cho muội!". Sửa sang lại áo, Cố Nam Châu chuẩn bị đi đến học đường. Lúc đi qua Cố Đồi liền trừng mắt với nhi tử nhà mình một cái.
Người làm phụ thân chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!
Cố Đồi ngầm hiểu trong lòng, khẽ gật đầu. Yên tâm đi, Tiểu Thụ nhất định sẽ bị tài hoa uyên bác học thức kinh người của nhi tử ngài chinh phục!
Vậy mà......
Tiểu Thụ vác ghế ngồi ở bậc cửa chuyên tâm lật sách, còn Cố Đồi tiếp tục cầm 《 Tư Trì Thông Giám 》mà mấy ngày trước Cố Nam Châu ném cho mình, đoan đoan chính chính ngồi thẳng tắp nhưng ánh mắt lại không hề tập trung, lát lại quay sang nhìn Tiểu Thụ bên cạnh chốc lại liếc một cái, cứ thế một trang sách mà đọc mãi không xong.
Cố Đồi chờ cả ngày, lại không hề thấy Tiểu Thụ chủ động chạy tới hỏi mình những chữ không biết như trong tưởng tượng, đầy bụng tài hoa lại không có đất dụng võ, trong lòng rất chi lo lắng, rốt cuộc không nhẫn nại được, vừa cầm sách, vừa lơ đãng đi ngang qua trước mặt tiểu cô nương nào đó: "Những thứ này, ngươi biết hết sao?".
Giờ phút này nếu ngẩng đầu lên nhìn chắc chắn sẽ liền phát hiện mặt cậu nhóc đầy vẻ chờ mong "Mau hỏi đi, mau hỏi đi, ta cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu", nhưng Tiểu Thụ lại đang cố gắng hồi tưởng lại những chữ trước đây Hàn Dịch đã dạy, hoàn toàn không quan tâm đến Cố Đồi, ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên: "Đang xem đây, đừng quấy rầy!".
Vẻ mặt háo hức của người nào đó lập tức xìu xuốngí, lộ vẻ tức giận lại ngồi về chỗ của mình, trong lòng căm giận bất bình: Hừ! Chờ ngươi gặp chữ không biết cũng đừng hỏi ta...ta rất bận, không rảnh để ý tới!
"Cố Đồi, ngươi qua đây, cái chữ này ta thật sự không nghĩ ra!". Tiểu Thụ ngẩng đầu lên gọi.
Cố Đồi úp mặt vào trong sách, buồn bực nói: "Chính ngươi nghĩ đi, ta rất bận!"
Tiểu Thụ cũng không giận: "Được rồi. Vậy chờ phụ thân ngươi trở lại ta sẽ hỏi vậy!".
Cố Đồi nghe vậy, liền đứng "Vụt" lên, hai ba bước đã đến trước mặt Tiểu Thụ, không kiên nhẫn nói: "Thật là hết cách với ngươi. Phụ thân ta dạy ở học đường cả một ngày rất mệt mỏi, cũng nên để cho ông ấy nghỉ xả hơi một chút. Thôi để ta giúp cho xong, ngươi nói đi, chữ nào không biết!".
Một ngày cứ thế trôi qua, sau khi ăn cơm tối xong, Thẩm Trại Hoa lấy ra một cây cung tỉ mỉ lau, Tiểu Thụ ở bên cạnh thì huơ huơ thanh đao nhỏ, lạnh lẽo sâu kín, lưỡi dao sắc bén phá vỡ không khí lúc to lúc nhỏ, khiến Cố Đồi sợ hãi lui hai bước về phía cửa.
Cố Nam Châu tò mò hỏi: "Hai người đang chuẩn bị làm gì vậy?"
Thẩm Trại Hoa để cây cung sang một bên, sau đó lại cầm từng mũi tên lên lau: "Qua một thời gian nữa chính là ngày giỗ của Hàn Dịch, ngày mai ta và Tiểu Thụ chuẩn bị đi săn đổi lấy ít tiền, để mua cho chàng ấy vài món đồ!".
Mắt Cố Đồi sáng lên, chạy đến bên cạnh Tiểu Thụ: "Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi!".
Cố Nam Châu nói: "Thiếu bạc để dùng sao? Chỗ ta còn chút ngân lương, ngươi cứ việc cầm mà dùng, hai cô nương gia các ngươi, tội gì vì bạc mà phải nguy hiểm đi săn, hơn thế nữa lại vô cùng tốn sức!".
Thẩm Trại Hoa cười nói: "Cũng không phải thiếu bạc dùng. Dù gì ta và Tiểu Thụ vẫn luôn dựa vào việc săn thú kiếm sống, không coi là nguy hiểm. Chúng ta lâu rồi không lên núi, vừa hay để thả lỏng gân cốt!".
Cố Nam Châu dù sao vẫn cảm thấy không ổn, dù hắn biết hai cô nương trước mắt này công phu e là có thể giết hơn phân nửa hán tử ngay trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn cảm thấy săn thú là một chuyện quá mức nguy hiểm, thật sự không thích hợp để một nữ tử mưu sinh.
Hắn đang muốn mở miệng khuyên lần nữa, đã thấy Cố Đồi hăm hở ôm cánh tay của mình lắc lư: "Phụ thân à, chẳng phải người rất lo lắng cho an nguy của tỷ muội bọn họ sao. Không bằng chúng ta cùng đi đi. Ngày mai người không phải đi dạy, thế thì chẳng bằng cùng nhau lên núi hoạt động một chút. Con tới nơi này lâu như vậy, còn chưa thám hiểm được đâu đâu!".
Thẩm Trại Hoa rất cảm kích với sự quan tâm của Cố Nam Châu, nhưng trong lòng lại chẳng hề thấy việc săn thú này nguy hiểm chút nào, một là nhiều năm như vậy nàng chưa bao giờ mắc sai lầm, thứ hai cũng là bởi vì thường thường nguy hiểm còn chưa đến gần, thì đã bị hai người họ tiêu diệt.
Còn Cố Nam Châu từ đầu đến cuối đều cảm thấy săn thú thật sự nguy hiểm, nghe Cố Đồi đề nghị như vậy, tất nhiên liền mở miệng từ chối. Nhưng tên nhóc kia không đạt mục đích thề không bỏ qua, Cố Nam Châu không đồng ý, cậu liền hậm hực kéo tay áo cha mình mãi không buông. Cố Nam Châu ngồi xuống, cậu liền đứng ở bên cạnh rầm rì, cha mình vừa đứng dậy tản bộ, thì ngay lập tức đi theo chung quanh, thuận tiện rầm rì tiếp. Cố Nam Châu giả bộ phải về nhà, thì lại giở trò té ngã trên đất, ôm chặt lấy bắp đùi phụ thân, để cho hắn không thể động đậy.
Cậu còn lâu mới để Cố Nam Châu về nhà! Ở đây có lẽ phụ thân cậu còn ngại Thẩm Trại Hoa mà đồng ý yêu cầu của mình, nếu về nhà, vừa ngả đầu ra đã ngủ, thì cho dù Cố Đồi có tung hết tất cả bản lãnh, cũng không thể làm được gì.
Thấy Cố Đồi hệt như con muỗi cứ kêu ro ro nửa ngày, cuối cùng Thẩm Trại Hoa cũng phải mở miệng: "Không bằng ngươi đồng ý với thằng bé đi. Ta bảo đảm, tuyệt đối sẽ không bị thương. Nếu ngươi thật sự không yên lòng, thì ngày mai chúng ta cùng đi là được. Phong cảnh trên núi rất đẹp, khẳng định rất hợp với những thi nhân tao nhã!".
Rốt cuộc cũng có người mở miệng tương trợ, Cố Đồi lập tức ngoác miệng cười với nàng: Đồng đội tốt! Trợ thủ tốt!
Thẩm Trại Hoa nhíu mày. Không phải nàng muốn chủ động giúp Cố Đồi, mà là âm thanh vo ve như muỗi kêu kia thật sự làm cho người ta phiền chết đi được, nàng sợ mình không cẩn thận không kìm được biến Cố Đồi thành con muỗi mất, liền vỗ tay lên bàn, buột miệng thốt lên.
Cố Nam Châu cũng phiền chết đi được. Một con muỗi cứ suốt ngày vo ve ở bên cạnh mà không thể động thủ với nó, cảm giác bực bội này, không khác gì lúc đang ngủ say bị người ta bất thình lình đánh thức vậy. Cân nhắc một phen, Cố Nam Châu vẫn bị sự dây dưa của Cố Đồi công hạ: "Đi đi đi đi, ngày mai ta sẽ dẫn con đi!".
Lúc này Cố Đồi mới buông bắp đùi Cố Nam Châu ra, vỗ vỗ bụi trên người cười hả hê. Cho nên mới nói, có chí thì nên, chỉ cần bền bỉ mài sắt thì ắt sẽ có ngày nên kim!
Cậu nhóc nào đó vô cùng hài lòng, trong nháy mắt ném cha mình ra sau gáy, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, Tiểu Thụ, ngày mai để ta bảo vệ cho ngươi nhé!".
Đối phương vẫn tiếp tục lau con đao trong tay, khóe miệng khẽ nhếch, hết sức khinh thường hừ một tiếng: "Đến lúc đó ngươi đừng liên lụy tới ta liền tốt rồi!".
Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, Cố Đồi đã nhanh nhẹn mặc quần áo rời giường, trong lúc vô cùng không cẩn thận đụng phải Cố Nam Châu đang ngủ say sưa mấy lần, thấy cha mình cực kỳ gian nan mới mở được mắt, lập tức lên tiếng: "Phụ thân, tỉnh sớm vậy, thế thì nhanh rời giường rửa mặt, chúng ta cùng nhau đi tìm Thẩm tỷ tỷ thôi!".
Cố Nam Châu lười phải so đo với hành vi mờ ám của nhi tử, chậm rì rì rời giường mặc quần áo rửa mặt. Vừa rửa mặt sạch sẽ thì cửa viện đã bị gõ vang, sau đó giọng của Thẩm Trại Hoa truyền đến: "Cố Đồi, các ngươi tỉnh chưa? Chúng ta đi thôi!".
Cố Đồi nhảy nhót ra mở cửa viện: "Xong rồi xong rồi, cha đệ lập tức liền xong ngay đây!".
Cố Nam Châu thấy có người chờ ngoài cửa, cũng không tiện trễ nãi, vội vàng lau khô tay, ra khỏi viện.
Giờ phút này trời còn chưa sáng, bầu trời vẫn là một mảnh âm u xám xịt, chỉ có vài ngôi sao tịch liêu lơ lửng giắt giữa không trung. Thẩm Trại Hoa đưa cho Cố Nam Châu mấy cái bánh màn thầu nóng hổi, nói: "Các ngươi ăn lót bụng trước đi. Hôm nay chúng ta sẽ đi khá xa, cho nên phải lên đường sớm một chút!". Cố Nam Châu nhận lấy bánh màn thầu rồi tách ra làm đôi gặm, Thẩm Trại Hoa đi ở phía trước dẫn đường, dọc theo đường đi mặc dù không nói nhiều, nhưng nàng luôn cảm thấy không khỏi náo nhiệt.
Nàng và Tiểu Thụ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, tuy Hàn Dịch đi ngang qua nhưng đã vĩnh viễn rời đi. Hôm nay, nàng lại đột nhiên cảm giác ấm áp của tình thân.