Trương Tam Phong Dị Giới Du

chương 24: hựu khí thạch nguyên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cái gì? Không phải ngài nói nó không có tính thực dụng sao?"

"Không sai, có thể nó chỉ dùng để làm đồ trang sức! Nhưng so giá cả với của các người thì nó đích xác hơn ngài chục lần! Thậm chí là hai chục lần!"

"Sao lại có thể thế được?" Thạch Nguyên Hùng Nhị ngồi không yên nữa: "Dù có làm bằng vàng cũng không đáng giá đến chừng đó tiền mà?"

"Ngài giải thích một chút đi!" Quốc vương nói.

"Hắc hắc, nó không phải là làm từ vàng mà là làm từ mật ngân!" Đại ma đạo sư nói xong làm cho mọi người đều có cảm giác hít vào một hơi lãnh khí!

"Điều này không có khả năng!" Thạch Nguyên Hùng Nhị quát: "Ngài biết đại lục một năm sản xuất được bao nhiêu mật ngân không?"

"Chưa tới mười cân, hơn nữa đa số là ở trong tay của ải nhân!" Tạp Lạp nói: "Nhưng ta dùng danh dự mà phát lời thề, thanh kiếm này quả thật chỉ dùng mật ngân có độ thuần cực cao mà tạo thành, hơn nữa ước chừng có khoảng mười lăm cân! Ngài có thể mời Đại giáo chủ lại xem xét một chút, hắn hẳn là có thể dùng Quang Minh hệ ma pháp để kiểm tra."

"Được, Đại giáo chủ đại nhân, mời ngài dùng Quang Minh pháp thuật xem xét một chút!" Thạch Nguyên Hùng Nhị nói.

"Được rồi!" Đại giáo chủ cầm bảo kiếm lên, đưa vào một cỗ ma lực Quang Minh hệ, lập tức bảo kiếm sáng rực lên giống như mặt trời làm cho chúng nhân không thể mở mắt ra! Cũng may hắn lập tức thu lại ma lực, lúc này thì mọi người đều biết đáp án. Đại giáo chủ cười khổ nói: "Đúng là mật ngân, nhưng là một thanh bảo kiếm vô dụng, ta nghĩ cũng không ai muốn đem nó đi chiến đấu đâu!"

Bệ hạ nhìn Tạp Lạp hỏi: "Có thể định giá bao nhiêu? Trẫm muốn biết là rốt cuộc nó trị giá bao nhiêu tiền?"

"Ồ … để thần ngẫm lại, nói đến mua bán mật ngân thì đều là dùng khắc ti, một khắc ti ước chừng vạn kim tệ, một cân khắc ti chính là một ức kim tệ, mười lăm cân chính là mười lăm ức!" Bản thân Tạp Lạp cũng bị dọa đến sợ, không dám nói nữa.

"Ha ha, thật ra không có nhiều như vậy đâu, bởi vì hàng năm nhân tộc chỉ có thể có sản lượng chừng một cân cho nên tương đối quý, nếu xuất ra một lúc cân thì giá cả sẽ rớt xuống, nhiều nhất cũng chỉ vài ức thôi." Mẫu thân giải thích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Vậy thứ này là từ đâu tới?" Quốc vương hỏi.

"Ải nhân tộc, nhưng bất quá chỉ là sản lượng hai năm của bọn họ thôi!" Mẫu thân nói: "Ngài có thể tuyên bố kết quả rồi chứ?"

"Đương nhiên! Tiểu tử kia đã thắng, tất cả cầm hết đi!" Quốc vương nhìn ta nói: "Ngươi biết không? Trẫm phát hiện bây giờ ngươi còn giàu hơn trẫm nữa!"

Mọi người lại được một trận cười to. Ta lấy giới chỉ cho mình còn thanh kiếm tiện tay cấp cho Tam vương tử, nói: "Tặng ngươi nè, chứ không người ta lại cười ngươi là từ quê lên!"

Hắn quay đầu nhìn ta như muốn nói gì đó, lại ôm thanh bảo kiếm không buông! Bần đạo tự nhủ, hắc hắc, tiểu tử ngươi cũng phải giúp ta chia sẻ chút nỗi hận của Thạch Nguyên gia chứ! Chỉ có mình ta chịu thì cũng không tốt đâu! Ta nhìn trộm phản ánh từ bốn phía, mẫu thân và gia gia gật đầu tán thưởng, Vương hậu cũng cười tỏ vẻ cảm kích. Ngũ vương tử Thạch Nguyên gia bộ dáng giống như là phụ thân chết. Thật là thống khoái!

Nhưng khi càng là cao hứng thì càng có người phá hoại.

Lại là Đại giáo chủ đáng chết, hắn không dám trêu chọc đến gia gia và mẫu thân mà hướng đến phụ thân của ta nói: "Công tước đại nhân, ngài đã biết vài năm nữa là sinh nhật trăm năm của Giáo hoàng bệ hạ, Quốc chủ và Giáo chủ các nước đều muốn tặng lễ vật, ta thấy thanh kiếm vừa rồi của con ngài vô cùng tốt! Ta hy vọng có thể dùng một cái giá hợp lý để mua về làm lễ vật sinh nhật cho Bệ hạ!"

Bầu không khí trong đại sảnh lúc này đột nhiên biến thành hết sức khẩn trương, mọi người đều không nói lời nào, một sự yên lặng bao trùm. Việc này rõ ràng là cướp đoạt! Giáo hoàng chính là người phát ngôn của thần, hắn xem như là đại biểu cho thần. Nói bán, ai dám lấy tiền của Quang Minh thần? Ít nhất cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe nói ai dám tìm Giáo hội để đòi tiền lễ vật! Người bình thường gặp phải việc này đều là vội vàng xuất ra lễ vật để khỏi gặp tai họa. Không bán hoặc không đưa sẽ bị xem là khinh nhờn thần linh, bị xử tội chết! Vì thế trên đại lục có không ít người bị chết thiêu! Nhưng bình thường thì chuyện này phát sinh trên người của Tiểu quý tộc, nếu là Đại quý tộc thì Giáo hội cũng không dễ dàng trêu chọc vào, trừ khi Giáo hội cố ý chỉnh ngươi! Bây giờ hắn chính là muốn chỉnh gia môn của ta!

"Đại giáo chủ, có phải là ngươi quá đáng hay không?" Vương hậu nói.

"Ta không hiểu ý của ngài, hướng Giáo hoàng bệ hạ tặng lễ vật không phải là chuyện vô cùng quang vinh hay sao?" Đại giáo chủ bộ dáng làm bộ làm tịch nói: "Công tước đại nhân, rốt cuộc là ngài có đáp ứng hay không?"

"Ha ha, thanh kiếm này rất thú vị, lão gia tử ta phải lưu lại! Ai cũng không thể cho! Khoa Mạn – Uy Tư Đặc muốn nói thì gọi hắn tự tới tìm ta!" Gia gia lạnh lùng nói.

"Tốt! Ta về sẽ đem lời nói của ngài truyền đạt lại cho Giáo hoàng bệ hạ! Cáo từ!" Đại giáo chủ vội vàng đi.

"Lão gia tử, ngài không sợ Giáo hội trách tội à?" Quốc vương hỏi.

"Ha ha, Khoa Mạn vẫn còn tương đối niệm tình cũ, hắn sẽ không đem lão bằng hữu này ra làm phiền đâu!" Gia gia không cho là đúng.

"Ha ha, trẫm quên mất các ngươi chính là bằng hữu! Được rồi, hôm nay tới đây vậy, yến hội rất tốt, đáng tiếc là!" Quốc vương bình thản nói, trong ngữ khí mơ hồ lộ ra vài phần bất mãn!

Chúng tân khách đều về hết, ta bị gia gia, phụ mẫu gọi vào nội thất nói chuyện!

"Lần này Tiểu Ngũ làm không sai! Thật thống khoái!" Gia gia nói: "Ta sớm đã xem Thạch Nguyên gia không vừa mắt, lần này ngay cả tín vật tộc trưởng cũng mất, xem hắn sẽ như thế nào! Ha ha, đưa ta xem một chút!"

Ta lấy Mặc ngọc giới chỉ đưa cho gia gia, lão gia tử vừa nhìn vừa cười, thần sắc cực kỳ cao hứng!

"Phụ thân, người thật sự muốn Tiểu Ngũ quản lý sự vụ?" Mẫu thân đối với việc này tương đối quan tâm.

"Quản chuyện gì? Chúng ta có chỗ nào để dùng hắn? Bất quá chỉ là hư danh để ứng phó bọn họ thôi!" Gia gia nói.

"Thì ra là thế! Vậy con an tâm!"

"Nhưng mà sau hôm nay, lời nói của Tiểu Ngũ phải cẩn thận, dù sao là ta đã nói ra trước mặt nhiều người như vậy, ngươi có thể không làm sự vụ nhưng cũng đừng gây chuyện! Biết không?"

"Cháu ngoan thế này tất sẽ không gây chuyện đâu!" Trong lòng bần đạo không có chút lo lắng.

Phụ thân nhếch môi nói: "Ngươi mới sáu tuổi mà gây chuyện so với ta được sáu mươi tuổi còn nhiều hơn!"

"Không thể nào, người năm đó được xưng là "Kinh Đô Nhất Phách", một ngày đánh tám hồi, vừa ngẩng đầu nhìn vẫn chưa đến giữa trưa! Ý là "tính đến trước ngọ, không biết ban đêm "đánh" được bao nhiêu hồi!"

"Tiểu tử thúi, ngươi nghe ai nói đó?" Phụ thân đỏ mặt quát.

"Con sẽ không nói cho người là gia gia nói đâu!" Bần đạo lại giả khờ làm mọi người nghe được đều bật cười.

"Phụ thân! Sao cái gì người cũng đều nói hết thế! Hình tượng của con bị người phá hủy rồi!" Phụ thân bất đắc dĩ nén giận nói.

Gia gia không để ý đến phụ thân, nhìn ta cười mắng: "Ha ha! Ngươi thật là tiểu phản đồ! Thật là đáng ghét! Được rồi, ngươi chuẩn bị một chút, qua mấy tháng nữa là chính thức đến trường rồi, không được tinh nghịch nữa!"

"Biết rồi!"

"Nhưng mà ngươi cũng phải cẩn thận chút!"

"Tại sao? Còn có người dám tìm cháu làm phiền à?"

"Thạch Nguyên gia dám! Hơn nữa còn có Ngũ vương tử!"

"Chỉ có mấy tên vô dụng đó thì người không cần lo lắng như vậy đâu!"

"Mấy người thì không cần lo lắng nhưng mấy chục thì cần đó!"

"Thế nào mà lại có mấy chục vậy?"

"Thạch Nguyên gia được xưng là "Thiên Nam Chi Tộc", chính là có hơn nam đinh, lời này một điểm cũng không giả, gia môn bọn họ dâm loạn dị thường, mỗi người đều có tới mấy lão bà, gom góp xuống dưới, con thứ và con riêng cũng đều có. Trong trường học của ngươi cũng có hơn người đó, ngươi tự mình phải cẩn thận đó!"

"Không phải chứ, vậy sao người còn bắt cháu đi? Gia môn họ hận cháu muốn chết, không phải là người muốn đẩy cháu đi vào chỗ chết chứ?"

"Còn nữa, hiệu trưởng của các ngươi, Ma đạo sư Uy Khắc Lạp cũng là người của gia môn họ!" Gia gia không nhanh không chậm nói.

"Xĩu, ngay cả người để cho cháu minh oan cũng không có!"

"Gia gia tin tưởng bản lãnh của ngươi, bốn ca ca của ngươi cũng sẽ giúp ngươi!"

"Được rồi, nhưng nếu lỡ xảy ra chuyện?"

"Chỉ cần không chết người, đừng tàn phế! Gia gia đều chịu trách nhiệm thay ngươi!"

"Hắc hắc! Vậy à! Vậy tốt rồi!" Nói xong ta quay trở về.

"Phụ thân! Có cần cảnh cáo Thạch Nguyên gia một chút hay không? Con lo lắng Tiểu Ngũ sẽ có hại!" Mẫu thân nói.

"Ta lại lo lắng là hắn nặng tay! Đem người của Thạch Nguyên gia phế đi thì sau này giao phó không tốt!"

Truyện Chữ Hay