Chương
Anh, em, gia đTình và lạHnti có khách không mờki.
...
“GiờHnt chúng ta có gì đkây !? NgườDrRi còn lạtFwi của nước ngươi hảjb !? Các ngườRdi không có lấtFwy nổi một siêu năng lực gia ra hồn sao !?” Claude hứDNNng thú nhìn cảCMnh anh em hội ngộ của Trung Thành nói.
“Claude, nói ít đosBi một chút.” Frozen ngắqFt lờzqOi hắjbn rồi hỏi Trung Thành.
“Ngươi biết cô ta !?”
“Là em gái ta.” Trung Thành mấNt kiên nhẫn đTáp rồi chạFy thật nhanh về phía ba ngườnUti mới xuấNut hiện.
“Anh..” Linh gấBbAp gáp nói, nhưng bịjb King giữp lạwBHi.
“Các ngườuqi làm gì vậy !?” Trung thành bực tứrrc nói với cây kịno sĩHnt, lưỡi kiếm của hắPyun đnoang chắNun ngang giữBbAa hai ngườBbAi.
“Ngươi là ai !?” Robert hỏi với giọng cảsxynh giác.
“Không nghe thấTAy vừa nãy em ấzqOy gọi là ta gì sao !?” Trung Thành nghiến răng khó chịku.
“Xin lỗi, ta nghe không hiểNyu ngôn ngữp của mấsxyy ngườqi, giảtNi thích lạBzDi đFimi.” Robert cườsxyi lạnFnh đEáp.
“Ta là anh trai của nó.” Trung Thành hết cách, vừa rồi Linh gọi hắBzDn bằong tiếng Việt, dù rằyTng ngôn ngữzqO thông dụng đCMã cực kỳ phổ biến, nhưng gia đnoình hắon vẫn thuộc diên truyền thống, thích sử dụng ngôn ngữHnt trước đbây ở nước nhà hơn, nên đpành phảki giảUnPi thích lạNui.
“Có đqFúng vậy không !? “ Robert quay sang hỏi Linh.
“Ừ, là anh tôi.” Linh gật đDNNầbu chắxDsc chắBzDn, cô muốn tiến lên, nhưng vẫn bịNy King giữDrR lạyTi.
“Làm gì vậy !? Linh khó hiểOiu hỏi.”
“Trên đtFwảDoo này, ngoài tôi ra, còn lạpnpi mọi ngườDrRi, cậu không thểTA tin tưởng ai cảosB.” King đxDsáp lạknh tanh.
“Cậu...” Linh đxDsỏ mặt luống cuống đnFáp. Câu nói này quá đDrRa nghĩosBa, thật dễ hiểpnpu lầsCnm.
“Còn các ngườRdi là ai vậy hảzqO !?” Trung Thành thấFy em gái đpang bịT một thằOing khác cầLm tay cầtNm chân không vùng ra đNược thì muốn phát hỏa, từ nhỏ sống trong một gia đDrRình toàn quân nhân, đyDTến mẹ hắyDTn cũng là một nhân viên hậu cầzqOn, tấot cảb đPyuều đPyuặt hi vọng vào cô em gái này, mong sao tương lạtNi cô sẽ khác.
Làm quân nhân ở cái thờpi đBzDạsCni này quảxDs thật không khác gì lính cảnFm tử, lúc nào cũng có thểT chịyDTu chết, nếu không đDSược học một khóa huấNyn luyện Robot cơ bảqn, cũng tứxDsc là tiền đwBHồ của anh ngươi không ngoài việc cầbm súng xông trận, ngườyDTi ta trong phòng lái thảDrRnh thơi trà nước, có đRdiều hòa, tiện tay đuqiều khiểAEn cái khối sắNyt to lớn kia dẫm lên một cái là anh bẹp lép như con tép.
Nhưng cảip nhà Trung Thành dườyDTng như không có mấipy thiên phú về việc thao tác thứuq máy móc phứNc tạnUtp đDSó, vậy nên dù đkã liều mạNung trong kháng thầDrRn chiến năm trước, cha và ông hắuqn cũng khó mà lên lon, chỉwBH thành nguội lòng nhận tiền trợ cấzqOp của chính phủ, cùng theo nhữnUtng ngườyTi khác lên sống ở khu dân cư số trên mặt trăng.
Cô em gái này là hi vọng duy nhấnFt đxDsểjb gia đNuình hắvkn đnDvi theo một con đddoườDNNng khác, ngoài nhập ngũ rồi ra chiến trườBbAng bắkn giết, vì vậy đbược cưng chiều như của quý trong nhà. Thế mày giờOi đnDvây lạddoi xuấkt hiện ở cái nơi nguy hiểbm này, ở cùng thằNng lạE hoắsxyc, một đOiứHnta toàn thân đwBHẫm máu, nhìn qua là biết chảrr tốt lành gì rồi.
“Nếu không tránh ra thì đrrừng trách.” Trung Thành dứBzDt khoát nói, hai khẩFimu Air gun không biết từ lúc nào đvkã xuấBbAt hiện trên tay, chĩNa thẳng vào đqFầpu kịwBH sĩo.
“Hê, thứPyu đUnPồ chơi này mà cũng đFem ra khoe sao, ngu...” Robert cườpi khảRd ố nói.
VÚT.
Tiếng xé gió vang lên, Trung Thành không hề do dự bóp cò, nếu không phảNui Robert phảLn ứNung nhanh, lách đBzDầCMu qua một bên thì rấDrRt có thểuq giờNu này hắosBn đnFã bịuq ngườxDsi ta thông não cho đoúng nghĩnFa đDSen lẫn nghĩipa bóng. Tuy vậy vẫn mấqt một mảzqOng tóc và chút máu.
Đừng bao giờxDs xem thườrrng vũ khí khoa học kỹ thuật. Robert cuối cùng cũng đBzDã hiểTAu cảxDsnh báo của lão bàn tròn số không, bạTAn của ông nội lúc trước khi đAEưa hắtFwn lên đoảOio.
ThứxDs này không ngờF có thểN xuyên qua đrrấpu khí hộ thểqF của hắkn.
Quá nguy hiểnUtm.
Nhưng rấqFt nhanh, hắRdn gào lên chói tai:
“Thằsxyng khốn này, làm xước mặt ông rồi, mày có biết đLi tán gái quan trọng nhấsxyt là cái gì không hảNy !? Là first impresstion (ấAEn tượng đxDsầEu tiên) đpnpấDNNy, thằipng côn đqFồ vô học này, hôm nay không xiên cho mày vài cái thì tên tao sẽ viết ngược lạEi.”
Vừa sợ hết hồn, vừa tứFc giận, Robert không hề kềm chế lạuqi nữPyua mà giảLi phóng toàn bộ đpnpấnUtu khí của mình ra, khoảyTng cách gầnUtn làm Trung Thành cảTm thấnUty đpnpược áp lực cực lớn, bịpnp đmLẩrry lùi về phía sau, ngực như bịyDT một cái búa tạyT đBbAánh phảFimi, suýt chút nữUnPa đxDsã không kềm đbược mà phun ra một ngụm máu.
Trung Thành hừ lạFnh một tiếng rồi cũng không nói gì thêm, hai khẩku súng trên tay nhanh chóng nâng lên, hai chân lùi lạtFwi về phía sau nhanh nhấDSt có thểjb, bắNyn ra một loạFimt đqFạFn cảwBHn trở kiếm khí đtNang ầuqm ầNm bay tới của Robert.
NhờDo vậy mà thoát đtFwược một mạyTng.
“Ồ, có bảTAn lãnh thật, đnDvã thế đzqOểb ta....” Robert liếm liếm môi nói, hắrrn nhìn ra đipược tên này chỉwBH mạnDvnh hơn ngườxDsi thườmLng một chút, có lẽ là thầLn kinh phảyDTn xạPyu khá hơn có tẹo, hoàn toàn dựa vào hai khẩosBu súng đtFwó, nên muốn ra oai một lầFimn, từ khi lên đNyảxDso hoàn toàn bịmL ngườyDTi ta chèn ép làm hắRdn uấLt ứnFc đDSã lâu, giờqF kiếm đnUtược đyDTứnoa yếu hơn mình, không củ hành nó thì có lỗi với bảBbAn thân quá.
“ĐểwBH cái đRdầbu nhà ngươi...”
Tiếng hét lanh lảDonh vang lên, Robert đpang chuẩDSn bịmL tiêu sái vung thêm một đuqạFimo kiếm khí lăng lệ nữEa thì đnoầOiu bịRd ngườmLi ta ném cho một cục đAEá đNyau đpiếng, lớp đyDTấTu khí hộ thểzqO vừa bịsCn Trung Thành bắDNNn tan còn chưa có khôi phục lạTi làm hắTn nhận một trăm phầnUtm trăm sát thương từ viên đDNNá nhỏ này.
“Au, đqau quá.”
Còn may, tố chấzqOt cơ thểo coi như vẫn khá tốt, nên chưa có vỡ sọ, nhưng đpầCMu cũng ong ong một lúc, hắwBHn bực bội né qua mấyDTy làn đyTạipn chớp thờTAi cơ bắTn tới của Trung Thành, quay ra ấipm ứbc nói:
“Sao cô ném ta !?”
“Đã bảOio đnFấuqy là anh ta, ngươi lồng lộn lên ra vẻ làm cái gì, bịNy thầUnPn kinh à !? “ Linh quát tháo không chút nểyT nang nào với kịo sĩk, cô ngứCMa mắDSt tên này từ lúc hắosBn mới xuấBbAt hiện đsxyến giờo, nhưng hắzqOn cũng gián tiếp cứosBu mình một mạipng nên chưa có cơ hội phát hỏa. GiờAE đnoây có cơ hội, cũng nhân tiện chửi hắyTn một phen cho bõ ghét.
“Còn cậu nữFima, cứyDT kéo tôi làm gì !? “ Rồi có chút khó xử nói với ngườTAi đbằnDvng sau.
King bỏ tay Linh ra, hắwBHn chỉuq chưa chắpc chắDrRn đoược mối quan hệ của mấmLy ngườNui này thôi, trên đLờwBHi kẻ biết thuật tạvko ảPyuo giác hay cảxDsm giác thân quen cho ngườyDTi khác có rấDSt nhiều, tuy hắUnPn chưa bao giờN trúng phảHnti nhưng cô gái này chỉBzD là ngườNi thườFimng. Lúc này đipương nhiên cảipnh giác một chút sẽ tốt hơn.
Nhưng qua thái đtFwộ này, có vẻ họ đFúng là ngườTi nhà thật.
“Robert, dừng tay đEi.” King nói với Robert lúc này đLang tích lực chuẩuqn bịyDT biểDSu diễn một chiêu thật đOiẹp mắDSt, dọa cho tên ngườTAi thườFimng này một bài cho sợ. Làm hắkn tụt hết cảip cảUnPm xúc, buồn bực thu đyTấNu khí về.
“Còn ngươi, có thểDNN lạtNi đqây, nhưng bảtFwo hai kẻ phía sau kia tránh xa ra một chút.”
“Hừ, ta cũng không tin tưởng hai đmLứrra đFó.” Trung Thành thấrry đHntối phương đNuã thu hồi thứwBH ánh sáng xanh kỳ lạzqO và thanh kiếm đsCni, cũng cấyTt hai khẩbu air gun, ra dấtNu cho Frozen và Claude đNợi một chút rồi tiến tới. Có thểrr thấmLy sau màn đpóng băng cảvk thác nước vừa rồi, tấkt cảNu mọi ngườLi trừ Claude đNyều có chút cảtFwnh giác với Frozen. Cô ta quá mạpnpnh.
Một màn anh em trùng phùng sau đFó không có diễn ra như trong tưởng tượng của mọi ngườEi, Trung Thành tiến tới, đxDsứrrng đEối diên với King va kịjb sĩrr, cầmLm lấLy tay Linh, thô bạEo kéo ra sau lưng mình, gắnUtt lên:
“Em làm gì ở chỗ này !? “
“Em có biết đRdâu, tự nhiên bịtN kéo đoến đNuây đDNNấwBHy chứHnt !? Đang đpnpi đvkườvkng thì bịDrR bấrrt tỉLnh, mở mắsxyt ra đPyuã ở đHntây rồi...” Linh ấnDvm ứAEc giảNui thích.
“Thế thằEng này là thằBzDng nào !? “ Trung Thành không khách khí chỉpnp vào King hỏi.
“BạLn... cùng lớp với em...” Linh ấEp úng đkáp.
“Thế sao ngườFi nó đPyuầBzDy máu thế kia !?”
“BịzqO ngườnoi ta đqFánh chứpnp sao !? Chỗ này cứzqO như là toàn bọn thầAEn kinh, thấDoy ngườDrRi là xông vào đtFwánh hay sao ý ! “ Linh bắAEt đtNầAEu bực mình với câu hỏi quái gở của anh trai.
“Bịq ngườDoi trên đnDvảoo này đPyuánh mà vẫn sống đBzDược sao !? Em không biết nghĩN à !? NgườDSi bình thườNung làm sao mà sống đyDTược nếu mấosBt bằvkng kia máu chứN !?” Trung Thành quát lên ầwBHm ầTAm làm cơn bực mình thoáng qua của Ling lập tứBbAc xẹp lạnUti, lý nhí đyTáp.
“Cậu ấsxyy... cũng không bình thườpng cho lắqFm...”
Ray ray hai huyệt thái dương đyTểPyu bình tĩCMnh lạTAi một chút, Trung Thành tiếp tục hỏi:
“Thế sao nó nắkm tay em thân thiết vậy !? Không phảwBHi em rểq đnFấnoy chứnF !?”
Phụt...
Robert không kềm đyDTược phun một ngụm nước miếng với câu hỏi quay đnDvộ của Trung Thành rồi bấddom bụng kềm chế tiếng cườDrRi khá bấDSt nhã của mình, mẹ của ta ơi, nếu hắDrRn biết cái thằbng bịnUt hắsCnn chỉqF chỏ từ nãy đDoến giờvk là ai, không biết sẽ có cảqFm xúc thế nào đpnpây...
King thì không hiểEu gì cho lắNm, ngườmLi này sao lạTi chuyểNun qua đwBHề tài nhanh như chong chóng mà có vẻ chảT có gì liên quan vậy.
Khuôn mặt trái xoan của Linh lập tứoc đBzDỏ bừng, lắDSp bắnUtp đbáp:
“Anh... em... cậu ấTAy... em rểvk cái gì, đjbừng có đtNùa... anh ở trên đDrRảxDso này cũng bịE thầnon kinh nốt rồi à !?”
“Thế sao nó nắDSm tay em !? Sao nó đmLi cùng em !? Sao ngườCMi nó đFầxDsy máu mà em không làm sao cảDrR !? “ Trung Thành hỏi một tràng một hồi, áp đNuảvko luôn sự phảvkn kháng yếu ớt của Linh.
“Thì là tạRdi...” Linh nhấqt thờvki tắtNt tiếng, chuyện khá dài dòng, nhấyTt thờvki cô cũng không biết nói sao cho ổn, chảjb lẽ lạsxyi kểNu ra là vừa có một thằqFng đBzDiên biến thái cho King ăn xuân dược bảNyo hắNn làm chút chuyện hay ho với mình nhưng tên đFimầNuu gỗ kia lạsCni kiềm lạipi đDrRược nên máu chảsCny tung tóe thế à !?
Tin đipược thì đDSúng là...
May sao ngườyTi giảoi vây lạvki đDoến vô cùng kịuqp thờOii.
“Ồ, xin lỗi vì đkã cắnUtt ngang câu chuyện của mấqy ngườTAi, nhưng chúng ta có thêm khách, việc riêng gì đFimó có thểyDT giảPyui quyết sau đosBược không !? “ Frozen không biết từ lúc nào đipã xuấuqt hiện gầRdn chỗ bọn họ, tay bấnDvt đmLắUnPc dĩyDT chỉPyu vào mấtNy vịDS khách không mờDNNi mà đTến, đbang nhảsCny ầqm ầTm từ trên đFỉRdnh thác xuống.
“Tốc đNyộ thật nhanh.”
CảDo ngườosBi, kịyDT sĩnUt, King và Trung Thành đnUtều âm thầqFm nâng tầOim cảBbAnh giác với cô gái này lên một đLộ cao hơn.
Nhưng lúc này, họ đnUtang phảzqOi đsCnặt mục tiêu vào thứNy khác, sinh vật kì dịnF như vừa rồi đFimang cung kính đtFwứBzDng sau một cô gái với đTAôi vuốt sắRdt, mái tóc xoăn phủ trên vầrrng trán cao cùng với khuôn mặt nhỏ nhắDrRn, đtNôi môi nhỏ, làn da trắosBng xanh, mái tóc vàng sẫm đvkiểsxym thêm vài sợi highlight nâu hạwBHt dẻ đsCnang xù bông lên như đnFược đNiều khiểon bằOing một nguồn đyDTiện năng bí mật, vóc ngườNyi bốc lửa, nhưng không kém phầBbAn mềm mạmLi đHntược che phủ sau lớp quầDrRn áo đCMơn giảzqOn, có hơi chút thiếu vảDrRi nhìn qua đmLầRdy dã tính nhưng lạosBi mang theo nét hấDSp dẫn của dịDS vực phong tình.
Cô đtNứuqng trước bốn con zombie, bàn tay nhỏ với nhữyDTng chiếc móng nhọn hoắCMt thỉFimnh thoảxDsng chạTAm vào nhau vang lên nhữyTng tiếng thanh thúy đosBầDNNy đDSe dọa. Ánh mắmLt với con ngươi màu đDSỏ nhạBbAt, đnoôi mắTAt to tướng cùng cái nhìn vẫn dán chặt vào phía sáu con ngườBbAi dưới thác.
Cô gái này chính là ngườFimi đyTầqFu tiên là Richard đDoã cắTn và cho máu từ khi lên đEảwBHo.
Lamia Cross.
h tác giảqF mặt dày rồi, đqếch sợ gạPyuch đDSá đRdâu, ném đDSi, ném đyDTi, ta đFỡ...:buc:
Ném gạddoch quăng đDoá IMI tạPyui đFimây ( ) ::