Chương
Richard Keh
…
Trong một căn phòng kiểwMu trung cổ với ánh nến lập lòe, ánh sáng chiếu vào từ nhữWTng chiếc cửa sổ len lỏi vào làm nhữApng chiếc nến từng tỏa ra nhữuzng ánh sáng lung linh vào ban đMYêm giờAp cũng phảKTIi ảWm đsTsạTsOm thấWTt sắTsOc báo hiệu cho chủ nhân căn phòng biết đXdZã quá trưa rồi.
Richard gạWt cô gái bên ngườTki qua một bên, lắzzWc đzầWWou ngán ngẩckxm tỉOKXnh dậy. Cô gái cảXdZ ngườWWoi mềm rũ, lăn xuống đkobấWt, không hề cục cựa. HiểDWn nhiên đTkã chết từ lúc nào rồi.
“MấTky đzPứYa con gái trên đzPảsTso này, đRAiứea nào cũng cơ bắbPp cuồn cuộn, tuy hoạwMt đieộng kéo co hăng thật đdDmấBxy, nhưng mình vẫn thích thểYe loạsQRi mềm mạpi chịdDDu đkobựng hơn.”
“Vẫn là Lamia tốt nhấOKXt, không uổng công mình cho cô ta máu.”
Richard thầRMm nghĩkob. Nói rồi hắWn mặc lạYei cái áo choàng quái dịwM mà hắkn vẫn cho là rấxt có phong đzzWộ thân sĩAp của mình, đApẩkoby cửa căn phòng ra ngoài ban công hít thở chút không khí.
Đang là giữIa trưa rồi, nhưng không hề có ánh nắYng, lâu lắDkRm mới đxược ngắhGm trờDDzi sáng mà không phảTki che mặt thế này. CảRMm giác cũng không tệ. Richard cảOTm thán, nhẹ vung tay, một chiếc ly to dài quỷ dịDW không biết từ đhGâu bay đIến tận tay hắRMn, tay còn lạuDi không biết từ lúc nào đbPã thủ sẵmOYn chai rượu bên trong đWựng chấZoBt lỏng đZoBỏ chót.
Là máu ngườzPi.
Tuy vậy với Vampire, thứOKX này chẳng khác sâm panh là bao. Richard là dòng chính trong vương tộc, không uống máu hắxn cũng chảkob chết đDWược, đzzWi dưới nắieng cũng chỉRM bịx nổi mụn chút thôi, còn hành tỏi và thánh giá…
HảDW… có tác dụng gì vậy !?
Tuy không quá cầWWon, nhưng mà uống vào cũng khá là sướng mồm, Richard huýt gió một cái tiêu sái rồi nhảMYy xuống ban công, dẵkkm lên con dơi đuzang chờwM bên dưới của mình, quay đuDầDu nhìn lạTsOi.
"Hòn đWảieo này thật thú vịsTs, lạRAii có cảII một lâu đmOYài nhỏ ở đZoBây, lên đodcảxo này lầhGn rồi mà giờRAi mới tìm thấRMy… tiện thật, hình như sắDp xếp sẵdDmn cho mình hay sao ấwMy." Richard đApắYec ý thầRAim nghĩodc.
“Bá tước đdDDạuzi nhân.” Con dơi vừa thấDDzy chủ nhân thì cung kính gọi.
“Ừ, mọi việc thế nào rồi !?” Richard tùy ý hỏi, hắTkn lên đieảeo có mục đMYích riêng, còn lạwMi thì tiện tay làm chơi thôi, nên cũng không quá đoXểRM tâm.
“Lamia làm rấZoBt tốt, cô ta đodcã lấwMy lạIi trí tuệ, đWTã tiến hóa thành ngườodci hầBxu rồi.” Con dơi nhanh nhẹn trảk lờZoBi.
“CắWn đzzWược bao nhiêu đkkứoYa rồi vậy !?” Richard hỏi tiếp.
“Mới đdDmược thưa ngài.”
“Mẹ, mới đYeược , à mà cái gì, ai cắckxn, Lamia cắuDn hay thằOTng kia.” Richard quệt quệt môi hỏi, giọng hơi khó chịTsOu.
“Toàn là Lamia cắApn ạuz.” Con dơi lý nhí đWáp.
“Ôi trờRAii, ta giao cho cô ta thằkobng kia đmOYểdDm làm gì vậy, sao phảuDi tự thân đQuMi làm thế… Thôi bỏ đQuMi, từ giờuz không hôn cô ta nữXdZa là đsQRược, cái miệng đeã cắYen đkứxa… Tởm quá. “ Richard không hiểIu rút đYâu ra một cái khắuzn lụa, vừa lau mồm vừa lẩBxm bẩYem.
“…“ Con dơi á khẩXdZu, hóa ra ông chủ chỉZoB quan tâm đuzến mèo nữzzW Lamia kia thôi.
Được một lúc rồi nó mới hỏi tiếp :
“Đạkobi nhân, bay thế này cũng không phảki là cách, chúng ta lên đkobảRMo lầzn, đdDDã tìm bao nhiêu lâu, đWTảDWo có rộng chúng ta cũng cày xới lên hết rồi, cứDW thế này…“
“Câm đxi, ta biết rồi, nốt lầIIn này không thấYy thì chúng ta sẽ về, Lucs Van Tian, cái thằoYng tượng băng này, làm khổ ông mấoXt bao nhiêu thờIi gian… Ở nhà ta còn vợ dạApi con thơ đXdZang chờk đzzWấhGy…ôi… “
Con dơi nuốt ngụm nước bọt thầoYm nghĩkk :
“Con nào, dòng chính trong vương tộc hầDu như đYều vô sinh mà. “
“Vợ…vợ nào !? Ngài chơi ngườckxi ta xong chán chê thì bắuzt đoYầOKXu lấRAiy máu làm rượu, có là vợ thì giờY cũng thành mấKTIy cái xác khô nheo nhóc rồi thì có…“
Mặc kệ con dơi đZoBang thầYem chỉz trích, Richard bắdDmt đmOYầzzWu hồi tưởng lạhGi cái ngày trước khi hắRMn nhận nhiệm vụ này .
…
Trong một gian phòng hoa lệ theo kiểYeu gothic trung cổ, Richard với cái áo choàng rấZoBt không hợp thờQuMi của mình nhẹ nhàng sảsQRi bước trên tấOKXm thảDkRm đWTỏ, đQuMi qua hai hàng lính mặc khôi giáp bằRAing kim loạDkRi, trên nhữTkng đpoạWWon tiếp giáp của trang bịRM tỏa ra từng đckxám khói nhẹ âm u.
HắWTn cũng không buồn nhìn đwMến đXdZám ma binh này, ưỡn ngực, ngẩIIng cao đkầMYu, làm ra một bộ dáng rấYt quý tộc, thỉMYnh thoảeng còn tiêu sái vung vẩQuMy cái áo choàng của mình rấmOYt kiểRAiu cách.
Richard dừng chân trước đbPiểQuMm đYến của mình, cuối tấzm thảQuMm đxwhỏ, trên bậc tam cấWp, một khối băng rấYt lớn đoXược cố đxinh ở giữWTa căn phòng, bên trong khối băng đDDzó, một thanh niên với khuôn mặt phương đOKXông đOTiểoYn hình, mái tóc dài tùy ý buộc sau đRMầDu, đwMang ngắdDDm nghiền đTsOôi mắkkt, toàn thân như đpang trôi nổi trên không.
Đúng là hắkn đsQRang nổi, nhưng mà là nổi giữKTIa khối băng, dù đTsOã bịOT lớp băng đIóng chặt, cố đwMịBxnh một chỗ, nhưng nhìn vào hắOKXn ngườuzi ta vẫn có cảYem giác phiêu diêu bồng bềnh, như hư vô, mờRAi ảhGo.
Bên bốn góc bứApc tườdDmng đkang không ngừng có nhữdDDng tia sáng ấKTIm áp chiếu vào khối băng này. Ánh sáng rấXdZt hiếm khi xuấoYt hiện ở ma giới, vì các ma không thiện cảuDm gì lắIm với thứdDD này, ma cao cấDkRp thì cảsTs ngườki ngứMYa ngáy dịDDz ứzPng, ma cấTkp thấYp thậm chí còn có thểYe sinh bệnh.
Nhưng vẫn luôn có ánh sáng duy trì chiếu vào khối băng này, hi vọng một ngày nào đOKXó nó sẽ tan chảWWoy. Cảuz ma giới đzã thử đwMủ mọi biện pháp, tứYe đTsOạsTsi ma tướng mạIInh nhấOTt ma giới thay phiên nhau ngày đRAiêm công kích thứdDD này suốt năm trờWTi cũng không đdDDểY lạYei vết xước nào.
Chỉe có ánh sáng là có tác dụng. Dù Richard từng dỗi việc tính nhẩckxm, nếu như cứTsO theo cái tốc đuDộ mỗi ngày chảkoby một giọt băng này, có lẽ phảuDi năm nữkoba thanh niên với mái tóc dài cùng nụ cườDWi nhã nhặn nhưng không kém phầbPn đsQRáng ghét trong mắBxt Richard mới có thểKTI cựa quậy đDWược một chút.
Richard đMYi đzPến trước khối băng, làm một nghi lễ cúi trào rấzt tiêu chuẩMYn của quý tộc trước khối băng, đkobúng hơn là với ngườTki thanh niên trong đOTó. NgườoYi đuzược tấxwht cảWT ma chúng quan tâm đbPến, tuy đOTã mấXdZt đIIi năng lực hành đDDzộng nhưng vẫn đhGiều hành cảOKX ma giới này.
“Buổi sáng tốt lành, boss. “
“Richard, không cầdDmn hành lễ với ta, ta biết cậu cũng chẳng thích thú gì cái trò này, mỗi sáng đkều có ngườApi đIIến khom lưng chào thế này, ta nhàm chán chết đQuMi đKTIược. “ Giọng nói ấiem áp của thanh niên vang lên từ khắTsOp nơi trong phòng, nhưng rấIIt dễ nghe, ít nhấKTIt có thứdDm này là Richard không thấpy đBxáng ghét ở gã này.
“Tôi cũng muốn lắXdZm, nhưng nếu tỏ ra bấKTIt kính với ngài, đDkRểZoB ai biết đYược, cảzzW ma giới này treo cổ tôi lên mấkt. “ Richard nói với nụ cườApi sáng lạhGn.
“Ừm, ta cũng chẳng có cách nào… Được rồi, cậu biết lý do ta gọi cậu đbPến đkây chứTsO !? “ Giọng nói của ma chủ tiếp tục vang lên.
“LạMYi đKTIi trườxng sinh đoYảbPo hảoY !? “ Richard làm một bộ mặt xám xịTsOt.
“Không, là thực nghiệm đApảDo, ta muốn cậu lấdDmy một thứoY về cho ta. “
“Ồ, ngài có cách lên hòn đTkảckxo đsTsó sao !? “
“Đương nhiên, chỗ đTsOó năm xưa xây dựng cũng có phầpn của ta mà. “ Ma chủ cườIIi khẽ.
Richard kinh ngạMYc, vẫn biết boss của mình cùng Queen của trườuzng sinh đRAiảoXo có quan hệ không rõ ràng, nhưng thực nghiệm đxảIo cũng có phầxn của ổng thì hơi lạY nha.
“Lúc hòn đsTsảWTo sắbPp sửa hình thành, Nguyệt Nga tìm đhGến nhờII ta trợ giúp cảTki tạkobo lạBxi vài chỗ. “ Ma chủ bắxt đRAiầDWu nhớ lạIi.
“CảWWoi tạodco lạsQRi cái gì thế !? “ Richard khó hiểkobu hỏi.
“Hệ thống năng lượng. “
Richard khẽ ồ lên tiếng rồi tiếp tục nghe.
“Cô ấQuMy muốn cảTsOi tạDDzo lạkobi đMYểsTs toàn bộ năng lượng trên đMYảzo nếu đeạkobt đzPược kiều kiện thích hợp có thểOT chuyểTsOn hết sang cho một ngườZoBi. “ Giọng ma chủ lúc này có chút mang mác buồn.
“Là cho thằMYng nhóc đOKXầwMu bạDWc đIó !? “ Richard hỏi.
“Còn ai ở đDkRây nữDDza. “ Ma chủ thở dài.
“Cô ta có thểzzW tự làm đoXược mà !? “
“Cô ấXdZy không muốn thằTkng nhóc đxwhó biết, nên cầZoBn ta thi triểsTsn hắoXc ám lĩkknh vực đkobểp che giấRMu. “
“Vậy mà ngài cũng làm ! “ Richard nhảDWy dựng lên, trên đoXờOTi còn có ngườYei ngu ngốc như gã trước mắApt mình sao. May áo không công cho ngườDWi khác mặc mà cũng làm đDDzược.
“Richard. “ Giọng ma chủ cực kỳ dễ nghe.
“Gì. “ Richard lúc này đYã quẳng sang bên cái nghi lễ phiền phứZoBc gì đRAió rồi, thái đTkộ như một đhGứkoba trẻ giận dỗi.
“Nếu cô gái cậu yêu dùng sự sống chết của mình nhờmOY cậu làm một việc gì đkobó, cậu có làm không !? “
“Không. “ Richard trảI lờwMi cực nhanh và dứQuMt khoát.
“Ặc, ta quên mấuzt cậu còn chưa yêu ai bao giờoY. “ Ma chủ tặc lưỡi một cái rồi vang lên tiếng thở dài bấTkt lực.
“Có yêu hay không tôi cũng không ngu ngốc như ngài. “ Richard không tiếc lờdDDi phê bình, hồn nhiên quên mấodct thân phận của mình cùng ngườckxi trước mặt cách nhau xa thế nào. Nếu có ai ở ma giới nghe đIược nhữxwhng lờsTsi vừa rồi của hắkobn, có lẽ hắsTsn sẽ bịKTI đuzóng lên giàn thiêu sống thật.
“Ờ, cậu nói đkkúng, có lẽ ta ngốc thật, vậy nên ta ra lệnh cho cậu, lập tứsQRc đBxến thực nghiệm đbPảYeo, sửa lạmOYi sai lầpm đsQRó của ta. Phá vỡ cái trận pháp đsQRó đoXi. “ Ma chủ cảzzWm thán một câu rồi cao giọng nói.
“Từ từ, vậy sao trước đIIây ngài không đckxặt vài thứie vào trong trận pháp đuzó đsTsi !? Đểk lúc cầodcn có thểuD vô hiệu hóa nó từ xa chẳng hạMYn. “ Richard đdDmưa tay chặn họng ma chủ nói.
“Hazz, làm sao ta làm vậy đApược, cô ấDWy đYeã lấDWy cảW tính mạodcng ra đwMểY yêu cầmOYu, lẽ nào ta lạApi giở trò với cô ấdDDy vào lúc đOKXó sao !? “
“Ngài hết thuốc chữzzWa rồi ! “ Richard bấkkt lực kết luận.
“À, nhưng ta đsQRã làm xong rồi, vậy nên bây giờYe có cử ngườWTi đYến phá hủy nó cũng không vi phạdDDm lờzi hứoXa đYeúng không !? Cậu đkobi nhanh rồi về nhanh nhé ! “ Giọng ma chủ hớn hở, tự cho là đxúng nói.
Richard không đxwháp chỉx chìa tay ra.
“Gì vậy !? “ Ma chủ khó hiểzu hỏi.
“Bảxn đRAiồ, cái pháp trận đodcó ở đdDmâu, đZoBưa đieây thì tôi mới phá đMYược chứRAi. “ Richard nghiêm giọng nói.
“À, thực ra…“ Giọng ma chủ ấkobp úng.
“Thực ra ngài cũng không biết nó ở đdDmâu chứI gi !? “ Richard nghiến răng ken két.
“Cô ấYy làm cho trận pháp này di đYeộng không ngừng trên đmOYảxwho, cứII năm nó mới hiện ra một lầen, làm cảzzW hòn đmOYảdDmo bịzzW reset theo. Cậu cứWT lên đhGảYo lầYen này, thấWTy chỗ nào bấodct thườdDDng nhấYt trên đDWảkko, thì có lẽ chính là nó đkobấdDmy. “ Ma chủ dùng cái giọng vô trách nhiệm nói.
“Boss à“ Richard nói với giọng yếu ớt.
“Gì vậy Richard !? “ Ma chủ cố gắZoBng tạOKXo ra một giọng nói ôn hòa nhấIIt có thểuD, như thểWT đkobang dỗ dành một đuDứka bé bướng bỉYnh.
“Ngài có thểoY chọn ngườuDi khác không !? “ Richard làm ra bộ mặt đckxáng thương hết sứwMc, cố làm cho đWWoôi mắodct đZoBỏ sậm của mình long lanh lên một chút đYeểMY xin xỏ.
“Ta rấpt tin tưởng cậu. “ Ma chủ chân thành chốt hạkk.
“^(&^&“
….
“Đúng là tên ngốc. “ Richard lầckxm bầoXm nói.
“Nhưng mà ma giới lạbPi rấKTIt thích nhữTsOng tên ngốc như vậy. “ Chép chép miệng đRAiểDW tiêu hóa nốt chỗ máu thừa trong miệng, Richard nói với con dơi dưới chân :
“Đi thôi, Bat, kiếm cái trận pháp chết tiệt cho Lucs Van Tian ngu ngốc nào. “
“Bá tước đxwhạmOYi nhân, ngài gọi sai tên ma chủ rồi, phảIIi là Lục Vân Tiên mới đIúng. “ Con dơi đieính chính.
“Ờ thì Luc Van Tian, mẹ kiếp, khó đOKXọc thật, không biết hắApn trước khi đDDzến ma giới là ngườzi nước nào ở cái đkịwMa cầBxu này nữoYa…“
Richard cưỡi dơi cằpn nhằXdZn bay đodci …