Chương
Quá khứx bấzpdt biến nhưng cảkMkm xúc biến.
Tầxm nhìn chìm trong một mảoTgng tăm tối, đPIến khi mở mắqt ra, hắAtin đZpang đUqứMxng trên một con phố nhỏ, ngườNsi qua lạxi thưa thớt.
À, phảXzi rồi, nhữBMlng năm ấYy, ngôi làng này còn thuộc diện chưa đfSXược khai hóa hết. NhữBMlng ngườMxi tới đtRây sống phầGrn nhiều là nông dân và một số thợ thủ công lành nghề không tìm đlYược chỗ đNkứyofng trong thành phố mà thôi.
Mọi thứpUt xung quanh đrều phảlYn ánh cái “nghèo” trong cuộc sống của họ. Mái rơm, tườlYng bằzHsng gạrEch cũ, nền đlYườtJng bằPIng đyofấyoft...
CảNsnh tượng sao quen thuộc thế, nhưng ngoạXzi trừ cảzHsm giác mình đMzzã từng ở nơi này một thờGri gian, hắMxn không còn gì khác cảNs. Đột nhiên, dây thầTUn kinh từ lỗ tai truyền tới một chút tín hiệu, có một lực tác đXXGộng lên, khiến chúng bịlY dày vò, muốn đZpạpTi não chỉpT huy các bộ phận khác đOưa chúng ra khỏi cảpTm giác đNsau đEớn này.
Nói đstNơn giảGzn thì hình như đkMkang có ngườki véo tai hắGrn.
“Thằkng ranh này, còn đOứzHsng ngây ra đtRấYy làm gì !? Phụ anh mày đIi chứrE !” Tiếng cằpTn nhằkn đlYi kèm với cảgZm giác ẩzHsn ẩyofn đZpau nhứXzc nơi cuống tai khiến hắZpn nghi hoặc nhìn lạki.
Đập vào mắxt hắMzzn là một thiếu niên khác, tóc đtJen, mắpUtt đdwBen, da mặt trắgZng hồng, có phầnQn như con gái, lạpTi có chút gì đXXGó giông giống hắzpdn hiện tạIi. Chỉk có đtkiều ngược với vẻ mặt phong đAtiạzHsm vân khinh của hắGfyn, thiếu niên này anh khí mườSZpi phầNkn, không hề hợp với khuôn mặt thanh tú của mình. Ở hắtRn toát lên sứfSXc sống dồi dào, là kiểHrPu ngườNki nhiệt tình với cuộc sống, hăng hái lao đdwBộng công ích.
Khuôn mặt giống nhau, lý giảki rấffAt đPIơn giảffAn: NgườRi này là anh trai hắUqn.
BấYt mãn, nheo mắRt và dẩEu môi, xoa xoa cái tai đrã sưng đNkỏ, dườAting như cơ thểAti này tự đHrPộng vận hành không cầkMkn thông qua bộ não xử lý, các cơ cứnQ thế mà cử đZpộng rấEt linh hoạHrPt, không phảIi dùng ý chí thúc đstNẩMzzy. Mọi hành đkMkộng, biểGzu cảqm đXXGều tự nhiên vô cùng.
“TạtRi sao chúng ta phảtki mua thêm khóa !? MấffAy cái ở nhà vẫn còn dùng đGzược mà !?”
“Thằtkng ngốc, chú không nghe sao !? Tối nay ông ba bịx sẽ đGzến, đHrPêm nay là đJOêm trăng tròn đNkấyofy, cửa khóa không kỹ nhỡ ổng mò vào bắAtit hai thằNsng đwOGi thì bố mẹ biết sống sao !? Nhỡ bắGzt bố mẹ đHrPi thì ai cho anh với chú tiền tiêu vặt !?” DườYng như cảxm thấHrPy nhéo tai vẫn chưa đGrủ, thiếu niên đXzược gọi là anh trai hắoTgn này lạOi không khách khí ký đgZầYu hắggGn thêm một cái nữnQa.
Hắyofn đIưa tay sờSZp lên đwOGầstNu, có một cục u nhỏ đlYã nổi lên rồi. Tố chấRt thân thểtJ này yếu thật.
“Vậy tạfSXi sao chúng ta phảdwBi mua nhiều đtkồ ăn vậy !?”
“Tối nay anh mày sẽ thứfNnc canh, không có gì ăn thì đffAói chết.”
“Vậy tạki sao phảwOGi mua nhiều sách thế !?”
Gọi là sách cho oai, chứq thực ra là một đTUống truyện chữtk. Cha mẹ bọn họ cũng đoTgã có tuổi rồi, mắqt bịMx viễn thịAti, nhìn một đtRống chi chít chữzHs thì thỉlY biết đoTgó là chữgZ thôi, không thểq phân biệt đyofược.
“ChứXz chảr lẽ chú muốn anh ngồi gặm bánh mỳ phết ba tê, ngắpUtm cái làng heo hút ngoài cửa sổ, nhà nào cũng đgZóng cửa tắMxt đYèn chẳng khác nhà ma à !?”
“Vậy chứq nhà mình không tắiMt đZpèn sao !?”
“Thế hôm qua bọn mình ra cánh đEồng bắwOGt đtRom đtkóm với xin mẹ một đlYống vỏ trứTUng đNkểUq làm gì !?” Anh trai làm một khuôn mặt chỉMx tiếc rèn sắstNt không thành thép, buồn vì không thông não đffAược thằdwBng em, hạffA giọng răn dạfSXy kiểffAu gợi ý.
“Ah, hiểnQu rồi !! Anh hai tuyệt vờGzi ghê !! Vậy tối nay em thứrc với anh nhé.”
“Không đAtiược, đzHsi ngủ sớm đki thằZpng ngốc, mai chú còn phảgZi đEi học mà !” PhấGfyt phấkt tay, anh trai vượt lên đMxi trước, hắzHsn tẩxn ngẩfSXn đUqứAting đpTó, dáng ngườdwBi nhỏ bé, ôm một đOống đzpdồ đxạnQc thật lớn, trông có vài phầtJn hoạHrPt kê.
HắlYn vẫn còn nhớ đMzzược, cảOm giác của mình lúc đtRó, dườiMng như hắPIn luôn rấUqt khâm phục ông anh này thì phảXzi. Dù thườSZpng xuyên bịtk ngược đAtiãi, ký đPIầiMu, véo tai các kiểAtiu, nhưng anh trai sai gì là hắpUtn làm nấtJy, chỉpUt thắGzc mắggGc chứffA không cãi, bịR ngườRi đxó giảIi thích qua loa một hồi là có vẻ hiểffAu hết, nhưng thực ra chẳng hiểxu gì, dẫu vậy, đtJược làm gì đkó với anh trai hắTUn đTUều rấAtit vui.
Nhìn dáng ngườpUti nhỏ bé của “mình” ở đfSXằEng xa, thiếu niên tóc bạlYc mắkMkt vàng này tựa lưng vào bứxc tườiMng có phầSZpn đkã mục của một căn nhà gỗ, nhàn nhạAtit mở miệng:
“Cho tôi xem lạoTgi nhữAting thứnQ này làm gì !? Tôi đkã nói rồi, tôi chưa quên gì cảq, tấkt cảO ký ứJOc điMều đtkược chân lý bảXzo lưu dưới dạyofng dữzHs liệu mã hóa, nếu cầHrPn thiết, tôi còn có thểzpd trích xuấNkt ra đNsĩJOa cứxng.”
ĐứOng bên cạzHsnh hắMzzn, Linh mỉUqm cườxi lắstNc đXXGầyofu.
“Có thật là chưa quên gì cảE !? CảnQm giác bịpUt ký đHrPầku và nhéo tai vừa rồi thế nào !?”
Nhìn bóng dáng mình ton ton chạoTgy theo ông anh, King vô thứrEc đtJưa tay lên xoa xoa đyofầMzzu, buột miệng nói:
“Đau.”
“Trước giờPI anh chưa hề kêu đfSXau lúc nào cảMx !”
“Đó là vì không cầTUn thiết, kêu đgZau cũng chẳng đIược tích sự gì cảiM. Vết thương cũng không vì chúng ta đXzau mà mấqt đrEi.”
“Vậy tạPIi sao bây giờGr lạtJi kêu !?”
“Không phảBMli do cô hỏi sao !?”
Linh mỉGfym cườnQi, giơ lên trước mặt hắRn một tấstNm gương, King thấfSXy lạXXG, liếc vào một cái, cảHrPm thấUqy ngạYc nhiên vô cùng. HắGzn trong đUqang nheo mày, dẩrEu môi, nói với vẻ bấiMt mãn. Biểqu cảlYm hệt như đgZứMzza bé đwOGó, lúc vô cớ bịlY anh nó nhéo tai, còn đIâu khuôn mặt lạkMknh như tiền lúc thườggGng ngày.
“Chắqc anh không nhận ra, tay trái của anh liên tục xoa xoa vành tai nãy giờE, dù tai của “anh” hồi nhỏ đBMlã hết sưng từ nãy rồi.”
Đôi mắHrPt màu vàng mở lớn, rồi nhanh chóng nheo lạNsi. PhảpTi rồi, hắIn không hề nhận ra, bởi đkMkây là hành đOộng vô thứJOc, giống như ngườpTi bịtk dao cắUqt chảzpdy máu thườMxng sẽ đpTưa tay lên miệng mút mút. Từ khi có chân lý hắyofn không hề làm ra nhữpUtng đXzộng tác như vậy nữRa...
Từ khi nào, hắPIn lạIi hành đTUộng như vậy !?
“Đi thôi, “anh” hồi nhỏ chạggGy mấTUt rồi kìa.”
Liếc mắgZt thấlYy bóng dáng lon ton nhỏ nhắBMln kia đgZã khuấxt dầRn nơi góc phố, Linh ra hiệu cho hắOn đTUi tiếp.
Dù không tình nguyện cho lắfSXm, nhưng hắfSXn quảstN thật cũng chẳng làm đNsược gì. Thế giới này đdwBược xây dựng dựa trên ký ứTUc của hắstNn và linh hồn lực của Lục Vân Tiên với Linh. Có thểgZ nói, ký ứqc của hắSZpn là bảUqn thiết kế, nhưng ngườkMki chi tiền thật sự cho công trình lạGfyi là hai ngườgZi kia, thế nên, trong thế giới này, ngoạRi trừ việc hắUqn quen thuộc với mọi thứkMk ra, hắPIn chẳng có chút quyền hành nào khác. NhấTUt là khi một trong hai cổ đtRông lớn đfNnang kè kè bên cạGrnh thế này...
Hai ngườrEi cứwOG thế bám theo cậu nhóc đJOó đxến căn nhà khi xưa của hắGrn.
Nhà gỗ, cửa lỏng lẻo, có khóa cũng chẳng đMxược tích sự gì, khi một tên cướp hung hăng đyofạMzzp cửa một cái, cái bay ra và vỡ nát sẽ là cánh cửa chứzpd không phảOi mấstNy cái khóa anh trai mua về treo đGfyầAtiy lên vách tườAting kia. Diện tích căn nhà không quá lớn, chỉY có vài phòng đGfyơn giảfNnn, bếp một phòng, phòng khách cũng là phòng ăn, còn lạkMki hai phòng đstNểUq giườSZpng ngủ và quầNsn áo, tắfNnm thì ra cái giếng sau nhà, múc nước mà dội, dù sao mẹ hắXzn cũng đgZã lớn tuổi, ông bố và anh trai thì chẳng ai thèm nhìn.
Trở lạTUi gian nhà xưa, hít thở mùi gỗ ẩUqm quen thuộc, hương thơm nhữdwBng đfSXồ mẹ nấXzu hòa quện trong không khí ngập trong khoang mũi hắMxn. HắXzn ngạGrc nhiên phát hiện, mình đffAã quên đGfyi mùi hương này từ rấxt lâu rồi, nhữGfyng gì đPIọng lạUqi chỉZp còn là ký ứxc chi tiết về các sự vật sự việc. Mùi hương này không nằMzzm trong danh sách nhữgZng gì chân lý ghi nhớ hộ hắdwBn.
Không biết có phảMxi do hít cái mùi gỗ ẩzHsm này nhiều quá hay không, sống mũi hắoTgn cứGz thấnQy cay cay. Không biết có phảNki do hương tỏi mẹ chặt ra bốc lên làm ảAtinh hưởng đtkến thịNs giác của hắrEn hay không, vành mắGfyt hắgZn cứJO đEỏ lên, chấzpdt chứNka nhữfNnng vùng chấIt lỏng chỉtJ muốn chực trào ra ngoài.
Mạqnh mẽ áp chế nhữHrPng cảgZm xúc không hay ho này lạxi, King nói:
“Hôm nay là ngày bao nhiêu !?”
“/ – đkMkúng rằtRm trung thu đkMkó.” Ở không gian này chỉkMk có Linh nghe đHrPược nhữtRng gì hắpTn nói, đpUtương nhiên là cô ấlYy trảoTg lờPIi.
“Tôi đJOột nhiên muốn ở lạzHsi đHrPây thêm mấUqy ngày.” King đRáp, nhưng hắJOn cũng biết là không thểfNn, linh hồn của Linh rấfSXt yếu ớt, nó đGróng vai trò làm chấnQt xúc tác liên kết lạAtii cảtkm giác của hắzHsn và đgZứJOa bé đyofang ngồi nhá bánh mỳ kia làm một, bởi vậy hắqn mới có nhữIng dấRu hiệu bấoTgt thườYng này. Còn linh hồn của một ngườpUti khác lớn mạkMknh hơn rấrEt nhiều, đpTang chống đrEỡ thế giới này, nhưng cũng chỉq đlYược giỏi lắyofm là một ngày nữMxa thôi.
“Tiếc là ký ứpUtc có cảzpdm giác của anh chỉfNn kéo dài đyofến hết đffAêm nay thôi.” Linh thở dài đkMkáp.
King thừa biết, hắXzn nói vậy chỉkMk là cảoTgm thán thôi.
GiờoTg thì hay rồi, hắGzn cũng đtJã biết thở dài và cảzHsm thán.
...
Gia đkMkình này không mấNsy khá giảiM. Nhìn căn nhà là biết. Thế nhưng nó lạMxi có mấBMly thứAti mà các hộ khá giảlY khác không có. Đó là sự ấZpm cúng của tình thân.
KhoảYng chiều tối, ngườMzzi cha làm ruộng trở về, khuôn mặt mệt mỏi của ông giãn ra, khi nhìn thấHrPy cơm canh nóng hổi trên bàn, hai đOứyofa con ngồi ngay ngắrn, dù ánh mắEt đxói meo đtRang bán đzpdứyofng chúng. Vợ ông vừa từ trong bếp đTUi ra, bưng theo đtRĩEa thứRc ăn cuối cùng, gật đdwBầMxu cườJOi nhẹ với ông. Hai đGzứyofa con vui vẻ chào ba nó, đyofứka nhỏ hơn – cũng tứnQc là hắwOGn ngày đXzó tíu tít ôm lấkp bắXzp chân gầGfyn nhẳng của ông khoe khoang về nhữGfyng gì nó làm đZpược trong ngày, đlYôi khi kểzpd tội ông anh hay véo tai với ký đJOầRu nó vô cớ nữRa.
Ngườki cha trảGz lờXzi vài câu với vẻ hứUqng thú, nỗi mệt nhọc và lo toan trong ngày cứr thế dầMxn dầpUtn trôi qua, đZpến khi ngồi vào bàn ăn thì sắkc mặt ông đzpdã hồng thuận, hạXXGt cơm vào bụng cũng dễ dàng hơn rấfSXt nhiều.
Ăn xong, hai đNsứNsa con tự giác, đfSXứXXGa cấEt dọn lau bàn, đxứXXGa đHrPi rửa bát quét nhà.
Dưới mái nhà nhỏ này, một ngườGzi làm việc, ba ngườGzi kia cùng nhìn thấry, vẻ sống đHrPộng luôn có, nhân khí ngập tràn, thân nhiệt con ngườEi cũng làm cho không khí ấAtim áp hẳn lên, trái ngược với bên ngoài gió thổi cỏ lay, bụi bay phấnQp phới, vắIng lặng hoang tàn.
...
CảlYnh vật bên ngoài thật sự đPIối lập vô cùng với khung hình bên trong mỗi ngôi nhà. TrờTUi đXzã nhá nhem tối, ánh trăng trên cao đJOã dầXzn sáng tỏ. Hôm nay là ngày trăng tròn, khi mà nguyệt quang chiếu rọi nhấtRt, tròn vành vạMzznh như một chiếc mâm trên cao, cũng vì thế mà đMxườwOGng phố không có chút bóng đGriện nào cũng dầJOn dầOn rõ ràng dưới đrêm đgZen.
ĐườEng phố vắtJng lặng, không một bóng ngườGri, con mèo con chuột đRi lạkMkc cũng không có. Cửa nhà ai nhà nấwOGy đGróng kín mít.
Ngày hôm nay là ngày mà mọi ngườGfyi cùng lo sợ từ mườyofi năm trước. Ứng theo chu kỳ mườstNi năm một lầGfyn, kẻ đkó hôm nay sẽ đfSXến, vào ngày trăng tròn giữgZa tháng tám. Kẻ đxó là ai !? Không ai biết, lão có rấfNnt nhiều biệt danh, thầZpy phù thủy đzpdộc ác, ông ba bịNk, thầxn chết v...v nhưng không có cái nào không đgZi kèm nỗi sợ hãi gieo giắoTgc đtRã ngấlYm sâu vào đYầTUu mọi ngườki dân quanh mảTUnh đkấTUt này.
Ông ta đoTgến, sẽ có ngườtki phảHrPi chết.
Mới đrEầku không ai đPIểJO ý, mọi ngườOi chỉq cho là trùng hợp, nhưng theo lờyofi kểY của cha hắUqn, ông đffAã sống qua bốn lầJOn ghé thăm của lão, và đrEếm đBMlược số ngườwOGi chết tăng dầUqn lên, ngày càng nhiều. Nhiều đMxến mứGrc không ai còn dám nghĩNs đNsó là trùng hợp nữpUta.
Ông ta đdwBến đUqây mang theo dự cảAtim về cái chết mạzHsnh mẽ đHrPến với từng ngườMxi, mang theo từng đstNợt gió lạAtinh buốt khiến ngườPIi ta rùng mình sởn tóc gáy. Dưới cái áp lực này, cảzHsnh ấXXGm cúng trong căn nhà cũng không còn đRược lâu nữqa. Ăn cơm xong, gia đEình bọn họ cũng như các hộ khác, tắMzzt điMiện và hồi hộp chờTU đNsợi.
Trăng vẫn chưa lên cao hết, thờtki gian vẫn còn sớm, nhưng nhà nào cũng đrEều đyofã chuẩEn bịtJ xong xuôi. NhữGrng tưởng núp sau nhữPIng cánh cửa đEã đdwBược khóa kỹ sẽ đXXGem lạtJi cho bọn họ sự yên tâm hơn trước, nhưng chính sự dày vò khi phảGri chờtJ đNkợi này đTUang dầlYn dầXXGn nghiền nát tâm linh của chính họ.
Không một ai hay biết.
Dù sao thì, theo ký ứSZpc của hắBMln, đSZpêm nay kẻ đtkó chắtJc chắgZn sẽ tới.
Ma thầdwBn thứR của ma giới – Alucard.