Trường Sinh Bất Tử

quyển 2 chương 5: nhân tâm khó lường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn tảng băng phía dưới hạ thân của lão già, Thiên Linh Nhi nói:

- Ngượi bị làm sao vậy?

- Băng phiến.

Lão già lắc đầu thở dài.

- Băng phiến ư?

Thiên Linh Nhi cả kinh kêu lên.

- Không thể nào là băng phiến, cha ta đã từng nói qua, người trúng băng phiến nhất định phải chết, vậy làm sao ngươi lại sống?

Thiên Linh Nhi nhìn vào lão già, lộ ra một vẻ không thể tưởng tượng được.

- Đó là tu vi của cha ngươi vẫn chưa đột phá được Nguyên Anh Kỳ.

Lão già nói.

- Sao ngươi biết?

Thiên Linh Nhi lộ ra một vẻ ngây ngốc.

- Ha ha ha.

Lão già mở miệng cười nói.

Vậy tóc ngươi bị làm sao vậy?

Thiên Linh Nhi thấy hắn không đáp thì lại hỏi thêm một lần nữa.

- Băng phiến bám vào nguyên thần phía trên của ta, ta vẫn không thể nào dùng nội lực bức bách ra được, chỉ có thể lấy độc trị độc mới có thể kéo dài được thời gian sống sót.

Lão già lắc đầu cười nói.

- Dùng hỏa độc trong nham thạch ư?

Thiên Linh Nhi ngạc nhiên hỏi.

Thật lâu rồi không nói chuyện, lão già bây giờ mới nói nhiều như vậy, nghe thấy Thiên Linh Nhi hỏi, y hưng phấn trả lời:

- Đúng thế, chính là hỏa độc trong nham thạch, chỉ có điều hỏa độc không nhiều, nếu hỏa độc mà trấn áp băng phiến thì ta sẽ bị hỏa độc đốt cháy chết tươi. Hiện tại, ta dùng sợi tóc để khống chế hỏa độc, khống chế tốc độ hấp thu, từ từ dung hòa cùng với băng phiến.

Thấy lão giả đáng thương như thế, trên khuôn mặt của Thiên Linh Nhi cũng lộ ra một thần sắc đau khổ.

- Vậy hiện tại ngươi đã trung hòa xong chưa? Bao giờ thì có thể thoát khỏi băng phiến?

Thiên Linh Nhi hỏi.

- Thoát khỏi ư? Một trăm năm trước độc băng lan đến đầu gối của ta.

Lão già cười khổ nói, hiển nhiên là muốn thoát khỏi thì không thể có cách nào.

- Thật đáng thương, chúng ta có thể giúp gì được ngươi?

Thiên Linh Nhi hiện lên một dáng vẻ thương hại nói.

- Giúp ta ư? Kỳ thật các ngươi giúp ta rất đơn giản, chỉ cần ra ngoài tìm người cho ta.

Lão già đột nhiên cười nói.

- Tìm người ư? Đúng rồi, để ta tìm cha ta, cha ta nhất định sẽ cứu được ngươi.

Thiên Linh Nhi lập tức nói.

- Không, ta không muốn tìm người tu hành, chỉ cần tìm phàm nhân là được.

Lão giả cười nhạt nói.

- Phàm nhân ư?

Trên khuôn mặt Thiên Linh Nhi hiện lên một vẻ nghi hoặc cực độ.

Về phần Chung Sơn, tuy hắn cũng tỏ ra nghi hoặc nhưng giờ phút này trong lòng cũng không hề buông lỏng, lúc nào cũng luôn đề phòng.

- Đúng thế, ngươi cầm khối tinh thạch này mang cho một lượng lớn phàm nhân sờ vào, chỉ cần có người chạm vào thì khối tinh thạch sẽ sáng lên, mặc kệ có màu gì thì chính là người đó có thể đến cứu ta.

Lão giả lấy từ trong không gian lưu trữ ra một khối tinh thạch trong suốt.

Thiên Linh Nhi định đi tới cầm lấy thì Chung Sơn đã vượt qua trước mặt nàng, nắm lấy khối tinh thạch hình tròn này.

Nhìn thấy Chung Sơn muốn cướp khối tinh thạch, trên khuôn mặt lão già hiện lên một vẻ bất ngờ, mà Thiên Linh Nhi cũng bị tinh thạch hấp dẫn.

- Vậy đi, tiền bối, chúng ta sẽ tìm người đến cứu tiền bối.

Chung Sơn lập tức kéo Thiên Linh Nhi rồi nói.

- Không được.

Lão giả đột nhiên nhíu lông mày lại.

- Tại sao?

Thiên Linh Nhi nhìn lão già đầy kỳ quái hỏi.

- Vạn nhất các ngươi chạy mất thì làm sao? Một người ở lại với ta, một người đi ra ngoài.

Lão già vô cùng nghiêm túc nói.

- Ở cùng với ngươi ư?

Chung Sơn nhíu mày nhìn lão già.

Thiên Linh Nhi cũng hiện lên một vẻ oán giận, tại sao lại phải ở cùng với ngươi.

- Ở bên ngoài thâm cốc ta biết rất rõ, ngươi ở lại, cô nương này đi ra ngoài.

Lão già đột nhiên chỉ vào Chung Sơn nói.

- Chúng ta đi ra ngoài, chắc chắn sẽ trở lại, ngươi cứ yên tâm.

Thiên Linh Nhi lập tức kêu lên.

Lão già lắc đầu, nhìn Chung Sơn rồi lại nhìn Thiên Linh Nhi, rồi cất tiếng nói:

- Nếu như không muốn thì cả hai ở cùng một chỗ với ta, lão nhân gia ta đã lâu không nói chuyện với người khác.

Thấy lão già này quật cường như vậy, Chung Sơn liền nhíu mày, hắn biết rằng người này đã ẩn nhẫn một trăm năm, suy nghĩ chắc chắn sẽ thâm trầm, nếu như mình mà không nghe theo lời của hắn thì hắn sẽ ra tay với mình cũng sẽ rất tàn bạo.

- Linh Nhi, ngươi đi ra ngoài, rời khỏi đây tới Biện thành, chỗ đó nhất định sẽ có người tiếp đãi ngươi, tìm được người rồi quay lại đây.

Chung Sơn trịnh trọng nói, sau đó đem khối tinh thạch đưa cho Thiên Linh Nhi.

Nhìn thấy Chung Sơn chịu phối hợp như vậy, trên khuôn mặt của lão già hiện lên một vẻ thỏa mãn và một vẻ kích động.

Thiên Linh Nhi nhẹ nhàng tiếp nhận lấy tinh thạch, trong mắt tràn đầy vẻ không muốn.

Nhưng khi Thiên Linh Nhi chạm vào khối tinh thạch này, trong sát na khối tinh thạch bỗng lóe lên một hồng quang, một hồng quang chói mắt, đây là quang mang ẩn chứa trong tinh thạch ư?

Lão già ngơ ngác nhìn bàn tay của Thiên Linh Nhi, Chung Sơn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Thiên Linh Nhi cũng không thể tưởng tượng nổi.

- Ly đỉnh chi khu, ly đỉnh chi khu.

Lão già kích động nói, kích động, vô cùng kích động, nữ hài trước mặt y lại là ly đỉnh chi thân sao? Là ly đỉnh chi khu sao?

- Ha ha, không cần rời khỏi nữa, ta muốn cứu ngươi nhưng mà ta làm sao ta có thể cứu ngươi được đây?

Thiên Linh Nhi kích động, sau đó nghi hoặc hỏi.

Tham lam, Chung Sơn thấy ở trong mắt lão già đột nhiên có một vẻ tham lam, ánh mắt của hắn lúc này rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào Thiên Linh Nhi.

Không tốt!

- Chạy mau!

Chung Sơn kéo Thiên Linh Nhi, cất bước chạy về phía sơn động, nhanh tựa như là một mũi tên bắn vậy.

Thiên Linh Nhi không hiểu, hai chân lúc này rời khổi mặt đất, từ cổ tay truyền đến từng luồng đau đớn vô cùng.

- Hừ.

Lão già ở sau lưng hừ lạnh một tiếng, sau đó lại một lần nữa đông cứng thân hình hai người lại, rồi bay về phía lão.

- Ngươi muốn làm gì?

Thiên Linh Nhi hoảng sợ kêu lên.

- Không phải vừa rồi ngươi vừa nói là muốn giúp ta hay sao?

Đôi mắt của lão già lóe lên, hiện lên một vẻ tham lam tà dị.

- Giúp ngươi, giúp ngươi như thế nào?

Thiên Linh Nhi thấy thần sắc của lão già thì biết rằng mọi chuyện không tốt.

- Rất đơn giản, ta muốn thân thể của ngươi, chỉ cần ta đoạt lấy thân thể của ngươi, bỏ thân thể của ta, thì băng phiến của ta sẽ tự nhiên được giải trừ sạch sẽ, ly đỉnh, ly đỉnh đáng tiếc nếu như lúc trúng độc mà ta nhìn thấy ngươi, thì nhất định sẽ bắt ngươi làm đỉnh lô tu luyện, thể chất của ngươi thật là tốt.

Trên khuôn mặt lão già hiện lên sự vui vẻ, đồng thời cũng vô cùng tiếc hận.

- Không, không. Ngươi là đồ khốn kiếp, không được.

Thiên Linh Nhi hoảng sợ muốn khóc lên

- Đoạt xá, đoạt xá của mình ư? Lúc này Thiên Linh Nhi trở nên ngây ngốc, nàng biết rằng lão già trước mắt không phải là người tốt, hắn muốn lấy đi linh hồn của mình ư?

- Tiền bối.

Chung Sơn bị đông cứng thân hình nhưng vẫn cung kính kêu lên.

Lão già nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt hiện lên một vẻ buồn cười.

- Tiên thiên tầng thứ tư sao? Thật là bất ngờ, với căn cốt của ngươi không ngờ cũng tu luyện đến Tiên thiên tầng thứ tư.

Lão già giễu cợt nói.

- Tiến bối, chúng vãn bối là người của Khai Dương tông, đây chính là đương kim tiểu thư của Khai Dương tông, người muốn có một thân khu, vãn bối có thể kiếm cho người, không nên làm tổn thương nàng.

Chung Sơn mở miệng nói.

- Khai Dương tông ư?

Hai mắt của lão già ngưng trọng lại.

Cuối cùng lão giả lắc lắc đầu nói:

- Nếu như nàng ta không phải là ly đỉnh chi thân thì ta có thể nể mặt Khai Dương tông, nhưng ly đỉnh này, nghìn năm khó gặp, ta làm sao có thể cam lòng buông tha được? Trời đã đem các ngươi tới đây, vậy thì, xin lỗi…

Nói xong, thân hình Thiên Linh Nhi dần dần bay khỏi Chung Sơn lên giữa không trung.

Thiên Linh Nhi hoảng sợ, nàng sẽ bị đoạt xá sao? Trong lúc hoảng sợ, nước mắt của Thiên Linh Nhi ào ạt trào ra.

- Chung Sơn, Chung Sơn cứu ta.

Thiên Linh Nhi bay khỏi Chung Sơn, hoảng sợ kêu khóc.

- Chung Sơn, Chung Sơn cứu ta.

- Cứu ngươi ư? Dựa vào hắn?

Trên khuôn mặt lão già hiện lên một nụ cười giễu cợt.

Chung Sơn biết rõ Thiên Linh Nhi bị đoạt xấ thì cũng là lúc chết của mình, trong giọng nói của lão già thì có vẻ lão rất kiêng kỵ người của Khai Dương tông, rõ ràng làm muốn giết người diệt khẩu.

Bây giờ, nhìn thấy Thiên Linh Nhi kích động như vậy cho nên vẫn chưa giết chết mình.

Hiểu biết rõ ràng mọi chuyện, trong lòng Chung Sơn liền có một niệm lực thúc dục, hắn dùng một tốc độ điên cuồng truyền về phía hai tay, lần này Chung Sơn cần phải thành công, không được phép thất bại cho nên Hồng Loan thiên kinh được thúc dục đến tình trạng lớn nhất có thê.r

Thiên Ma Thối Thể.

A.

Chung Sơn rống to lên một tiếng, thể lực của hắn bỗng nhiên tăng vọt lên gấp đôi, thân thể hưng hăng chạm vào lực lượng giam cầm mình.

- Ầm.

Tránh ra.

Lão già kia đột nhiên kinh dị nhìn Chung Sơn, bởi vì thần thức bị giam cầm, tiêu hao vô cùng lớn lwucj đạo cho nên tu vi dự đoán không giống nhau. Theo dự đoán của lão già lúc này, thực lực giam cầm Chung Sơn là Tiên Thiên tầng thứ năm.

Nhìn thấy Chung Sơn thoát khỏi sự giam cầm, Thiên Linh Nhi đang tuyệt vọng đột nhiên run lên, nhìn Chung Sơn, một cảm xúc nảy sinh lên trong lòng nàng, Chung Sơn tựa như là cứu mạng, lần nào cũng cứu mình.

Chung Sơn giãy khỏi sự giam cầm, đột nhiên đỉnh đầu xuất hiện một thanh đại đao.

Lực phách Thiên Sơn.

Từ phía xa xa, Chung Sơn hung hăng bổ về phía lão già, hơn nữa trên thanh đại đao còn mang theo một lượng lớn phấn hồng hướng về phía lão già.

- Hừ.

Lão già này hừ lạnh lên một tiếng, không hề nhúc nhích thân hình, lại định một lần nữa đem Chung Sơn giam cầm lại.

Đao ngừng chém tới, nhưng luồng phấn hồng lại vẫn tiếp tục xông về phía lão già.

Hai mắt lão già ngưng trọng lại, trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc.

- Hô.

Luồng phấn hồng kia chui thẳng vào trong thân thể của lão già.

Thấy cảnh tượng như vậy, lão già hoảng sợ vận công ngăn chặn sự xâm nhập của nó nhưng màu phấn hồng vẫn chui vào, trong nháy mắt đã biến mất.

Thấy cảnh tượng này, lão già biết rằng chuyện không tốt đã xảy ra.

Chung Sơn, Chung Sơn nhìn thấy Hồng loan mê vụ bay vào trong thân thể lão già thì trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, hắn mau chóng vận công.

Lượng phấn hồng này theo thân thể mà thẩm thấu ra ngoài, bay về bốn phương tám hướng.

Hồng loan thiên kinh tầng thứ hai, niệm lực vô cùng nhiều, lại sử dụng thêm Thiên Ma Thối Thể, chân khí cũng tăng vọt. Hồng Loan Thiên Kinh, một lượng lớn Hồng Loan mê vụ bao phủ bốn phương tám hương.

Chỉ trong chốc lát, khắp nơi đã bị Hồng Loan mê vụ bao phủ hoàn toàn.

Truyện Chữ Hay