Một canh giờ sau.
Nhìn bên ngoài, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, Cẩm Nhan vẫn im lặng, không mở miệng nói lời nào.
Sau khi đưa Thanh Nhược trở về, Tử Lôi nhìn mặt bên của Cẩm Nhan, nói: "Công chúa, Thanh Nhược cô nương đã được an bài ở gian phòng kế bên. Hoa Dao cô nương nói nàng kinh sợ quá độ, ở trong nhà giam lại bị hao tổn đến suy yếu thân thể, vì vậy nhất thời không thể chịu đựng nổi nên mới ngất xỉu, mấy ngày gần đây cần phải bồi bổ thân thể thật tốt một chút. Bạch Phong đã bắt tay chuẩn bị rồi. Phòng của Người tuy đã dọn dẹp sơ qua, nhưng dù sao cũng có người chết, tối nay Người vẫn nên qua phòng của Thanh Nhược cô nương nghỉ ngơi thôi. Bây giờ trời cũng đã khuya, ngày mai ta sẽ cho người thay một số đồ dùng mới."
Cẩm Nhan không tiếp lời, cũng không quay đầu, dường như cũng không nghe được lời Tử Lôi đang nói. Nàng vẫn chăm chú nhìn ra bên ngoài, con ngươi sâu thẳm. Im lặng một lúc lâu, nàng mới đưa lưng về phía Tử Lôi, mở miệng nói chuyện nhưng lại là một câu không đầu không đuôi: "Ngươi cố ý sao."
Tử Lôi nghe vậy nhưng cũng không kinh ngạc, hiểu đối phương muốn nói đến chuyện gì, tuy là câu hỏi, nhưng lại dùng giọng trần thuật. Nàng biết có giả ngu cũng vô dụng, nên hết sức đơn giản mà đáp một tiếng, thừa nhận chuyện này.
Lần thứ ba Cẩm Nhan khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa huyệt Thái dương của mình. Vừa rồi khi ở trong mật thất nghe mọi người nói chuyện, nàng cũng không nắm chắc phần thắng như mọi người đã nghĩ như vậy. Khi biết Thanh Nhược cũng ở đó, đầu liền đau âm ỉ, mấy lần nhịn xuống xung động muốn đi ra ngoài, khi đó nếu mình thật sự làm như vậy, chắc chắn sẽ càng làm nhiều người lâm vào nguy hiểm hơn. Có điều, lúc đó sự cố gắng kiềm chế cùng với đấu tranh tình cảm khiến người ta khó có thể chịu đựng nổi. Tứ thị nữ của mình, quả thật cũng sẽ có lúc cho mình thêm phiền toái.
Một đôi tay ấm áp trơn nhẵn đã tự động thay thế tay của Cẩm Nhan đặt lên đầu nàng, động tác thuần thục mà nhẹ nhàng.
"Công chúa có trách Tử Lôi?" Giọng nói của Tử Lôi vẫn dịu dàng động lòng người.
"Ta biết ngươi vì lo cho ta, nhưng ngươi không nên làm như vậy." Cẩm Nhan nhắm hai mắt, mặc cho đối phương vì mình xoa đầu, mặc dù giọng nói nhàn nhạt, nhưng Tử Lôi vẫn cảm nhận được nàng không vui.
"Nàng ấy quá ngây thơ. Công chúa." Tử Lôi rũ mắt xuống, "Như vậy quá nguy hiểm."
"Ta biết. Ta tự sẽ bảo vệ nàng." Cẩm Nhan bất đắc dĩ nói.
"Nhưng mà......nếu ngay cả những thứ này nàng cũng không thể đối mặt được, thì làm sao ta có thể yên tâm giao phó công chúa cho nàng đây? Hiếm có cơ hội nào để khảo nghiệm xem nàng có thể kiên trì hay không, nếu nàng quả thật vì Thải Ninh biểu tỷ của nàng mà đối với công chúa có ngăn cách, thì cho dù không phải lần này, lần sau đoạn tình cảm mà công chúa một lòng gìn giữ quý trọng ấy cũng sẽ tan vỡ."
Cẩm Nhan nhắm hai mắt, cũng không mở miệng phản bác.
Tử Lôi dừng một chút, đột nhiên nhẹ nhàng nói ở sau lưng Cẩm Nhan: "Công chúa......đang sợ sao?"
Nghe vậy, Cẩm Nhan mới chậm rãi mở mắt, nỗi phiền muộn bỗng lóe lên rồi vụt tắt nơi đáy mắt. Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm màu lam đậm lộng lẫy như gấm thêu, nàng nhìn đến có chút hơi xuất thần.
Khi Tử Lôi tưởng rằng Cẩm Nhan sẽ không nói nữa, bỗng nhiên Cẩm Nhan lẩm bẩm nói: "Ta lo lắng cho nàng."
"Công chúa, Người nên thử tin tưởng Thanh Nhược cô nương." Tử Lôi nói, "Ta biết Người không thích ta đưa Thanh Nhược cô nương đến đó để nàng tận mắt chứng kiến hiện thực tàn khốc này. Người luôn bảo vệ nàng rất tốt, ta đây cũng không phản đối. Nhưng ta cảm thấy Thanh Nhược cô nương đã có dũng khí yêu công chúa, thì phải có dũng khí vượt qua những khó khăn này. Nàng nên biết rõ tình cảnh của công chúa, cũng càng phải yêu công chúa giống như công chúa yêu nàng vậy."
"Tử Lôi, ngươi đã thử yêu ai chưa?" Cẩm Nhan cũng không tiếp lời, mà là đột nhiên nói, "Ngươi luôn rất thông minh. Nhưng tình cảm thế gian luôn ảo diệu khó hiểu. Không thể nào đòi hỏi một sự công bằng được. Luôn sẽ có một người bỏ ra nhiều hơn và một người cho đi ít hơn. Cho đến tận bây giờ, ta chưa từng nghĩ sẽ khiến nàng yêu ta như vậy. Người nào yêu nhiều hơn thì sẽ tương đối khó khăn hơn một chút. Huống chi con đường này của chúng ta cũng đã đủ gian nan rồi."
"Công chúa nói phải. Nhưng chuyện đã đến nước này, không ngại tiếp tục đi tiếp thôi."
Cẩm Nhan nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu cười lên: "Tử Lôi, ngươi thật là càng ngày càng biết nói chuyện."
"Đa tạ công chúa quá khen." Tử Lôi cũng không khách khí, "Tất nhiên như thế mới có thể đảm nhiệm được công việc tình báo mà công chúa giao phó."
Khi Thanh Nhược tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.
Cánh mũi truyền đến mùi thơm ngào ngạt. Chúng thật quen thuộc và thân thiết. Thân thể thoải mái vùi vào trong ngực mềm mại, tốt đẹp đến mức khiến cho người ta không dám mở mắt.
Cho đến khi một chút hỗn loạn cuối cùng trong đầu rút đi, Thanh Nhược mới hoàn toàn tỉnh lại. Xúc cảm ấm áp kia cũng không vì vậy mà tan biến, vài vạt nắng trong suốt lọt vào phòng, bao trùm lên mí mắt, chiếu rõ tất cả những điều này đều là chân thật.
Thanh Nhược chậm rãi mở mắt ra.
Một khuôn mặt ngủ say quen thuộc xuất hiện trước mắt mình. Hơi thở nhè nhẹ phả lên trán mình, lại làm người ta cảm động đến gần như muốn rơi lệ. Thanh Nhược kinh ngạc duỗi tay phải có chút run rẩy ra, đầu ngón tay chạm được làn da ấm áp kia.
Đối phương tựa nhự bị quấy rầy mộng đẹp, lông mi chớp chớp, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, mà là đè xuống tay của Thanh Nhược, nắm thật chặt rồi ôm Thanh Nhược lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Thật......không phải là mơ.
Trong lòng Thanh Nhược bỗng dâng lên một nỗi vui mừng khôn xiết mà không thể nào ức chế nổi. Theo đó là sự mong đợi.
Thật ra chính những chuyện kia mới là mộng thôi? Cơn ác mộng phủ một màu xám xịt, trong mộng máu chảy thành sông, người chết khắp nơi, đâu đâu cũng đều là tiếng kêu la và gào khóc. Mùi máu tanh nồng đến che lấp toàn bộ nhà tù, bản thân mình hoảng sợ đến mức không dám ngủ. Sống trong nỗi dày vò đó một ngày cũng dài như một năm.
Giờ phút này, dưới nhiệt độ chân thật kia khiến cho tất cả những thứ đó đều hóa thành tro bụi.
Dường như bởi vì tâm tình của đối phương kích động nên động tĩnh cũng lớn một chút, lông mi Cẩm Nhan chậm rãi giật giật, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Cẩm Nhan nở một nụ cười dịu dàng, nhưng lại nhanh chóng bị dập tắt không còn dấu vết trong câu nói của đối phương.
"Cẩm Nhan, ngươi biết không, ta vừa có một cơn ác mộng rất dài. Trong mộng có rất nhiều người chết. Ta còn nằm mơ thấy......Thải Ninh tỷ tỷ muốn hại ngươi! Ha ha, bây giờ nghĩ lại, ta vẫn cảm thấy khó mà tin nổi."
Thanh Nhược hưng phấn nhìn Cẩm Nhan, nhưng trong giây phút nụ cười của đối phương biến mất, biểu cảm trên mặt nàng cũng trở nên cứng ngắc.
"Sao......thế nào?"
Cẩm Nhan nghiêm túc nhìn Thanh Nhược, trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói: "Nhược nhi. Đó không phải là mộng."
Thanh Nhược trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin. Những đoạn hình ảnh trong giấc mộng thoáng hiện ra, làm cổ họng của nàng nghẹn đến không phát ra được âm thanh nào.
Hồi lâu, Thanh Nhược mới lên tiếng, giọng nói nghe có chút khàn khàn: "Gạt người thôi......Cẩm Nhan ngươi......rõ ràng vẫn khỏe mạnh ở trước mặt ta."
"Tối hôm qua ngươi ngất đi, cho nên không biết." Cẩm Nhan mím môi, bình tĩnh thuật lại, "Thật ra thì, người trúng độc không phải là ta. Người nằm trên giường là một nữ tử bình thường mà ta phái người tốn chút thời gian tìm được từ dân gian. Nàng không chỉ có dáng người giống ta, ngay cả dung mạo cũng có mấy phần tương tự. Kể từ sau khi tìm được nàng, liền từ Bạch Phong và Tử Lôi thay phiên dạy nàng ngôn hành cử chỉ, cố gắng hết sức trong thời gian ngắn có thể làm đến không bị người khác phát hiện. Đêm đó người dự tiệc cùng ngươi cũng không phải là ta, là nàng được thủ hạ am hiểu dịch dung của ta giúp dịch dung thành dáng vẻ của ta, thay ta đi dự tiệc."
"Làm sao có thể......" Thanh Nhược giống như đang nghe thiên thư, nghe Cẩm Nhan kể một câu chuyện mà nàng không tài nào hiểu nổi, "Làm sao có thể trùng hợp như thế, để ngươi đi tìm thế thân trước? Hơn nữa, hơn nữa nàng......" Giọng nói Thanh Nhược nghẹn ngào, khó khăn lắm mới nói tiếp, "Nàng không quen biết ngươi, làm sao có thể nguyện ý......nguyện ý chết thay ngươi......"
"Không có gì là không thể." Thần sắc Cẩm Nhan ôn nhu, nhưng giọng nói lại kiên định, "Nghĩ lại cũng là trùng hợp, là Lý Thù Vũ báo cho ta biết. Khi đi đường tắt đến ngự thiện phòng, nàng vô tình nghe được một nam một nữ đang lập kế hại ta. Ban đầu nàng không định xen vào chuyện này, nhưng ngoài ý muốn nhận được ân huệ của ta và ngươi, nên mới nói chuyện này cho người đưa thuốc đến cho nàng là Bạch Phong. Nhưng khi đó bởi vì tiếng nói của đối phương ép đến quá nhỏ, nàng lại không dám đến quá gần, vì vậy cũng không nghe được là ai đang nói chuyện. Sau khi ta biết được liền tính toán tương kế tựu kế, nhằm dụ người giật dây xuất hiện. Mấy lần bị ám sát ở Tô Châu, có lẽ cũng do người đó gây nên. Một ngày chưa bắt được kẻ đó, thì một ngày không được an bình, vì thế ta mới binh hành hiểm chiêu, đem chuyện này cố sức sắp xếp chu toàn. Có điều, ta không ngờ, cuối cùng lại vì một chén canh hạt sen mà làm ngươi cũng bị kéo vào, khi không lại để ngươi phải chịu tai bay vạ gió. Về phần nữ tử kia...... có rất nhiều cách có thể khiến cho nàng cam tâm tình nguyện. Đã là con người, đều sẽ có điều ràng buộc, thì sẽ dễ dàng bị người chế trụ." Trong lúc Cẩm Nhan nói chuyện, vẫn nhìn chăm chú vào Thanh Nhược, không chút nào trốn tránh ánh mắt của nàng.
[Binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.]
Trong lòng Thanh Nhược hoảng hốt, nhất thời cảm thấy bi thương, trong lòng có cảm giác thê thương mà không thể diễn tả bằng lời, nàng có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Cẩm Nhan, đau đớn đến mức nhắm nghiền hai mắt.
Cẩm Nhan bỗng nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của Thanh Nhược.
"Nhược nhi, hôm nay ngươi biết được tất cả, có trách ta không?"
Thanh Nhược chỉ cảm thấy cổ tay giống như bị lửa đốt, cả người không nhịn được run lẩy bẩy, buộc phải mở mắt ra, vẻ mặt khổ sở, nói: "Ngươi cần gì quan tâm đến những điều này? Tất cả mọi chuyện, ngươi đều có thể quyết định, cần gì quan tâm ta nghĩ như thế nào."
Lông mày Cẩm Nhan hơi nhíu lại: "Nhược nhi. Tất nhiên ta quan tâm ngươi. Trước đó ta cũng không biết người hạ độc sẽ là biểu tỷ của ngươi......"
Thanh Nhược nghe Cẩm Nhan nói tới Thanh Thải Ninh, giống như bị độc trùng chích một cái, trong đầu không tự chủ hiện ra hình ảnh Thanh Thải Ninh đập đầu vào tường tự vận, nhất thời ngay cả đôi mắt cũng đỏ hoe, đột nhiên rút ra tay phải của mình, gằn giọng quát Cẩm Nhan: "Cho dù ngươi biết được, chắc chắn cũng sẽ từng bước bố trí cạm bẫy chờ nàng nhảy vào thôi! Từ đầu tới cuối, ngươi cũng chỉ đang ép nàng! Điều ngươi quan tâm vĩnh viễn cũng chỉ là đại cục mà thôi!"
Tay trái Cẩm Nhan bị giãy ra, vô lực dừng lại trong không trung, ánh mắt có chút chua xót: "Trong mắt ngươi, tất cả đều là ta đang ép nàng sao?"
Trong mắt Thanh Nhược bùng lên lửa giận, sau một khắc lại lần nữa chiếm thượng phong: "Phải! Cho tới bây giờ, Trường Phượng công chúa đều luôn thông tuệ hơn người. Ngươi ép hung thủ tự xuất hiện, ép một nữ tử xa lạ vì ngươi bán mạng, ép ta hại chết một nha hoàn vô tội, ép người của điện Long Tường và ngự thiện phòng vì bị chuyện này liên lụy mà lần lượt phải chết, còn ép ta......" Thanh Nhược trừng mắt nhìn, khóe mắt bỗng rơi xuống một giọt lệ nóng hổi, "thương tâm đến mức tưởng rằng sẽ chết trong cơn ác mộng đó. Tỉnh lại, lại phải đối mặt một cơn ác mộng khác."
Cẩm Nhan đưa tay ra, muốn lau đi nước mắt của Thanh Nhược, nhưng lại bị đối phương tránh thoát.
"Nhược nhi." Đáy mắt Cẩm Nhan dâng lên nỗi đau xót.
"Để ta yên tĩnh một chút!" Thanh Nhược hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại tâm tình phiền não của mình, "Ta vừa mới chết một tỷ tỷ, mặc dù nàng tội ác tày trời, nhưng cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương. Trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là người biểu tỷ trước đây luôn yêu thương ta. Ta nhất thời không biết phải đối mặt với ngươi như thế nào, để ta yên tĩnh một lát."
Cẩm Nhan thu lại tay của mình, an tĩnh rũ xuống mi mắt, trầm mặc.
Khi Thanh Nhược tưởng rằng đối phương sẽ gật đầu, Cẩm Nhan lại nhẹ nhàng nói một câu, giọng nói bình thản, tựa như đang tự nói với bản thân.
"Sao ngươi không nghĩ, người thiếu chút nữa bị chết là ta đây?"
Trái tim tựa như bị rạch ra một đường.
Thanh Nhược nhất thời sững sờ tại chỗ, tráitim lại giống như bị một bàn tay nắm chặt, rất đau. Nàng trơ mắt nhìn Cẩm Nhanđứng dậy, xuống giường, sau đó ra cửa. Lời muốn nói như bị chặn lại nơi ngực, rấtkhó chịu, đau đến mức sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, nhưng đến cuối cùng nàngvẫn không lên tiếng.