Kỳ hạn ban ngày đến rất nhanh. Bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp hoàng cung. Hai nơi đứng mũi chịu sào là ngự thiện phòng và điện Long Tường loạn đến long trời lở đất, lòng người hoang mang. Rất nhiều người vì bị dính líu mà phải chịu phạt. Mà sự cố trúng độc ở tiệc trung thu đêm đó cũng truyền ra đủ loại phiên bản, dù sao lúc ấy ngoại trừ người của hoàng gia, còn có chúng thái giám và cung nữ cũng có mặt tại đó. Từ trước đến giờ, thâm cung là nơi thị phi, chuyện càng nghiêm trọng, thì càng được thảo luận gay gắt, mặc dù ngoài sáng không dám để người của hoàng gia nghe được, nhưng trong tối đã sớm bị bàn tán tả tơi. Mọi người đều đang suy đoán không biết Trường Phượng công chúa có thật sẽ phát độc bỏ mình hay không, người hạ độc rốt cuộc là ai, kẻ chủ mưu là ai.
Khi càng hy vọng thời gian trôi chậm bao nhiêu, thì thời gian lại càng giống như bị người cố ý đẩy nhanh bấy nhiêu, không ngừng không nghỉ mà chạy về phía trước. Mặt trời lặn phía tây. Vào mùa hè, tuy ngày dài hơn đêm, nhưng giờ khắc ấy cuối cùng vẫn đến. Nhìn màn đêm từ từ phủ xuống, ánh mắt của mọi người đều hướng về điện Vân Phượng. Nghe nói toàn bộ ngự y trong hoàng cung đều bị hoàng thượng truyền đến điện Vân Phượng, Hoa Dao cô nương lại càng không rời nửa bước ra khỏi khuê phòng của công chúa. Lúc chạng vạng tối, hoàng thượng và Bình An hầu cũng chạy tới điện Vân Phượng, vẫn chưa đi ra.
Thậm chí có người suy đoán, thật ra thì Trường Phượng công chúa đã chết, bởi vì phát độc mà thi thể đã thối rữa không thể tả, dung mạo trước kia đều bị hủy hết. Điều này khiến cho ai cũng đều phải thở dài.
Mà lúc này, Thanh Nhược cô độc bị lãng quên trong thiên lao. Nàng vô thần dựa vào góc tường, nhìn lên song cửa sổ thật cao duy nhất trong nhà giam. Y phục trên người có chút dơ bẩn, tóc cũng hơi rối, rơi xuống khoát lên hai bên gò má. Lúc này, ánh nắng đã không còn chiếu vào cửa sổ nữa, sắc trời bên ngoài đã tối dần, rồi dần dần trở nên tối đen.
Chỉ mới ba ngày, Thanh Nhược đã sa sút thấy rõ. Con ngươi đen láy không còn thần thái, sắc mặt tái nhợt, thân thể cũng gầy đi một chút.
Đột nhiên, trái tim lại truyền tới cảm giác đau đớn rất quen thuộc. Lông mày Thanh Nhược nhìu lại thật chặt, tay phải đè lại ngực, cắn răng, để cho cảm giác khó chịu bức rức kia chậm rãi rút đi.
"Cẩm Nhan."
Môi Thanh Nhược hơi giật giật, tựa như nỉ non gọi tên người đó.
Cũng không biết mọi chuyện rốt cuộc thế nào rồi. Trong thời điểm mấu chốt này, mình lại không thể bồi ở bên cạnh nàng. Điều này làm cho Thanh Nhược cảm thấy khó mà chịu đựng nổi. Ba ngày qua, thứ mà nàng nghĩ đến nhiều nhất lại là những cảnh tượng trước kia. Những hình ảnh ấy như một vò rượu cất lên men làm say lòng người, nhưng khi tỉnh táo lại mới phát giác hiện thực tàn khốc. Mặc dù nàng chỉ bị giam ở đây, cũng không bị đánh đập, nhưng trái tim lại tựa như bị đâm đến máu me đầm đìa. Điều duy nhất nàng có thể làm lúc này chỉ có tưởng niệm.
Thật ra lúc chạng vàng tối ngày hôm sau, Bạch Phong có đến một lần. Khi nghe ngục tốt nói nàng gần như không hề động tới thức ăn, lông mày của Bạch Phong nhăn đến mức gần như dính vào nhau. Nhưng nàng làm sao có khẩu vị được đây? Thần sắc của Bạch Phong dường như cũng rất bất đắc dĩ, khuyên mấy câu, Thanh Nhược cũng chỉ giữ im lặng, chỉ khi Bạch Phong nhắc tới Cẩm Nhan, thần sắc của nàng mới có hơi biến hóa. Cuối cùng, Bạch Phong chỉ có thể nhìn nàng một cái, khẽ thở dài rời đi.
Ba ngày này trôi qua vừa chậm đến mức không thể chịu đựng nổi, giống như bị thiên đao vạn quả, lại vừa nhanh đến mức có cảm giác như mọi thứ chỉ thoáng qua trong phút giây.
[Thiên đao vạn quả: Hình phạt băm thành trăm mảnh.]
Thanh Nhược luôn cảm thấy ngay cả hít thở không khí thôi cũng cảm thấy có chút đau. Thời gian nặng nề đè lên người nàng, ban đầu nàng còn mong đợi có người mang đến tin tức của Cẩm Nhan cho nàng, nhưng dần dần nàng cảm thấy sợ, sợ khi thấy có người mang đến tin tức. Ngay cả tưởng tượng ra một kết quả, nàng cũng cảm thấy sợ hãi. Sự chờ đợi này không giống như khi ở Bạch phủ. Khi đó, Cẩm Nhan hứa với nàng, nói cho nàng biết nàng sẽ trở về, Thanh Nhược liền tin tưởng nàng sẽ trở lại. Nhưng lúc này, con đường phía trước quá mong manh, nghe nói còn chưa tìm được kẻ hạ độc, mà người vô tội lại từng người từng người chết đi.
Một người trong đó là chết trong tay mình.
Kỳ thực thì không phải là nàng rồi. Khi nhìn thấy tấm vải trắng kia bao lại thi thể của nàng, Thanh Nhược đã nghĩ như vậy. Hơi thở tuyệt vọng, mang theo nỗi oan ức oán hận, nhưng ánh mắt lại trong sạch. Hơn nữa lúc ấy, ngoại trừ trong phút chốc mình bị ngăn trở tầm mắt, thì quả thật nha hoàn đó không có bất kỳ tiếp xúc nào với chén canh kia. Lúc đó, gặp đối phương ở ngự thiện phòng, lời khen chân thành và sự nhiệt tình bắt chuyện không ngờ lại trở thành một thanh chủy thủ đâm ngược lại chính nàng, máu thịt bê bết rồi bị đẩy vào vực sâu.
Nếu lúc ấy mình cũng uống một hớp là tốt rồi. Như thế cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Như vậy có lẽ sẽ tìm được hướng điều tra chính xác và nhanh hơn.
Nhưng nếu nói như vậy, sự việc cũng vẫn sẽ xảy ra trong dạ tiệc ở điện Long Tường thôi. Có điều, tình cảnh thật giả lẫn lộn như thế này, chỉ sợ là không còn kịp thời gian nữa rồi.
Thanh Nhược chậm rãi nhắm mắt lại.
Không còn kịp nữa rồi. Nhưng mình lại rất luyến tiếc.
Trong thiên lao vang lên tiếng bước chân. Từ từ đến gần, rồi ngừng lại. Tiếp theo chính là âm thanh ống khóa rơi xuống đất.
Thanh Nhược không mở mắt. Hoặc có lẽ là, không có can đảm mở mắt.
"Thanh Nhược cô nương."
Giọng nói mềm dịu vang lên: "Đi ra thôi. Hoàng thượng hạ chỉ cô nương vô tội, có thể thả."
Thân thể Thanh Nhược giật giật, một hồi lâu sau nàng mới mở miệng, giọng nói có chút suy yếu: "Giờ gì rồi?"
"Giờ Hợi." Tử Lôi đáp.
[Giờ Hợi: từ h đến h khuya.]
Thanh Nhược dừng một chút, giọng nói có chút chần chừ, hỏi: "Công chúa......thế nào?"
Nhưng Tử Lôi lại không trả lời, vẫn tiếp tục nói: "Hoàng thượng căn dặn ta, dẫn ngươi đi nghỉ ngơi. Nếu ngươi muốn trở về Thanh phủ, cũng có thể, bây giờ đưa về vẫn còn kịp."
Thanh Nhược nhất thời trở nên trầm lặng. Một lát sau, nàng chậm rãi nói ra ba chữ: "Ta không về."
Ý cười trên mặt Tử Lôi thoáng lóe lên rồi tan biến, biến mất rất nhanh tại khóe môi, làm cho đối phương cũng không kịp nhìn thấy, vẫn nói tiếp: "Nếu vậy, Thanh Nhược cô nương cùng ta trở về điện Vân Phượng thôi."
Lúc này, Thanh Nhược mới ngẩng đầu nhìn Tử Lôi, cắn môi, giọng nói có chút run rẩy: "Nàng...rốt cuộc thế nào?"
"Cô nương đến đó thì sẽ biết. Hoàng thượng và mọi người đều ở điện Vân Phượng." Tử Lôi cúi đầu nói, trong giọng nói không nhìn ra được tâm tình.
Hồi lâu.
"Cũng được." Thanh Nhược hít một hơi thật sâu, vịn tường đứng lên, bởi vì mệt mỏi mà thân thể có chút lảo đảo.
"Cẩn thận chút." Tử Lôi đi vào đở Thanh Nhược, "Nếu cô nương không ngại, Tử Lôi cùng ngươi đi rửa mặt. Dáng vẻ như vậy mà gặp hoàng thượng thì không tốt lắm."
"Ừm." Thanh Nhược gật đầu một cái.
Sau khi Tử Lôi đở Thanh Nhược đến điện Vân Phượng, nhưng không phải đưa nàng đi rửa mặt trước, mà là tìm ít thức ăn cho nàng. Ban đầu Thanh Nhược có chút không thuận theo, nói là không có khẩu vị. Tử Lôi chỉ nở nụ cười, nói: "Dáng vẻ Thanh Nhược cô nương như vậy, để người khác nhìn thấy, sẽ tưởng rằng ngươi bị hành hạ trong tù, không thích hợp lắm."
Thanh Nhược không còn cách nào khác, đành phải qua loa múc hai muỗng. Tử Lôi lại lấy ra hai viên thuốc đưa cho Thanh Nhược: "Đây là thuốc bổ ta lấy ở chỗ của Hoa Dao cô nương. Ngươi ở trong tù nhiều ngày, hao tổn khí huyết, sắc mặt mới không tốt. Thanh Nhược cô nương uống trước đi. Sau đó, ta sẽ dẫn ngươi đi tắm rửa."
Thanh Nhược cũng không kháng cự, chết lặng nhận lấy thuốc rồi uống vào.
Lúc này, Tử Lôi mới hài lòng nở nụ cười, đưa Thanh Nhược đến ngọc trì tắm rửa, sau đó mới dẫn nàng đến trước phòng của Cẩm Nhan.
Bấy giờ, Thanh Nhược mới phát hiện bản thân khẩn trương đến mức lòng bàn tay cũng thấm mồ hôi. Ngay cả bước chân cũng có chút chần chờ, nhưng chỉ dừng lại trong phút chốc, nàng liền đẩy cửa bước vào.
Hoa Dao đang ngồi ở mép giường, Cẩm Lân cùng Bình An hầu đứng ở trước giường, ánh mắt cũng có chút bi thương. Bất ngờ chính là, Ninh phi và Lệ phi cũng ở đây.
Nghe tiếng đẩy cửa, tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người Thanh Nhược. Đôi mắt Ninh phi sáng lên: "Nhược nhi, muội được thả rồi sao?"
"Vâng. Đa tạ hoàng thượng ân điển." Thanh Nhược gật đầu một cái, hướng Cẩm Lân cúi chào.
"Không cần. Hôm nay ở trước mặt hoàng tỷ, kết thúc chuyện này thôi." Gương mặt Cẩm Lân không hề có cảm xúc, nói.
Ngoại trừ Thanh Nhược, sắc mặt của những người khác đều hơi biến đổi. Nhất là Lệ phi, từ lần trước sau khi bị thẩm tra, thân thể nàng vẫn còn chưa khỏe. Tối nay, nàng được hoàng thượng tuyên đến điện Vân Phượng, trong lòng vốn thấp thỏm không dứt, lúc này nghe hoàng thượng nói như vậy, lại càng sợ chuyện xưa tái diễn.
"Ý của hoàng thượng là?" Lên tiếng chính là Bình An hầu, "Sự việc của hoàng muội có manh mối sao?"
Nhưng Cẩm Lân không trực tiếp trả lời Bình An hầu, chỉ là đột nhiên nhàn nhạt nói: "Ta cũng là mới nghe gần đây, một thái giám ở điện Long Tường biến mất."
"Biến mất? Ý của hoàng thượng là......?" Bình An hầu có chút không hiểu, gần đây vì tra án, không ít người bị dính líu, điện Long Tường cũng ít đi mấy thái giám nha hoàn.
"Lẽ ra, việc mất một thái giám cũng không phải là chuyện hiếm thấy gì. Nhưng lại ngay thời điểm này, hơn nữa lại còn là ở điện Long Tường, nên liền có chút kỳ lạ." Tầm mắt Cẩm Lân lướt qua Ninh phi và Lệ phi, hai người đều bị ánh mắt kia làm cho kinh sợ, nhất thời không dám nói lời nào.
Cẩm Lân nói tiếp: "Kỳ lạ hơn chính là, thái giám kia cũng có mặt trong buổi dạ tiệc đó. Hơn nữa......" Nói đến đây, Cẩm Lân dừng một chút, giọng nói có chút giễu cợt, "Sau đó, ta mới biết được, lúc ấy vị trí mà hắn đứng là ngay sau lưng hoàng tỷ."
"Vậy hoàng thượng tra được hung thủ và lấy được thuốc giải rồi sao? Sắp hết thời gian rồi." Ánh mắt Bình An hầu rơi vào trên giường.
Khi Thanh Nhược nghe được chân tướng có liên quan đến sự kiện, tâm thần liền từ trên giường dời sang trên người Cẩm Lân. Nghe nói đã tìm được manh mối, ánh mắt nàng lóe sáng, vẻ mặt càng lúc càng chăm chú.
"Hung thủ đang có mặt trong gian phòng này." Cẩm Lân nhàn nhạt nói một câu, nhưng lại khơi dậy hàng ngàn đợt sóng.
Thanh Nhược theo bản năng nhìn về Lệ phi.
Lúc trước, Lệ phi đã bị hoài nghi, lúc này nghe hoàng thượng nói như vậy, nàng bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất. Trong miệng líu ríu: "Không phải là ta, hoàng thượng......"
Những người khác tựa như cũng có chút ngớ ngẩn, nhất thời cũng không có ai đi qua đở nàng.
"Thật sự là Lệ phi sao?" Một lúc lâu sau, Bình An hầu bừng tỉnh, trầm mặt nói.
Cẩm Lân lại tạm thời không để ý đến Lệ phi, chỉ là tiếp tục nói: "Trẫm vốn tưởng rằng kẻ hạ độc không thể nào giở trò ở trong buổi tiệc, cho nên vẫn luôn đi sai hướng. Nhờ có người khác nhắc nhở, Trẫm mới biết sai lầm quá lớn. Bởi vì đứng gần, có lẽ thái giám kia đã bôi thuốc độc trên miệng chén của hoàng tỷ, mà không phải hạ độc trong món ăn, vì vậy chỉ có một mình hoàng tỷ trúng độc. Người hại hoàng tỷ nhất định muốn mượn chuyện này để làm tan rã thế lực của Trẫm. Ban đầu Trẫm cũng nghi ngờ, vì sao không mưu hại luôn cả Trẫm. Nhưng, nếu người nọ cũng có mặt trong buổi tiệc, điểm này liền giải thích được —— một người trúng độc, sẽ không dễ làm người khác chú ý. Nhưng nếu nhiều người trúng độc, vậy thì người không trúng độc sẽ trở thành tâm điểm. Có lẽ người nọ đã cân nhắc đến những chuyện này, nên mới lựa chọn người khó đối phó nhất là hoàng tỷ. Trong gia yến rất khó để người ta phòng bị."
Nói tới chỗ này, ánh mắt Cẩm Lân nhìn xuống Lệ phi đang ngồi dưới đất.
"Đứng lên đi. Ta biết không phải là ngươi. Khi đó ngươi đang ở Hình bộ, sinh mạng đe dọa, chẳng còn tâm sức nào mà nghĩ đến việc giết người diệt khẩu."
Lệ phi giống như nhận được đại xá, trên mặt phát ra ánh sáng, vội vàng cảm tạ đứng lên.
Như vậy, ánh mắt của mọi người bỗng nhiên rơi vào trên người Ninh phi đang đứng bên cạnh Lệ phi, người mà từ nãy đến giờ vẫn không hề lên tiếng,.
Cùng lúc đó, sắc mặt của Ninh phi tái đi mấy phần, lúc mở miệng, giọng nói có chút chật vật: "Hoàng thượng......sao lại nhìn thần thiếp như vậy? Làm sao có chuyện thần thiếp......hại Trường Phượng công chúa đối với thần thiếp không có lợi a......"
Cẩm Lân bỗng cười lạnh một tiếng: "Ta tất nhiên còn chưa biết nguyên nhân. Nhưng, người diệt khẩu kia chính xác là người của ngươi."
"Thần thiếp bị oan!" Gương mặt Ninh phi trắng bệch, quỳ xuống đất, hướng Cẩm Lân nói, "Ta không biết gì hết a......"