Trường Phượng Khuynh Nhan

chương 84: oán giận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thanh Nhược lặng lẽ nằm trên giường, mệt mỏi nhắm hai mắt, nhưng suy nghĩ lại rất hỗn loạn, căn bản không cho nàng có thời gian để hít thở. Ngực khó chịu đến mức giống như bị một tảng đá lớn đè lên. Nghĩ đến vừa rồi lừa dối mẹ, nàng liền cảm thấy vừa thẹn vừa đau, cảm thấy vô cùng thất vọng về bản thân. Bên tai truyền đến tiếng y phục ma sát, có tiếng bước chân vang lên nhè nhẹ, không bao lâu một mùi hương ngào ngạt xộc vào mũi cùng với cái ôm quen thuộc.

Đôi tay kia dịu dàng ôm nàng vào lòng, cằm dưới nhẹ nhàng đặt lên trán của nàng, chiếc cằm ấy vẫn mát lạnh như nước ngay cả trong mùa hè oi ả. Ngay sau đó, sau lưng truyền tới cảm giác được vỗ nhè nhẹ. Một giọng nói nhàn nhạt, ôn hòa, dễ nghe vang lên.

"Trước tiên hãy ngủ một giấc, đừng suy nghĩ nhiều. Sáng nay phải dậy sớm, rồi lại vội vã chạy tới đây, chắc ngươi đã mệt mỏi lắm rồi."

Cơn bão trong lòng Thanh Nhược dường như được giọng nói này nhẹ nhàng vỗ về, những suy nghĩ rối ren kia cũng được giọng nói ấy gỡ ra từng chút, lúc này trái tim xao động của nàng mới dần dần bình tĩnh lại. Sự khó chịu vả tủi thân trong lòng cũng vì lời động viên quan tâm đó mà lan rộng ra, khiến nàng gần như muốn rơi lệ.

Bên tai trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên vang lên giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức không thể nắm bắt, nhẹ như một mảnh liễu nhứ, chỉ cần một ngọn gió cũng sẽ thổi chúng bay đi. Lời nói kia như đang mê sảng: "Thật xin lỗi. Đã để ngươi chịu uất ức."

[Liễu Nhứ: bông liễu (hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió)].

Thanh Nhược nghe vậy, sau khi ngẩn ra một lát liền lắc đầu. Không phải như thế. Trong lòng Thanh Nhược lại nổi sóng lần nữa, nhưng lần này đã biến thành chua xót, nước mắt không thể kiềm được nữa mà tuôn rơi, thấm vào áo lót màu xanh nhạt mà nàng đang vùi vào trước mặt. Nàng không có ý oán trách Cẩm Nhan. Đây vốn là hai bên tình nguyện, trước khi bắt đầu, Cẩm Nhan đã sớm nói rõ cho mình biết con đường này gian nan như thế nào, làm sao mình lại không hiểu? Khó khăn hôm nay chỉ là khởi đầu, sau này, có lẽ sẽ càng gian khổ tối tăm hơn. Chỉ mới đối mặt với mẫu thân thôi, mà không ngờ mình lại yếu đuối đến như vậy. Cẩm Nhan nói như thế, chắc chắn nàng đã rất khổ sở. Thật ra, người nên nói xin lỗi phải là mình.

Cẩm Nhan đưa tay nhẹ nhàng giữ lại đầu Thanh Nhược, ôm nàng vào lòng lần nữa, đầu hơi nâng lên, để cho đối phương dựa vào thoải mái hơn một chút, mới tiếp tục nói: "Ta biết, khi đứng trước thân tình, ngươi cuối cùng cũng phải bước ra bước này. Ta không ngăn cản hai mẹ con gặp nhau, vì ta biết bước này đối với ngươi mà nói rất khó khăn. Nhược nhi, ngươi chắc hẳn lại ôm những lỗi lầm kia vào mình. Nhưng sai không phải ở ngươi. Ngươi không thích nói dối, vì ngươi luôn là một hài tử hiền lành chân thật, ngươi không muốn làm tổn thương mẹ của ngươi. Những chuyện này ta đều biết. Khởi nguồn của mọi lỗi lầm vẫn là ta." Nhìn đôi mắt mông lung đẫm lệ mà còn ngẩng đầu muốn giải thích của Thanh Nhược, Cẩm Nhan chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa ngón trỏ để lên môi Thanh Nhược, ngăn trở lời nàng muốn nói, "Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi vẫn luôn nghĩ cho người khác. Nhưng không phải như vậy. Ta không phải vì an ủi ngươi nên mới nói như thế. Vẫn là ta, là ta kéo ngươi vào loại ràng buộc này. Nói đúng hơn, là ta dẫn Nhược nhi bước lên con đường này." Nói đến đây, ý cười trên khóe môi Cẩm Nhan bỗng lóe rồi tan biến, ánh mắt có chút xa xăm, dường như đang nhớ lại chuyện gì, trong miệng vẫn nói, "Cho nên ngươi thấy đó, chuyện này cũng không thể trách ngươi. Chỉ là đôi khi, chúng ta đều là thân bất do kỷ mà thôi."

Thanh Nhược đã sớm trong lời nói dài hiếm thấy này của Cẩm Nhan khóc đến không thành tiếng, nghẹn ngào đến mức nói không ra lời.

"Ta sẽ phụng bồi ngươi, Nhược nhi. Cho nên, đừng buông tay của ta." Cẩm Nhan ôm Thanh Nhược vào lòng lần nữa, rũ mắt nói.

"Ừm." Thanh Nhược cũng dùng sức ôm lại Cẩm Nhan, giọng nói đã bị tiếng khóc cắt đến vỡ tan tành, "Chúng ta sẽ ở bên nhau cho đến già. "

"Đúng vậy. Cho đến già." Mi mắt của Cẩm Nhan hơi cong lên, "Cho đến khi tóc bạc hoa râm, bước đi tập tễnh, chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau. Còn bây giờ, hãy ngủ một giấc trước đã, ngươi đã quá mệt mỏi rồi. Chờ tỉnh lại, chuyện gì chúng ta cũng có thể vượt qua."

Sau nửa nén hương, Thanh Nhược mới mang theo nước mắt mà ngủ thiếp đi trong lòng Cẩm Nhan.

Cẩm Nhan nhìn gương mặt ngủ say của Thanh Nhược thật lâu. Tay phải cách khoảng không chậm rãi lướt qua đường nét thân quen kia.

Thật quen thuộc. Mình đã gián tiếp chứng kiến dung nhan kia trưởng thành từng ngày. Hai má hơi phúng phính vẫn trắng nõn như trẻ con, không có quá nhiều thay đổi so với mười năm trước. Lông mi dài hơi cong lên. Đôi môi nho nhỏ mềm mại ngọt ngào, khi cười lên mang theo độ cong đáng yêu. Chỉ có vài điểm khác biệt, đó là tóc mỗi năm một dài hơn, đã bắt đầu có thể búi thành một búi tóc của thiếu nữ; thân thể cũng cao hơn, từ thân hình nho nhỏ ngày nào, giờ đã cao đến chóp mũi của mình; trước kia dáng người tròn tròn, giờ đây cũng đã trở nên cao gầy, có đường cong của nữ tử, khi nằm dưới người mình đủ để làm mình động tình; vẻ mặt tuy vẫn ngượng ngùng, nhưng cũng dần mang theo vẻ ngây thơ của thiếu nữ, theo năm tháng trôi đi mà trở nên càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng đâu đó trong tất cả những điều này đều vẫn có thể nhìn thấy hình bóng của bé gái năm xưa. Nhất là, đôi mắt kia, vẫn thuần khiết như thuở nào.

Ngón tay của Cẩm Nhan nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt của Thanh Nhược.

Nàng suy nghĩ nhiều như thế, cũng chỉ vì muốn bảo vệ nữ tử trước mắt này, muốn gìn giữ một phần thuần khiết ấy.

Cẩm Nhan khẽ cúi người, sợ thức tỉnh mộng đẹp của người trong lòng.

Khi Thanh Nhược tỉnh lại, ánh tà dương đã ngã về phía tây, làm bừng sáng cả bầu trời.

Dường như đã ngủ rất lâu, Thanh Nhược có chút đau đầu. Mở mắt ra, phía ngoài đã trống không, nàng theo bản năng đưa tay sờ, bên cạnh đã không còn hơi ấm, chỉ mang lại cảm giác lạnh lẽo.

Có lẽ người đã rời đi rất lâu rồi. Thanh Nhược nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.

Tiếng khóc cùng lời thầm thì khi nãy lại càng như một giấc mộng hư ảo. Nữ tử trong mộng mang dung mạo ôn nhu, sóng mắt như nước. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê ấy, hình như có nụ hôn nhẹ tựa lông vũ rơi trên mí mắt. Nhất thời nàng cũng khó mà phân biệt được thật giả.

Thanh Nhược chống thân thể ngồi dậy, vén tấm chăn mỏng đang đắp trên người ra. Thân thể bị lớp chăn quấn đến mức có chút nóng lên, hơi thấm mồ hôi. Nàng đứng lên, mặc y phục chỉnh tề, rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Căn phòng mà hai nàng ở thuộc phía tây của chùa, là nơi dành để tiếp đãi khách nhân. Gian phòng mà cả hai ngủ trưa là của Cẩm Nhan. Lúc sắp xếp, vốn là mỗi người một gian, phòng của Thanh Nhược nằm sát bên cạnh phòng của Cẩm Nhan. Lúc này, Thanh Nhược vừa ra cửa, liền nhìn thấy Xích Điện đang ngồi dưới bóng cây hóng mát. Nghe được tiếng động, nàng quay đầu nhìn về Thanh Nhược, vẻ mặt kinh ngạc.

"Ồ? Thanh Nhược tỷ tỷ, sao tỷ lại bước ra từ phòng của công chúa?"

Thanh Nhược nghe được câu hỏi, biết không thể nào nói sự thật, đành phải âm thầm tìm lý do, rồi mới ấp úng nói: "Vừa rồi, tỷ có chuyện thương lượng với công chúa, sau đó cảm thấy có chút mệt mỏi, không cẩn thận ngủ gục trên bàn trong phòng công chúa. Đúng rồi, công chúa đâu rồi?"

Tuy Xích Điện cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không truy cứu nhiều. Nghe Thanh Nhược hỏi công chúa, nàng có chút tủi thân mà bĩu môi nói: "Qua giờ Mùi không lâu, công chúa liền rời khỏi chùa, chỉ dẫn theo Mặc Vũ. Người nói rằng phải để Xích nhi ở lại, nếu thấy Thanh Nhược tỷ tỷ, thì báo cho một tiếng, tránh để tỷ tìm không thấy mọi người mà sốt ruột."

[Giờ Mùi: h đến h chiều]

Thanh Nhược vừa nghe Cẩm Nhan đã ra khỏi chùa, trong lòng tò mò, thuận miệng hỏi: "Xích nhi có biết công chúa rời đi là có chuyện gấp gì không?"

Xích Điện lắc đầu một cái: "Xích nhi cũng không biết. Công chúa đi hơi vội vàng, chỉ đại khái bàn giao một số công việc, nói gần tối sẽ trở lại. Nếu đến giờ cơm tối mà Người còn chưa trở về, thì chúng ta cứ ăn cơm trước. Trễ nhất thì cũng sẽ trở về trước khi trời tối."

Xích Điện nói xong, liền thấy Thanh Nhược tỷ tỷ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, vẻ mặt có chút mệt mỏi, chỉ chào hỏi với nàng một tiếng rồi trở về phòng của mình.

Cẩm Nhan cũng không kịp trở về trước giờ cơm tối.

Bây giờ là mùa hè, tuy ngày dài hơn đêm nhưng sắc trời vẫn là dần dần tối lại. Ráng chiều phía chân trời đã biến thành ánh sáng mờ nhạt, run rẩy treo ở nơi xa. Mặt trời tựa như bị một bàn tay dùng sức kéo xuống, rơi vào sau mái hiên, không còn thấy được bóng dáng.

Bữa tối Thanh Nhược chỉ ăn một ít, liền trở về phòng ngồi ngẩn người trước cửa sổ. Bởi vì là mùa hè, cây cối sinh trưởng rất sum suê, nhánh cây to khỏe vươn lên cao vút, nhìn lên bầu trời chỉ thấy một mảng xanh biếc, hoàn toàn không nhìn thấy ngọn. Theo sắc trời tối dần, những cây xanh tràn đầy sức sống lúc ban ngày cũng trở nên tĩnh lặng, ẩn mình vào màn đêm.

Đang lúc xuất thần, cửa phòng có chút động tĩnh. Thanh Nhược nhanh chóng quay đầu lại.

Như Thanh Nhược suy đoán, người kia mặc bạch y đứng ở cửa, tay vẫn còn giữ nguyên động tác đẩy cửa, nhưng tầm mắt đã đối mặt với nàng.

Trong con ngươi nhạt màu kia nhất thời hiện lên ý cười ấm áp.

Trong lòng Thanh Nhược thầm mắng bản thân quá nóng vội, nỗi chờ mong kia dường như đều bị nhìn thấu, nàng chỉ nhìn đối phương một cái, rồi chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ. Nhưng lỗ tai lại theo bản năng dựng lên, nghe ngóng động tĩnh từ phía cửa.

Tiếng đóng cửa vang lên cùng với tiếng bước chân càng lúc càng gần. Vì nàng tập trung lắng nghe nên mặc dù bước chân rất nhẹ nhưng khi rơi vào tai lại rất rõ ràng. Cuối cùng, bước chân ấy dừng ở phía sau nàng.

Thanh Nhược có thể cảm giác sau lưng được khí tức quen thuộc bao lấy. Nhất thời, nàng có chút bối rối, nhưng lại cố kiềm chế tính tình. Nàng vẫn còn có chút oán giận, thức dậy trong tâm trạng hỏng bét đó, nhưng người thì thầm những lời thân mật bên tai mình từ lâu đã rời giường đi mất. Những cảnh tượng ấm áp kia phút chốc trở nên lạnh lẽo, thật giống như một giấc mộng do nàng tự soạn ra. Tỉnh lại mới phát giác hiện thực vẫn rất tàn khốc.

"Nhược nhi đang nhìn gì vậy?" Tiếng nói của Cẩm Nhan vẫn vang lên sau lưng Thanh Nhược.

"Không có gì. Chỉ nhìn chút hoa cỏ thôi." Thanh Nhược giả vờ không thèm để ý mà nói.

"Ồ? Vậy, nhìn được điều gì tâm đắc sao?"

Giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng giờ phút này Thanh Nhược nghe được, không biết sao trong lòng lại có chút bực mình: "Nhìn ra rồi. Hoa hoa thảo thảo do nhân luyến, sinh sinh tử tử tùy nhân nguyện, tiện toan toan sở sở......" Thanh Nhược cúi đầu, ba chữ "vô nhân oán" chỉ líu ríu trong miệng.

[Ba câu này là lời ca trong vở kịch Mẫu Đơn Đình do nhà soạn kịch nổi tiếng thời nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm . Nội dung chủ yếu nói về chuyện tình lãng mạn triền miên sinh sinh tử tử của đôi trai gái: và .]

Giọng nói sau lưng bỗng nhiên im bặt.

Lời kia vừa xuất khẩu, trong lòng Thanh Nhược liền ân hận, dừng một chút lại thấy Cẩm Nhan không nói gì, vẫn là không đành lòng nên quay đầu lại nói xin lỗi: "Ta chỉ là thuận miệng nói một chút, ngươi không cần để tâm......"

Nàng vừa xoay người lại, còn chưa kịp giải thích xong lại đột nhiên bị người trước mặt ôm lấy.

Trên người của người kia tỏa ra mùi thơm ngát khi vừa tắm xong. Lúc này, Thanh Nhược mới phát hiện, đuôi tóc của Cẩm Nhan thấm nước, còn hơi ẩm ướt buông xuống sau lưng. Oán giận trong lòng Thanh Nhược vừa mới tan đi lại bỗng nhiên nổi lên từng đợt.

Lại có cả thời gian tắm rửa, thế mà không chịu đến gặp mình trước? Chẳng lẽ nàng lại không biết, hiện tại đối với mình mà nói, mỗi một phút chờ đợi đều là hành hạ hay sao?

Vốn muốn hỏi "Ngươi làm sao vậy", nhưng tại thời điểm mấu chốt nàng lại lưỡng lự, đến khi thốt ra thành lời lại trở thành "Ta thấy hơi mệt".

Thân thể Cẩm Nhan dừng một chút, sau đó chậm rãi đứng thẳng.

"Ừm, ta biết." Giọng nói vẫn đầy sự quan tâm, không nghe ra có điều gì bất thường, "Vậy Nhược nhi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Khi Thanh Nhược ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt Cẩm Nhan vẫn như thường ngày, xem ra nàng cũng không vì lời nói của Thanh Nhược mà không vui. Cẩm Nhan chỉ nhìn Thanh Nhược một cái, rồi đi ra ngoài.

Cái nhìn kia khiến Thanh Nhược cảm thấy có chút hốt hoảng. Khi nàng lấy lại tinh thần, đối phương đã ra đến cửa.

Đôi môi Thanh Nhược mấp máy, câu nói "chờ một chút" kia im bặt rồi tan vào không khí. Vì Cẩm Nhan đang đưa lưng về phía nàng nên cũng không nhìn thấy.

Cửa được mở ra lần nữa, rồi đóng lại.

Trong không khí vẫn còn lưu lại hương thơm đặc hữu trên người Cẩm Nhan. Chúng lượn quanh thân thể Thanh Nhược, khiến nàng nhớ đến xúc cảm mềm mại của cái ôm vừa rồi. Nhưng chỉ là thời khắc ngắn ngủi. Trước mắt, tất cả đã khôi phục nguyên trạng, mọi chuyện tựa như chưa từng xảy ra.

Cũng trong thời khắc ngắn ngủi này, bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

Thật ra thì nàng vẫn còn tuân thủ lời hứa là trở về trước lúc trời tối. Thanh Nhược cúi đầu, ngực lại có chút đau đớn khó chịu.

Hình như đây là lần đầu tiên, mình tức giận đuổi người kia ra ngoài. Cẩm Nhan chắc chắn sẽ nhìn ra mình chỉ đang cáu kỉnh mà thôi? Nhưng...nhưng nàng cũng không chịu dỗ dành mình! Thanh Nhược nghĩ tới đây liền có chút không cam lòng. Rõ ràng chỉ cần nàng nói mấy câu, mình chắc chắn sẽ không làm như vậy. Hoặc...hoặc cho mình nhiều thời gian một chút để tỉnh táo lại. Như vậy, điều này lại cho thấy đối phương chẳng quan tâm đến mình.

Thanh Nhược càng nghĩ càng phiền muộn, trong lòng rất buồn bực khó chịu, rồi cứ thế mà ngồi thẫn thờ bên cửa sổ.

Truyện Chữ Hay