Cẩm Lân cũng đầu óc mơ hồ nhìn hoàng tỷ.
Thẩm Liên Thành cúi đầu nói: "Vi thần không hiểu ý của công chúa, mong được công chúa chỉ điểm."
Cẩm Nhan nhíu mày nhìn Thẩm Liên Thành đang quỳ dưới đất, cả người của nàng căng cứng, nàng cũng không quan tâm đến ánh mắt nghi hoặc của mọi người, vẫn mím môi im lặng không lên tiếng. Tuy Cẩm Lân không biết nguyên nhân, nhưng cũng không muốn mở miệng chọc giận hoàng tỷ, đành phải cười gượng, giải vây nói: "Trường Phượng công chúa cùng Thanh Nhược cô nương tình như tỷ muội, muốn thử lòng chút thôi. Mọi người không cần khẩn trương."
Nhưng vẻ mặt Thẩm Liên Thành vẫn không thả lỏng, vẫn cúi đầu, chờ đợi lời giải thích.
Trong lúc mọi người đang nín thở quan sát, đôi môi mím chặt của Cẩm Nhan cuối cùng cũng hé mở, cất tiếng nói, nhưng giọng nói lại không hề thoải mái chút nào: "Vì sao Thẩm tham lĩnh muốn cưới Thanh Nhược? Không ngại nói một chút."
Lúc này Thẩm Liên Thành mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào Thanh Nhược đang đứng sau lưng Cẩm Nhan, vẻ mặt khẩn trương hơi dịu lại, nói: "Tại hạ và tiểu Nhược nhi trưởng thành cùng nhau, lớn hơn nàng sáu tuổi, gần mười năm qua cả trái tim đều hướng về nàng, chỉ mong nàng trưởng thành, cùng nàng kết kỳ lương duyên, bạc đầu giai lão. Bây giờ, nàng đã qua tuổi cặp kê, vi thần cũng đã hai mươi, lại có được cơ hội tốt như thế, tất nhiên không muốn bỏ lỡ."
Cẩm Nhan nghe vậy, bên môi vụt qua một nụ cười lạnh: "Thẩm tham lĩnh, nếu ta nhớ không lầm là ngươi đã sớm có thê thiếp?"
Thẩm Liên Thành ngẩn ra, nhưng vẫn thâm tình chân thành nhìn chằm chằm Thanh Nhược, dịu dàng nói: "Bẩm công chúa, đúng là mấy năm trước Thẩm mỗ có cưới hai người thê thiếp. Nhưng thê tử lại tuyệt đối không có. Vị trí này, vi thần vẫn luôn giữ lại vì tiểu Nhược nhi. Trừ nàng ra, ai vi thần cũng không muốn." Dứt lời, hắn cúi người xuống trước mặt Cẩm Lân, kiên định nói, "Vi thần một mảnh tình si, mong rằng hoàng thượng thành toàn!"
Những người đứng xung quanh nghe vậy dường như đều có chút xúc động. Bước chân Lâm Tử Uyên hơi động, muốn tiến lên giúp Thẩm Liên Thành nói chuyện, lại bị Phùng Đỉnh đứng bên cạnh kéo lại, sau đó âm thầm lắc đầu với hắn một cái, nhỏ giọng ghé vào tai hắn căn dặn thế cục không rõ, chớ có làm loạn. Lúc này Lâm Tử Uyên mới nhẫn nại ngậm miệng.
Cẩm Lân lén nhìn hoàng tỷ ngồi bên cạnh đang cố gắng kìm nén cơn giận, ngập ngừng không biết phải trả lời như thế nào.
Cẩm Nhan lại mở miệng, có điều lúc này nàng bật cười, ánh mắt vẫn khiến người ta khiếp sợ: "Ồ? Đúng rồi. Đối với các ngươi, tam thê tứ thiếp tất nhiên quá bình thường, luôn miệng thề non hẹn biển, phi khanh bất thú, cũng chỉ là để lại danh phận mà thôi. Nếu nói thị thiếp chỉ là tiêu khiển, được đối xử như vậy cũng đã là ân huệ cực lớn. Nếu là như thế, xem ra Thanh Nhược cô nương không có gì phải bất mãn. Bất quá, phía dưới chỉ có mấy thị thiếp mà thôi, cũng không quan trọng lắm, dù sao Thẩm tham lĩnh thiếu niên anh hùng, tiền đồ vô hạn, được gả cho ngươi đã là phúc phận rồi. Ta nói có đúng không?"
[Phi khanh bất thú: không phải nàng thì không cưới vợ.]
Lúc này sắc mặt của Thẩm Liên Thành mới hơi tái đi.
Một bên Cẩm Kỳ lại lên tiếng, có chút không đành lòng nói: "Nhan nhi, không nên làm Thẩm tham lĩnh khó xử. Theo ta thấy, chuyện Thẩm tham lĩnh yêu Thanh Nhược cô nương đã quá rõ ràng, chỉ là mấy thị thiếp mà thôi, nếu Thanh Nhược cô nương không muốn, ngươi cứ bỏ là được." Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về Thẩm Liên Thành nói: "Thẩm tham lĩnh có cam lòng không?"
"Dĩ nhiên là vi thần cam lòng." Thẩm Liên Thành có chút thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói tiếp: "Trong lòng vi thần chỉ có một mình tiểu Nhược nhi, nếu có thể lấy được tiểu Nhược nhi làm vợ, thần tất nhiên làm theo."
Khóe mắt Cẩm Nhan hờ hững liếc Cẩm Kỳ một cái, sau đó nhìn Thẩm Liên Thành, nói: "Thẩm tham lĩnh không hổ là người làm đại sự, làm việc quả quyết, không dây dưa dài dòng." Thẩm Liên Thành nghe vậy sắc mặt mới tốt hơn một chút, cho rằng đối phương cuối cùng cũng sắp buông tha. Hắn vừa mới thở phào, thì đột nhiên Cẩm Nhan trầm giọng, từng chữ từng chữ phát ra từ trong kẽ răng, khí thế uy nghiêm, làm cho Thẩm Liên Thành lập tức đổi sắc mặt.
"Rốt cuộc, ngươi xem nữ nhân là gì?"
Thời tiết đã mát mẻ không ít. Nhưng mồ hôi trên trán Thẩm Liên Thành lại không ngừng rơi xuống.
"Hoàng muội, muội nói hơi có chút quá đáng rồi." Cẩm Kỳ nói.
Cẩm Nhan khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, tựa như những lời vừa rồi không phải do mình nói ra, nàng dựa lưng vào ghế, híp mắt nhìn sang Bình An hầu, sau đó mở miệng: "Tiểu muội ta chỉ muốn dọa Thẩm tham lĩnh một chút, tam ca gấp gáp như vậy làm gì?" Dứt lời, nhìn thấy vẻ mặt Cẩm Kỳ lúc trắng lúc xanh, nàng cũng không để ý nữa, chỉ nói với Cẩm Lân: "Hoàng thượng, ta xem Thanh Nhược cô nương như muội muội, vừa rồi muốn xem Thẩm tham lĩnh trả lời như thế nào nên mới nói như vậy. Theo ý ta, hay là hỏi ý Thanh Nhược cô nương trước đã, xem nàng nói thế nào? Nếu hai người thật đúng là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, cho dù ta có chút bất mãn, nhưng cũng sẽ không nhúng tay vào nữa. Dù sao cản trở nhân duyên của người ta, thật sự là chuyện không có đạo đức. Hoàng thượng thấy thế nào?"
Cẩm Lân âm thầm lau mồ hôi, giả vờ ngẫm nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: "Hoàng tỷ nói có lý." sau đó nhìn về Thanh Nhược hỏi thăm: "Thanh Nhược cô nương?"
Thanh Nhược nghe vậy đi tới trước mặt Cẩm Lân, sau đó chậm rãi quỳ xuống. Nàng tất nhiên nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, ban đầu là khiếp sợ, rồi đến luống cuống, sau cùng là cảm động. Lúc này, nàng đã hơi trấn định lại, ánh mắt liếc qua vẻ mặt bất động của Cẩm Nhan, sau đó cúi đầu.
"Bẩm hoàng thượng. Thanh Nhược đã có người trong lòng, cô phụ tâm ý của Liên Thành biểu ca, kính xin hoàng thượng thu hồi thánh mệnh, chớ để cho Liên Thành biểu ca tiếp tục bị Thanh Nhược làm tổn thương."
"Tiểu Nhược nhi!"
Ban đầu Thẩm Liên Thành tràn đầy hi vọng nhìn Thanh Nhược, thấy nàng quỳ gối bên cạnh mình, nhưng khi hắn nghe được những lời này, nhất thời như bị sét đánh ngang tai, nghẹn ngào gọi tên Thanh Nhược.
Thanh Nhược áy náy nhìn Thẩm Liên Thành: "Thật xin lỗi, Liên Thành biểu ca."
"Không thể nào! Làm sao muội lại có thể có người trong lòng được?" Thẩm Liên Thành không dám tin.
"Thanh Nhược cô nương, khi quân là tội lớn, ngươi thật sự đã có người trong lòng sao?" Cẩm Kỳ chau mày hỏi.
"Vâng." Thanh Nhược cúi đầu, thần sắc bình tĩnh.
"Là ai?" Thẩm Liên Thành hỏi tiếp.
Thanh Nhược cúi đầu thấp hơn một chút, thân thể cong thành một cây cung: "Xin Hoàng thượng thứ tội, Thanh Nhược không có thể nói."
Thẩm Liên Thành không cam lòng bỏ qua, cố chấp nói: "Nếu muội không nói, ta làm sao có thể tin?"
Cẩm Lân cũng có chút nghi ngờ: "Thanh Nhược cô nương, vì sao không thể nói?"
Thanh Nhược cúi đầu không nói lời nào.
Cẩm Nhan ngồi bên cạnh nhàn nhạt mở miệng: "Hoàng thượng, Thanh Nhược có nói với ta chuyện này, tình huống có chút phức tạp, quả thật người này không tiện nói ra, mong rằng hoàng thượng không nên hỏi nữa."
"Thì ra là vậy." Cẩm Lân gật đầu một cái, dự dịnh từ bỏ, có chút lúng túng quay lại nhìn về gương mặt xám như tro của Thẩm Liên Thành, nói: "Thẩm tham lĩnh, ngươi cũng nghe rồi, không phải là Trẫm không giúp ngươi. Gây khó khăn cho người khác, Trẫm cũng thật sự làm không được. Hay là Thẩm tham lĩnh đổi thỉnh cầu khác? Chỉ cần Trẫm có thể đáp ứng, Trẫm đều chấp thuận."
Nét cương nghị trên gương mặt Thẩm Liên Thành đã sớm suy sụp, vẫn si ngốc nhìn Thanh Nhược.
Cẩm Lân cố ý ho vài tiếng, lại gọi thêm mấy câu Thẩm tham lĩnh, Thẩm Liên Thành mới lấy lại tinh thần.
Hắn cúi đầu, giọng nói đau khổ: "Vi thần...không có thỉnh cầu gì khác."
Lần này, ngay cả Cẩm Lân cũng cảm thấy Thẩm Liên Thành có chút không biết suy xét.
Lúc trước, dù sao cuối cùng Thanh Liệt cũng nói một câu nguyện vì triều đình cúc cung tận tụy, Cẩm Lân nhân cơ hội lại thăng chức cho hắn, lấy cớ nói là để cho hắn có cơ hội cúc cung tận tụy, cũng xem như thỏa tâm nguyện của hắn. Mà giờ phút này, Thẩm Liên Thành nói như vậy, chẳng phải sẽ làm hắn mất mặt sao? Sắc mặt của Cẩm Lân cũng có chút khó coi. Tất cả mọi người đều chờ mình đáp ứng yêu cầu cho người chiến thắng cuối cùng, nhưng hoàng tỷ mất hứng thì biết phải làm sao? Huống chi Thanh Nhược cô nương cũng nói không thích đối phương. Điều này cũng không thể ỷ vào hoàng quyền ép gả người ta a!
"Thẩm tham lĩnh, ngươi cứ nói một điều thôi. Chớ cô phụ tâm ý của hoàng thượng." Cẩm Kỳ khuyên nhủ.
Thẩm Liên Thành quỳ trên mặt đất trầm mặc một lát, mới ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Từ sau khi tiểu Nhược nhi vào cung, vi thần thường không thể nhìn thấy nàng, trong lòng lại càng tư niệm, lúc nào cũng lo lắng tiểu Nhược nhi ở trong cung không hiểu chuyện không cẩn thận chọc giận người khác. Tiểu Nhược nhi tính tình trong sáng chân thật, thực sự không thích hợp ở trong hoàng cung, chỉ hy vọng hoàng thượng có thể để tiểu Nhược nhi trở về phủ, vi thần vô cùng cảm kích."
Trong mắt Cẩm Nhan đột nhiên thoáng qua một tia tàn ác.
Lúc này, không chờ mọi người mở miệng, đã có một giọng nói trong trẻo kiên định vang lên.
Thanh Nhược quỳ thẳng lên, ngẩng đầu nhìn về Cẩm Lân: "Hoàng thượng, Thanh Nhược có lời muốn nói với Liên Thành biểu ca."
"Cứ nói đừng ngại." Cẩm Lân ý bảo nói.
Thanh Nhược quay đầu, nhìn về Thẩm Liên Thành.
Trong mắt Thẩm Liên Thành đều là ôn nhu tình ý, mặc dù vừa rồi Thanh Nhược nói rằng nàng không muốn gả cho hắn, hắn cũng không oán giận, vẫn nhìn nàng một cách trìu mến, chờ nàng mở miệng.
Trong mắt Thanh Nhược thoáng qua một chút không nỡ, miễn cưỡng nhắm mắt lại. Khi mở ra lần nữa, ánh mắt đã nhiều thêm một phần quyết tuyệt.
"Liên Thành biểu ca. Tử phi ngư, an tri ngư chi nhạc?"
[Tử phi ngư, an tri ngư chi nhạc: Ngươi không phải cá, thì sao biết niềm vui của cá?]
Giọng nói lãnh đạm. Vẻ mặt kiên quyết.
Thẩm Liên Thành kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểu Nhược nhi có chút xa lạ trước mặt, nhất thời không cách nào hình dung ra nữ tử với vẻ mặt ôn hòa, thường hay ngượng ngùng của ngày xưa.
Trái tim tựa như bị hung hăng đâm một nhát, chảy máu đầm đìa, nhuộm đỏ cảnh tượng trước mắt.
Trên mặt những người đang quan sát xung quanh cũng xuất hiện rất nhiều biểu cảm.
Kinh ngạc. Không hiểu. Căm ghét. Thương hại. Thở dài.
Vì vậy, Thẩm Liên Thành trong mắt mọi người là một nam tử mặc một thân áo bào màu lam, gương mặt tuấn tú cương nghị, nhưng lại thâm tình chân thành. Vì vẻ suy sụp không thể tả, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt khiếp sợ đau đớn giờ phút này của hắn mà tất cả mọi người đều thầm cảm thấy không đáng.
Còn nữ tử quỳ bên cạnh kia lại bị mang tiếng là vô tình lạnh lùng, nhâm tính ích kỷ.
Thì ra Thanh gia trưởng nữ lại xấu xa đến dường này.
Đáng thương nam tử ưu tú như vậy bỗng dưng lại bị lãng phí một tấm chân tình, tôn nghiêm bị chà đạp đến không còn lại gì. Ngay cả lòng tốt cuối cùng cũng bị cự tuyệt một cách tàn nhẫn.
Chỉ có Cẩm Nhan, vẻ phức tạp trong ánh mắt lại hoàn toàn bất đồng.
Nàng lẳng lặng nhìn nữ tữ đang quỳ dưới đất đó, đáy mắt bỗng tràn ra ánh sáng. Tầng tầng lớp lớp, như từng đợt sóng lớn cuồn cuộn ập tới.
Cùng với sự ấm áp trào dâng trong lòng.
Chỉ vì một câu nói, ánh mắt, động tác của nữ tử kia.
Nàng đau lòng nhưng lại cảm thấy kiêu ngạo.
Cẩm Lân hoàn toàn không ngờ rằng cục diện sẽ đi đến tình trạng không thể vãn hồi như vậy, nhất thời cũng chấn động trên ghế.
Trái lại Cẩm Viện là người duy nhất mỉm cười nhìn cục diện phát triển. Nàng lắc lư hai chân, vẻ mặt hài lòng.
Dường như là không thể nói gì nữa. Cẩm Lân suy nghĩ một chút, vở kịch này thật quá nhiều biến chuyển, chỉ đành phải ngồi nhìn thôi.
Thẩm Liên Thành khó khăn quay đầu lại, không dám nhìn ánh mắt của người kia nữa.
"Hoàng thượng......" Hắn cất tiếng nói, mới phát hiện giọng nói của mình đã có chút khô khốc, "Thân thể vi thần khó chịu, mong rằng hoàng thượng phê chuẩn trở về phủ nghỉ ngơi."
"Cũng tốt." Cẩm Lân có chút đồng tình nhìn nam tử liên tiếp gặp hai đả kích lớn này, "Tâm nguyện này Trẫm tạm thời giữ lại cho ngươi trước, ngươi chỉ việc nghỉ ngơi thật tốt là được."
"Tạ hoàng thượng. Vi thần cáo lui." Nói xong, Thẩm Liên Thành chống tay xuống đất, muốn đứng lên, dưới chân lại lảo đảo, sau đó được Lâm Tử Uyên bước nhanh đến, tay mắt lanh lẹ vịn lại.
Vẻ mặt Thẩm Liên Thành có chút hoảng hốt, nhất thời cũng quên nói lời cám ơn.
"Người đâu, thân thể Thẩm tham lĩnh khó chịu, dìu hắn trở về phủ nghỉ ngơi." Cẩm Lân phân phó nói.
Sau lưng đi ra hai thị vệ, nhận lấy Thẩm Liên Thành từ trong tay Lâm Tử Uyên, sau đó đở hắn từ từ rời đi.
Bóng lưng đơn bạc quạnh hiu.
Lâm Tử Uyên tức giận trừng mắt nhìn Thanh Nhược vẫn đang quỳ trên mặt đất, sau đó lui về phía sau một bước, trở về vị trí ban đầu.
"Thanh Nhược cô nương cũng đứng lên đi." Cẩm Lân nói.
"Tạ hoàng thượng." Thanh Nhược nghe vậy, mới chậm rãi đứng lên, cúi đầu trầm mặc đi trở về sau lưng Cẩm Nhan.
Trong phút chốc khi hai người lướt qua nhau, Cẩm Nhan hình như hơi mệt chút, nghiêng người, khẽ nâng lên tay trái.
Dưới lớp áo bào, đầu ngón tay khẽ chạm, nhanh đến mức khiến người ta không kịp nhìn thấy.
Nhưng dưới lớp áo bào đó lại đủ để nàng khẽ nắm đầu ngón tay của Thanh Nhược một cái, tựa như đang nói, còn có ta.
Còn có ta phụng bồi ngươi đối mặt tất cả.
Cho nên, không cần khổ sở.