tục tự hỏi tự nói: “Bốn năm trước, cũng chính là giữa thu năm Tiên đế thứ tư, hắn từ Tây Vực trở về, được nàng cứu. Quay ngược lại sáu năm trước, tháng ba năm Thánh Võ Đại Sùng thứ ba mươi sáu, hắn cầm giấy tu hành, Tây xuất. Lại về trước đó mười một năm, tháng bảy năm Đại Sùng hai mươi lăm, trong chùa Từ Bi Lạc Dương có thêm một đồng tăng pháp hiệu là Vô Sinh. Chuyện ta có thể tra được liên quan tới cuộc đời người bạn tốt của nàng, dừng tại đây.”
Giọng điệu y nhắc đến hai chữ “bạn tốt” hơi nặng, như ngầm chế giễu.
“Vô Sinh này, trước năm sáu tuổi, họ gì tên gì, đến từ đâu, gia tộc là ai, ta không có chút xíu manh mối. Hắn cứ như chui ra từ lòng đất. Một người có thể được Động Pháp thu làm đệ tử quan môn, chưa từng có chút dấu vết của quá khứ. Hủy Hủy nàng nói, khả năng là gì nào?”
“Khả năng duy nhất, chính là quá khứ của hắn năm đó đã được tận sức che giấu.”
Khương Hàm Nguyên kinh ngạc nhìn dáng vẻ y nói, thầm nghĩ, tự khi nào y đã theo dõi Vô Sinh, lôi chuyện quá khứ của hắn, tra rõ rõ ràng ràng vậy mà cô không hề hay biết.
“Năm ấy có chuyện gì hẳn nàng đã biết.” Y tiếp tục, “Tấn phá sạch, Tấn thất cuối cùng bị diệt. Lúc ấy thành loạn lửa cháy mất mấy ngày đêm. Thuộc nhánh chính của Hoàng Phủ đã chạy thoát, chỉ có mỗi Thái tử Hoàng Phủ Hùng lúc ấy không có ở Đại Tấn, cùng một nhóm tàn đảng chạy đến phương bắc, tìm chỗ nương tựa người Địch. Theo ta được biết, giờ anh ta đã chết bệnh. Một người khác tung tích không rõ cuối cùng cũng được xem như đã chết, là con nhỏ của Tấn đế, tên Hoàng Phủ Chỉ, lúc ấy chừng năm sáu tuổi. Nghe nói trời sinh hắn dị cốt, có thầy tướng khẳng định chính là tướng của thánh nhân. Khi đó Tấn thất đã là mặt trời lặn xuống núi đằng Tây, hắn vừa sinh ra đã được coi là báo hiệu Tấn thất phục hưng, cả nước tuyên dương. Ngày Lạc Dương phá, Tấn đế giao quốc tỷ cho hắn, sai người dẫn hắn chạy trốn, trong cùng đường mạt lộ, hắn bị người phụ, nhảy xuống nước bỏ mình, về sau không còn tung tích…”
“Nếu nghi ngờ của ta không sai, Vô Sinh hiện giờ, chính là hoàng tử nước Tấn ngày đó nhảy xuống nước bỏ mình!”
“Hủy Hủy!” Y gọi cô, chằm chằm nhìn cô, “Nàng nói xem, ta phải đối xử hắn thế nào?”
Khương Hàm Nguyên đã bị y chấn động đến ngẩn ra.
Cô định thần thật lâu, ánh mắt lướt qua mảnh lụa trên tay thấm máu rỏ xuống, bất chợt tỉnh táo lại: “Ngài vì nghi ngờ thân phận của hắn, bèn đối xử với hắn như thế?”
Y hừ lạnh, “Cho dù hắn không phải hoàng tử Tấn thất mà chỉ là một gã hòa thượng, ta cũng tuyệt đối không thể để hắn ở lại thành Vân Lạc làm tổn hại thanh danh nàng, huống hồ có thể hắn còn có thân phận kia. Năm đó một toán dư đảng nước Tấn theo Hoàng Phủ Hùng trốn đi Bắc Địch đến nay vẫn còn sống, nực cười không biết tự lượng sức mình, mưu tính bảo hổ lột da, nằm mơ cũng muốn mượn người Địch mà khôi phục. Vốn chẳng qua là bầy nhãi nhép không đáng nhắc đến, nhưng đã dính tới người Địch, quốc chính đang chuẩn bị chiến đấu, ta há có thể không quan tâm?”
“Hủy Hủy ta cho nàng biết, mặc kệ hắn có phải thật sự một lòng hướng Phật thế hay không, thân phận của hắn chính là tội. Ta không trực tiếp lấy mạng hắn, chỉ phái đi trông chừng, đã là nể mặt nàng, phá lệ khai ân với hắn rồi!”
Khương Hàm Nguyên im lặng thật lâu, chậm rãi nói: “Vô Sinh là người thế ngoại, ta tin tưởng hắn.”
Nàng giương mắt nhìn người đối diện.
“Nhưng quốc sự làm trọng.”
“Nếu như hắn thật sự là Hoàng Phủ Chỉ từ miệng ngài, điện hạ có thể xử lý theo tâm ý ngài, dù hắn không làm gì, mang ngọc có tội, giết hắn, ta cũng không thể nói có chút nào không đúng, ta càng không thể ngăn cản. Vì ban nãy ta vừa mới vô tri vô lễ, xin tạ tội với ngài. Nhưng — “
Khương Hàm Nguyên đăm đăm nhìn người đàn ông đối diện, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao vừa nãy ngài không nói rõ với ta?”
Y không nói.
“Ngài thử ta? Ngài muốn xem phản ứng của ta sao?” Cô hỏi lần nữa.
Hai hàng lông mày y đen thui, mắt nhìn cô, khuôn mặt trầm xuống dữ tợn như mưa gió tàn phá bừa bãi trong đêm ngoài kia.
“Người cả thành Vân Lạc nhìn nàng và hòa thượng kia thế nào, nửa phần nàng cũng không biết à?” Y lạnh lùng hỏi ngược.
“Liên quan tới chuyện này, ta vốn định giữa thể diện cho cả ta nàng, không cần lôi ra nói, tránh chọc nàng giận vu vơ. Tự ta kết thúc nó, thì cũng thôi đi —— “
Y dừng đoạn, lúc nói tiếp giọng như đã muốn nghiến răng nghiến lợi, “Còn nàng! Nàng nói giữa nàng và hắn không có quan hệ bất chính, ta tin tưởng nàng. Nhưng hắn đối với nàng rốt cuộc quan trọng bực nào hả? Ta đối với nàng, có chỗ nào không tốt? Ta tự hỏi lúc nào cũng lấy lòng để nàng vui, chịu nhịn cầu toàn, mà tới giờ nàng vẫn chẳng chút lay chuyển, đêm nay, còn vì một người gọi là bạn, người cao ngạo như nàng lại tự cam chịu nhục hèn, tình cảnh quyết tuyệt với ta thế này, thật là khiến ta bất ngờ, mở rộng tầm mắt —— “
Hơi thở y có phần không chừng, im bặt, sắc mặt cực kỳ khó coi. Mảnh lụa trắng quấn lung tung nơi tay đã thấm đầy máu, máu ngưng tụ lại, từ giữa ngón tay y, chậm rãi, nhỏ xuống đất. Y không nhúc nhích, như không có cảm giác.
Sấm chớp không ngớt. Một tiếng sấm rền từ sau núi lăn tới, như nổ tung ngay trên đầu hai người.
Đêm nay, ngoài hành cung này, như muốn trút hết mưa cả đời vùng Giang Nam xuống.
Cô nhìn y, đăm đăm nhìn, một tia chớp xẹt ngang cửa sổ chiếu lên sắc mặt tái nhợt, hiện sắc u lam thảm đạm.
“Nàng câm rồi à? Không còn câu nào khác?”
Cùng với tiếng sấm vang rền nối đuôi chớp lóe ngoài cửa sổ là tiếng y đột ngột nghiêm nghị quát.
Cô chỉ mím môi, không nói một lời.
Thúc Thận Huy không lên tiếng nữa, y đứng thẳng khoanh tay, mặc cho máu từ từ xuôi theo ngón tay nhỏ xuống, đất dưới chân y đã đọng lại thành một vũng máu tươi.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ lại vang ầm một tiếng sấm sét. Y nhìn chằm chằm người trước mặt, đợi dứt tiếng, lại mở miệng từ từ phun ra tám chữ: “Mắt mù tim nghẽn, không biết tốt xấu!”
Bả vai cứng ngắc kia, đã hơi khẽ động.
“Món đồ mẹ ta tặng nàng, nếu nàng thật sự không muốn, ta cũng không tiện cầm đi trả lại bà, nàng cứ vứt đi là được!”
“Cứ vậy đi.”
“Nàng trở về Nhạn Môn được rồi.”
Nói xong câu cuối, y nắm chặt bàn tay bị đứt, vẻ mặt đã thành lạnh lùng, không hề nhìn cô, cất bước đi ngang qua bên cạnh.
Y bước nhanh ra khỏi điện các, mở cửa đi. Cửa chưa khép, gió mạnh tràn vào, thổi cánh cửa đập vào khung không ngừng, phát ra tiếng cạch cạch to lớn thật phát rét, trên mặt đất chỗ y bước qua còn vương lại vết máu nhỏ tí tách. Nến trong điện các bỗng bị gió dập tắt. Trước mắt Khương Hàm Nguyên lâm vào một vùng tăm tối, không thấy được gì.
Y cứ thế mà đi, không quay đầu lại.
Bình minh, mưa gió đã ngừng, bầu trời như được gột sạch, mặt trời mọc lên như lửa đỏ, quang cảnh tươi đẹp. Một ngày quang đãng đẹp đến bất ngờ. Nếu không phải khu vườn còn cành lá rơi rụng đầy đất còn chưa quét dọn kịp và nước hồ dưới chân núi bỗng dâng đầy gần như muốn tràn bờ đê kia, không ai có thể tưởng tượng đêm qua đã trải qua một trận mưa gió mãnh liệt đến thế.
Phàn Kính đang ở trong khu vườn nhỏ ngoài cổng có cây táo trong con hẻm cạnh nhà họ Tạ, có sấm sét cũng không nghe thấy. Sáng sớm bị Lưu Hướng phái người đi gọi bèn vội vàng chạy về, biết Nhiếp Chính Vương đã xuất phát đi Giang Đô Dương Châu, nghe bảo đột nhiên có việc phải đi trước. Lưu Hướng tạm thời còn ở lại hành cung đưa tiễn Vương phi.
Phàn Kính đầy hổ thẹn, luôn miệng xin lỗi, bảo mình đã làm trễ nải hành trình của ông ấy.
“Lưu tướng quân cũng mau đuổi theo đi, phía Vương phi ta sẽ xử lý. Hôm nay thu xếp xong cũng lên đường luôn.”
Lưu Hướng cười bảo không sao. Bàn giao việc lại cho Phàn Kính xong, quay lại nhìn hướng hành cung.
Đêm qua trong góc hành lang thấy Nhiếp Chính Vương, sau khi Vương phi được ngài đưa đi, Lưu Hướng đã biết chuyện không hay.
Một bên là chủ thượng ông phải trung thành, một bên là con gái chủ cũ có ân. Sau đó ông nào dám rời khỏi, âm thầm chờ gần đó. Ông nghe tiếng mưa gió sấm chớp từ trên trời, lòng chỉ mong hai người không có chuyện gì, có như thế, ông mới yên lòng. Quả nhiên, trời chưa hề theo như ý nguyện người. Sau đó Nhiếp Chính Vương một mình bước ra tẩm các. Mặc dù mặt ngài như đá, song Lưu Hướng lại rõ ràng cảm giác được cơn phẫn nộ đè nén trong ngài. Không chỉ có thế, một tay ngài không biết sao đã bị thương, máu chảy không ngừng. Rồi ngài đi thư các, trời còn chưa sáng, không đợi mưa gió tạnh đã lên đường đi Giang Đô.
Mấy hôm trước sau khi Trang Thái phi rời đi, hai người họ bỗng không đi đâu, liên tiếp mấy ngày đêm đóng cửa ở hành cung không ra, sự thể vì sao, người có gia thất sớm như Lưu Hướng tự nhiên biết rõ trong lòng.
Mới cưới không lâu phải xa rời, cặp vợ chồng nhỏ khó chia khó lìa cũng là thường tình. Ông còn âm thầm vui cho hai người, không ngờ biến cố lan tràn.
Nhiếp Chính Vương và tiểu nữ quân đến cùng vì tên Vô Sinh gì đó mà mâu thuẫn, Nhiếp Chính Vương vì chuyện gì mà thất thố đến bước này, tới giờ này dù ông vẫn không thể hoàn toàn hiểu, nhưng đoán hẳn không thoát khỏi hai chữ tình yêu.
Những chuyện nam nữ si tình trên đời, ông luôn luôn không rõ cho lắm, càng thấy không hiểu. Nhưng xem ra, hẳn hai người này không ổn rồi. Ông tự trách mình vô cùng, cảm giác như là tội của mình, là thiếu sót của ông đêm qua.
Lưu Hướng vào hành cung đợi bái biệt Vương phi. Chưa đến một lát, ông nghe tiếng bước chân. Ngẩng lên, nhìn thấy cô xuất hiện.
Cô đã mặc y phục đi đường, búi tóc nam trang, cả người gọn gàng. Môi cô treo ý cười, ngoại trừ sắc mặt thoáng nhìn hơi nhợt nhạt thì xem ra không khác bình thường.
Lưu Hướng thấy phía cô và Nhiếp Chính Vương khác biệt, như không có chuyện gì, trong lòng cuối cùng mới thoáng tốt hơn chút, nói: “Tiểu nữ quân về hãy bảo trọng nhiều hơn. Giúp ti chức gửi lời hỏi thăm Đại tướng quân —— “
Ông ngừng đoạn, lại nhìn mắt cô, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ cung kính thi lễ với cô rồi, quay người rời đi.
Trương Bảo cũng phải đi cùng Lưu Hướng, đến cô từ biệt, vẻ mặt đưa đám nói: “Nô tỳ tuy là tấm thân không được đầy đủ, nhưng cũng có chí nam nhi. Nếu Vương phi không chê nô tỳ vô dụng, hãy mang nô tỳ đi cùng. Nô tỳ không thể đánh nhau, nhưng dù sao cũng sẽ hầu hạ người, Vương phi giết địch về, nô tỳ bưng trà đưa nước chăn ấm cho ngài.”
Khương Hàm Nguyên cười nói: “Ở đó ta không cần đến cậu. Cậu hầu hạ điện hạ cho tốt cũng giống vậy thôi. Đi thôi.”
Trương Bảo không thể làm gì, nằm trên đất dập đầu với cô mấy cái, quệt mắt, cẩn thận bước đi, lưu luyến không rời.
Khương Hàm Nguyên đứng trên bậc thềm cung, nhìn bọn Lưu Hướng Trương Bảo xuống núi, dần dần khuất bóng mới quay vào.
Hôm nay khởi hành cũng như hôm đó ở lại, chuyện tới cực kỳ đột ngột, Phàn Kính trở tay không kịp. Nhưng tình huống giống vậy trong quân doanh nhìn lắm thành quen. Ông nhanh chóng chuẩn bị xong, đội ngũ đang chờ lên đường, mới cho người đi mời Vương phi.
Lúc cung nhân vào truyền lời, Khương Hàm Nguyên đang ngồi một mình bên bờ cửa sổ Giám Xuân các.
Hành trang đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, đã khiêng ra. Còn lại một rương cuối cùng. Cô ngắm nghía rất lâu.
“Vương phi điện hạ, Phàn tướng quân nói, có thể lên đường.” Ngoài cửa, cung nhân chờ giây lát, tưởng cô không nghe thấy, lại hơi lớn giọng bẩm lại.
Khương Hàm Nguyên lắc người tỉnh táo lại, đứng lên.
Cô bước ra ngoài, Phàn Kính lên đón. Nghĩ đến đêm qua không ngờ mình hỏng việc, không khỏi xấu hổ bất an, bèn thỉnh tội với Khương Hàm Nguyên. Khương Hàm Nguyên cười nói: “Là việc bên điện hạ đến đột ngột, nào liên quan đến chú Phàn chứ. Chúng ta đi thôi.” Nói xong cất bước ra cung.
Một đoàn người xuống đến sơn giai, Khương Hàm Nguyên nhận lấy ngựa từ trong tay binh lính, xoay mình lên ngựa, vừa xắn cương giục ngựa thì thấy bên cạnh một gốc liễu nghiêng rũ ven hồ chỗ ngã cua có chiếc xe la nhỏ mà phụ nữ tiểu gia bản địa quen ngồi khi ra ngoài, một gã sai vặt đánh xe bị thủ vệ hành cung ngăn không cho vào, đậu ở chỗ đó. Gã sai vặt trông chờ nhìn quanh, bỗng thấy toán người ngựa bên này chạy ra, sáng mắt lên, ngoắc hô: “Phàn lang quân! Tiểu nương tử nhà tôi đến tiễn ngài!”
Khương Hàm Nguyên nghe được, thoạt đầu chưa hiểu kịp, không biết “Phàn lang quân” trong miệng gã sai vặt này là ai, nhìn theo hướng ngoắc của gã sai vặt thì đúng là Phàn Kính.
Ông mới đến chưa mấy ngày, sao kịp quen với nữ tử, còn có giao tình thế nữa?
Cô không khỏi nghi hoặc nhìn Phàn Kính.
Hôm qua Phàn Kính ra ngoài, thoạt đầu dọc xuôi theo hồ đi dạo một mình, cảm giác rất không muốn đi, hành cung lại không tiện về, dĩ nhiên là nghĩ đến cô gái mấy hôm trước chỉ nhà cho mình. Lúc ấy ông đi vội, đến giờ còn chưa đưa cho đối phương tiền lụa, có vẻ không hợp lý. Vừa vặn không gì làm, bèn chuẩn bị, tìm đến gõ cửa, giao cho Giả mẫu ra mở cửa. Diệp giả mẫu thấy ông tới, vô cùng mừng rỡ, nhiệt tình mời vào.
Trong thành Nhạn Môn dĩ nhiên cũng có mấy chỗ cùng loại. Quân kỷ trong đại doanh nghiêm minh, nhưng bình thường lúc không có đánh nhau, mỗi tháng cũng sẽ nghỉ ngơi một ngày. Đến chừng đó, các vị quân hán nhịn cả tháng khó tránh khỏi vào thành, đến nhà đưa tiền. Nhưng xưa nay ông luôn kiềm chế bản thân, ngoại trừ bầu bạn bảo vệ nữ quân, rảnh rỗi thì xử lý quân vụ, chưa hề bước vào mấy chỗ thế này một bước. Đêm đó say rượu không biết, giờ đi vào thế nào được, bèn nhã nhặn từ chối rồi đi. Ông lang thang bên hồ một lát, cảm thấy bụng đói, muốn tìm chỗ ngồi xuống, nhấp một bầu rượu, ngồi đến tối, là có thể về, bỗng một chiếc thuyền lá bồng bềnh trôi trên nước, ngồi trong thuyền nào phải ai khác, chính là cô gái tên Diệp Hồng kia, rực rỡ cười, mời ông lên thuyền.
Đêm đó ông say rượu, thực không nhớ đã trải qua như thế nào. Đêm qua lại rất khác. Ngoài cửa sổ gió táp mưa sa, trong phòng ôn hương nhuyễn ngọc, nàng cực kỳ dịu dàng đáng yêu, là cảm giác nửa đời người ông chưa từng trải nghiệm. Cộng thêm lần trước đi vội, trong lòng tiếc nuối không bỏ, tự nhiên là có, nhưng cũng chỉ có thể thế này, một hạt sương tốt hợp mà thôi.
Tuyệt đối không ngờ, nàng ấy sẽ chạy đến đưa tiễn.
Phàn Kính đối diện với ánh mắt tiểu nữ quân lia tới, trong phút chốc mặt đỏ tới mang tai. Cũng may ông râu ria xồm xoàm, có nét quẫn bách thì người ngoài cũng khó nhìn ra. Ông biết cô gái đang chờ trong xe, định đi lại không mở miệng được, đang lúng túng không biết nên giải thích với tiểu nữ quân thế nào, lúc này Khương Hàm Nguyên nhìn thấy cửa sổ xe la mở ra một nửa, trong cửa lộ một khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Đôi mắt cô gái chan chứa tình cảm nhìn chú Phàn bên cạnh cô.
Cô bỗng sực tỉnh. Nhớ đến câu nói Thúc Thận Huy hôm qua nói với mình sau khi Trương Bảo bẩm nói Phàn Kính ra ngoài. Lúc ấy cô không hiểu, không đầu không đuôi. Giờ đã rõ cả.
Cô nhẹ cười, thấp giọng nói: “Chú Phàn nhanh đi! Chớ để người ta đi không một chuyến. Cháu chờ chú ở phía trước.”
Phàn Kính không còn từ chối, xuống ngựa bước nhanh tới.
Khương Hàm Nguyên cưỡi trước một đoạn, quay lại, ngắm nhìn toà nhà sau lưng mình vừa ở mấy hô.
Giang Nam cây cỏ xanh um tươi tốt, chỗ ở thấp thoáng xen giữa lưng chừng núi. Cô lướt mắt, xa xa, nhìn thấy chú Phàn đang đứng cùng cô gái kia ở ven hồ dưới chân núi. Hình như cô ấy tặng cho ông một giỏ thức ăn, thấp giọng nói chuyện, không biết nói gì nhỉ, có lẽ vì còn có mặt của bọn họ nên chú Phàn vẫn cứ câu nệ. Nhưng ánh mắt ông ấy nhìn khuôn mặt cô gái kia cũng rất ôn nhu, so với một chú Phàn râu xồm uy mãnh nghiêm túc cô thường biết trong quân kia, rất khác.
Khương Hàm Nguyên thật sự thấy vui cho chú Phàn của mình.
Kiếp binh nghiệp, dĩ nhiên là kim qua thiết mã, khí thế non sông, nam nhi lập chí xẻ trời. Nhưng bề sau công và danh, nhiều hơn, là nhiều năm cô tịch và nghèo nàn. Nếu gặp chiến sự, còn phải chuẩn bị da ngựa bọc thây bất cứ lúc nào.
Hôm nay dù là sắp chia tay, nhưng đến khi về Nhạn Môn rồi, nếu ông đêm dài không ngủ, trong tiếng quân giác trong doanh nhớ về hoan tình hôm nay, hẳn trong lòng sẽ không còn cô độc.
Khóe môi cô hơi nhếch, nhìn, rồi lại nhìn, bỗng, khuôn mặt như ướt lạnh. Lúc này mới giật mình, đúng là trong mắt đã có một giọt nước mắt lăn xuống.
Cô lại thấy cô gái kia nhét một chiếc khăn tay vào tay áo chú Phàn, ngay sau đó cúi đầu nhanh bước leo lên xe la. Chú Phàn nhìn chiếc xe la nhỏ chậm rãi đi, thu tầm mắt, quay về phía bên này.
Khương Hàm Nguyên lập tức nghiêng mặt, nhanh chóng lau đi nước mắt, lập tức vung cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa.
Cô không quay đầu lại, phóng ngựa đón gió đi tới, mau chóng đuổi theo.
Rời biên cương đến Trường An, rồi đến Giang Nam, tính toán đâu đấy cũng chỉ tầm nửa năm, nhưng cô cảm giác dài dằng dặc như đã qua nửa đời người. Giờ cô chỉ mong sớm ngày trở về. Phàn Kính thấy lòng cô muốn về sớm, tự nhiên dẫn người dốc sức phối hợp. Toán người thẳng tiến ra Bắc, một nắng hai sương đi nhanh. Đên đến nếu gặp trạm dịch thì ở trạm dịch, nếu không có thì ngủ ở đất hoang ngoài trời. Cứ thế, tuần giữa tháng bảy năm nay, về tới Nhạn Môn.
Đã chạng vạng tối. Cha cô đang ở phủ Đô hộ thành Nhạn Môn. Cô không vào thành gặp ông ngay, chỉ báo Phàn Kính một tiếng, một mình cưỡi ngựa đi vòng, phóng đến trước Thiết Kiếm nhai.
Nắng chiều đầy trời. Vách núi đen lẳng lặng đứng sừng sững ở chỗ cũ, tất cả đều y như xưa. Cô leo lên đầu vách núi, đón gió đứng một lát, bỗng thả người nhảy xuống, chìm vào đáy đầm.
Cuối cùng, cô chậm rãi nổi lên mặt nước, dùng phế phủ của mình hít không khí quen thuộc này thật sâu, mở đôi mắt ướt sũng dính đầy nước.
Cô đã từng thề, mình sẽ không thầm khóc nữa.
Đã phát thề, cô sẽ không quên.
Ngày đó, nước mắt cô rơi ở Giang Nam, không phải là nước mắt khóc thầm.
Tất cả đều quay về chính đạo.
Chuyến này ra Bắc, vì đi đường, người cô lấm lem đầy bụi. Cô tắm gột hết bụi đường, lên bờ, choàng áo đã cởi, vừa vắt tóc ướt, vừa đi đến ngựa của mình.
“Tướng quân ——” nghe có người cao giọng gọi.
Cô quay lại, xa xa có người cưỡi ngựa lao đến.
Là Dương Hổ.
Cô ngừng bước.
Tháng trước, Phàn Kính khởi hành về Nam đi đón Trường Ninh tướng quân, Dương Hổ rục rịch muốn động, từ mấy hôm trước, cậu tìm chuyện làm, từ Thanh Mộc doanh chạy tới, vì cái gì, chính là để đón cô về doanh.
Tướng quân thường hay tắm rửa chỗ này, hoặc là từ chỗ vách núi nhảy xuống, Dương Hổ nhìn quen không thấy lạ, nghĩ là sở thích của cô ấy. Thấy cô, bèn xuống ngựa chạy như điên. Đến gần, thấy cô vừa mới từ dưới nước lên đang vắt tóc, vội vàng bước tới, mặt cứng ngắc quay sang một bên, mắt nhìn chăm chăm một góc bên cạnh, trong miệng vội vàng trách móc: “Tướng quân! Vừa nhận được tin báo, Bạch Thủy Bộ vương được người Địch giúp đỡ đang sinh sự phản loạn, Đại Hách Vương mới đưa tin cho Đại tướng quân. Đại tướng quân bảo ngài quay về!”