Trường Ninh Đế Quân

quyển 1 chương 96: tung hoành

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mạnh Trường An áp tay xuống ra hiệu cho mấy người tộc Lang Quyết đừng nói chuyện, gã nhìn lão già kia cố gắng hỏi với tốc độ chậm rãi: "Có phải thông thường những binh sĩ Hắc Vũ kia sẽ không ra ngoài không?"

"Trời sắp tối rồi, bọn họ sẽ không ra ngoài, ban ngày thi thoảng cũng sẽ đi lại chung quanh."

Lúc này lão già đã bình tĩnh trở lại một chút: "Người Ninh, rốt cuộc ngươi định làm gì?"

Mạnh Trường An trầm tư một lúc rồi nói: "Nếu ta muốn dẫn các ngươi đi, không thể không kinh động người Hắc Vũ ở đây, cách duy nhất chính là giết hết bọn họ."

Lúc gã nói câu này ngữ khí bình tĩnh giống như đang nói những chuyện bình thường như đói bụng thì ăn cơm khát thì uống nước vậy, nhưng đó là hai ngàn tinh nhuệ biên quân Hắc Vũ.

Lão già sắc mặt trắng nhợt, ngay sau đó nghĩ tới điều gì đó: "Ngươi đã mang đại quân người Ninh đến?"

Mạnh Trường An lắc đầu.

Lão già truy hỏi: "Vậy ngươi đã mang đến bao nhiêu nhân mã?"

"Không đến bảy mươi người."

"Không đến bảy mươi người?" Lão già ngồi bệt dưới đất: "Người Ninh, ngươi chỉ đem đến bảy mươi người, nơi này có ít nhất hai ngàn người Hắc Vũ, thế mà ngươi lại muốn giết hết bọn họ?"

"Không phải là không thể." Mạnh Trường An nói: "Ta nói cho các ngươi biết ta dẫn theo bảy mươi người, nhưng các ngươi không thể nói cho người khác biết... Bây giờ hai nữ nhân các ngươi ở lại tiếp tục nấu cơm, hai nam nhân các ngươi lặng lẽ đi ra ngoài đến nói với mọi người chung quanh, cứ nói ta đã mang đến đại quân người Ninh, muốn một mẻ lưới bắt hết Hắc Vũ người ở đây."

"Nhưng ngươi thật sự chỉ có bảy mươi người thôi."

"Phải." Mạnh Trường An kéo lão già lại ghé sát vào tai ông ta nói nhỏ: "Bảy mươi người không quan trọng, quan trọng là các ngươi, ngươi hãy nghe ta nói, ta có một kế hoạch..."

Lão già nghe xong sắc mặt trắng bệch: "Ngươi... Ngươi điên rồi à."

Mạnh Trường An lắc đầu: "Đương nhiên ta không điên, chỗ này cách biên giới Đại Ninh chỉ có dặm, ta có thể dẫn người vào thì có thể dẫn các ngươi ra ngoài, trong trấn này tính sơ sơ cũng có khoảng - người Lang Quyết, đi nhanh một chút, một ngày một đêm là có thể vào bắc cương Đại Ninh, nếu các ngươi không muốn đi theo ta, coi như ta chưa từng đến, bây giờ ta sẽ đi ngay."

Lão già vội vàng gật đầu: "Ngươi đi nhanh đi."

Nam nhân Lang Quyết trẻ tuổi túm lấy tay phụ thân y không ngừng hỏi, lão già hiển nhiên là có giải thích một chút, người Lang Quyết kia liền sáng mắt lên, y đi sáng túm lấy hai cánh tay Mạnh Trường An ra sức gật đầu, miệng xì xồ nói một tràng.

Mạnh Trường An nhìn về phía lão già kia, lão già dường như đã sợ tới cực hạn rồi, ngay cả vẻ mặt đều có chút đờ đẫn, ông ta không ngờ con trai mình lại điên cuồng như vậy, thế mà lại định điên cùng với người Ninh đáng sợ này.

"Chỉ cần đi làm theo lời ta nói, ta nắm chắc tám phần."

Lão già do dự một hồi lâu, cuối cùng cắn răng gật gật đầu, kéo hai nữ nhân tộc Lang Quyết sang một bên nói một lúc lâu. Hai nữ nhân kia sau khi nghe xong sợ tới mức sắc mặt cũng tái đi, lắc đầu lia lịa, mà nam nhân Lang Quyết trẻ tuổi thì lại tiến lên đứng chắn trước hai người họ, nhìn có vẻ cực kỳ kiên quyết.

Lão già đi tới nói: "Ta có thể làm theo lời ngươi nói, nhưng ngươi nhất định phải đồng ý với ta một chuyện, nếu ngươi làm không được, trường sinh thiên sẽ giáng tội ngươi, thần lôi sẽ đánh chết ngươi."

Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Ngươi cứ việc tin ta là được."

Lão già và người trẻ tuổi liếc nhìn nhau một cái, sau đó lẳng lặng mở cửa đi ra sân, sau khi ra ngoài liền bắt đầu chạy như điên, giống như bị ác quỷ gì đó đuổi theo vậy.

Mạnh Trường An rời khỏi sương phòng, đi tới cửa cầm mảnh vải đỏ mang theo vẫy qua vẫy lại, đội mười người đang nằm sấp trên mặt tuyết ở rừng xa xa nhanh chóng đi đến dưới sự dẫn dắt của Cù Hùng.

Mạnh Trường An bảo hai phụ nhân kia bưng thức ăn đã làm xong đến, gã dẫn đội mười người mai phục ở hai bên cửa phòng chính. Hai phụ nhân kia bước đi run lên, tay bưng bát thức ăn run rẩy đến nỗi sóng sánh rớt nước canh dọc đường.

Chờ sau khi hai phụ nhân kia đi vào Mạnh Trường An làm dấu tay, Cù Hùng cùng mấy thám báo lập tức đi vào theo. Phụ nhân lớn tuổi kéo một cái cửa ngầm trên mặt đất lên, bên trong truyền đến một tràng tiếng cười, cũng không biết những người Hắc Vũ kia đang nói chuyện gì.

Lão phụ nhân quay đầu liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái, Mạnh Trường An gật đầu với bà ta, lão phụ kia lập tức hướng vào bên trong gọi một câu, lập tức truyền đến tiếng chửi mắng oang oang của người Hắc Vũ.

Mạnh Trường An lập tức áp tay xuống, mấy thám báo lao xuống ngay lập tức, liên nỏ trong tay không ngừng bắn tên, người Hắc Vũ không hề phòng bị cho dù cường tráng đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa, mấy người đi ra nhận thức ăn trong nháy mắt đã ngã lăn ra.

Mạnh Trường An rút hắc tuyến đao ra nhảy thẳng vào trong hầm ngầm, không bao lâu sau đã xách hắc tuyến đao dính máu đi ra, ngồi ở cửa hơi hơi thở dốc một lát rồi nhìn về phía hai phụ nhân kia, chỉ chỉ vào trong phòng, hai phụ nhân kia vội vàng trốn vào trong.

"Giáo úy, chuyện là thế nào?"

Mạnh Trường An nói ra ý tưởng của mình một lượt, tròng mắt Cù Hùng đã sắp rớt ra ngoài rồi: "Hả?! Đó là tận gần hai ngàn người, chúng ta chỉ có mười hai người."

Mạnh Trường An nhẹ nhàng lau máu trên đao đi: "Giết được."

Cù Hùng nói: "Những người Lang Quyết kia chưa chắc là đáng tin, chỉ cần có một người bán đứng chúng ta, chỉ sợ đi cũng không đi được."

"Ta đã cho bọn họ hy vọng." Mạnh Trường An khoát tay: "Tản ra hành động, một người trở về dẫn đội ngũ đến đây, những người còn lại đi theo ta."

Cù Hùng thầm nghĩ thôi vậy, chuyến này nếu làm tốt, mình có thể khoe khoang cả đời!

Một thám báo nhanh chóng rời đi, những người còn lại đi theo Mạnh Trường An thì ngồi xổm ở cửa tiểu viện này. Đợi khoảng chừng một nén nhang, lão nhân Lang Quyết thở hổn hển chạy về, nhìn thấy Mạnh Trường An lại run rẩy nói: "Chúng ta đã đến mấy nhà, phát động mọi người rồi âm thầm đi nói với những người khác, hiện tại mọi người trong trấn đều đã biết rồi."

Mạnh Trường An hít sâu một hơi, quay lại nhìn về phía Cù Hùng: "Thổi tù và!"

"Hả?"

Cù Hùng cũng sửng sốt: "Thổi tù và? Tiến công?"

"Phải!"

Mạnh Trường An đứng thẳng người: "Thổi tù và!"

Thám báo đeo cái tù và lập tức leo lên nóc nhà, sau đó ngửa đầu thổi lên tù và, tiếng tu tu cực kỳ có sức xuyên thấu, những người đứng trong sân mỗi nhà mỗi hộ đều đang chờ tiếng tù và kia, sau khi tiếng tù và vang lên không bao lâu đã nghe thấy từng trận gào thét giống như phát tiết ở gần đó, sau đó có phòng bắt đầu lục tục bốc khói.

Lão nhân Lang Quyết cầm tay Mạnh Trường An: "Nếu ta chết, nhất định phải đưa con trai ta Dã Quát Đài đi, để nó thay chúng ta ngắm nhìn thảo nguyên, ngắm nhìn quê nhà."

Mạnh Trường An gật đầu một cái: "Một người cũng không chết được, ta sẽ đưa hết các ngươi về."

Khoảng một nén nhang sau, cả thôn gần như đều bị ngọn lửa lớn nuốt chửng, những người Hắc Vũ sức có chiến đấu hung hãn kia gần như không ai có thể lao ra ngoài. Trong thời khắc này người Lang Quyết đã phóng hết tất cả thù hận ở sâu trong lòng ra, bọn họ dùng đồ đạc chặn cửa hầm, sau đó châm lửa đốt nhà.

Người Lang Quyết nhặt một ít đồ rồi bắt đầu chạy ra ngoài, - người nam nữ già trẻ đều có, đứng ở chỗ bìa rừng nhìn căn nhà bị ngọn lửa lớn nuốt chửng, trên mặt mỗi người cũng không có vẻ bi thương. Dã Quát Đài bỗng nhiên thét lên một tiếng, sau đó tất cả mọi người bắt đầu hoan hô.

Cho dù lửa lớn không thiêu chết những kẻ kia, bọn chúng cũng sẽ bị khói đặc hun chết.

Cù Hùng nhìn về phía Mạnh Trường An, phát hiện giáo úy đại nhân đứng ở đó sắc mặt hết sức bình tĩnh, dường như hoàn toàn không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.

"Giáo úy!"

"Ừm?"

"Chúng ta vừa mới giết gần hai ngàn người Hắc Vũ! Hai ngàn đấy!"

"Ồ..." Mạnh Trường An mở bản đồ ra ngồi xổm trên mặt đất xem một lát: "Chúng ta không thể trở lại theo đường cũ… Người Hắc Vũ sẽ nhanh chóng phát hiện ra lửa lớn, không cần bao lâu là kỵ binh sẽ đuổi theo, chúng ta mang theo mấy trăm người Lang Quyết đi không nhanh, dặm, nhiều nhất chúng ta đi được một phần năm là sẽ bị đuổi kịp."

Cù Hùng chùng lòng xuống: "Vậy làm sao? Hay là..."

Mạnh Trường An lắc đầu: "Ta đã nói sẽ đưa bọn họ về Đại Ninh thì nhất định phải đưa về."

Cù Hùng: "Có phải giáo úy đã có ý tưởng rồi không?"

"Chúng ta đi Phong Nghiễn Đài." Mạnh Trường An chỉ chỉ vào một vị trí trên bản đồ: "Người Hắc Vũ tuyệt đối không ngờ rằng chúng ta sẽ đi hướng xa hơn, hơn nữa ở bên đó có người tiếp ứng cho ta."

"Phong Nghiễn Đài đã bị bỏ hoang rồi, sao lại có người tiếp ứng?"

"Lát nữa ta nói với ngươi sau." Mạnh Trường An cất bản đồ đi: "Xa gần dặm, lúc đi qua rừng nguy hiểm không lớn, nhưng có một cánh đồng tuyết khoảng dặm không có vật cản, chỉ cần chúng ta không bị kỵ binh Hắc Vũ đuổi kịp trên cánh đồng tuyết là có thể tiến vào Phong Nghiễn Đài. Nơi đó tuy bị bỏ hoang, nhưng cổng thành tường thành vẫn còn, cho dù nhân mã tiếp ứng không tới, chúng ta kiên thủ mấy ngày cũng không phải vấn đề, đốt khói tín hiệu, trong vòng hai ngày thiết kỵ của chúng ta nhất định sẽ đến nơi."

Cù Hùng khẽ cắn răng: "Dù sao cũng đã làm rồi, không có gì để sợ nữa."

Mạnh Trường An gật gật đầu: "Ngươi để lại hai người ở đây đợi người của chúng ta, bọn họ có ngựa có thể đuổi theo, chúng ta đưa những người Lang Quyết này đi về hướng tây nam... Sau khi người đến nơi thì bảo bọn họ cưỡi ngựa chạy về một chuyến, sau đó lại về tìm chúng ta, để lại dấu vết chúng ta đi hướng đông nam trên mặt đất."

Gã nói xong lại xoa xoa đầu lông mày: "Người Hắc Vũ dễ đánh lừa, nhưng chúng ta không đánh lừa được cánh đồng tuyết."

Lớp tuyết cứng đến mấy cũng sẽ lưu lại dấu vết.

Cứ như vậy, Mạnh Trường An mang theo hơn sáu mươi thám báo bắt đầu lặn lội đường xa hơn dặm trong cương vực của người Hắc Vũ. Tuyến đường hơn dặm này giống như đi xuyên qua khe hở trong từng bầy sói, hễ không cẩn thận là sẽ bị bầy sói phát hiện... Đây là biên cương, người Hắc Vũ đã bố trí trọng binh ở khắp khu vực này.

May là nơi này có nhiều rừng cây lớn, đã cung cấp tấm màn chắn thiên nhiên, bốn năm ngày đầu tuy rằng đi đường mà lo lắng đề phòng, nhưng cả đoạn đường này Mạnh Trường An đều đã đi qua, cho nên hoàn mỹ tránh được quân doanh và trạm gác của người Hắc Vũ, nhưng quãng đường còn lại, Mạnh Trường An cũng rất lạ lẫm.

Sau khi bọn họ đã đi được ba ngày, một tướng quân Hắc Vũ quốc mặc thiết giáp sau khi dẫn hơn ngàn kỵ binh đuổi theo hướng đông nam đi rất xa cuối cùng cũng ý thức được đã mắc bẫy, sau đó bắt đầu quay ngược trở lại, cẩn thận thăm dò dấu chân trong rừng, sau khi phát hiện dấu vết bắt đầu phóng ngựa điên cuồng đuổi theo.

Tướng quân Hắc Vũ trẻ tuổi cưỡi ngựa đi lên một con dốc cao nhìn về phía xa xa, rừng cây liên miên bất tận vốn là một trong những lá chắn phòng ngự lớn nhất của Hắc Vũ quốc, nhưng bây giờ lại làm cho hắn ta vô cùng căm tức.

"Tướng quân, thế mà bọn chúng lại dám đi hướng tây nam."

Thân binh của hắn ta vẻ mặt khó tin: "Từ dấu vó ngựa phán đoán kẻ thù nhiều nhất chỉ có bảy tám chục con ngựa, thế mà lại càn rỡ như thế."

"Chắc hẳn chính là người đó."

Tướng quân trẻ tuổi tên là Liêu Sát Lang, từng vô số lần giao thủ với người Ninh. Hắn ta vốn cho rằng ở vùng này đối thủ duy nhất của hắn ta là tướng quân người Ninh tên Võ Tân Vũ, hai người chiến đấu kịch liệt bảy lần, bảy lần bất phân thắng bại, nhưng mà bây giờ xem ra, người Ninh mà hắn ta chưa từng thấy rõ mặt mũi kia càng làm cho hắn ta có ý chí chiến đấu hơn.

Kẻ đó đã không chỉ một lần tiến vào cương vực đế quốc, tới vô ảnh đi vô tung, lần trước khó khăn lắm mới phát hiện tung tích của bọn chúng, hắn ta đích thân dẫn kỵ binh đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn để cho kẻ đó chạy thoát.

"Ta mặc kệ ngươi là ai, lần này ngươi sẽ không thể chạy thoát nữa."

Liêu Sát Lang từ trên dốc cao lao xuống dưới, hơn ngàn kỵ binh tinh nhuệ đi theo phía sau hắn ta, giống như mây đen áp sát mặt đất cuồn cuộn về phía trước.

Vài ngày sau, cuối cùng đã tới vùng đất bằng phẳng ít nhất dặm đó, Mạnh Trường An quay lại nhìn kia mấy trăm người Lang Quyết đã kiệt sức kia, trong ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng.

Tốc độ quá chậm.

Đúng lúc này mấy thám báo ở lại đoạn hậu phóng ngựa đuổi lên: "Giáo úy, đuổi tới rồi."

Một thám báo sắc mặt hơi trắng bệch nói: "Dựa theo tốc độ như thế này, không ngoài mười dặm là sẽ bị đuổi kịp."

"Bao nhiêu người?"

"Không thấy rõ lắm, chắc không dưới mấy trăm kỵ binh."

"Có cờ hiệu gì?"

"Phi Hùng."

"Phù..." Mạnh Trường An trầm mặc một lát: "Bảo bọn họ chạy, nếu không muốn chết thì chạy."

Gã cưỡi ngựa phóng lên chỗ cao gần đó nhìn về phương hướng vừa đi qua, xa xa trên đường chân trời một đường đen đã tràn đến đây.

Truyện Chữ Hay