Đến núi Đình Đài qua thành Vân Tiêu còn phải đi rất xa, nơi đó nổi tiếng với thế núi tuyệt đẹp, trong núi có một thác nước, dưới thác có một đầm ngọc bích, điều khiến người khác cảm thán tạo vật thần kỳ nhất là mấy trăm tảng đá lớn đứng thẳng bên bờ đầm, tảng nhỏ khoảng nửa mét, tảng lớn thì gần mét, giống như bia đá thiên nhiên vậy.
Một nơi tốt như vậy tất nhiên không thể thiếu văn nhân mặc khách tìm đến, trên những tảng đá đó đều là đề danh do những người này để lại.
Trong đầm có loại cá bốn mang mùi vị tươi ngon, chỉ cần bỏ chút dầu muối hấp lên cũng thơm nức mũi. Mỗi một con cái bốn mang này có thể bán được - lượng bạc, người bình thường tất nhiên là không ăn nổi.
Thẩm tiên sinh cùng Trà gia sau khi rời khỏi quận An Dương thì đi thuyền nhỏ, tốc độ còn nhanh hơn đội ngũ thủy sư xuôi nam một chút. Sau khi qua thành Vân Tiêu lên bờ, Thẩm tiên sinh đã mua một con lừa nhỏ kéo xe gỗ, cứ ngao du sơn thủy như vậy mà đi về hướng núi Đình Đài.
Lúc Thẩm Lãnh bọn họ rời khỏi huyện Ninh Vũ, Thẩm tiên sinh và Trà gia đã ở bên ngoài thành Vân Tiêu rồi, nơi này được coi như là chốn long hưng, cho nên rất nhiều người mộ danh mà đến.
Trà gia hỏi Thẩm tiên sinh có muốn quay về thăm một chút hay không, Thẩm tiên sinh chỉ lắc đầu không nói.
Ngoài thành Vân Tiêu có một ngọn núi không đẹp cho lắm, lúc ở cách xa nhìn lên núi có thể lờ mờ nhìn thấy đạo quán thấp thoáng giữa rừng cây, Thẩm tiên sinh từng ở đó - năm.
Trà gia không khỏi nghĩ từ đây đến quận An Dương phải đi mất ngày, lúc trước Thẩm tiên sinh ôm đứa bé đó đã từng giằng co tâm lý trong ngày, chắc hẳn là khoảng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời ông.
"Tiên sinh, tại sao là quận An Dương?" Trà gia thật sự không nhịn được mà hỏi một câu.
Thẩm tiên sinh ngồi trên xe lừa dường như đang suy ngẫm gì đó, bị lời của Trà gia cắt đứt suy nghĩ, ông liếc nhìn Trà gia một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ.
"Vốn định một mình ta mang đứa trẻ đó cao chạy xa bay, nhưng ta biết nếu người đó muốn tìm ra, bất kể ta trốn ở nơi nào cũng không trốn thoát, đứa trẻ đi theo ta đoán chừng đều là cái chết, ta cũng không phải là muốn đến quận An Dương, mà là muốn về thành Hoài Viễn một chút, lúc đi qua quận An Dương vào một tửu lâu thì nghe được cuộc nói chuyện của cha Mạnh Trường An và đạo nhân kia."
Trà gia trong lòng chấn động: "Ông cố ý ném lại bên đường để cha Mạnh Trường An nhặt Lãnh Tử đi? Nếu đã biết rõ rồi, tại sao qua năm sau ông mới tìm về?"
Thẩm tiên sinh cúi đầu: "Ba năm trước đó ta bị truy sát coi như là nguy hiểm nhất, ả ta sẽ không buông tha cho ta… Ba năm sau ta nhặt được ngươi, bắt đầu càng cẩn thận trốn đông nấp tây hơn nữa, nghĩ nếu như ta đi thăm Lãnh Tử, nói không chừng sẽ bị người truy sát ta nhìn thấy, vậy há chẳng phải ta thất bại trong gang tấc?"
"Chắc hẳn ngươi còn nhớ, khoảng thời gian hơn năm sau khi ta nhặt được ngươi cũng là trốn chạy, phải mất đến năm mới hoàn toàn cắt đuôi người do ả ta phái đến, năm sau đó ta cố nhẫn nhịn không quay về, chỉ mong Lãnh Tử mạng lớn có thể chống chọi được."
Bộp một tiếng, cán gỗ của cái roi trong tay Thẩm tiên sinh gãy rời.
Ông ngẩng đầu cười cười: "May mắn, trời không phụ ta."
Tay Trà gia nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Thẩm tiên sinh: "Đều đã qua rồi."
Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Chưa qua đâu… Trang Ung không rõ chuyện xảy ra trong đạo quán năm đó, cho nên ta mới dám tiếp cận hắn, hắn là gia thần của bệ hạ, nhưng ta không dám xác định Trang Ung và ả ta có dính líu hay không… Vận khí của chúng ta rất tốt, Trang Ung đối với Lãnh Tử cũng không tệ."
"Sở dĩ lần này đưa ngươi đến núi Đình Đài, một là xin kiếm cho ngươi, hai là để ngươi nhớ nơi này, đợi thêm một năm hai năm nữa khi Lãnh Tử đã hoàn toàn trưởng thành rồi, hắn cũng có thể bảo vệ được bản thân, chăm sóc được bản thân, ta sẽ không thể không rời xa các ngươi. Thời gian ta ở bên ngoài càng lâu, đối với các ngươi mà nói uy hiếp sẽ càng lớn, đến khi Lãnh Tử leo lên đến ngũ phẩm có thể để ngươi theo bên cạnh, ta sẽ đến núi Đình Đài đó làm bạn với Sở Kiếm Liên."
Trà gia hơi cay mũi, cố gắng kiềm chế không rơi nước mắt.
Thẩm tiên sinh thở dài ra một hơi: " năm ta sợ nhất đã qua rồi, ngày tháng sau này còn có gì đáng sợ nữa. năm đó ta lo lắng nhất Lãnh Tử không chịu nổi, nhưng ngay cả lén lút đến thăm một chút cũng không dám. Đêm đó gió tuyết quá lớn, ta nhìn thấy xe ngựa của Mạnh gia trở về liền vứt Lãnh Tử bên đường, sợ ông ta không phát hiện được, ta còn nhéo cho Lãnh Tử khóc…"
Thẩm tiên sinh giơ tay lên xoa xoa khóe mắt: "Tiểu tử thối đó, tiếng khóc cũng thật vang."
Trà gia đưa cho ông một cái khăn tay, Thẩm tiên sinh lắc đầu: "Ta không có khóc."
Trà gia: "Ừm, vừa khéo có một con chim ỉa lên khóe mắt ông…"
Thẩm tiên sinh nhận lấy khăn tay lau lau mắt: "Lúc quan tâm đến người khác có thể dịu dàng chút không?"
Trà gia: "Có phải phân chim mặn lắm không?"
Trầm tiên sinh: "…"
Trà gia tò mò hỏi: "Vậy tại sao sau này ông lại không dám xác định thân phận của Lãnh Tử?"
Thẩm tiên sinh nói: "Lúc ta nhéo cho Lãnh Tử khóc, không ngờ rằng trong đêm gió tuyết mà người truy sát ta cũng không dừng lại, lần theo tiếng khóc mà đến, ta đành phải đi chặn lại, dụ đám người đó vào trong rừng mà chém giết, đợi sau khi giải quyết hết mấy tên sát thủ đó quay lại thì đã không thấy Lãnh Tử đâu nữa. Để bảo vệ sự an toàn của Lãnh Tử, ta đã vận chuyển thi thể của những sát thủ đó ra chỗ cách trấn Ngư Lân hơn dặm, tạo hiện trường giả là ta không có vào trấn Ngư Lân…"
Ông nhìn về phía Trà gia: "Cho nên ta mới nói với ngươi, thời gian, địa điểm, người, đều đúng."
Trà gia gật đầu: "Lãnh Tử mạng cứng, tương lai nhất định nhất phi xung thiên."
Thẩm tiên sinh cười: "Đúng thế… Nhất phi xung thiên."
Ông nhìn Trà gia: "Ngươi phải ở cạnh nó, luôn ở cạnh nó, Lãnh Tử bây giờ làm việc quyết đoán ân oán phân minh, nhưng trong xương cốt tâm địa quá thiện, điều nó không nhìn rõ thì ngươi phải giúp nó nhìn rõ, chuyện nó không thể phán đoán thì ngươi phải giúp nó phán đoán, đạo nhân xem tướng phần lớn là gạt người, nhưng đạo nhân thật sự có kiến thức cũng sẽ thi thoảng thấy được thiên cơ, tướng diện của ngươi tốt hơn Mạnh Trường An, tương lai bên cạnh Lãnh Tử người không thể thiếu nhất chính là ngươi."
Trà gia hơi đỏ mặt: "Ồ…"
Thẩm tiên sinh lắc đầu mỉm cười: "Đúng rồi, đợi đến lúc lên núi Đình Đài gặp Sở Kiếm Liên phải khách khí một chút, ông ta từng cứu mạng ta. Sau khi rời khỏi quận An Dương, người đó điều phái thêm nhiều cao thủ truy sát ta, ta bất đắc dĩ đã phải tìm đến Sở Kiếm Liên nhờ giúp đỡ, phong thái nhất kiếm đó của ông ta, hiện giờ nhớ lại vẫn khiến người ta thấy phục…"
"Sở Kiếm Liên, rốt cuộc là một người như thế nào?"
"Người đáng thương." Thẩm tiên sinh nhìn về phía xa: "Lãnh Tử, thật ra có một điểm hơi giống ông ta."
"Chỗ nào?"
"Vận mệnh."
Thẩm tiên sinh trầm mặc một lúc rồi nói: "Thật ra thân thế của Sở Kiếm Liên rất ly kỳ, ông ta là hậu đại của hoàng tộc tiền triều Đại Sở, trước kia sau khi tiền bối của ông ta chạy thoát sự truy kích của chiến binh Đại Ninh thì luôn ẩn sâu, đổi họ thành Sở, nhưng tâm niệm trong lòng vẫn là sự huy hoàng của gia tộc bọn họ lúc trước."
Trà gia bĩu môi một cái: "Lãnh Tử không hề giống ông ta, ông ta đó là mệnh rách nát gì đó, Lãnh Tử là mệnh tốt nhất, tốt nhất đấy!"
Thẩm tiên sinh: "Phải phải phải, ta sai rồi."
Trà gia hỏi: "Ông ta sẽ không còn muốn phản Ninh phục Sở đó chứ?"
"Ông ta còn tốt, không có cố chấp như thế, ta từng gặp cha ông ta, một lão già tự cho mình là hoàng đế trong nhà, mộng tưởng hão huyền không chịu tỉnh, Sở Kiếm Liên lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế, tâm cảnh dù ít dù nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Trà gia ồ một tiếng, thật ra nàng không có hứng thú lớn với Sở Kiếm Liên như vậy.
Nếu cho nàng thời gian, nàng muốn dùng hết thời gian để nghĩ đến Lãnh Tử hơn, nghĩ hiện giờ tên đó ở đâu, như thế nào, có gặp phiền phức hay không.
"Lúc này chắc hẳn Lãnh Tử ít nhất cũng đã vào Hà Tô đạo rồi, qua Hòa Tô đạo rồi qua Tức Đông đạo là vào Hồ Kiến đạo rồi, đáng ra Nam Việt quốc nên là đạo thứ của Đại Ninh, chỉ là đã mấy năm vẫn chưa định được tên, chuyện này hoàng đế trì hoãn thật sự chậm."
Thẩm tiên sinh cảm khái một câu giống như không để tâm.
Trà gia ánh mắt sáng ngời: "Ông cũng đang nhớ Lãnh Tử?"
Thẩm tiên sinh hơi nheo mắt: "Cũng?"
Trà gia quay đầu nhìn bầu trời: "Sao chim không ỉa nữa…"
Thẩm tiên sinh cười nói: "Lãnh Tử mà ngươi nhớ nhung lần này sau khi từ hải cương phía nam trở về, ít nhất cũng phải là một giáo úy, chính lục phẩm… Đó là chuyện nằm trong quyền lực của Trang Ung, không cần lo lắng gì, nếu Trang Ung muốn đề bạt Lãnh Tử, sau khi Lãnh Tử trở về sẽ dâng một bản tấu chương, hoàng đế mà vui vẻ thì không chừng sẽ ban tòng ngũ phẩm."
Thẩm tiên sinh thở phào một hơi: "Đã coi là nhanh đến mức thái quá rồi."
Ông nói thì nhẹ nhàng, nhưng trong lòng biết, tòng lục phẩm đến ngũ phẩm, rất khó rất khó.
Trà gia hai tay chống cằm có chút thất thần: "Tòng ngũ phẩm có thể mang theo gia quyến không?"
Thẩm tiên sinh: "…"
Lãnh Tử ngốc mà Trà gia nhớ nhung lúc này đã rời khỏi Giang Nam đạo đi vào Hòa Tô đạo giống như Thẩm tiên sinh dự đoán. Hòa Tô đạo nam bắc dài, đông tây ngắn, Đại Vận Hà trực tiếp đi thẳng qua.
Lúc đi qua quận Từ Hòa Tô đạo, quân lệnh của đề đốc thủy sư Trang Ung đuổi kịp đội thuyền, trong thư đã nghiêm khắc quở trách Sầm Chinh và Bạch Tú, cũng đã truyền đạt ý chỉ của hoàng đế. Biết Trang Ung bị phạt bổng một năm, giáng một cấp, Sầm Chinh và Bạch Tú hai người sắc mặt đều rất khó coi.
Trong thư do Trang Ung tự tay viết có một câu đặc biệt, giống như nói cho Thẩm Lãnh nghe… Bất cứ người nào cũng không được trái lệnh Sầm Chinh, nếu không Sầm Chinh có quyền trực tiếp xử trí.
Thẩm Lãnh nghe xong câu này nheo mắt lại dường như nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Trang Ung. Đỗ Uy Danh đứng đằng sau Thẩm Lãnh, gã lại trở nên càng mơ màng hơn, tướng quân Trang Ung đã cho Sầm Chinh quyền lực lớn hơn, đối với Thẩm Lãnh mà nói lẽ nào đây không phải là uy hiếp càng lớn hơn sao?
Cùng lúc đó, trong một trấn cách đại doanh thủy sư quận An Dương không xa, - hán tử mặc áo trắng đi đến bên ngoài tiểu viện mà Thẩm tiên sinh bọn đã mua lại. Hán tử cầm đầu nhìn không quá - tuổi, áo trắng như tuyết, tướng mạo rất lãnh tuấn, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện mắt phải của gã trời sinh có tật, không thấy lòng trắng, cả nhãn cầu gần như toàn là màu đen.
Người trẻ tuổi mắt đen liếc nhìn xung quanh, khoát tay sang hai bên, những người áo trắng khác lập tức tách ra, canh giữ cả trước sau ngõ nhỏ, ngay cả phía sau tiểu viện cũng có người canh giữ.
Người trẻ tuổi mắt đen an bài xong xuôi mới đi ra ngoài ngõ, một cỗ xe ngựa rất đẹp đang dừng ở chỗ cửa ngõ, người trẻ tuổi ở bên ngoài xe ngựa hạ thấp giọng nói mấy câu gì đó, xe ngựa mở cửa, một nam nhân trung niên cũng áo trắng như tuyết từ trên xuống, điểm khác là ống tay áo của ông ta có hình ba đám mây màu đỏ rực.
Nếu Mạnh Trường An nhìn thấy ông ta nhất định sẽ kinh ngạc, bởi vì người lại chính là vị đông chủ của Đăng Đệ Lâu.
Nam nhân trung niên xuống xe liếc nhìn xung quanh, dường như có chút đối lập tức cái trấn có vẻ cũ nát này, ông ta lấy một mảnh tay tay ra bịt mũi đi về phía trước: "Tiểu Hắc đi gõ cửa, phải khách khí một chút, chớ làm người ta sợ."
Người được gọi là Tiểu Hắc, là một trong Lưu Vân Hội song sát trong ám đạo thành Trường An khiến người khác nghe mà sợ mất mật, Lưu Vân Hội Hắc Nhãn Bạch Nha, ai thấy mà không sợ?
Hắc Nhãn gật đầu: "Thuộc hạ biết, trong tiểu viện hiện giờ chỉ có một lão già tàn tật sống, nhưng chắc hẳn biết đạo nhân kia đi đâu."
Nam nhân trung niên ừ một tiếng rồi nhìn xung quanh: "Giải tán nhân thủ đi, không cần thiết phải dàn trận lớn như thế, nơi này không phải thành Trường An, không có ai biết Diệp Lưu Vân."