Lúc trời tối đột nhiên đổ mưa, mưa lắc rắc chưa đến một lúc đã thành mưa như trút nước, đội mười người từ chiến trường trở về do Trần Nhiễm cầm đầu lao ra khỏi doanh trướng để mặc cho mưa lớn gột rửa. Ngoài Thẩm Lãnh ra thì những người khác đều đã lao ra ngoài, có lẽ vì trên người còn có mùi máu tanh, nếu bởi vì nhiệt huyết bùng cháy thì cần một trận mưa để giúp họ tỉnh táo lại.
Bọn họ hoan hô trong mưa, hò hét đến khản cả cổ, sau đó quay về trong doanh trướng, mấy người ôm nhau ngửa đầu cười như kẻ ngốc vậy.
Trần Nhiễm lắc lắc tóc: "Một trận mưa to quá… mưa to quá…"
Thẩm Lãnh ngồi ở cửa sổ trả lời một câu: "Sao không đập chết ngươi."
Trần Nhiễm: "Lãnh Tử, không phải, đội chính… ngươi nhìn thấy mấy tôn tử ở bên ngoài kia rồi chứ?"
Đương nhiên Thẩm Lãnh nhìn thấy, bên ngoài giáo trường, hơn binh sĩ đứng trong mưa lớn, bắt đầu từ lúc trở về bọn họ đã đứng ở đó đợi tướng quân lên tiếng, nhưng từ trưa đến doanh địa cho đến bây giờ đã là đêm rồi, từ lúc mặt trời chói chang đến lúc mưa như trút nước, không có ai để ý đến bọn họ.
Bọn họ đứng ở đó cũng không dám nhúc nhích, thời tiết chuyển lạnh, nhưng trong lòng càng lạnh hơn.
Trần Nhiễm rất sung sướng, cho nên mới hò hét không kiêng dè gì, đó là tiếng cười nhạo và phát tiết từ tận đáy lòng đối với những binh sĩ bị phạt đứng kia. Trận chiến bên ngoài doanh địa thủy phỉ đó, bọn họ thắng một cách oanh liệt, bất luận là phản kích thủy phỉ hay là Thẩm Lãnh rút đao khiêu chiến giáo úy Lê Dũng đều khiến Trần Nhiễm bọn họ nhiệt huyết sục sôi, vậy nhưng không thể phủ nhận là… bọn họ đã cách cái chết gần đến như vậy.
Nếu không phải Thẩm Lãnh đã xác định tuyến đường, vòng qua ổ mai phục, bọn họ không có hội đánh cho thủy phỉ tơi bời, cũng không sáng tạo ra được thần thoại một đội mười người gần như toàn diệt gần tên thủy phỉ.
"Lỗi không phải ở bọn họ." Thẩm Lãnh rót một chén nước: "Bọn họ không có lựa chọn khác."
Trần Nhiễm sửng sốt: "Không có lựa chọn khác?"
"Đúng… Tiêu doanh này ban đầu chính là do Mộc Tiêu Phong quản, lúc Mộc Tiêu Phong làm giáo úy, lúc đó Lê Dũng chỉ là đoàn suất của Mộc Tiêu Phong, Lê Dũng có lựa chọn chứ các binh sĩ không có lựa chọn, bọn họ chỉ là vật hy sinh, cho nên Trang tướng quân chỉ phạt bọn họ đứng mà thôi. Nếu thật sự truy cứu thì bốn chữ "tự ý xuất doanh" này đã có thể lột bỏ chiến bào trên người bọn họ rồi."
Trần Nhiễm không cười nữa.
"Nếu Trang tướng quân là một người lòng dạ độc ác, ông ta sẽ nhân cơ hội này mà thanh lý cả một tiêu doanh ra khỏi thủy sư, nếu như vậy thì Mộc Tiêu Phong sẽ thật sự không có người để dùng nữa, nhưng Trang tướng quân không phải người độc ác…"
Thẩm Lãnh tiếp tục rót nước, mỗi người một chén nước ấm xếp thành chữ "nhất" trên bàn: "Ta đã bỏ ít thuốc tiêu hàn trong nước, lát nữa các ngươi đều uống đi, đang lúc nhiệt huyết lại chạy đi tắm mưa, thủy phỉ không đốn ngã hết các ngươi mà để một trận mưa to quật ngã các ngươi, mất mặt."
Mọi người cười lớn ha hả.
Trần Nhiễm bưng nước ấm lên uống ừng ực, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Đội chính, thể lực của ngươi sao lại tốt như vậy, có cách gì không? Dạy chúng ta chút."
Thẩm Lãnh: "Ồ… rảnh rỗi thì đến sông Nam Bình bắt cá là được rồi."
Đỗ Uy Danh: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Thẩm Lãnh gật đầu rất nghiêm túc nói: "Đúng thế, chỉ đơn giản như vậy, lần sau ta đưa các ngươi đi mấy lần."
Đỗ Uy Danh nói: "Được, coi như thư giãn."
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn trời: "Sợ là ngươi sẽ hối hận đấy."
Đúng lúc này một tên thân binh che dù đi đến, đứng bên ngoài doanh trướng lớn tiếng nói: "Đội chính Thẩm Lãnh, tướng quân mời ngươi qua nói chuyện."
Thẩm Lãnh đã sớm liệu được sau khi trở về Trang Ung sẽ tìm hắn, bởi vì bên ngoài còn có hơn người đang đứng ở đó, mưa như trút nước, cho dù thể lực của những binh sĩ này tốt thì ngày mai cũng chẳng tốt được đến đâu. Nhưng những người này chịu phạt xét đến cùng vẫn là vì Thẩm Lãnh, cho nên Trang Ung để Thẩm Lãnh đi, là vì thể diện của Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh đi theo thân binh tới bên ngoài đại trướng của Trang Ung, lúc này tướng quân không ở thư phòng mà ở quân trướng, chứng tỏ vẫn có chính sự khác.
Thân binh dẫn Thẩm Lãnh đến bảo Thẩm Lãnh đợi ở bên ngoài một lúc, vì trong quân trướng còn có ngươi.
Trong đại trướng, Trang Ung bưng một chén trà nóng ngồi trên ghế nhìn có vẻ tâm bình khí hòa, ngược lại là Mộc Tiêu Phong đứng trong đại trướng lại hổn hển phì phò, y đã gào thét gần nửa canh giờ, còn Trang Ung thì một lời cũng không nói.
Đợi khi cuối cùng y cũng không kêu không la nữa, Trang Ung đặt chén trà xuống nheo mắt nhìn Mộc Tiêu Phong một cái: "Nói đủ rồi?"
Mộc Tiêu Phong ngây ra: "Tướng quân có lời gì cứ việc nói thẳng."
Trang Ung thản nhiên nói: "Có mấy lời ta cũng không muốn vòng vo nữa, ngươi muốn giết Thẩm Lãnh, tìm cơ hội cũng không tồi, nhân lúc ra ngoài diệt giặc khiến Thẩm Lãnh tử chiến, chuyện này có vẻ không có nghi điểm, nhưng ngươi làm hơi thô thiển, ta nghĩ nếu như đổi lại là ta làm, có lẽ sẽ làm tốt hơn ngươi một chút."
Mộc Tiêu Phong biến sắc: "Tướng quân có ý gì?"
Trang Ung nói với tốc độ rất chậm: "Ngươi có thể lợi dụng việc rèn luyện bình thường để diệt trừ Thẩm Lãnh, ta cũng có thể lợi dụng việc rèn luyện bình thường để diệt trừ ngươi, nói rõ ràng như vậy rồi mà ngươi còn muốn hỏi lại nữa thì đúng là ngu ngốc. Đại học sĩ già rồi mới có con trai, có thể người đã già nên con trai sinh ra cũng chẳng thừa hưởng một chút ưu tú nào cả. Nể ngươi ngu xuẩn, ta không ngại nói rõ hơn một chút… vị trí phó đề đốc thủy sư này là bệ hạ thưởng cho đại học sĩ, không phải thưởng cho ngươi, bản thân ngươi nhìn không hiểu?"
"Nếu ngươi đã nhìn hiểu rồi, ngoan ngoãn làm người, có công lao hay không cũng không sao, có phụ thân ngươi ở đó, sớm muộn ngươi cũng sẽ có một tiền đồ tốt, vừa sinh ra đã cầm một tấm thẻ tốt, ngươi lại cứ muốn tự đập nát tấm thẻ đó?"
Mộc Tiêu Phong hừ lạnh: "Trang tướng quân đây là đang uy hiếp ta? Không biết bệ hạ nghe xong những lời này sẽ nghĩ như thế nào."
Trang Ung nói có vẻ như rất tùy ý: "Ngươi yên tâm là được, bệ hạ không nghe được những lời này, bệ hạ sẽ chỉ nghe được lời ta muốn nói, bởi vì trong thủy sư này chỉ cần ta còn là đề đốc, lời của ngươi sẽ không đến được chỗ bệ hạ, cho dù có đến được, bệ hạ cũng sẽ làm như không nghe thấy. Lần trước ta đã nói với ngươi hai lần rằng ta là gia thần của bệ hạ, xem ra ngươi không hiểu phân lượng của năm chữ này."
"Nói cho dễ hiểu một chút, không phải ngươi thích dẫn nhân mã trong tiêu doanh của ngươi ra ngoài sao? Ngày mai ta sẽ tùy tiện chỉ định một nhiệm vụ bên ngoài cho ngươi, có lẽ chiến thuyền đột nhiên chìm, có lẽ đột nhiên gặp phải thủy phỉ cường hãn, tóm lại ngươi sẽ tử chiến một cách rất đáng tiếc, tấu chương của ta sẽ gửi đến thành Trường An bằng phương thức thiên lý gia cấp, bệ hạ tất giận tím mặt, sau đó hung hăng quở trách ta một trận, ít nhất là sẽ giáng ta xuống mấy cấp, cho ta cút về thành Trường An tiếp tục làm một gia thần, rồi sau đó an ủi phụ thân ngươi cho tốt."
"Đợi qua một thời gian thủy sư đột nhiên chuẩn bị xuôi nam, lúc này sẽ có người trong triều đình thuận lý thành chương mà đề xuất, nói ngoài Trang Ung ra sợ rằng không ai có thể dẫn thủy sư xuôi nam, bệ hạ thuận thế làm một ân tình liền cho ta trở lại lần nữa, đây… chính là kết quả cuối cùng."
Trang Ung tháo bội đao đeo bên hông xuống ném ra bên cạnh chân Mộc Tiêu Phong: "Còn có một cách, ngươi giết ta."
Mộc Tiêu Phong sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận đến mức môi tím tái, vai run rẩy kịch liệt, nhưng mà y biết Trang Ung nói không sai.
"Vẫn còn lại một lớp da mặt cuối cùng." Trang Ung chỉ chỉ vào thanh đao kia: "Trên da mặt của ngươi có dán ba chữ đại học sĩ, chỉ thế mà thôi, đừng tự xé đi, không tốt cho ngươi."
Mộc Tiêu Phong tức giận giậm chân một cái xoay người đi ra ngoài: "Như tướng quân mong muốn, ta sẽ làm một người giữ khuôn phép, một phó đề đốc đúng nghĩa."
Trang Ung mỉm cười gật đầu: "Lần sau ta tấu thỉnh bệ hạ, tăng bổng lộc cho ngươi một chút."
Mộc Tiêu Phong tức giận đến mức bước chân gần như lảo đảo, quay đầu lại hung hăng trừng mắt với Trang Ung một cái, vén rèm quân trướng lên lao ra ngoài. Vừa ra ngoài đã thấy Thẩm Lãnh đứng ở bên ngoài, y dừng lại hung hãn đấu mắt với Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đứng ở đó bất động như núi.
Mộc Tiêu Phong lạnh lùng nói: "Ngươi đừng đắc ý."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ngươi có thể quay lại lấy đao của tướng quân, đao của ta không thể cho ngươi được."
Mộc Tiêu Phong mắng một câu, bước nhanh rời đi.
Thân binh kia giơ ngón tay cái lên với Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh làm ra vẻ mặt "không cần khách khí" rồi đi vào quân trướng.
Sau khi vào trong, Thẩm Lãnh cong lưng nhặt thanh bội đao kia lên, đi đến bên cạnh cái giá treo lại ngay ngắn: "Tướng quân thẳng thừng nói rõ như vậy, rất không tốt."
Trang Ung cười cười: "Không tốt chỗ nào?"
Thẩm Lãnh: "Không tốt với ta, câu này tướng quân nói với Mộc Tiêu Phong, cũng nói với ta, sau này ta còn phải xông pha khói lửa vì ông, ngẫm lại thì cảm thấy vô cùng không tốt…"
Trang Ung: "Ân tình quá lớn, ngươi sợ không trả nổi?"
Thẩm Lãnh thầm nghĩ nếu ông thật sự đều vì ta thì quả thực là ân tình quá lớn, nhưng đương nhiên không thể nói câu này được, thế là hắn cười cười ti tiện: "Con người ta đây nhẹ như lông hồng cho nên có những tiểu ân tiểu huệ thì có thể xử lý được, không cần tướng quân ban thưởng lớn như vậy, ví dụ như kiểu lượng bạc, ta sẽ rất thích."
Trang Ung: "Thật ra ngươi không nên nói ra, nhìn thôi chứ không cần phải nói ra sẽ tốt hơn đối với ngươi."
Thẩm Lãnh: "Giả ngốc à, giả ngốc khó hơn giả thông minh nhiều."
Trang Ung bật cười: "Câu nói này rất hay, giả ngốc quả thật rất khó, giả thông minh thì không khó, ví dụ kẻ vừa đi ra ngoài lúc nãy muốn giả vờ thông minh, nhưng lại hoàn toàn thất bại."
Thẩm Lãnh thật sự sợ hắn nói ra bảy từ "thiên sang bách khổng vạn nhân thống", vậy thì Trang tướng quân có vẻ quá không trang trọng rồi…
Trang Ung rót một chén trà nóng: "Ngồi xuống nói chuyện đi."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Hay là đứng đi."
Trang Ung cũng không để ý, nhấp một ngụm trà rồi hỏi: "Vết thương trên cánh tay thế nào?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Bị thương ngoài da, may là có buộc túi cát, một đao đó chỉ cắt rách da mà thôi."
Trang Ung gật đầu: "Không sao là tốt rồi, bên ngoài kia?"
Thẩm Lãnh cảm thán vẻ hơi kiêu căng: "Tướng quân hạ lệnh là được."
Trang Ung ừ một tiếng rồi gọi thân binh vào: "Bảo những người đó cút về doanh trướng đi, nói với bọn họ, là đội chính Thẩm Lãnh cầu tình cho bọn họ, nếu không ta sẽ không không dễ tha bọn họ."
Thẩm Lãnh chờ sau khi thân binh kia đi ra ngoài lại thở dài một tiếng: "Ta cảm thấy tướng quân đây là tăng thêm một phần lãi cho lượng bạc kia…"
Trang Ung trợn mắt nhìn hắn: "Mua chuộc một chút nhân tâm giùm ngươi mà ngươi lại không lĩnh tình… Thế này đi, ta điều bạt từ trong tiêu doanh đó qua cho ngươi đội mười người, bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là đoàn suất rồi."
Thẩm Lãnh: "Hả?"
Trang Ung: "Hả cái gì?"
Thẩm Lãnh: "Tướng quân đề bạt ta nhanh như vậy, là vì quân bổng của đoàn suất cao hơn một chút, có thể nhanh chóng trả tiền cho ông sao?"
Trang Ung: "Nếu ngươi còn nhắc lại lượng bạc đó nữa, ta sẽ cho ngươi cút luôn."
Thẩm Lãnh: "Đa tạ tướng quân đã miễn món nợ lượng bạc, đa tạ tướng quân lần thứ hai! Đa tạ tướng quân lần thứ ba!"
"Ta nói miễn khi nào?"
"Tướng quân nói ta nhắc lại sẽ cho ta cút đi, thuộc hạ không dám nhắc lại."
Trang Ung: "…"
Ông nhìn Thẩm Lãnh vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thẩm Tiểu Tùng ngôn truyền thân giáo (), ngươi học không tệ."
Thẩm Lãnh: "Dù sao thì ta nền tảng tốt…"
Trang Ung khoát tay chặn lại: "Về đi, bắt đầu từ mai huấn luyện đoàn nhân mã này thật tốt cho ta, qua một thời gian nữa an bài các ngươi đi nam cương. Ngươi có thể dẫn một đội mười người đánh thủy phỉ trở về mà không thiếu một người, thì phải đưa đoàn đội hơn trăm người này từ nam cương trở về không thiếu một người cho ta.
Thẩm Lãnh ôm mặt: "Hay là nói chuyện trả tiền đi."
Trang Ung chỉ ra bên ngoài: "Lập tức cút."
() ngôn truyền thân giáo: dạy người thế nào, mình làm như vậy.