Giản Trì bước ra khỏi phòng tắm, lau khô mái tóc còn ướt, Vệ An ngồi trước bàn như rất kinh ngạc, lướt chuột một cái, hình ảnh trên màn hình liền chuyển đổi, cặp mắt dưới mắt kính nhìn về phía Giản Trì, giọng điệu chẳng tốt lành gì: “Cậu đến đây làm gì?”
“Tôi lấy sách.” Giản Trì không biết vì sao Vệ An lại phản ứng đến mức này, giải thích một câu.
Vệ An mím môi không nói chuyện, nhấp chuột vào một trang web, vội lướt qua một lượt. Giản Trì lấy sách mà trước đó mình đã sắp trên giá sách, ngồi xuống chỗ của bản thân.
Nếu khi nãy cậu nhìn không lầm thì trên màn hình là diễn đàn của trường, vì sao Vệ An lại cố ý ngăn cản cái này?
Sự khó hiểu xuất hiện trong đầu Giản Trì vài giây.
Ngày thứ hai khi Giản Trì vừa bước vào lớp Kinh tế thì tiếng xì xào trong lớp trở nên yên tĩnh trong vài giây, sau đó vẫn tiếp tục như thường, như thể chuyện ban nãy chỉ là ảo giác của Giản Trì vậy.
Thầy Smith đã quen với việc đến lớp đúng giờ, Giản Trì nhân thời gian mấy phút trước khi lên lớp để mở máy tính, nhấn vào văn bản chưa viết xong của tiết học trước. Điện thoại đặt trên bàn sáng lên, tin nhắn của Trương Dương xuất hiện trên màn hình.
Trương Dương: [Giản Trì, tốt nhất là cậu nên đi xem HS và diễn đàn đi. Tôi nghi ngờ cậu đã chọc phải ai đó rồi đấy.]
Bình thường Trương Dương rất thích gửi cho cậu mấy bài đăng chuyện phiếm chọc cười, bàn tán rôm rả này nọ, lần đầu tiên Giản Trì thấy cậu ta gửi một tin nhắn có phần nghiêm túc như vậy. Cậu ngẩng đầu nhìn lướt qua những người ngồi trong phòng học, đối diện với ánh mắt của vài người, không có một ngoại lệ nào, có khi họ còn lộ ra một biểu cảm mà Giản Trì khó có thể miêu tả được.
Trong lòng chợt dâng lên một điềm báo chẳng lành.
Thầy Smith bước vào lớp với một cuốn sách chuyên môn dày cộm, tiếng nói chuyện trong phòng học dừng lại. Giản Trì chỉ có thể dời sự chú ý vào việc lên lớp, trong đầu cậu toàn nghĩ về tin nhắn ban nãy Trương Dương gửi cho mình.
Có lẽ là do đã chuẩn bị tâm lí, cũng có thể là do trong tiềm thức của cậu đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, sau tiết học Giản Trì mở HS lên, tiêu đề đập vào mắt khiến cậu cảm thấy bình tĩnh đến lạ.
Chủ lầu: [Như đề đã nói, hãy cùng nhìn lại học sinh đặc biệt được chuyển đến cùng lúc với Ngọc Ngọc. Tôi phát hiện có rất nhiều bài đăng về Ngọc Ngọc, sao lại không có ai chú ý đến học sinh đặc biệt chuyển đến cùng lúc với cậu ta vậy? Từ khóa: Thi đầu vào gần như được điểm tối đa, bị Thái Tử hiểu lầm tạt nước, có ai nhớ chuyện này không? Gần đây tôi phát hiện cậu ta không hề đơn giản, cậu ta thông minh hơn Ngọc Ngọc nhiều, hình như không có ai nhìn ra thủ đoạn của cậu ta.]
L: Hàng trước, tôi có ấn tượng với cậu ta, là ác ma suýt chút nữa đã đạt điểm tuyệt đối trong cuộc thi toán cao cấp, cậu ta làm gì rồi à?
L: Chủ lầu nói rõ xem nào.
L: Cậu ta có phải là người ngồi kế Thái Tử hôm cuộc thi bơi lội không? Nhìn khá quen mắt đấy.
L: Lầu trên đang nói thật sao? Có hình không?
L: (Hình ảnh) (Hình ảnh)
L: Tôi không nhìn lầm đó chứ? Sao cậu ta ngồi gần Thái Tử như vậy? Sao Văn Xuyên cũng đi đến đó? Hình này là thật hay giả vậy??
L: Tôi nghe có mùi chuyện phiếm rồi đấy.
Chủ lầu: [Giải thích đơn giản một chút cho mọi người, cậu ta và Thái Tử tham gia cùng một câu lạc bộ, dựa theo nguồn tin đáng tin cậy thì Thái Tử vì cậu ta nên lạnh nhạt với Bạch Thư Quân. Cậu học sinh đặc biệt này còn học chung lớp bơi lội và Hóa học với Văn Xuyên. Trước đây Văn Xuyên còn từng nói cảm ơn với cậu ta, chắc mọi người đã xem qua bài đăng đó rồi đúng không? Vậy thì vấn đề ở chỗ cậu ta đã làm gì để một BC lại nói cảm ơn với một học sinh đặc biệt chứ? Còn có một chuyện không biết thật hay giả, có người thấy cậu ta và hội Phó từng cùng nhau xuất hiện ở nhà ăn PC, ăn cơm nói chuyện rất thân thiết. Tuy tính tình hội Phó rất tốt nhưng từng trước đến giờ có ai thấy anh ấy đã từng dẫn ai đến nhà ăn của PC chưa? Tôi nói xong rồi, những gì còn lại thì mọi người tự mình phán đoán đi.]
L: Lượng thông tin hơi nhiều nhưng hình như đều liên tiếp với nhau. Nếu tôi nhớ không lầm thì khi Ngọc Ngọc xảy ra mâu thuẫn với Thái Tử ở nhà ăn thì tên học sinh đặc biệt đó cũng chạy đến giúp đỡ, còn bị thái tử mắng một câu “cút” nữa. Nhưng lúc đó chỉ để ý đến sự thất lễ của Ngọc Ngọc, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của cậu ta quá trùng hợp, chẳng lẽ cậu ta muốn thu hút sự chú ý của Thái Tử sao?
L: Với cả chỉ số IQ của Ngọc Ngọc, tôi có một suy nghĩ táo bạo, trước đây bọn họ khá thân với nhau, có phải là do cái tên học sinh đặc biệt đó thổi gió bên tai, sau đó thấy Ngọc Ngọc bị ghét nên mới tự mình ra tay không nhỉ? Không phải ngay từ ban đầu Văn Xuyên và Thái Tử đều là mục tiêu của Ngọc Ngọc hay sao?
L: Thuyết âm mưu sao? Nghe có vẻ khá hợp lí đấy chứ.
L: Tôi thấy không giống, tôi thấy mặt của Ngọc Ngọc không quá ổn, tên học sinh đặc biệt này cũng khá được, nhìn không giống loại người sẽ làm mấy chuyện này.
L: Lầu trên còn đồng tình với học sinh đặc biệt à? Có thành tích tốt cỡ đó sao không vào mấy trường khác mà lại cứ đâm đầu vào Saintston, tâm tư cậu ta như vậy rồi còn chưa rõ ràng sao?
….
L: Có ai cảm thấy cái tên học sinh đặc biệt này khá giống với bóng lưng trong tấm hình chụp với Thái Tử ở phòng nghỉ ngơi không?
L:?
L: Trời ạ, có chút giống thật đó.
L: Tôi vừa so lại hai tấm hình, có lẽ là thật đó… Dáng người cũng rất khớp.
L: Không phải chứ, phá án rồi à? Tôi nghi ngờ bài đăng này sẽ bùng nổ cho coi.
L: Đúng thật không thể nhìn người khác qua vẻ ngoài mà, tôi còn cảm thấy cậu ta trầm lặng cơ, ai ngờ lại ẩn giấu sâu như vậy.
L: Sao chủ lầu lại biết rõ như vậy? Bộ đã lắp camera à?
L: Trách lầm Ngọc Ngọc rồi.bg-ssp-{height:px}
….
Thỉnh thoảng mấy câu chất vấn bị đè xuống, người đăng bài miêu tả những chuyện đó thêm vài phần mờ ám, dùng những ngôn từ mơ hồ để mô tả câu chuyện sang một hướng khác đen tối hơn, vài chuyện nhỏ rất lâu trước đó cũng bị đào lên lại. Trong môi trường ép buộc như vậy dường như khả năng chịu đựng của Giản Trì cũng tăng lên không ít, nhưng khi thấy những câu từ đầy ác ý đố kị, trong lòng cậu khẽ trùng xuống, tắt điện thoại.
Khi Văn Xuyên đến cảm ơn cậu, khi Thiệu Hàng không ngại ngùng mà dựa vào cậu, ngay từ lúc đó Giản Trì đã có một loại dự cảm chẳng lành.
Bây giờ linh cảm đó đã thành sự thật rồi.
Giản Trì cứ nghĩ bài đăng này cũng sẽ dần chìm xuống bởi những câu chuyện mới mẻ khác như lần trước, nhưng rất nhanh một bài đăng với nội dung tương tự xuất hiện lần thứ hai, lần thứ ba, như thể có một bàn tay đẩy mọi người đi tìm hiểu cái gọi là “chân tướng” vậy. Những mũi nhọn từng hướng về phía Bạch Hy Vũ đều chuyển hướng, đổ hết lên người không được chú ý như Giản Trì.
Đối với một số người thì học sinh đặc biệt là một thứ đồ dễ dàng có được, công kích họ cũng giống như vài câu nói đùa chẳng mang theo tí đau đớn nào thôi, Giản Trì đã hiểu rõ điều này từ lâu.
Từ trước đến giờ cậu không bao giờ cho rằng bản thân có thể thay đổi quy tắc của một thứ đã tồn tại từ rất lâu, nhất là những điều đã sớm mọc rễ ở trong tâm trí những học sinh ở Saintston này đây. Cũng giống như con người cần uống nước và ngủ, mỗi một cử động của học sinh đặc biệt đều được treo lên cái mác “tâm cơ mưu mô”, thậm chí còn có một số học sinh đặc biệt dần chấp nhận thân phận “thấp kém” này.
Giản Trì cứ nghĩ bản thân có đủ kiên nhẫn để đợi mọi bão tố qua đi, thế nhưng im lặng cũng chẳng có kết quả gì. Những cuộc bàn tán như bình thường chẳng là gì cả, Trương Dương sẽ đứng bên cạnh cậu để đuổi đám người đó đi. Nhưng khi chỉ còn một mình thì Giản Trì lại biến thành mục tiêu cho họ, cho dù cậu có thể tránh khỏi những ác ý đó nhưng vẫn có một số người không muốn để yên cho cậu.
Tiết học bơi kết thúc, Giản Trì xách balo đi về hướng ký túc xá, sau khi vận động thần kinh của cậu cũng không thể thả lỏng, có người đi theo cậu. Tiếng cười đùa của hai ba người vang vọng khắp hành lang, nhất là họ tên của cậu được họ nhắc đến trong cuộc nói chuyện. Giản Trì bước đi nhanh hơn, mấy người phía sau nhận ra ý đồ của cậu, âm thanh chói tai vang lên: “Đứng lại, chạy cái gì chứ?”
Giản Trì quay đầu lại, ba người học cùng lớp bơi lội bắt đầu đi về phía cậu, hai học sinh đặc biệt đứng quanh một người RC cao to, cậu ta khinh thường đánh giá Giản Trì, đưa ra kết luận với một giọng điệu khó hiểu: “Cũng chẳng ra làm sao cả.”
“Có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì thì không được tìm mày à? Mày nghĩ bản thân là ai chứ, thời gian của mày là vàng bạc chắc?”
Hai học sinh đặc biệt cũng hùa theo người RC gọi là “anh Viễn” đó, ánh mắt nhìn về phía Giản Trì không những lạnh lẽo mà còn mang theo ý xem kịch vui khi thấy người khác gặp họa.
Rõ ràng là những người này nhắm vào cậu mà đến, có vẻ họ vẫn không có ý định rời đi sau khi châm chọc cậu. Giản Trì lùi về sau một bước, nhìn bảng tên nhà vệ sinh ở bên cạnh, cậu mím môi thấp giọng hỏi: “Mấy người muốn làm gì?”
Tư thái của kẻ yếu khiến Ngô Thịnh Viễn đứng ở giữa rất hài lòng, khoanh tay nháy mắt với tên học sinh đặc biệt ờ bên cạnh, nở một nụ cười sâu xa: “Tất nhiên là chơi đùa với mày rồi.”
Hai người đi về phía trước, Giản Trì hơi lùi về sau, lưng đẩy vào cửa nhà vệ sinh, hai học sinh đặc biệt thuận thế đẩy cậu vào trong, trên vai “ầm” một tiếng va vào tường.
Trên mặt Giản Trì hơi lộ ra nét đau đớn, sự hài lòng nơi đáy mắt của Ngô Thịnh Viễn càng rõ hơn. Cậu ta chầm chậm đi đến trước mặt Giản Trì, vươn tay ra vỗ vào mặt cậu: “Những BC đó là người mà một đứa học sinh đặc biệt như mày có thể nịnh nọt sao? Cũng không biết soi gương lại xem, mau học cách viết chữ biết người biết ta đi.”
Giản Trì nhướng mi nhìn chằm chằm, đột nhiên đối mắt với nhau khiến Ngô Thịnh Viễn sững sờ một lúc. Chỉ trong nháy mắt thất thần Giản Trì đã giơ chân đá mạnh vào đầu gối của cậu ta, tiếng kêu đau đớn vang lên, Ngô Thịnh Viễn không kịp phản ứng quỳ một chân xuống đất, hai tên học sinh đặc biệt bị dọa đến lui về sau. Đợi đến khi họ phản ứng kịp thì Giản Trì đã khóa cửa nhà vệ sinh lại, một tiếng “cạch” vang lên, cửa phòng đã bị khóa.
Tiếng đá cửa “rầm rầm” nhanh chóng vang lên, sau đó là tiếng nghiến răng mắng chửi: “Giản Trì, mày là đồ khốn, mau thả tao ra! Lần này mày xong đời rồi, mày biết tao là ai không hả?”
Giản Trì lạnh lùng đáp: “Cậu yên tâm đi, một lúc nữa tôi sẽ gọi người đến mở cửa.”
Bên trong yên lặng tầm hai giây thì tiếng mắng chửi vang lên càng nhiều.
Nhưng cho dù là vậy Giản Trì vẫn cảm thấy khá thoải mái, dường như nút thắt bị đè nén trong lòng quá lâu cuối cùng cũng được tháo gỡ.
Đa phần cậu đều nghe theo tư tưởng là nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần không vượt qua vạch đỏ thì Giản Trì vẫn sẽ chọn lựa nhẫn nhịn. Rất nhiều lần đối diện với Thiệu Hàng cậu đều nghĩ muốn đánh trả lại, nhưng lại nhớ đến trong sách viết Bạch Hy Vũ cũng vì làm như vậy nên thu hút sự chú ý của Thiệu Hàng cho nên cậu buộc bản thân phải đè nén suy nghĩ muốn phản kháng, tiếp tục nhẫn nhịn.
Đối mặt với những người ngoài cuộc, Giản Trì không có tính tình tốt như vậy. Mấy người này đột nhiên chạy đến trước mặt cậu kiếm chuyện, rõ ràng đã giẫm lên vạch đỏ của cậu rồi. Sự nhẫn nại của Giản Trì chỉ giữ lại cho những người mà cậu để ý, đương nhiên là không bao gồm mấy người lòng đầy thù hận như bọn họ.
Giản Trì cầm chiếc balo rơi dưới chân lên, đang định rời đi, khi quay đầu lại lại gặp Thẩm Thư Đình đang đứng cách đó không xa, cậu dừng lại tại chỗ.
Không biết Thẩm Thư Đình đã đứng đó nhìn bao lâu, khi Giản Trì phát hiện ra thì sắc mặt của hắn vẫn rất lạnh nhạt, không có một chút dao động nào, lướt qua nhà vệ sinh đang truyền đến tiếng mắng chửi, nhìn về phía Giản Trì.
“Mau mở cửa ra.”
Hắn đang đứng ở một khoảng cách xa trong vùng an toàn, giọng nói vô cảm xuyên qua không khí vang lên bên tai cậu.
Lúc này Giản Trì nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm rồi.
“Lúc nãy…”
“Mở cửa ra.”
Đôi mắt màu ngọc lục bảo của hắn không che giấu được sự lạnh lùng, Thẩm Thư Đình nói: “Hạn chế quyền tự do cá nhân của bạn học, vi phạm việc quản lí tài sản, sau khi mở cửa ra thì đến hội học sinh gặp tôi.”
“…”
Giản Trì phát hiện cậu thật sự không hợp với mấy nhân vật trong câu chuyện này, đồng thời cũng có thể chắc chắn một điều rằng Thẩm Thư Đình ghét cậu.