May mắn thay giờ đang là giờ giải lao, trên đường đỡ Văn Xuyên đến phòng y tế cũng không gặp bao nhiêu người. Giản Trì và Cao Nham đỡ Văn Xuyên đang hôn mê lên giường, quần áo nhỏ giọt in lên ga giường màu trắng, để lại vết nước trên giường.
Cao Nham còn đang có tiết, giải thích tình hình chung cho Tần Chiêu xong thì ông cũng rời đi, để lại một mình Giản Trì ở đó.
“. độ, sốt cao.”
Tần Chiêu thu hồi ánh mắt trên nhiệt kế, đôi mắt dưới cặp kính vàng nhìn về phía Giản Trì, ẩn ý sâu xa lóe lên: “Hình như cậu cứ gặp phải mấy chuyện ngoài ý muốn.”
Khóe miệng Giản Trì giật giật, giả vờ không nhận ra sự châm biếm trong lời nói, xoa xoa cái eo đau điếng: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước đây.”
“Đi cái gì?” Tần Chiêu mở ngăn kéo, lấy một bịch khăn giấy y tế ném trước mặt Giản Trì: “Cởi đồ trên người cậu ta ra, lau sạch nước đi.”
Giản Trì nhìn chằm chằm vào bịch khăn giấy, một lúc sau liền ngẩng đầu lên nhìn Tần Chiêu: “….Em sao?”
“Tôi chỉ phụ trách chữa bệnh, người là do cậu dẫn đến, mấy chuyện này đương nhiên do cậu phụ trách rồi.”
Có lẽ hiểu lầm lần trước đã ăn sâu vào lòng Tần Chiêu, anh ta duy trì khoảng cách một mét với Giản Trì, thà rằng ném đồ sang chứ cũng không chịu tiến lên hai bước, giọng điệu nồng mùi thuốc súng.
Giản Trì do dự nhìn Văn Xuyên đang ngủ say. Cũng đã đến nước này rồi, Văn Xuyên cũng mất ý thức, thay vì khiến tình trạng tồi tệ hơn thì Giản Trì cũng chỉ có thể thầm nói một câu ở đáy lòng: “Mạo phạm rồi.” Rồi vươn tay cẩn thận cởi bỏ quần áo dính trên người Văn Xuyên.
Những vết thương dữ tợn lộ ra trước mắt, nhìn ở khoảng cách gần, có vẻ những vết thương cũ và mới đều chưa được xử lí. Trong lòng Giản Trì nghi hoặc, không phải lúc này Bạch Hy Vũ đã trở thành bạn của Văn Xuyên rồi hay sao? Nếu như cậu không nhớ lầm thì Văn Xuyên còn quen với việc Bạch Hy Vũ giúp mình bôi thuốc, vết thương trên người hẳn là không đáng sợ như hiện giờ.
Nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ, Giản Trì vội chú ý đến vấn đề trước mắt. Trước đây khi Giản Thành Siêu bị đau lưng, cậu hay giúp ông dùng tinh dầu để thoa bóp, tuy rằng khác biệt khá lớn nhưng cũng là công việc trong tầm tay.
Không nhìn mặt Văn Xuyên nữa, sự xấu hổ trong lòng Giản Trì nhanh chóng biến mất. Cậu vứt khăn giấy đã dùng xong, kéo cái chăn sạch trong phòng y tế đắp cho Văn Xuyên.
“Quần cũng bị ướt.” Phía sau liền truyền đến tiếng của Tần Chiêu.
Giản Trì bất lực nói: “Sao em có thể cởi quần cậu ta được.”
“Vậy sao? Tôi cứ tưởng cậu to gan lắm chứ.” Tần Chiêu cười cười khó hiểu: “Cậu chỉ cởi một nửa thì có khác gì so với khi nãy chứ?”
Giản Trì nói không lại Tần Chiêu, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Cậu do dự hai giây, tháo thắt lưng của Văn Xuyên, chiếc khóa kim loại vang lên một tiếng ‘cạch’.
Không biết có phải do cảm giác được cơ thể bất thường hay không, lông mi Văn Xuyên khẽ run, mở mắt nhìn thẳng vào Giản Trì, sương mù bên trong lập tức mờ đi một nửa.
“Cậu….”
Giọng nói khàn khàn thốt lên từ cổ họng bỏng rát, Giản Trì ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tỉnh táo và lạnh lùng của Văn Xuyên, nhất thời đứng hình.
Sau một hồi bế tắc, Văn Xuyên nhìn vào bàn tay đang đặt trên thắt lưng của Giản Trì, trong mắt lạnh lùng mang theo sự tức giận xấu hổ, giống như một ngọn lửa nhỏ yếu ớt, không thể bộc phát toàn lực.
Mu bàn tay của Giản Trì bị nhìn chằm chằm rùng mình một hồi, vội giơ tay lên, lại nhận ra làm như vậy càng giống lương tâm cắn rứt hơn, bèn giải thích: “Xin lỗi, tôi chỉ là…”
Không đợi cậu nói xong thì Văn Xuyên đã ngất đi.
“…”
Bầu không khí giữa cậu và Văn Xuyên có chút không thích hợp,
Lần này Giản Trì không vội vàng rời khỏi phòng y tế nữa. Tần Chiêu cứ dùng ánh mắt phòng bị nhìn chòng chọc vào cậu, để cậu không thể có cơ hội đến gần như lần trước.
Giản Trì cũng không muốn đợi Văn Xuyên tỉnh lại rồi nhìn nhau mắt lớn mắt nhỏ với cậu ta. Cậu nhớ lại sự xấu hổ vừa rồi, cố gắng nhớ lại chuyện bị sốt này trong cốt truyện từ trí nhớ của bản thân nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được kết quả hợp lí.
Cậu chỉ nhớ Văn Xuyên bị sốt, nhưng không hề ngất đi trong phòng tắm như vừa nãy, thay vào đó cậu ta lấy một miếng bánh nhỏ và thuốc từ chỗ Bạch Hy Vũ, câu chuyện chỉ miêu tả như vậy.
Hành động này của Bạch Hy Vũ bị người khác nhìn thấy rồi đăng lên HS, dẫn đến một loạt cuộc thảo luận bàn tán.
Giản Trì đăng nhập lên trang chủ Saintston, lướt một lúc sau quả nhiên nhìn thấy mấy bài đăng về Bạch Hy Vũ, chắc có hơn cả trăm bài viết.
Một trong số họ có tên là Văn Xuyên.bg-ssp-{height:px}
Chủ lầu: Mới sáng sớm cái tên Ngọc Ngọc này đã bám dính lên người Văn Xuyên, còn quang minh chính đại để đồ lên ghế cậu ấy. Chủ lầu ngồi hơi xa chỉ có thể thấy mờ mờ đó là đồ ăn, có ai biết cái tên này đang nghĩ đến gì không?
L: Cười chết được, lúc nãy tôi thấy bịch đồ đó ở thùng rác, Văn Xuyên còn chẳng thèm đụng đã đem đi vứt, không hổ là Văn Xuyên mà.
L: Sao cái tên Ngọc Ngọc này còn chưa chịu từ bỏ vậy hả? Tôi thấy khoảng thời gian này Thái Tử cũng không kiếm chuyện với cậu ta, chắc là chơi chán rồi, sao bây giờ cậu ta còn đi chọc ngược lại người ta vậy? Cứ hệt như keo da chó vậy.
L: Chắc tại nghe thấy xuất thân của Văn Xuyên, Thái Tử không được thì chuyển qua câu người khác.
L: Sao Văn Xuyên có thể vừa mắt cậu ta được? Nói không phải khen chứ ai có thể vượt qua Văn Xuyên đây?
L: Không có.
L: Không có.
L: Khuôn mặt của Văn Xuyên có thể đi làm hoa vương của trường rồi đó?
L: Lầu trên nói chuyện cẩn thận một chút. Tôi nghe nói Văn Xuyên cũng khá điên, vẫn nên ít bàn tán chuyện của BC thì hơn.
………
L: Chỉ có một mình tôi không hiểu mấy cậu đang nói gì sao? Ngọc Ngọc là ai vậy?
L: Kiến nghị lầu trên đi xem thì sẽ hiểu rõ mà thôi.
L: Nói L nghe một chút, Ngọc Ngọc là nữ chính Tô Nhược Ngọc, có lẽ ai cũng đều biết cái tác phẩm kinh điển máu chó này đúng không? Chỉ cần là đàn ông có tên thì đều thích nữ chính nhà nghèo, trước đây ngày nào em gái tôi cũng xem, tôi phỉ nhổ một câu là em tôi mắng tôi một câu. Hơn nữa mọi người thật sự nghĩ rằng Bạch Hy Vũ giống với nữ chính đầu óc minh mẫn sao? Trong tên họ cũng có chữ yu () đấy.
L: Trời ạ, ai đã nghĩ ra biệt danh tài năng vậy?
L: Cậu ta giống hay không tôi không biết, chỉ mong mấy BC đó đừng bị người khác dụ như dàn diễn viên phụ chậm phát triển trong phim.
() Yu là đồng âm của Vũ và Ngọc
….
Giản Trì đọc lướt mấy bài đăng phía sau, trong đầu nhớ đến câu đầu tiên: Văn Xuyên còn chưa đụng vào.
Ngay lập tức, sương mù tản ra, mọi thứ trở nên rõ ràng.
Nguyên bản Văn Xuyên nhận lấy hộp thuốc của Bạch Hy Vũ, sáng hôm sau đã hết sốt rồi. Nhưng thực tế thì Văn Xuyên trực tiếp bỏ cả túi thuốc của cậu ta vào thùng rác, vậy nên mới sốt nặng như vậy, cuối cùng mới ngất xỉu trong nhà tắm.
Còn cậu, xui xẻo xuất hiện ở hiện trường.
Sự thay đổi giữa Quý Hoài Tư và Thiệu Hàng dường như đã giải thích cho việc họ đã tiếp xúc mà chẳng hề hay biết, nhưng Văn Xuyên là vì sao chứ? Cậu và Văn Xuyên cũng chỉ nói có hai câu, không phải bạn bè thân thiết gì, vậy tại sao Văn Xuyên cũng đi lệch hướng cơ chứ?
Giản Trì tắt điện thoại, trái tim run lên. Thậm chí cậu bắt đầu băn khoăn không biết trốn tránh như vậy là đúng hay sai. Có lẽ cậu không nên để ý đến quyển sách đó, cậu cũng không phải ‘Giản Trì’ ban đầu. Từ khi cậu bước chân vào Saintston thì câu chuyện đã đi theo một hướng hoàn toàn khác, mà cậu càng để ý thì mọi chuyện càng loạn hết cả lên.
Suy nghĩ bị đảo lộn, rồi dựng lại, rồi lại đảo lộn.
Trên bục giảng, Dương Tranh chỉ vào những ý chính trong bài, lớn giọng giải thích chủ đề của bài mới. Giản Trì khẽ nhìn ghế trống sau lưng mình, phân tán suy nghĩ của bản thân, xoay bút trên tay.
Văn Xuyên lại đến trễ. Trong tiếng giảng bài của Dương Tranh, cậu ta bước vào phòng học như bình thường, bước đi vững vàng không nhận ra dáng vẻ yếu đuối của ngày đó. Văn Xuyên chẳng thèm nhìn sang Dương Tranh, giữa đôi mày thanh tú là sự lạnh lùng như băng.
Khi đi ngang qua Giản Trì, cậu ta đột ngột dừng lại.
Chỉ trong chốc lát đã có mấy cặp mắt mang ý dò hỏi nhìn về phía này. Văn Xuyên không hề nhận ra, cúi đầu nói ra hai chữ cứng ngắt, giọng điệu có chút miễn cưỡng, âm lượng không nặng không nhẹ đủ để Giản Trì nghe rõ.
“Cảm ơn.”
Giản Trì cầm bút không vững, rơi xuống bàn.