Giản Trì đi qua hành lang dài dằng dặc, khi rẽ vào góc cua thì bỗng đụng trúng một bóng người. Cậu thấp giọng nói “xin lỗi”, lúc đang cúi đầu đi về phía trước thì cánh tay đột ngột bị kéo lại.
“Giản Trì.” Quý Hoài Tư gọi cậu, ấm áp hỏi thăm: “Sắp phải lên lớp rồi mà em còn đi đâu thế?”
Nếu như không phải ban nãy là do Giản Trì vô tình đụng trúng thì nhất định cậu sẽ cho rằng Quý Hoài Tư cố ý đợi mình ở đây.
“Em đến tìm Trương Dương có chút chuyện.” Tuy trả lời như vậy nhưng Giản Trì biết có lẽ đã quá trễ rồi.
“Anh và Trương Dương học cùng lớp Cảm thụ Văn học, nếu em không để ý thì anh có thể giúp em chuyển lời.”
Giản Trì khẽ do dự vài giây: “Không cần đâu ạ, cũng không phải là chuyện gì gấp.”
Quý Hoài Tư cụp mắt, có vẻ hơi thất vọng, sau đó ánh mắt lại mang theo vẻ quan tâm: “Lúc nãy anh thấy em đi ra từ phòng y tế, em không sao đó chứ?”
“Không sao ạ, chỉ là có chút mất ngủ mà thôi.”
Giản Trì vừa nói vừa dời sự chú ý lên cánh tay Quý Hoài Tư đang nắm lấy cánh tay mình giống như một lời nhắc nhở khiến Quý Hoài Tư vội buông tay ra như thể bản thân vừa mới tỉnh dậy từ một giấc mộng. Khuôn mặt tuấn tú kia có một tia dao động, dường như chứa vài phần tự trách: “Xin lỗi em, bởi vì không thấy em trả lời tin nhắn nên anh cứ nghĩ em xảy ra chuyện.”
“Trả lời tin nhắn ư?”
“Sáng nay anh có gửi tin nhắn cho em mà.”
Dường như Giản Trì nhớ ra điều gì, lấy ra chiếc điện thoại đã lâu chưa mở lên, trên thanh thông báo lập tức hiện lên thông báo nhắc nhở từ HS.
Sau khi Giản Trì ấn vào thì thấy lời mời kết bạn của Quý Hoài Tư, phía trên còn kèm theo một câu: “Em đã đỡ hơn tí nào chưa?”
“Em không nhìn thấy.” Giản Trì nhớ sáng nay bản thân ném điện thoại sang một bên, áy náy mím môi: “Em cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn đồng phục của anh.”
Nụ cười của Quý Hoài Tư trở nên ấm áp hơn nhiều, khóe mắt cong lên khiến người khác có một loại cảm giác an tâm: “Đừng khách sáo, chuyện này vốn là lỗi của anh, không đến kịp để ngăn cản chuyện đó. Anh đã bắt mấy người bọn họ phải kiểm điểm sâu sắc rồi, bọn họ cũng biết lỗi, đồng ý gặp mặt xin lỗi em.”
Giản Trì không hề tin những người đó thật sự nhận ra lỗi lầm của bản thân, chắc cũng chỉ là một sự thỏa hiệp cho có mà thôi.
Cậu nhớ đến chậu nước hôm qua bị đổ xuống, nhớ đến Thiệu Hàng đứng xem kịch vui bên cửa sổ, tim đập mạnh thêm vài nhịp. Giọng nói tràn đầy sự chán ghét và khinh thường của Thiệu Hàng trong mơ vang lên bên tai cậu: “Mày không xứng.”
“Giản Trì?” Quý Hoài Tư đến gần vài bước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu: “Giản Trì, em sao vậy?”
“…Không sao ạ.” Giản Trì day day huyệt thái dương, định thần lại lắc đầu.
Những cảnh tượng trong mơ liên tục đan xen với hiện thực, tràn ngập trong tâm trí Giản Trì khiến cậu nhất thời không thể phân biệt được giữa hiện thực và ảo tưởng. Sự tiếp xúc trên vai khiến Giản Trì cảm thấy có chút kì lạ, không do dự lùi lại một bước tránh né tay của Quý Hoài Tư.
“Em nghe người khác nói tuần sau có một cuộc thi đua ngựa.”
Ngón tay bên hông của Quý Hoài Tư khẽ nhúc nhích, thấy Giản Trì chuyển chủ đề bèn gật đầu đáp: “Thứ Tư tuần sau là cuộc thi đua ngựa một năm một lần của Saintston, em muốn đi xem sao?”
Giản Trì định lắc đầu nhưng suy nghĩ này biến mất rất nhanh. Cậu có một chuyện quan trọng cần phải chứng thực: “Em nghe nói hội trưởng có tham gia cuộc thi, có đúng không ạ?”
“Năm ngoái Thư Đình đã giành được Quán quân, có lẽ năm nay cậu ấy sẽ tham gia.” Quý Hoài Tư dừng một lúc: “Sao vậy? Có ai nói gì với em sao?”
Thư Đình, Thẩm Thư Đình – cái tên y hệt với những gì mà cậu nghe trong giấc mơ. Giản Trì cảm thấy toàn thân ớn lạnh, Quý Hoài Tư trước mặt dường như biến thành hai khuôn mặt khác nhau, khi thì mờ ảo, khi thì xếp chồng lên nhau.
Nếu tất cả những gì trong mơ là thật, vậy rốt cuộc sự tồn tại của cậu để làm gì đây? Thế giới này đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc những gì mà cậu đã trải qua ở Saintston là thật hay giả đây?
Giản Trì cảm giác như bản thân bị lạc vào một mê cung tối tăm, không có bảng chỉ dẫn, cũng chẳng có ánh đèn. Cậu chỉ có thể dựa vào manh mối duy nhất để tiến về phía trước, thầm mong bản thân sẽ không đi vào ngõ cụt tồi tệ nhất.
Liên tiếp mấy ngày sau đó Giản Trì không còn nằm mơ nữa.
Cậu định thử nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong giấc mơ ngày hôm đó nhưng lại không cách nào làm được.bg-ssp-{height:px}
Sự cố cũ luôn bị những điều mới và chuyện mới thay thế. Hai ngày sau Giản Trì không phải chịu đựng bất kì ánh mắt như rửa tội nào của người khác nữa. Bọn họ đã có chủ đề mới để bàn tán, có lẽ đây chính là điều may mắn duy nhất tính đến thời điểm hiện tại.
Quý Hoài Tư muốn yêu cầu những người khởi xướng đích thân đến xin lỗi nhưng lại bị Giản Trì từ chối. Hiện giờ cậu thân ốc còn chưa mang nổi mình ốc, bất kì sự có mặt ngoài ý muốn nào cũng sẽ bị đánh dấu đỏ.
Giản Trì không biết rốt cuộc chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào. Điều duy nhất cậu có thể làm là giảm thiểu những sự thay đổi ở mức thấp nhất.
Cậu cần nhiều thời gian hơn để tìm hiểu và phân tích sự việc từ góc độ của người ngoài cuộc.
Trong mơ cậu rất sợ gặp rắc rối nhưng thực ra là cậu không muốn bị dính vào rắc rối, chỉ có sự khác biệt ở hai chữ nhưng ý nghĩa trong đó lại hoàn toàn khác nhau.
Chủ đề kỳ này của câu lạc bộ văn học là phim ảnh. Lần này Thiệu Hàng vẫn chọn ngồi sau Giản Trì, thỉnh thoảng truyền đến tiếng bàn tán nói chuyện.
Hội trưởng có vẻ khá thích Shakespeare, trên màn hình đang mở vở kịch . Phòng học tối om, Giản Trì nhanh chóng bỏ qua sự kì lạ sau lưng. Sau khi xem đến đoạn cao trào, dường như cậu cảm giác có một thứ gì đó không nặng không nhẹ khẽ lướt qua khiến bản thân lạnh cả sống lưng.
“Gần đây cậu rất thân với Quý Hoài Tư nhỉ?”
Giọng nói trầm thấp của Thiệu Hàng vang lên, cứ như những lời thân mật dán vào lỗ tai vậy, mang theo ý nghĩa sâu xa: “Anh ta vì cậu mà trách mắng bạn của tôi, cậu nói xem tôi nên báo thù thế nào đây?”
Ánh mắt của Giản Trì vẫn không rời khỏi màn hình, xem nhẹ người sau lưng: “Tôi không biết.”
“Nhìn cậu lại chẳng có một chút lo lắng nào.”
“Vậy anh sẽ thật sự đi báo thù sao?” Giọng điệu của Giản Trì rất bình tĩnh và kiên định. Có lẽ là vì cậu thấy dáng vẻ nhượng bộ của Thiệu Hàng đối với Bạch Hy Vũ trong mơ, khiến cậu cảm thấy hắn cũng không còn đáng sợ như ban đầu nữa, chỉ là vẫn đáng ghét như vậy.
Thiệu Hàng cười, có chút khoái trá và thả lỏng: “Sao cậu biết tôi sẽ không làm như vậy chứ? Khoảng thời gian này bạn tốt của cậu gây khó dễ cho tôi, cậu nghĩ tôi nên báo thù cậu ta trước hay là Quý Hoài Tư trước đây?”
Nghe bình thường cứ như việc chọn ăn pudding hay bánh ngọt cho bữa ăn tráng miệng vậy. Giản Trì không khỏi nhớ đến những lời nói ác ý và cú đấm của Thiệu Hàng trong mơ.
Sàn nhà của văn phòng hội học sinh rất lạnh nhưng cũng chẳng bằng ánh mắt của Thiệu Hàng khi đó.
Tuy cậu biết người trải qua những chuyện đó không phải là bản thân mình thế nhưng cậu vẫn rướn lên phía trước một chút, tránh khỏi Thiệu Hàng, đồng thời lặp lại một lần nữa: “Tôi không biết.”
“Chẳng thú vị gì cả.”
Giọng nói đột nhiên lạnh đi, ban nãy còn mang theo sự phấn khởi bừng bừng giờ lại âm u đến thế, khiến người khác chẳng kịp phản ứng
Giản Trì cảm thấy cằm mình như bị bóp nát vậy. Hình như Thiệu Hàng rất thích làm những hành động điều khiển người khác khiến Giản Trì không còn cách nào khác ngoài việc nghiêng đầu nhìn thẳng vào hắn ở cự li gần.
Trong bóng tối, ánh mắt Thiệu Hàng có một tia lạnh lẽo, như một ngọn lửa đang bừng lên từ bên trong, ghim cài màu đen trước ngực khẽ lóe lên sự sắc bén.
Hắn đánh giá khuôn mặt của Giản Trì, không biết đang nghĩ gì. Sự hung hãn và đau đớn khiến Giản Trì nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Buông tay.”
“Cậu đang ra lệnh cho tôi đấy à?”
Giản Trì hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng bây giờ không phải là lúc chọc giận người này, gằn từng chữ một: “Xin hỏi anh có thể buông tay ra không?”
Thiệu Hàng khẽ nhếch khóe môi, hình như dáng vẻ nhẫn nhịn của đối phương thỏa mãn ác ý của hắn. Hắn buông xiềng xích ra, đầu ngón tay chẳng biết là vô tình hay cố ý lướt qua khuôn mặt đỏ bừng của Giản Trì: “Ngày mai có cuộc thi đua ngựa, tôi mời cậu đến xem một màn kịch hay miễn phí.”
Giản Trì xoa xoa khuôn mặt cứng đờ, trong lòng cũng không có chút dao động nào, dù sao thì cậu sớm đã biết từ “kịch hay” trong miệng Thiệu Hàng chỉ cái gì. Chẳng qua là cứ ức hiếp Bạch Hy Vũ hết lần này đến lần khác, hại đối phương ngã ngựa bị thương, từ đó thay đổi cả thái độ với cậu ta.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì rất nhanh thôi, Thiệu Hàng sẽ phát hiện những gì mình làm với Bạch Hy Vũ đều xuất phát từ cảm xúc kì lạ từ đáy lòng, sau đó bắt đầu điên cuồng theo đuổi… Giản Trì có chút ác cảm, không hiểu sao có hơi đồng tình với Bạch Hy Vũ. Khi bị loại người như hắn theo đuổi, đây tuyệt đối chính là sự bất hạnh lớn nhất.
Ngày hôm sau, cuộc thi đua ngựa mỗi năm một lần được tổ chức ở Saintston theo đúng lịch trình.