Thật ra, có được ra nước ngoài hay không không phải điều Mạn Mạn để tâm, được ở bên Lâm Nhiên mới là điều cô hướng tới. Chỉ là cô không ngờ tới việc Lâm Nhiên lại nghiêm khắc như vậy. Khi dạy đàn, mặt anh lúc nào cũng đanh lại, không hề có một nụ cười, lúc mắng mỏ cô cũng không chút nể nang, Điều kỳ lạ là, mỗi lần khi anh tức giận, vết sẹo vốn mờ trên trán lại hiện ra rõ rệt, nó dường như đã thành “máy đo thời tiết” để Mạn Mạn phán đoán tâm trạng của anh, vì khi anh vui, vết sẹo lại trở nên mờ nhạt đến độ như đã biến mất không còn dấu tích.
Cô vẫn nhớ buổi chiều đẹp trời ngày hôm ấy, trong vườn nhà họ Lâm, cây hải đường không biết bao nhiêu năm tuổi hoa nở rộ, ánh mặt trời tỏa chiếu vào nó rồi tạo ra bóng hoa trên nền đất, bầy ong kêu ong ong bay lượn quanh cây hải đường, xung quanh yên ắng đến độ ngay cả tiếng nhụy hoa rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Lâm Nhiên đang ở dưới bên xích đu giảng nhạc lý cho Thư Mạn, có lẽ tâm trạng anh đang vui, vết sẹo trên trán bỗng nhiên lặn mất tăm, Thư Mạn thấy vậy buột miệng kêu: “Anh Lâm Nhiên, vết sẹo trên trán anh biết đổi màu!”
“Ơ, thật à?” Bản thân anh dường như cũng không biết điều đó.
“Vâng, giống như tắc kè hoa ấy.”
“Cô nhóc này, nói gì đấy!” Giọng anh vẻ trách móc.
Câu mắng này còn là nhẹ. Khi tập đàn sẽ không chỉ là trách, anh đã chuẩn bị sẵn một cây thước sắt, mỗi lần tay cô không đặt đúng chỗ, anh lại tét mạnh xuống. Thước sắt mà đánh vào khớp xương sẽ có cảm giác gì, bạn cứ thử thì biết. Hơn nữa anh còn không cho cô khóc, cô càng khóc anh đánh càng mạnh tay, mỗi lần cô bị đánh kêu thét lên, con mèo trắng bà Lâm nuôi lại nhảy vọt ra không biết từ góc nào trong phòng, cũng kêu meo meo theo cô. Lâm Nhiên bật cười, Thư Mạn nước mắt hãy còn chưa khô cũng bật cười theo.
Mỗi lần phạt cô xong, tâm trạng anh lúc nào cũng tốt lạ thường, anh chủ động bày trò cho cô vui, nói chuyện với cô, còn biết lấy cả đồ ăn ngon cho cô, thậm chí đưa cô đi dạo trong khu từng gần nhà. Anh đi rất chậm, thường để hai tay vào trong túi quần, lững thững men theo con đường mòn sâu hun hút, nói rất nhiều chuyện với cô, cũng hay hỏi cô chuyện. “Mạn Mạn, em lớn nhanh hơn được một chút thì tốt biết mấy.” Có lần anh đã nói vu vơ với cô như vậy.
Cô cũng hy vọng mình mau lớn hơn như lời anh nói. Vì lớn rồi có thể theo đuổi thứ mình thích, giống như Thư Tần có thể theo đuổi thứ chị ấy đam mê thực sự. Thư Tần đang theo đuổi Lâm Nhiên. Đó là chuyện ai cũng biết, người lớn hai gia đình cũng có ý tác hợp, thường cố ý tạo cơ hội cho họ ở một mình với nhau. Nhưng Lâm Nhiên lại có vẻ hờ hững với chuyện này, cũng không thể nói là lạnh nhạt, nhưng rõ ràng không phải là nhiệt tình. Lần nào gặp Thư Tần anh cũng im lặng, vẻ mặt khá nghiêm nghị. Thế nhưng Thư Tần cũng không để tâm, cô nghĩ đây là cá tính riêng của anh và tôn trọng điều đó. Cứ nhàn rỗi cô lại đến xem em tập đàn, thật ra là lấy danh nghĩa đến thăm em gái nhưng chủ yếu là để ngắm người đã chiếm trọm tim cô.
“Em lớn lên mà được xinh đẹp như chị Thư Tần thì tốt quá.” Có lần Thư Mạn nói với Lâm Nhiên như vậy.
Lâm Nhiên ngay lập tức cau mày: “Tại sao phải giống chị em? Không! Đừng bao giờ giống chị em, em chính là em, bất cứ ai cũng không thể thay thế, khuôn mặt em thật sự rất đặc biệt…” Lúc nói những lời này, anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nồng nhiệt, hiện rõ vẻ si dại, hơi thở của anh phả vào mặt cô khiến trái tim cô thổn thức. Cô cảm thấy khó thở, đầu óc bất chợt choáng váng mơ hồ.
“Anh làm gì mà nhìn chằm chằm em như vậy? Định dọa chết người ta à!”
“Có phải giống một con thú hoang không?” Lâm Nhiên bật cười thành tiếng, ánh mắt cuộn trào như mặt biển dậy sóng. Anh ngây người nhìn cô, cứ nhìn cô như thế rồi miệng bật ra lời như đang tự nói với mình, “Có lúc anh thật hi vọng mình là một con thú hoang để có thể thành thật với hành động và tình cảm nguyên sơ nhất của mình, không bị những ràng buộc của cuộc sống, bất cứ thứ gì cũng không thể ngăn cản, nhắm trúng rồi lao tới, cắn thật mạnh…”
“Mạn Mạn…” Anh thật sự đã lao tới, kéo mạnh cô vào lòng rồi “cắn” thật mạnh vào môi cô, tay anh ôm cô thật chặt giống như muốn”ăn tươi nuốt sống” cô vậy. Trước giờ anh chưa từng thế, suốt thời gian qua, ngoài lúc dạy đàn ra anh chưa từng chạm vào tay cô. Anh lúc này thật thô bạo, thật tham lam, vẻ lịch lãm và phong độ hằng ngày đã không còn chút dấu vết. Cô không biết có phải vì bất ngờ hay sợ hãi, hay là vì thứ gì khác, người cô chợt mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, thực chất cô không thể động đậy, hoặc giả cô không dám cử động. Cô sợ đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần một cử động nhỏ, giấc mơ sẽ tan vỡ.
Không biết bao lâu sau, anh mới chịu buông tay ra, nhưng đôi mắt anh vẫn gần ngay trước mắt, đôi mắt đen láy sâu thẳm phản chiếu lại đôi mắt cô, bên trong có màn sương mờ. Anh thở ra nặng nhọc, rồi nhìn cô hổn hển: “Môi em sao lại ngọt thế?”
Mặt cô ửng đỏ, sờ đôi môi vừa bị anh “cắn” đến phồng rộp, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa ngây thơ” Có lẽ nãy ở nhà anh đã ăn bánh hạnh nhân dì làm…”
Anh bật cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, mắt anh toát ra thứ thần thái rất lạ, chỉ cần nheo lại là có tia sáng vụt lóe qua, khiến cô hồn xiêu phách tán. Cô vẫn thường nghe nói tuổi trẻ chưa từng trải qua nên mới có thể khắc cốt ghi tâm, nhưng rất nhiều năm sau, khi nhớ về cảnh ấy cô mới biết, người có thể mang lại cho cô sự rung động mạnh mẽ như vậy, đời này kiếp này sẽ không còn xuất hiện. Cô vẫn luôn tin rằng nếu có dũng khí có thể vượt qua tất cả phong ba bão táp để đi tiếp, nhưng cuối cùng lại không có sức địch nổi trò đùa của số phận, chỉ có thể than trách mình có duyên không phận, bên nhau trọn đời chỉ còn là ước nguyện của ngày xưa.
Cô nhớ, vẫn luôn nhớ, lúc đó đôi tay anh nâng gương mặt nóng bừng của cô, miệng nói chậm rãi từng chữ, cũng vô cùng nghiêm túc: “Kệ, nó là bánh gì, nhưng anh có thể khẳng định đây là nụ hôn đầu của em, đúng không? Hay lắm, thật là hay… Em vẫn còn nhỏ, anh không thể đòi hỏi quá nhiều, một nụ hôn đủ trở thành điều đáng nhớ nhất, đáng quý nhất trong cuộc đời anh, vì đây là lần đầu tiên trong đời anh có thể có được em nhiều hơn, thậm chí là tất cả… Một nụ hôn đã khiến anh có cảm giác như muốn tan chảy, nếu như có tất cả của em, có khi nào anh sẽ mãi mãi không thể thoát ra không? Nhưng, anh yêu cảm giác này, trên đời này cũng chỉ có em mới có thể khiến anh can tâm tình nguyện tan vỡ, thậm chí mãi mãi không thể thoát ra…”
Chớp mắt đã mười ba năm trôi qua.
Thư Mạn thường giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, vì tưởng rằng Lâm Nhiên vẫn còn bên cạnh cô, nhưng ngoài những cành cây đang đập dữ dội ngoài cửa sổ kia thì chẳng còn gì nữa cả, trên đời này chỉ còn lại mình cô. Mỗi lần như vậy, cô lại đứng trước cửa phòng ngủ cho đến khi trời sáng, trong cô luôn là một cảm giác thật hoang đường, chuyện anh và cô có phải là chuyện kiếp trước, vậy thì hiện tại là kiếp này? Liệu họ có thể gặp lại nhau trong kiếp này không? Cho dù anh không còn là anh, nhưng cô vẫn là cô, cô không nhận ra anh lúc ban đầu, nhưng chắc chắn có thể nhận ra ánh mắt, nơi tỏa ra thứ ánh sáng như những vì sao lan tỏa trên bầu trời, không giống với bất kì ai, dù có ở giữa biển người thì cho dù chỉ là một lần lướt ngang qua nhau cũng tốt, cô còn có thể hi vọng gì?
Cô chỉ còn biết hối hận, ngày xưa cô không nên đi Nhật Bản là hơn, tuy cô đã đạt giải cao lần ấy, nhưng nó chẳng khác nào một âm mưu được cài sẵn trong số mệnh, vì nó mà cô đã phải trả giá quá đắt. Sau cuộc thi, cô đã bỏ ý định ban đầu đi Anh du học mà nhận lời vào học piano tại một học viện âm nhạc nổi tiếng ở Okinawa. Cô tìm đủ mọi cách kéo dài thời gian đi nước ngoài, nhưng cuối cùng vẫn phải đi.
Thư Tần mừng ra mặt, cô chưa bao giờ thấy chị mình vui mừng như vậy. Nhìn Thư Tần tất bật giúp mình chuẩn bị hành trang, Thư Mạn lúc đó còn ngờ vực nhìn Thư Tần, có phải chị ấy mong em gái ra nước ngoài lắm không?
Ba năm, Thư Mạn sống trong tâm trạng chờ đợi mòn mỏi. Cô tin rằng Lâm Nhiên cũng vậy. Anh có đi Nhật thăm cô mấy lần, lần nào anh về Thư Mạn cũng ôm anh khóc ròng, xin anh đưa cô về nước. Làm cuối cùng anh đến thăm cô tâm trạng rất khác thường, cũng là lần anh ôm Thư Mạn mà khóc mặc cho Thư Mạn gặng hỏi thế nào anh cũng không nói gì, chỉ ôm cô khóc: “Mạn Mạn, thiên thần và ác quỷ tại sao lại có khuôn mặt giống nhau?”
Cuối cùng cô cũng tốt nghiệp. Ngày cô hớn hở chuẩn bị hành lí về nước cũng là ngày cô nhận được điện thoại của Thư Tần, “Mạn Mạn, chị sắp kết hôn rồi.”
“Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật rồi!”
“Thế thì tốt quá, anh rể em là ai thế?”
“Lâm Nhiên.”
Thư Mạn cả đời này sẽ không bao giờ quên, không bao giờ quên cái cảm giác khi cô ở Nhật hay tin Lâm Nhiên kết hôn, như có hàng ngàn vạn mũi tên đâm thẳng vào tim cô. Sao lại như vậy, sao lại như vậy được? Cô đã hứa với anh sẽ cố gắng học hành, cũng bắt anh hứa nhất định phải đợi cô, đợi cô trưởng thành, đợi cô trao toàn bộ thanh xuân mà cô giữ gìn để trao cho anh. Thế nhưng thứ cô nhận được lại là tin anh kết hôn, lại kết hôn cùng chị gái Thư Tần của cô, thật tàn nhẫn, chẳng khác nào có ai đó cầm thanh kiếm đâm thẳng vào tim cô, nó đang rỉ máu, nhưng không một ai để lại chút thương xót nào cho cô.
Nhưng cô vẫn ở đó, vẫn mãi đợi anh. Đợi từ kiếp trước sang kiếp này, vẫn bướng bỉnh cố chấp như vậy, cô luôn cảm thấy sẽ còn có thể gặp được anh. Cho dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, hay một cái quay đầu hờ hững, cô chỉ muốn anh biết cô vẫn đang đợi anh, cô sẽ không hối hận. Nhưng rồi có ý nghĩa gì chứ? Người anh lấy đâu phải là cô…
Cô không tham gia hôn lễ của họ, trả lại vé máy bay đã đặt về nước, sau đó bay thẳng đến Pháp. Cô chẳng còn nơi nào để đi, đúng lúc Cảnh Mặc Trì gọi điện mời cô đi Pháp, cô liền nhận lời. Cô đoán chắc Cảnh Mặc Trì đã biết tin Lâm Nhiên và Thư Tần kết hôn, biết rằng cô chắc chắn sẽ rất đau khổ nên mới kéo cô sang đó tránh tình cảnh không hay. Từ sau lần biểu diễn ở Ly Thành, cô dần dần quen thân với Cảnh Mặc Trì. Rất trùng hợp, khi cô tham gia cuộc thi ở Nhật, anh lại được mời đến làm ban giám khảo, khi Lâm Nhiên đưa cô đi Nhật, cả ngày ngồi trong một quán rượu ở Kyoto, vừa uống rượu với tám chuyện, đến giờ cô vẫ mơ màng ngỡ là chuyện hôm qua, khi giật mình mới nhận ra quá khứ ấy đã trôi vào thời xa vắng.
Trong ba năm học ở Okinawa, Cảnh Mặc Trì ghé thăm cô vài lần tranh thủ những dịp đi công tác. Lâm Nhiên năm nào cũng qua thăm cô, nhìn thấy hai người họ, cô còn thấy vui hơn tết. Cảnh Mặc Trì luôn coi cô là một đứa trẻ, thường hay trêu đùa cô, có lần lại rất nghiêm túc nói: “Em gái à, trên đời không có thứ gì vĩnh cửu bất biến, có rất nhiều chuyện không ngờ tới, chúng ta nên học cách thích ứng nó..” Anh đã nói như vậy trong lần cuối gặp cô trước khi tốt nghiệp, bây giờ nhớ lại, rõ ràng là anh đang ám chỉ cô đừng dùng cả cuộc đời mình để đặt cược vào một chuyện gì, lúc đó chắc chắn anh đã biết có chuyện gì đó giữa Lâm Nhiên và Thư Tần. Chỉ có cô là chẳng hề hay biết, hoàn toàn bị ảo tưởng đơn phương của mình vùi lấp lí trí, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, cuối cùng mới thua thảm hại như vậy.
Xuống máy bay ở Pari, Cảnh Mặc Trì đón cô không nói lời nào, chỉ ôm cô thật lâu, vỗ nhẹ vào đầu vai cô.
“Em gái, em phải kiên cường.” Không biết bao lâu sau, anh mới nói ra một câu như vậy.
Cảnh Mặc Trì là một dân chơi chính hiệu, ở bên cạnh anh mãi mà không cảm thấy nhàm chán. Anh không chỉ biết vui chơi, hơn nữa còn rất lãng mạn. Bảo tàng Louvre hoa lệ, du thuyền trên dòng sông Seine, nơi nào cũng có bóng dáng của họ. Có khi Cảnh Mặc Trì còn cho Thư Mạn ngồi xe ngựa bốn bánh cổ xưa đi dạo trên đại lộ Champs-Élyseses, hoặc không đi đâu cả, chỉ ngồi trong quán cà phê bên đường gọi một tách cà phê nóng, chuyện trò về nước Pháp hay về con người Pari, một buổi chiều như vậy thoáng chốc qua đi.
Mỗi ngày, ngoài văn cảnh, tham quan, mua sắm hay chụp ảnh ra, cô không làm gì hết. Những ngày nhàn nhã như vậy luôn khiến Thư Mạn cảm thấy không chân thực, thường ngủ một giấc tỉnh lại, ngỡ mình vẫn trong mơ. Nhưng Pari thật sự đã mê hoặc cô, đặc biệt là các loại kem và bánh mỳ dài được nhào nặn qua bàn tay khéo léo của những người thợ lành nghề, cách mấy con phố cũng có thể ngửi thấy mùi thơm phức của chúng, Thư Mạn còn sợ mình sẽ mắc chứng phàm ăn. Cảnh Mặc Trì thậm chí còn là một nhà ẩm thực, ngày nào cũng đưa Thư Mạn đến các nhà hàng khác nhau để thưởng thức đủ các món ăn đặc sắc nơi đây, quả thực gu ẩm thực của anh không hề thua kém so với sự nhạy bén của anh trong âm nhạc. Anh có thể tìm được tất cả những nhà hàng độc đáo, kỳ lạ ở những góc phố hẻo lánh, hay trong những con ngõ nhỏ hun sâu. Tuy chỉ là thường khách nhưng ông chủ các quán đó hầu hết đều biết anh.
Ngoài ăn và chơi, Thư Mạn cũng không biết mình còn có thể làm cái gì. Có lúc nhàm chán vô vị quá, cô chạy lên quảng trường chạy đuổi bồ câu, Cảnh Mặc Trì mỗi lần nhìn thấy cô như vậy đều cười ngất, lại càng cảm thấy cô giống như một đứa trẻ. Kể cũng lạ, các danh thắng ở Pari Thư Mạn đã ngắm nhiều, tất cả những nơi vui chơi giải trí cô cũng đã thử qua, nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ thích ngồi thuyền ngắm sông Seine, hoặc là ở quán cà phê ngoài trời ở bờ trái sông, vừa uống cà phê vừa ngắm nhìn sông nước và nghĩ ngợi.
Thư Mạn rất thích những buổi chiều như vậy, ngồi bên sông ngắm những tòa kiến trúc cổ kính phản chiếu xuống mặt sông, mặc cho cơn gió nhẹ hiu hiu thổi tới, những chiếc lá bat xào xạc, tiết trời thu không khí mát lành, bầu trời xanh biếc như ngọc… Cảnh vật nơi đất khách thật an lành tươi đẹp biết nhường nào, đẹp đến độ không chân thực… Cô có thể dành cả buổi chiều để nghe giai điệu của những bản tình ca sâu lắng vang trên mặt sông lấp lánh ánh sáng, chúng tha thiết như lời ngâm nga của những nhà quý tộc thời trung cổ xa xưa, tiếng xa chứ đựng nỗi buồn của năm tháng đã qua.
Những lúc ngồi trên thuyền, Thư Mạn luôn có cảm giác thời gian đang quay ngược lại, tới khi trở vào bờ, cô như vẫn còn đang đắm chìm trong đó, không thể thoát ra… Cảnh Mặc Trì có lần đã hỏi cô, “Tại sao em lại thích ngồi thuyền ngắm sông như vậy? Anh tưởng con gái thường chỉ thích dạo chơi trên đại lộ Champs-Élysées, hay chọn quần áo, mua trang sức mới phải chứ?”
Cô khẽ cười: “Em thích ngắm nhìn dòng nước trôi, cảm giác thời gian cũng đang trôi đi vậy, nỗi đau thế nào cũng có thể qua, chắc chắn có thể qua.”
Cảnh Mặc Trì sững người, im lặng không nói tiếng nào. Anh kẹp đá bỏ vào tách cà phê, tiếng đá rơi vào tách nghe thật trong trẻo vui tai, sau đó anh ngước mắt nhìn cô, cầm chiếc ly đung đưa, giống như vô tình nói: “Lâm Nhiên cũng thích ngắm sông như vậy.”
Anh rất ít khi nhắc tới Lâm Nhiên, còn luôn cẩn thận tránh nhắc tới trước mặt cô. Không ngờ, cô lại kiên cường hơn so với tưởng tượng của anh, có lẽ khi đau đến cùng cực, nỗi đau ấy cũng sẽ chai sần. Dường như sau một đêm đã trưởng thành, sau một khoảnh khắc đã già nua, chớp mắt đã bạc đầu, với người hay với chuyện đời cô đã không còn ngây thơ như trước. Vì vậy những ngàu ở Pari dù có lãng mạn vui vẻ thế nào cô cũng không thể trở lại như xưa, Thư Mạn bình thản đối mặt với nó, cũng chú ý giữ khoảng cách với Cảnh Mặc Trì. Cô biết anh có cuộc sông và sự nghiệp đều rất thành công, cô và anh là người của hai thế giới, cô không thể nào vượt qua.
Thời gian ban ngày nhanh chóng trôi qua, cô có thể tạm thời quên đi tất cả nỗi đau, nhưng mỗi khi đêm đến, cô bị những cơn ác mông triền miên bám riết. Cô sợ đêm tối, sợ phải ngủ rồi không cách nào thoát ra, cũng không thể giãy giụa, không cách nào để thở, ngực cô như có nghìn vạn đôi tay đang đè chặt xuống, nỗi đau đớn khiến cô nghĩ mình không thể sống tới khi trời sáng. Mới vừa rồi, cô còn cùng Lâm Nhiên trượt tuyết ở Hokkaido, ngắm hoa anh đào ở Nagoya, ngắm đèn trên sông ở Kyoto, sao chỉ trong chớp mắt, tất cả đã thay đổi, thay đổi một cách chóng vánh?
Cảnh Mặc Trì rất tinh ý, ngày hôm sau thấy mắt cô thâm quầng đã biết tối qua cô ngủ không ngon. Tối hôm đó, anh cố tình lái xe đưa cô đi ngắm cảnh đêm ở Pari. Lướt qua biển đèn, họ đi ven sông Seine, ngắm nhà thờ Đức Bà cổ kính, bảo tàng Louvre, Khải Hoàn Môn, cuối cùng, họ leo lên tháp Eiffel, đứng trên nóc nhà Pari phóng mắt nhìn toàn thành phố trong đêm. Trước mắt là một.
Cảnh Mặc Trì chỉnh lại chăn cho cô, thở dài nặng nề: “Em gái, thật không ngờ chúng ta lại là hai kẻ đồng bệnh tương lân, anh cũng bị tim bẩm sinh… Bao năm nay, anh mặc sức chơi bời, thật ra rất tuyệt vọng. Dù gì cũng không biết ngày nào không còn, chi bằng cứ thỏa sức vui chơi. Kết hôn rồi lại càng làm anh tuyệt vọng, không được làm chính mình. Tại sao lại không gặp em sớm hơn? Em gái à, số phần trớ trêu đã an bài cho chúng ta gặp nhau, rốt cuộc có ý nghĩa gì đây?”
Đêm đó lại là một đêm mất ngủ, Thư Mạn đứng rất lâu bên ban cồn giường bệnh, ngắm nhìn những đốm đèn xe nối đuôi nhau trên đại lộ Champs-Élysées, lòng cô đã nguội lạnh. Cô không còn trách Lâm Nhiên vì cô hiểu vì sao anh lựa chọn như vậy, cũng không trách Thư Tần, vì dù gì đó cũng là chị cô. Máu mủ là một thứ không thể nào thay thế, huống hồ chị cô còn bị bệnh… Đã như vậy, Thư Mạn thực chất không thể lựa chọn con đường nào khác, cô không muốn kéo thêm người vô tội vào địa ngục với mình.
Mấy năm sau, Cảnh Mặc Trì gặp lại Thư Mạn ở Thượng Hải. Anh tự cười giễu cợt bản thân: “Em gái, nếu năm đó em không chạy mất, có lẽ anh cũng không trở thành thế này, rất nhiều chuyện bi thảm không ngờ tới cũng có thể tránh được….”
Khi đó, vợ Cảnh Mặc Trì vừa mất. Hôn nhân của anh và Diệp Sa đến cuối cùng vẫn là một bi kịch. Sau khi kết hôn, Diệp Sa mắc phải chứng trầm cảm, mấy năm sau tự sát ở quê nhà Hồ Nam, hơn nữa còn là cùng tự sát với người tình. Điều này khiến Cảnh Mặc Trì rơi vào tuyệt vọng, chán chường cực độ.
Đúng vậy, rất nhiều bi kịch đã có thể tránh khỏi.
Không phải cô chưa từng nghĩ điều đó. Vấn đề là trên đời này không có con đường nào cho cô quay đầu để đi. Ví như bản thân cô, mấy năm trước về nước, vốn còn cho rằng có thể giành lại tình yêu đã mất, không ngờ cuối cùng lại rơi vào cảnh thân bại danh liệt. Từ quê nhà Ly Thành trốn tới Đồng Thành, cô cũng đã nếm trải những gì được gọi là tuyệt vọng chán chường. Thế là cô cũng tự giễu mình nói với Cảnh Mặc Trì: “Anh trai, chúng ta đúng là đồng bệnh tương lân…”
Thư Mạn trở về nước sau ba năm từ khi Lâm Nhiên và Thư Tần kết hôn. Trốn tránh cũng không phải là cách duy nhất. Khi lá thứ báo bố lâm bệnh nặng được chuyển tới tay cô qua người quản lý, cô biết rằng đã đến lúc phải trở về. Cô thu xếp hành lý bay thẳng về Hồng Kông, sau đó chuyển chuyến về Ly Thành. Trên lối đi dài mà thăm thẳm ở bệnh viện, cô và Lâm Nhiên không hẹn mà gặp.
“Mạn Mạn…” Anh đứng đó, chỉ cách cô vài bước, dáng vẻ vui mừng khẽ gọi tên cô: “Mạn Mạn, em, em về rồi…”
Thư Mạn đứng đó bất động, dây thần kinh trong người căng lên, giống như một pho tượng sáp lạnh lẽo, cảm nhận được giọng nói và hơi thở càng lúc càng gần của anh… Tim, trái tim cô đột nhiên như bị ai giằng xé, nỗi đau chưa tới kịp, những vết thương đã se lâu ngày lúc này lại ứa máu.
“Đúng là em…” Anh đứng trước cô, hơi thở quen thuộc của anh phả vào mặt cô. Anh vẫn không thay đổi chút nào, vẫn nho nhã lịch lãm. Bộ vest màu xám tro trên người càng tăng thêm phần trầm tĩnh và chín chắn, chiếc cằm kiên nghị nay có thêm râu càng làm tăng vẻ nam tính đầy mê hoặc của anh.
Thư Mạn nhìn thấy rõ niềm vui sướng hiện ra trong mắt anh, nhưng ngay lập tức anh vờ như bình thản, đôi môi run run, anh nở nụ cười khách sáo xa lạ với cô: “Mạn Mạn, em về lúc nào vậy?”
Hơi thở cô nặng nề, cảm giác sắp ngất lịm, cuộc trùng phùng bất ngờ này không khiến cô cảm thấy hạnh phúc mà chỉ thấy con tim mình như đang vỡ ra từng mảnh. Cô lạnh lùng cười đáp lại anh, giọng nói băng giá buốt như băng: “Phải, tôi đã về.” Dứt lời, mắt cô lướt qua người anh, đầu không ngoảnh lại, cô đi thẳng về phía trước, một cách vội vã.
“Mạn Mạn..” Ở đằng sau, anh khẽ gọi cô, tiếng nói như bị viên đá lớn chẹn vào cổ.
Cô không để ý anh nói gì mà rời ngay khỏi bệnh viện như đang chạy trốn điều gì. Đã ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, có lẽ cũng đủ lâu, cô tưởng rằng mình có thể bình thản đối diện với anh, nhưng lúc gặp cô mới biết tất cả chỉ là hão huyền, chỉ là cô đã tự lừa dối mình. Vết thương ấy, nỗi đau ấy, thời gian thực chất không thể nào làm phai nhạt đi.
Từ đó về sau, Thư Mạn luôn tránh chạm mặt với Lâm Nhiên. Cho dù là vô tình gặp cũng rất ít khi nói chuyện. Thậm chí, cô còn không đủ can đảm nhìn anh. May rằng bệnh tình của bố đã dần chuyển biến, sức khỏe cũng ngày một tốt hơn. Ngày xuất viện, Lâm Nhiên đích thân lái xe tới đón, cả nhà hiếm có dịp được quây quần đông đủ bên nhau, mừng bố đã lành bệnh như vậy.
Thư Tần trước sau cũng không rời Lâm Nhiên nửa bước. Cô cũng không nói chuyện nhiều với Thư Mạn, ánh mắt cũng luôn né tránh, cách nói chuyện nhã nhặn khách khí của cô chẳng giống một người chị đang nói chuyện với em gái chút nào.
Bản thân Thư Tần cũng thật sự không được khỏe, sắc mặt vàng vọt, sớm đã không còn thần tái tươi tắn như ngày trước, người cũng gầy ruộc đi. Sau này Thư Mạn mới biết, Thư Tần sau khi bị ung thư vú đã phải làm phẫu thuật, tính mạng tuy được bảo toàn nhưng sức khỏe không còn như trước. Hôn nhân của cô và Lâm Nhiên cũng đi vào thảm hại. Hai người đã ở riêng được hai năm, lúc ở cùng thì cãi vã, không ở cùng vẫn cãi vã, có chuyện cãi, không có chuyện cũng cãi khiến người lớn hai bên gia đình vô cùng mệt mỏi. “Chúng nó có lẽ không hợp tuổi, sớm biết như vậy đã không để chúng cưới nhau.” Mẹ cô than thở.
Trong bàn ăn, Thư Mạn lén nhìn Lâm Nhiên, nét mặt anh không chút tình cảm, cũng không nói chuyện với ai, một mình ủ dột uống rượu. Thư Tần ngồi bên anh cũng không chút đếm xỉa, coi chị ấy như không khí. Nhưng Thư Tần lại cố gắng chứng tỏ tình cảm vợ chồng của họ vẫn đang khăng khít, cô gắp thức ăn liên tục cho Lâm Nhiên, đưa giấy ăn thân mật giống như họ đang thực sự rất hạnh phúc và viên mãn. Có điều tất cả điều đó Thư Mạn đều dễ dàng nhìn ra, là Thư Tần đang biểu diễn, giống như khi chị đang chơi đàn hồi nào, tất cả chỉ là biểu diễn.
Thư Mạn không nói không rằng, xong bữa liền vội vàng tạm biệt cả nhà, cô thà ở khách sạn chứ không muốn ở nhà thêm nữa. Có lẽ vì xa nhà quá lâu, cô không chịu được cảm giác xa lạ này. Thực tế khi ở cùng người nhà, cô cũng chưa từng có cảm giác mình đang sống trong một gia đình thực sự, từ lúc chín tuổi khi được bố đón lên thành phố, cô đã cảm thấy bản thân mình không hợp với gia đình này.
Đêm về khuya, khi cô vừa tắm xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nhân viên phục vụ trao cho cô một hộp gấm tinh xảo. Cô mở ra xem, bên trong là một chiếc khăn lụa mềm màu tím nhạt. Chiếc khăn giống như một áng mây dìu dịu nằm im lìm trong đó.
“Anh đợi em dưới quán cà phê. Lâm Nhiên.”
Chỉ một hàng chữ như vậy, cô xem đi xem lại trong trọn nửa giờ. Sau đó, điện thoại trong phòng liền reo. Cô buộc mình nằm trên giường, nhắm mắt lại, coi mình như đã chết.
Một giờ sau, cô mới chịu đi xuống. Còn chưa tới cửa quán cà phê cô đã thấy tiếng piano du dương bên trong quán hắt ra. Là bản “Sonata Mùa Thu” quen thuộc. Cô không đi vào, lặng nhìn qua cửa kính từ xa của quán, anh đang ngồi dưới ánh đèn sân khấu độc tấu. Quán không có một bóng người…
Nhân viên ở cửa tưởng cô muốn vào, liền nhẹ nhàng: “Xin lỗi cô, quán hôm nay đã được ông kia thuê trọn, phiền chị trở lại sau.”
Tiếng đàn của anh đang run rẩy.
Cô có thể nghe ra diều đó. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể xoay người rời khỏi đó thật nhanh.
Sáng hôm sau, khi ăn sáng ở sảnh cô nghe thấy những người khách xung quanh bàn tán, nói tối qua có một kẻ điên đánh đàn cả đêm ờ quán cà phê, hơn nữa lại chỉ đàn đúng duy nhất một bản. Cô vờ như không nghe thấy, cắm cúi ăn cháo. Chẳng hiểu tại sao, rõ ràng cô đã bỏ thêm đường vào cháo nhưng nó vẫn dắng chát, đắng chát tới mức không thể nuốt trôi. Khi cô ngẩng đầu lên, vị khách ngồi đối diện đang nhìn cô một cách kỳ lạ. Lúc dó cô mới biết mặt mình đẫm nước mắt từ lúc nào, cô cố tỏ ra bình thản, lau mặt, nhấc ví rồi đứng lên, rời khỏi bàn ăn.
Xe của đài truyền hình đã chờ sẵn ở cổng khách sạn. Mấy ngày nay đều là như vậy, tin cô về nước lọt vào tai giới truyền thông, ngày nào cô cũng phải gặp gỡ phóng viên, nhận lời phỏng vấn, đến đài phát thanh truyền hình tham gia biểu diễn các kiểu. Cô buộc mình lao vào bận rộn để tạm quên di nỗi đau trong lòng. Cho dù không thể thật sự quên đi, nhưng ít nhất nó cũng tạm thời được lắng xuống.
Nhưng cuối cùng cô vẫn phải một mình đối diện với Lâm Nhiên. Hôm đó cô bắt đầu từ đài truyền hình về thì chuông điện thoại vang, bệnh viện Nhân Ái gọi diện thông báo Lâm Nhiên uống rượu say lái xe bị thương, hiện đang muốn gặp cô bằng được. Lần này cô không thể coi như không có việc gì, liền đi thẳng tới bệnh viện. Lâm Nhiên bị thương không hề nhẹ, đầu quấn đầy băng nhưng thần trí vẫn còn tỉnh tảo. Vừa trông thấy cô, anh sống chết níu chặt cánh tay cô không chịu buông, như đang cố níu giữ tia sống cuối cùng của mình.
“Cho dù anh chết cũng xin em hãy cho anh một cơ hội để giãi bày.” Lâm Nhiên tha thiết.
“Còn gì để nói nữa?” Cô quay mặt thẳng thừng, định giật khỏi tay anh nhưng anh đã níu chạt đến độ các khớp xương nổi hằn, mặc cô cỏ giật thế nào cũng không chịu buông tay. Anh ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt sợ hãi, giọng anh run run: “Anh... Anh cần em ở đây.”
Lời anh nói chẳng khác nào con dao sắc nhọn, nhẹ nhàng cứa vào tim cô. Cô sững sờ nhìn anh, như hiểu ra gì nhưng lại không rõ ràng. Anh cần cô ở đây, nhưng anh đã không còn ở nơi đó hai người sớm không còn trong quỹ đạo của nhau, đi trên hai con đường trái ngược.
Nước mắt ngấn trên hàng mi, cô không dám chớp mắt, cô sợ mình khóc trước mặt anh. Anh gắng gượng, khó nhọc đưa tay lên, yếu ớt nắm lấy tay cô, “Mạn...” Anh khẽ gọi tên cô, ánh mắt vẫn sâu nặng như xưa, “Em hoàn toàn không biết mây năm nay anh đã sống thế nào...”
Anh kéo cô ngồi xuống bên giường. Cuối cùng, bằng tất cả gắng gượng, anh chậm rãi kể cho cô nghe những chuyện xảy ra mấy năm nay, nhưng lại giống như đang kể chuyện của người khác, giọng anh không chút tình cảm, rất bình thản.
“Đó là một cái bẫy!” Anh nói.
Lâm Nhiên nói, cuộc hôn nhân của anh và Thư Tần ngay từ đầu đã là một cái bẫy. Sau khi Thư Mạn đi Nhật, Thư Tần một mực bám riết lấy anh, cô giở tất cả các thủ đoạn, thậm chí còn giở cả thủ đoạn hèn hạ nhất, tục tĩu nhất. Cô cố tình chuốc say Lâm Nhiên, lên giường với anh, cuối cùng lại dùng chiêu mang thai ra ép buộc anh. Lâm Nhiên trước sau đều không chịu, cho dù Thư Tần có bỏ đi đứa con của mình. Lâm Nhiên bị bố đuổi ra khỏi nhà nhưng anh vẫn không chịu chấp nhận. Mãi cho đến ngày Thư Tần cầm giấy xét nghiệm về, nói cô mắc bệnh tuyệt chứng, muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng là kết hôn với anh, cầu xin anh đừng bắt cô ra đi trong tiếc nuối. Lần này Lâm Nhiên đã không còn cách nào khác, anh không thể từ chối yêu cầu cuối cùng của một người sắp chết, chấp nhận kết hôn với Thư Tần. Nhưng sau khi kết hôn anh mới phát hiện, Thư Tần thật ra không có bệnh tật gì, tất cả chỉ là một cái bẫy đã được cô dày công sắp đặt.
Lâm Nhiên phẫn uất yêu cầu ly hôn mặc cho người nhà khuyên ngăn thế nào. Nhưng số phận lại trêu đùa anh một lần nữa. Vào lúc Lâm Nhiên đã làm tất cả thủ tục để ly hôn, Thư Tần đột nhiên đổ bệnh. Kết quả xét nghiệm cô bị ung thư vú, lần này đúng là bệnh không thể chữa trị. Thư Tần đã khổ công xếp đặt mọi thứ, đến giờ lại trúng chính lời nguyền của bản thân, lúc này, nếu Lâm Nhiên ly hôn, chắc chắn sẽ bị người đời phỉ nhổ. Vợ mắc bệnh không thể chữa trị, chồng lại yêu cầu ly hôn, lời đay nghiến đó của thiên hạ cho dù anh bỏ ngoài tai nhưng nhà họ Lâm đời đời trong sạch vốn lề lối gia phong, anh lại là con trưởng, sao có thể để gia môn mang tiếng xấu vì mình. Vậy là một lần nữa anh lại ngã quỵ trước phép tắc của người đời, muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong, không còn tâm trí chơi đàn, cả ngày chỉ biết chìm trong men say.
“Em biết không, lúc đầu Thư Tần bỏ chơi đàn, nhường cơ hội đi nước ngoài cho em thật ra là một âm mưu được cô ta toan tính sẵn. Cô ta cố ý tách em ra khỏi anh, ngay từ đầu cô ta đã biết người anh yêu là em. Trong mắt cô ta, em chính là hồn đá làm vướng chân nên mới quyết đá phăng em sang một bên, lại còn được cả tiếng thơm chị vì em gái mà tình nguyện từ bỏ lý tưởng của mình, tấm lòng bao dung biết mấy...”
Lâm Nhiên nằm trên giường bệnh, miệng anh cười nhưng lại méo xệch, đôi dòng lệ từ khóe mắt ứa ra lăn xuống gối. Trông anh thật gầy, xương quai xanh hai bên nhô cao, hốc mắt hõm sâu xuống. Phong thái ngày nào giờ chỉ còn sự u lạnh dễ khiến người ta khiếp sợ, giống như cơn gió lạnh thổi ngoài cửa, không mang chút ấm áp nào.
Thư Mạn không rỗ bản thân mình đang đau đớn hay giận dữ, cô nghẹn ngào: “Lâm Nhiên, anh nên sớm cho em biết...”
“Nói rồi thì có thể làm được gì, chung quy cũng đều là lỗi của anh. Ngay từ đầu anh không nên để em đi thi, là anh tự làm tự chịu, anh đã tự tay đẩy em rời xa khỏi bên anh... Anh yêu em, Mạn Mạn, khi xưa anh không vội theo đuổi em vì lúc đó em còn quá nhỏ. Anh tưởng rằng mình có thời gian để chờ đợi, ai biết rằng thứ mà anh đợi được lại là như vậy, cuối cùng anh đã bỏ lỡ...” Lâm Nhiên tuyệt vọng nhìn cô, run rẩy vuốt má cô với bàn tay lạnh lẽo. Anh còn trẻ như vậy cơ mà, chính cuộc hôn nhân bất hạnh đã giết đi sức sống của anh.
Mười sáu tuổi cô gặp anh, đi con đường gai góc ấy đến hiên tại, yêu và hận đều đã đến điểm cùng, chỉ còn lại một nấm mộ. Cho dù như vậy, đối mặt với người đàn ông đang phải chịu dày vò đau khổ thế này, Thư Mạn vẫn không thể nhẫn tâm phủi áo ra đi.
Mấy ngày sau, khi Lâm Nhiên ở căn nhà chung cư của mình ôm chặt cô, hôn ngấu nghiến vào môi cô là lúc trong cô trống rỗng. Tất cả sự chống chọi và kiên trì trong chớp mắt đều tan biến. Khoảnh khắc ấy với cô, nước mắt mặn chát, nụ hôn đắng cay, dòng máu đông cứng, tất cả mùi vị giữa yêu và hận quyện vào đầu lưỡi, cô dường như không thể thở nổi, không khí trong phổi bị rút toàn bộ ra ngoài. Còn anh lại gấp gáp, dồn dập, dường như tất cả mọi thứ trên đời với anh đều có thể biến mất. Nếu nói mấy năm trước khi biết tin anh kết hôn, cô chỉ mong chết đi, sau mấy năm, vì sự hồi sinh của cuộc tình này, cô cần phải sống. Giống như khát vọng trở về của những kẻ lữ hành đi trong sa mạc, như kẻ tù tội mơ ước được tự do, như người sắp chết khao khát được sống, hay thậm chí giống một xác chết lao vào mộ huyệt của mình, cầu khẩn cho vĩnh viễn được yên nghỉ...
Nhiều năm trước, cô từng tình nguyện cởi áo trước mặt anh, nhưng rồi anh lại giúp cô mặc lại, cẩn thận đóng từng khuy áo cho cô. Chuyện này đã xảy ra hơn một lần, anh thường nói: “Nếu như chỉ vì muốn có được thể xác của em, anh không cần thiết phải chịu dày vò đau khổ như vậy, anh phải cùng em đi trên thảm đỏ đến lễ đường, lúc ấy mới có tư cách làm điều đó với em...”
Nhưng hiện giờ, chính anh lại chủ động cởi áo của cô, mở từng nút khuy áo, anh không nói gì, mặc cho nước mắt lăn dài trên má. Cô thử lau dòng nước mắt trên mặt anh đi nhưng đều vô ích, chúng lại chảy, thấm ướt qua kẽ tay cô. “Lâm Nhiên, tại sao đến bây giờ anh mới muốn vậy?” Hai tay cô nâng khuôn mặt anh khóc đến khản giọng.
Anh không trả lời, chỉ có hơi thở nặng nề đáp lại cô, anh áp chặt người cô vào ngực mình... Khoảnh khắc hạnh phúc ấy không nói được thành lời, hai người như biến thành đứa trẻ tham lam, những giọt mồ hôi quyện vào cùng nước mắt. Cô biết mình sẽ không hối hận, chắc chắn không hối hận, cứ như vậy ngây ngất trong lòng anh. Hơi thở anh như một bình mỹ tửu, cô uống cạn một hơi, cho dù đó là rượu độc cô cũng sẽ tiếp tục uống. Cô cam nguyện được chết như vậy, chết trong vòng tay anh, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.
Thế nhưng, Thư Tần sẽ thế nào? Khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu, ngay lập tức Thư Mạn lại rơi vào hỗn loạn và sợ hãi. Em gái lại dan díu với anh rể, nỗi xấu hổ này quá đáng sợ! Nỗi buồn cứ thế tràn ngập lòng cô, cô ôm anh khóc nức nở. Tình yêu như vậy sẽ bị người đời nhục mạ, từng giọt nước mắt của cô cứ thế rơi vào má anh.
Anh cũng hiểu suy nghĩ của cô. Anh áp đầu cô vào lòng, giống như đang động viên, cũng giống như than dài: “Mạn Mạn, chúng ta không sai, yêu không phải là sai, là cô ta chia rẽ chúng ta. Ngay từ lúc đầu chúng ta đã yêu nhau, đến bây giờ vẫn vậy. Anh không thể chờ đợi thêm một giây, một khắc nào nữa, anh sẽ ly hôn, em không cần phải tự trách mình. Chúng ta không nợ bất cứ người nào, là cô ta nợ chúng ta. Bây giờ là lúc chúng ta lấy lại”
“Em sợ, Lâm Nhiên, em rất sợ!...” Cô run rẩy ôm chặt lấy anh. Lâm Nhiên cũng ôm chặt cô, ánh mắt hiện ra quyết tâm không lùi bước: “Việc cần đến rốt cuộc cũng phải đến, chúng ta chỉ cần lẳng lặng làm thôi. Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ ngăn chặn tất cả mưa gió cho em, không ai có thể làm hại em...”
Lâm Nhiên nói được làm được. Anh lại yêu cầu ly hôn với Thư Tần. Anh không gặp mà để luật sư làm việc thay mình. Một cuộc chiến tranh trong gia đình trước nay chưa từng có đã được bắt đầu từ đó. Trước là bố Lâm Nhiên, sau là Thư Bá Tiêu lần lượt đăng báo đoạn tuyệt quan hệ cha con. Cả Ly Thành xôn xao vì tin hai chị em gái cùng giành một chồng. Lâm Nhiên và Thư Mạn đều là nghệ sĩ piano từ hải ngoại trở về, là danh nhân văn hóa của thành phố, tình yêu của họ giờ còn đình đám hơn những bản nhạc mà họ đã từng biểu diễn.
Tin Thư Mạn mang thai đã khiến câu chuyện có chuyển biến mới. Nhà họ Lâm vốn ít người, Lâm Sỹ Diên muốn được bế cháu đến phát cuồng sau khi Lâm Nhiên và Thư Tần kết hôn nhưng cũng chỉ dừng lại là ước muốn, bởi hai vợ chồng vừa kết hôn đã cãi nhau từ đầu đến cuối, chuyên có cháu bế dĩ nhiên không thấy tăm hơi. Cho dù hành vi của Thư Mạn khiến nhiều người xem thường, nhưng dù gì trong người cô cũng đang mang giọt máu của nhà họ Lâm, lập trường kiên định của Lâm Sỹ Diên bắt đầu lung lay...
Điều ấy khiến Thư Tần vốn dĩ rất tự tin vào mình giờ cũng căng thẳng như đang nằm trên đống lửa, cô biết một khi Lâm Sỹ Diên nghiêng về phía Lâm Nhiên và Thư Mạn thì dù cô có không chịu ly hôn chắc chắn cũng sẽ mất Lâm Nhiên.
Con người ta khi bị ép vào đường cùng thường sẽ bất chấp tất cả.
Khi Lâm Nhiên hớn hở báo cho Thư Mạn tin Thư Tần đồng ý ly hôn, Thư Mạn không tin một chút nào. Với tính cách của Thư Tần, lẽ nào cô ấy chịu bỏ qua như vậy?
“Thật mà, cô ta đã đồng ý rồi, ngày mai sẽ ký đơn!” Lâm Nhiên lúc đó vui mừng quên hết tất cả. Thư Mạn vẫn không tin, nhưng thấy Lâm Nhiên vui như vậy, trong lòng cũng tự an ủi điều đó có lẽ là thật. Tối qua bố Lâm Nhiên còn bảo vợ gọi điện tới nhắc cô phải cẩn thận giữ gìn đứa bé trong bụng. Chuyện đã đến nước này, chắc rằng Thư Tần cũng hết cách, cô ấy còn có thể làm gì.
Buổi tôi hôm đó, Lâm Nhiên phấn khích lạ thường, hai người lăn lộn trên giường như những đứa trẻ bị lạc trong đêm đang vội vã tìm lối... Trời vẫn tối, nhưng những giấc mơ đẹp lại được tái sinh từ bóng tối. Thư Mạn cảm thấy thân xác mình như không còn tồn tại, chi còn linh hồn dang phiêu du cùng Lâm Nhiên, giống như họ đang hợp tấu bản “Sonata Mùa Thu”, hai con tim khao khát đã lâu dang cùng nhảy múa trên phím đàn. Họ là tri kỷ tri âm, cả đời này sẽ không bao giờ phải xa cách, cho dù là bản nhạc cuối củng của tình yêu, khi chơi xong nếu phải lập nằm xuống cũng không hề hối tiếc.
“Dạo một bài cho anh nghe đi.” Lâm Nhiên ngồi bên giường, vừa nói vừa vuốt má cô.
“Ngày nào mà anh chẳng nghe em đàn?” Thư Mạn lười nhác thu mình vào trong chăn.
“Muốn nghe em đàn còn phải có lý do sao? Giống như anh yêu em cũng cần lý do sao?” Anh nói rồi lôi cô ra khỏi chăn, “Cứ chơi bản lần đầu tiên anh nghe em chơi ấy, bây giờ anh muốn nghe…”
Thư Mạn bị anh ấn ngồi xuống ghế trước phím đàn. Nhưng Lâm Nhiên không bật đèn, anh kéo rèm chạm đất của phòng khách ra, để ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ chiếm hết cả mặt tường. Anh tự tay kéo chiếc khăn phủ trên đàn xuống cho cô, sau đó lặng lẽ ngồi xuống sô pha bên cạnh, im lặng chờ đợi….
Ánh trăng đêm ấy thật đẹp, trên những phím đàn đen trắng tựa hồ như được dát thêm một lớp thủy ngân. Anh ngồi xây lưng lại với ánh trăng cả lưng anh là chiếc áo choàng màu bạc của trăng. Khuôn mặt anh mờ ảo dưới ánh sáng đó, như bức tranh thủy mặc bị thấm ướt. Rất nhiều năm sau, khi Thư Mạn cố gắng nhớ lại khuôn mặt anh lúc đó nhưng tất cả đều mơ hồ.
Bản nhạc được cô chơi đầy mê đắm, hớp hồn. Từ trước đến giờ cô chưa từng chơi hay như vậy, sau này cũng không.
Cô không biết là mình đã hòa nhập vào bản nhạc hay đã hòa quyện vào ánh trăng, chỉ cảm thấy tâm hồn mình phiêu bồng nhảy múa theo những nốt nhạc vui tai, như những viên ngọc lấp lánh rớt xuống phím đàn rồi lại bật nảy lên, rồi lại rơi xuống….
Không biết từ lúc nào Lâm Nhiên đã đứng sau cô, anh đặt vào gáy cô một nụ hôn thật dài, hai bàn tay anh đặt lên vai cô, xúc động: “Trước giờ chưa từng nghe em chơi hay như thế.”
Cô cười: “Khúc nhạc hay như vậy, em chỉ đàn cho anh nghe thôi.”
“Cho dù là ai, nếu có thể nghe em chơi đàn cũng là hạnh phúc của người ấy.”
“Anh chính là người hạnh phúc ấy.”
Nhưng bản nhạc kết thúc cũng là chia tay, đây chính là số mệnh của âm nhạc, cũng là quy luật của đời người. Anh lại cúi người, khẽ hôn vào tóc cô, “Em hãy nhớ, bất cứ lúc nào, nếu em có thể ngồi dưới ánh trăng chơi một bản nhạc tuyệt vời, như thế, thì cho dù người ngồi bên cạnh nghe em là ai, chắc chắn cũng là tri âm của em.”
Thư Mạn xoay người lại, ngước nhìn anh giận dõi: “Anh không tin em sao? Ngoài anh ra còn ai là tri âm của em nữa sao?”
“Là anh không tin vào bản thân có được may mắn như vậy.” Ánh mắt anh đang cười, nhưng trong đó lại như vừa có tia phiền muộn mơ hồ thoáng qua, “Anh luôn cảm thấy, trong đời này hình như không có phúc phận như vậy, một tiếng nhạc hay như vậy anh thật sự có thể có được không? Anh rất nghi ngờ….” Cả đêm đó, anh cứ lẩm bẩm như vậy.
Thư Mạn không hiểu rõ được lời anh nói, còn tưởng anh bị đắm chìm vào tiếng nhạc của cô không thể thoát ra. Cô cũng không biết, con người luôn có những dự cảm, trong tiềm thức của Lâm Nhiên dường như đã có một cự cảm chẳng lành nào đó. Nhưng chẳng phải tất cả đều đang rất tốt sao? Khi có thể chạm tay vào hạnh phúc, con người ta khó tránh khỏi có được có mất, chỉ bản thân anh biết, hạnh phúc này đến quả không dễ dàng.
Thư Mạn vẫn nhớ, sáng sớm hôm đó tự tay cô thắt cà vạt cho Lâm Nhiên, sau đó tiễn anh xuống nhà. Lâm Nhiên quay mặt lại, dịu dàng nhìn cô, đôi mắt đen lát như thể nhìn thấy bóng của mình, thậm chí như muốn nhìn thấu tâm can của người khác. Trong mắt anh chỉ có cô, cô cũng vậy.
“Mau đi đi, muộn rồi kìa.” Thư Mạn nhắc anh.
“Ngoan, đợi anh về nhé.” Anh vỗ nhẹ vào má cô, xoay người chậm rãi bước đi. Mắt nhìn bóng anh xa dần, khoảng cách cũng xa dần, Thư Mạn chợt cảm thấy thấp thỏm, muốn nói anh đừng đi, nhưng lời vừa đến miệng lại không thể thốt ra thành lời.
“Đợi anh về nhé!” Anh hạ cửa xe xuống lớn tiếng gọi. Anh quay đầu, tặng cô một nụ cười rạng rỡ trong ánh nắng sớm mai, vất vướng trong đó mùi vị vĩnh hằng.
Chiếc xe chầm chậm khuất sau vườn hoa, cuốn bay theo những chiếc lá rụng cuối thu.
Thư Mạn thấp thỏm đợi đến hai giờ chiều, giật mình bởi tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Lâm Hy, em trai Lâm Nhiên gọi tới, một câu nói mất cả ngày không thể rõ: “Mau, mau tới bệnh viện, anh trai… anh ấy…”