"Đâu chỉ tức giận, quả thật Phó gia muốn lật trời!" Bà vỗ lên bàn một cái nặng nề, lực đạo này làm hoa quả trên bàn nảy lên: "Lão tặc Phó Trường Thắng ngầm câu kết với Dung thị!" Thôi quý phi phát hỏa xong, nhanh chóng ý thức được sự thất thố của mình, ngồi ngay ngắn sửa lại tóc, ánh mắt lạnh lẽo: "Phỏng chừng hắm muốn lấy hôn sự của Nguyên Nương kết đôi với Yến Tín, đổi lấy quyền thế!" Nói đến đây, vẻ mặt Thôi quý phi như thường, bàn tay lại nắm chặt. Nghĩ đến chuyện hôm nay mình đã tặng trâm hoa kia đi, vốn là muốn ổn định Phó gia, ngầm nói với Tạ thị mai này con trai mình lên ngôi, nhất định hôn sự của Phó Minh Hoa sẽ do Tạ thị lựa chọn. Nhưng hôm nay xem ra, ý của trâm hoa đã thay đổi.
"Nương nương dự định thế nào?" Tĩnh cô cô đi theo bên người Thôi quý phi nhiều năm, từ Thanh Hà một đường cùng bà đến Lạc Dương, thấy bà từ quý nữ Thôi thị trở thành quý phi nương nương bụng đầy tâm cơ, âm ngoan độc ác, sao không biết lúc này trong lòng Thôi quý phi đang rối loạn.
Bà biết biết dự định của Thôi quý phi, thanh danh Thôi gia tuy tốt, bên trong vững chắc, nhưng lại thiếu uy trong quân, Thôi quý phi đang ngàn vạn lần muốn chọn một đối tượng có ích với hắn, lúc này hành động của Phó Trường Thắng lại làm rối sự sắp đặt của bà.
"Thế lực Phó gia cũng rất quan trọng." Ngoại trừ Phó gia, còn vì quan hệ thông gia với Tạ gia.
Tĩnh cô cô biết dần đây Thôi quý phi đang có ý cho nhi tử cưới Ngụy thị, đích nữ của Trụ quốc công, nhưng nếu bỏ mất hai nhà Phó, Tạ mà cưới Ngụy thị thì thành chọn nhỏ mất lớn, dù sao trước đây Phó lão hầu gia cũng rất có danh vọng trong quân, Tạ gia lại có bạc.
Thôi quý phi nghe xong lời này, không khỏi cắn răng: "Nhìn xem một chút." Bà dùng tay ra hiệu, ý bảo Tĩnh cô cô đứng lên, Tĩnh cô cô đứng ở phía sau bà, bóp vai cho bà, lúc này Thôi quý phi còn chưa hạ quyết định, bà luyến tiếc thế lực của Ngụy thị, lại không thể buông được hai nhà Phó, Tạ. Tiếc là mặc dù bà có hai đứa con trai, nhưng tuổi tác tương xứng chỉ có Yến Truy.
Nếu bà chọn Phó gia, vậy nhất định Dung phi sẽ chọn Ngụy thị, nếu bà chọn Ngụy thị, thì lại đem Phó Minh Hoa cho Dung phi.
"Phó Trường Thắng, cái lão thất phu này." Thôi quý phi cắn răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm ghi nhớ mối hận này, quyết định này thật sự khó khăn, bà muốn xem một lúc, xem Tạ thị có cách nào có thể khiến bà song toàn.Lúc này Phó Minh Hoa không biết chân trước nàng và Tạ thị vừa đi, chân sau Thôi quý phi liền phát hỏa, nhưng từ vẻ mặt Tạ thị nhìn ra được, chắc là đã đem dự định của Phó hầu gia nói cho Thôi quý phi.
Lần này Phó hầu gia đã tính sai.
Nhắc tới cũng buồn cười, không nói đến chuyện tiết lộ Phó hầu gia và Dung phi có qua lại, Bạch thị vì nữ nhi, còn vì chuyện của Đinh Trị Bình mà để cho Tạ thị tiến cung, hôm nay Tạ thị lại đánh cho Phó gia một gậy. Nếu một ngày dự định của Phó hầu gia sắp thành lại bại, khi biết người phá hủy chuyện tốt của mình là Bạch thị và Phó Nghi Cầm, vẻ mặt đó nhất định rất đáng xem.
Đi cầu kiến thái hậu, mẹ con Tạ thị trở về hầu phủ đã chạng vạng tối. Bạch thị đã chờ hai mẹ con họ về từ lâu, xe ngựa của Tạ thị mới vào phủ, nàng đã nhận được tin tức đi tới hậu viện.
Tạ thị và Phó Minh Hoa hai người còn chưa kịp thay xiêm y, trở về liền đến viện của Bạch thị. Phó Nghi Cầm ôm nữ nhi, nhi tử bảy tuổi sốt ruột ngồi bên cạnh xoay tới xoay lui.
"Sao trễ như vậy mới về!" Nàng nhìn thấy Phó Minh Hoa liền trợn mắt nhìn vài lần, sau đó mới nhìn Tạ thị có chút âm dương quái khí nói.
Hôm qua, sau khi Đinh Mạnh Phi bị đám người Phó Minh Hoa đánh, tuy rằng Phó Nghi Cầm bị Bạch thị khiển trách hai câu, không cho bà ta gây sự với gây sự với Phó Minh Hoa, nhưng bà ta vẫn ghi hận trong lòng. Dù sao Bạch thị cũng chỉ nói không được gây sự với Phó Minh Hoa, cũng không nói không được gây phiền phức cho Tạ thị.
"Không phải vì không muốn giúp phu quân ta chuyện này, cho nên mới cố ý về trễ vậy chứ?" Phó Nghi Cầm âm dương quái khí.
Tạ thị nhìn nàng một cái. Rõ ràng ánh mắt Tạ thị không sắc bén, nhưng trong lòng Phó Nghi Cầm không khỏi hoảng hốt, bình tĩnh lại thì có chút thẹn quá hóa giận, đang muốn nói vài câu với Tạ thị, Tạ thị không nói gì. Phó Nghi Cầm cảm thấy giống như mình bị thiệt, trong lòng không hài lòng.
"Sao lại về trễ như vậy?" Phó Nghi Cầm không nói, Bạch thị cũng không nhịn được nói một câu.
"Mẫu thân, trong cung không phải cửa lớn nhà mình, dù là đến ngoài cửa cung, cũng phải trình bài tử mới được gặp." Mặt Tạ thị mang ý cười, nhưng trong mắt lại không kiên nhẫn: "Quý phi nương nương cho triệu kiến thì cũng không còn sớm."
May mà bây giờ trong cung không có hoàng hậu, mặc dù có thái hậu nhưng đã không còn nắm quyền, quyền thống trị lục cung lại ở trong tay Thôi quý phi, cho nên Tạ thị muốn gặp mới có thể dễ dàng như vậy. Nếu là người khác, e rằng hôm nay có thể tiến cung, nhưng chưa biết ngày trở về.
Bạch thị nghe xong lời này, trong lòng có chút không vui, nhưng cũng cho nha hoàn lấy ghế con ra.
"Chuyện của Trị Bình, quý phi nương nương nói thế nào?"
Tạ thị giả vờ nắm khăn ho hai tiếng: "Hôm nay quý phi nương nương đã hỏi thăm, bây giờ Thái thường tự, Thái bộc tự, Ti nghi thự đều thiếu, chỉ không biết đại tỷ coi trọng chức vị nào."
Bạch thị vừa nghe, trên mặt lộ vẻ thất vọng.
Chức quan của Tân Đường phân chia làm tam tỉnh, lục bộ, cửu tự, ngũ giam, chư vệ, phân chia rất rõ ràng. Tạ thị nói hai chức, cũng không phải chức quan trọng gì. Quan trọng nhất, Thái thường tự phụ trách lễ nghi, nhưng không phải chức quan trọng. Thái bộc tự quản chăn nuôi, Ti nghi thự quản chuyện hung tang phụ táng cung mộ, không nói đến chuyện những chức này sau này không hề có tiền đồ, quan trọng nhất là không có béo bở để ăn. Bạch thị không nghĩ đến mình mời Tạ thị đi xin cho Đinh Trị Bình một chức, mình tính qua tính lại chỉ để nghe một tin như vậy.
Nếu như vậy sao cần Tạ thị xuất môn? Quả thật không cho bà mẹ chồng này một chút mặt mũi, sắc mặt Bạch thị âm trầm, Phó Nghi Cầm nói: "Thái thường tự? Không phải Thái thường thiếu khanh?"
Tạ thị nghe xong lời này liền nhíu mày.
"Ngươi nói gì đi!"
Phó Nghi Cầm liếc mắt, không nhịn được giục một câu. Tạ thị không thích cùng người ngu xuẩn như vậy giao tiếp, Phó Nghi Cầm không biết là bản thân mình xuất thân quá thấp, xuất thân thấp lại quá được yêu chiều, lại gả cho Đinh Trị Bình phẩm cách càng thấp hơn nữa, lúc này nói ra quả thật nực cười. Trưởng nữ hầu phủ mà không có chút phong phạm, quả thật là chuyện hài.
"Lúc đầu Đinh đại nhân nhận chức ở Giang Châu cũng chỉ là lục phẩm thông xử." Tạ thị đối với người Phó gia không có tình cảm, lúc này Phó Nghi Cầm không nhịn được giục, bà cũng lười vòng vo.