Trưởng Công Chúa

chương 101: 101: ban thưởng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

"Nàng làm gì vậy?", Bùi Văn Tuyên thấy nàng bảo người đi lấy phi tiêu, có chút kinh ngạc hỏi.

Lý Dung cười như không cười, "Ta biết chàng học theo Tô Dung Hoa, vậy chàng cũng nên hỏi A Nhã xem vì cớ gì còn giữ lại bức tranh của gã"

Bùi Văn Tuyên đắn đo một chốc mới vỡ lẽ, "Nàng ta giữ lại là để dùng nó...!trút giận?"

"Chứ chàng nghĩ sao?", Lý Dung bật cười thành tiếng, "Chẳng lẽ còn có chuyện nhìn vật nhớ người?"

Bùi Văn Tuyên hiểu rõ, hắn khẽ gật đầu, sau đó phất tay bảo người hầu bên cạnh, "Vậy mang những bức tranh này ra ngoài đi"

Lúc này, Tĩnh Mai đã mang phi tiêu đến, Bùi Văn Tuyên vừa nhìn thấy chúng liền không khỏi khẽ giật mình.

Cho nên trước khi phi tiêu được đưa đến tay Lý Dung, hắn đã vội vàng duỗi tay, trực tiếp giành lấy mâm đựng phi tiêu và đưa cho gã sai vặt đứng gần đó, đồng thời ra lệnh, "Vũ khí sắc bén dễ gây thương tích, đừng để Điện hạ chạm vào mấy thứ này.

Mau lên...", Bùi Văn Tuyên quay đầu huơ tay thúc giục, "Mang hết mấy bức tranh này đi đi"

Lý Dung cười tủm tỉm nhìn Bùi Văn Tuyên, đến tận khi Bùi Văn Tuyên đã phân phó xong mới cùng nàng đi đến thư phòng.

"Nghe nói gần đây Điện hạ có đến gặp Lưu đại nhân...", Bùi Văn Tuyên thăm dò hỏi, "Điện hạ đang lo việc điều nhiệm ạ?"

"Chuyện này chàng đừng nhúng tay vào"

Lý Dung khoát tay, "Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến, chàng yên tâm đi"

"Xem ra Điện hạ rất có lòng tin", Bùi Văn Tuyên cười nói, "Vi thần liền đợi tin tốt từ Điện hạ vậy"

"Yên tâm đi", Lý Dung nâng quạt lên, khẽ gõ vào ngực Bùi Văn Tuyên, "Đến lúc đó, nhất định sẽ cho chàng một sự bất ngờ"

Bùi Văn Tuyên nhướng mày, nâng tay nói, "Vậy vi thần xin được cảm ơn Điện hạ trước"

Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên biểu hiện cứng nhắc, không có chút lấy lòng như trước đây hắn thỉnh thoảng sẽ bày ra, trong lòng lại có chút mất mát, nàng khẽ thở dài, thật cẩn thận nói, "Bùi Văn Tuyên, chàng gần đây có cảm thấy..."

"Vâng?", Bùi Văn Tuyên nghiêng đầu sang, "Chuyện gì?"

"Có cảm thấy...", Lý Dung khoa tay múa chân nói, "Ta đối với chàng, có phải tốt hơn một chút?"

Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung hỏi vậy liền hiểu nàng muốn nói gì, hắn cúi đầu khẽ cười đáp, "Điện hạ từ trước đến nay, đều đối xử với vi thần rất tốt"

"Vậy chàng có cảm thấy, hiện tại tốt hơn không? So với trước kia tốt hơn một chút?"

Bùi Văn Tuyên cúi đầu, kiềm nén ý cười, cảm thấy Lý Dung chẳng khác gì một đứa trẻ đang xin xỏ kẹo ăn.

Hắn nhẹ giọng đáp, "Lòng tốt của Điện hạ, vi thần đã biết ạ"

"Biết được thì tốt, như vậy sẽ không uổng phí sự khổ tâm của ta"

Lý Dung nghe được câu trả lời kia trong lòng tức khắc thoải mái rất nhiều, nàng xoay đầu đi, chìa tay về phía Bùi Văn Tuyên.

Bùi Văn Tuyên nhướng mày, Lý Dung liền mỉm cười nói, "Bồi dưỡng cảm tình nha, để ta tập quen dần"

Bùi Văn Tuyên rốt cuộc không thể kiềm chế được mà phì cười, hắn cũng đưa tay ra, nắm lấy tay Lý Dung, cùng nàng đi về phía nhà ăn, hắn cười nói, "Mọi việc đều nghe theo Điện hạ"

"Bùi Văn Tuyên...", Lý Dung nắm tay hắn, nhỏ giọng nói, "Chàng hãy nói thật với ta..."

"Hửm?", Bùi Văn Tuyên đưa mắt nhìn Lý Dung, nàng như thể có chút hưng phấn hỏi, "Có phải chàng thấy ghen không?"

"Điện hạ nói đùa...", Bùi Văn Tuyên môi mang nét cười đáp, "Vi thần có gì đáng để ghen chứ?"

"A, vậy thì tốt rồi", Lý Dung gật đầu, "Ngày mai chỗ A Nhã có tổ chức Thanh đàm hội, ta định qua đó xem xem, nghe bảo năm nay có một sĩ tử họ Dương kia..."

"Thanh đàm hội trong phủ chưa đủ, nàng còn muốn đi nơi khác xem sao?"

Bùi Văn Tuyên cười tủm tỉm hỏi, Lý Dung quay đầu sang, sau hồi lâu nhìn chằm chằm hắn, nàng chợt bật cười to.

"Đồ khẩu thị tâm phi"

Lý Dung quay đầu đi, hai tay chắp sau lưng, sung sướng bước đi.

Bùi Văn Tuyên đứng phía sau nàng hồi lâu mới chợt cười nhạo nói, "Đều là mấy thứ hàng sứt sẹo, xấu xí, mắt mù rồi!"

Sau khi nói xong, hắn nâng tay xoa xoa mặt, sau khi khôi phục nụ cười dịu dàng ngày thường mới nhanh chóng đuổi theo Lý Dung.

Rất nhanh đã đến cuối hai tháng, Lý Dung lại đến tìm người của Lại bộ thêm vài lần, sau khi xác nhận từ trên xuống dưới không vấn đề, tên của Bùi Văn Tuyên cũng được thêm vào danh sách điều nhiệm đến Lại bộ, Lý Dung mới yên lòng.

Lý Dung nếu đã quyết định lo chuyện này, Bùi Văn Tuyên đương nhiên hoàn toàn không nhúng tay, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm một chút tiến độ.

Mỗi khi Bùi Văn Tuyên hỏi, Lý Dung liền cảm thấy phiền, nàng nhướng mày hỏi lại hắn, "Chàng không tin ta phải không?"

Bùi Văn Tuyên bị hỏi nghẹn lời, đương nhiên không dám nói đúng như vậy, chỉ vội vàng đáp, "Nào có, ta chỉ là tò mò mà thôi"

Cho nên sau này hắn cũng không dám hỏi nữa.

Nhưng hắn luôn có thói quen thích khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, hiện tại, khi trải nghiệm cảm giác phó thác hết toàn bộ cho người khác thế này, hắn không khỏi có chút bất an.

Cả ngày ray rứt mãi việc này, ban đêm thậm chí khó lòng yên giấc.

Nhưng nhìn thấy bộ dáng sung sướng khi giúp được mình của Lý Dung, Bùi Văn Tuyên cũng không tiện mở miệng đả kích.

Nói thế nào Lý Dung chỉ vì muốn đối xử tốt với hắn, có một bước mở đầu tốt đẹp như vậy, hắn cũng không thể nói quá nhiều.

Cũng may khoảng thời gian hành hạ kia không dài, ngày hai mươi sáu tháng hai, nội bộ quyết định xong danh sách.

Sau khi công bố, trong vòng bảy ngày nếu không ai tham tấu, đầu ba tháng sẽ bắt đầu điều nhiệm.

Ngày hai mươi lăm là ngày cuối cùng có thể sửa đổi danh sách, Lý Dung không yên tâm, lại đi tìm Lưu Xuân Hàng lần nữa.

Sau khi được Lưu Xuân Hàng liên tục xác nhận không có vấn đề, Lý Dung mới yên lòng.

Lưu Xuân Hàng tiễn Lý Dung ra khỏi Lưu phủ.

Lúc đến cổng, Lý Dung nâng tay mang mũ lên, quay đầu thấp giọng nói với Lưu Xuân Hàng, "Lưu đại nhân, không cần tiễn nữa, Bổn cung về đây"

"Điện hạ đi thong thả"

Lưu Xuân Hàng nhỏ giọng chào, Lý Dung lên xe ngựa, trong bóng đêm, tiếng bánh xe phát ra những tiếng lộc cộc, chậm rãi rời đi.

Đợi đến khi cỗ xe của Lý Dung đã đi xa, Lưu Xuân Hàng mới khẽ lau trán, lúc này trong bóng tối chợt truyền đến một giọng nói ưu nhã, "Lưu đại nhân, xin dừng bước"

Lưu Xuân Hàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy giữa màn đêm, một thiếu nữ mặc váy hoa đứng đó.

Hai tay nàng chắp lại, để trong tay áo, vì đứng trong bóng tối nên hắn nhìn không rõ khuôn mặt nàng, chỉ nghe được đối phương cười nói, "Bổn cung phụng mệnh Nhu phi nương nương, đến truyền tin cho Lưu đại nhân"

Lưu Xuân Hàng nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, hắn vội vã nói, "Đại nhân, mời"

Lý Dung xử lý mọi thứ đâu vào đấy xong, trong lòng cực kì vui vẻ, tưởng tượng đến cảnh Bùi Văn Tuyên ngày mai được thăng quan sau đó sẽ nói cảm ơn mình, nàng lập tức thấy vô cùng thỏa mãn.

Nàng phe phẩy quạt, nhắm mắt lại, tựa hồ đang hưởng thụ gì đó.

Bên cạnh, Tĩnh Lan ngẩng đầu nhìn Lý Dung, không khỏi bật cười, "Điện hạ giúp đỡ Phò mã, nhìn ra còn vui hơn cả khi lo làm chuyện của bản thân"

"Tự mình giải quyết chuyện của mình đã quá quen rồi", Lý Dung nhắm mắt, vô cùng thản nhiên thừa nhận, "Thay người khác nhọc lòng mưu tính, có thể nói đây vẫn là lần đầu tiên"

"Điện hạ cũng kỳ lạ thật", Tĩnh Mai rót trà cho Lý Dung, "Người bình thường đều là nam nhân giúp đỡ nữ nhân mới cảm thấy vui sướng.

Khi Phò mã yêu thương, săn sóc Điện hạ, Người không sung sướng là bao, hiện tại khi Điện hạ giúp Phò mã xử lý chút việc lại thấy vui vẻ"

"Ngươi thì biết cái gì?", Lý Dung quét mắt nhìn sang, có chút đắc ý nói, "Được người khác yêu thương không gọi là bản lĩnh, mà yêu thương người khác mới là năng lực.

Người khác yêu thích ngươi, ngươi sớm muộn gì cũng có lúc tuổi lão sắc suy, nhưng nếu đổi lại là ngươi yêu thương hắn thì lại hoàn toàn khác.

Muốn thích liền thích, không thích liền bứt ra, vô cùng tự do"

"Suy nghĩ của Điện hạ quả thật sâu rộng", Tĩnh Mai có vài phần sùng bái nói, Tĩnh Lan cười lắc đầu, "Điện hạ vốn quen mạnh miệng, ngươi đừng nghe Điện hạ nói bậy"

"Ta nói bậy?", Lý Dung nhướng mày, nhìn Tĩnh Lan hỏi, "Quan niệm của ngươi thì thế nào?"

"Điện hạ...", Tĩnh Lan lột hạt dưa xong đặt trước mặt Lý Dung, ôn hòa nói, "Khi Người đối xử tốt với một người mà cảm thấy vui vẻ, có lẽ cũng không vì nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là vì Người thích họ mà thôi"

Động tác của Lý Dung hơi chững lại, Tĩnh Lan tiếp tục nói, "Đây cũng chẳng phải chuyện mất mặt đâu ạ"

"Ừm", Lý Dung gật đầu, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, "Đây quả thật không có gì mất mặt"

Tĩnh Lan khẽ cười, chỉ xem như Lý Dung đang thẹn thùng, không nói thêm gì nữa.

Lý Dung nhìn cảnh ngựa xe như nước bên đường.

Cuối tháng hai, thời tiết bắt đầu ấm lại, người đi đường cũng nhiều lên, so với trước kia, chợ đêm náo nhiệt hơn rất nhiều.

Ánh mắt nàng luôn dán chặt vào dòng người qua lại tấp nập trên phố, khi đi lướt qua một đôi thanh niên nam nữ tươi cười vui vẻ, nàng rõ ràng ý thức được...

Tĩnh Lan nói sai rồi, nàng theo bản năng lảng tránh, không phải vì thấy mất mặt.

Nàng chỉ vì cảm thấy sợ hãi.

Nhưng những cảm xúc kia đã bị nàng nhanh chóng che giấu, chỉ ngồi yên một chỗ, nghe hai nha hoàn đùa giỡn, im lặng không nói.

Sau khi xác nhận lần cuối với Lưu Xuân Hàng, Lý Dung cũng không lo lắng nữa, tối hôm đó, nàng ngủ cực ngon, nhưng Bùi Văn Tuyên lại có chút trằn trọc bất an.

Khoa cử năm nay là khoa cử quan trọng nhất, vì sau này rất nhiều vị quan có năng lực đều đi ra từ lần khoa cử này.

Nếu ngày mai không vào được Lại bộ, hắn lại muốn xin chủ trì khoa cử, e là sẽ có chút khó.

Bùi Văn Tuyên nhất thời có chút hối hận khi để Lý Dung xử lý chuyện này, nhưng sau đó lại nghĩ chút chuyện nhỏ kia, với năng lực của Lý Dung mà nói, hẳn sẽ không phát sinh vấn đề gì.

Hắn ban đêm lăn lộn mãi vẫn không ngủ được, Lý Dung mơ màng tỉnh giấc, ý thức có chút mơ hồ hỏi, "Chàng làm gì vậy?"

Bùi Văn Tuyên cứng đờ, sau khi do dự một lát mới quay đầu lại, cuối cùng vẫn chọn hỏi thẳng, "Điện hạ"

Lý Dung hai mắt nhập nhèm, nhìn Bùi Văn Tuyên trong bóng đêm nghiêm túc nhìn mình.

Bùi Văn Tuyên thần sắc quá nghiêm túc khiến nàng lập tức liền tỉnh ngủ.

Nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ nằm trong bóng đêm nhìn Bùi Văn Tuyên hai mắt sáng rực chiếu thẳng vào nàng.

Trong giây phút ấy, trong đầu nàng không khỏi hiện lên một suy nghĩ.

Chẳng lẽ Bùi Văn Tuyên không thể nhịn được nữa, định xuống tay với mình?!

(Tây: Ôi lạy chị tôi, ????)

Cả người Lý Dung nhất thời cứng đờ, có chút khẩn trương, trong đầu nàng bắt đầu hiện lên hình ảnh đêm tân hôn của họ ở kiếp trước.

Tiếp đến nàng liền nghĩ, nếu họ ngoài ý muốn có con, vậy hiện tại có thích hợp giữ lại không.

Nếu Bùi Văn Tuyên bỏ nàng, khi đối mặt với cảnh một mình phải nuôi đứa bé kia, nàng sẽ thấy hối hận sao...

Lý Dung hơn nửa đêm vì ngủ chưa tỉnh, suy nghĩ càng bay càng xa, Bùi Văn Tuyên thấy hai mắt nàng buồn ngủ mê mang, do dự một lát mới cân nhắc từng chữ hỏi, "Điện hạ hôm nay đã đi gặp Lưu Hàng Xuân? Xác nhận chuyện chủ sự khảo công?"

Lý Dung vừa nghe Bùi Văn Tuyên hỏi xong lập tức tỉnh táo.

Ngay lập tức nàng cảm thấy cực kì xấu hổ và buồn bực về chính bản thân, sau khi ổn định cảm xúc nàng hỏi, "Sao vậy?"

"Lưu Hàng Xuân ham tiền lại hay bội tín, Điện hạ ngoại trừ đưa tiền..."

"Aiya, chàng không thấy phiền hả"

Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nhắc mãi, khó chịu cằn nhằn, "Hơn nửa đêm rồi còn muốn bàn chuyện này? Không bằng chàng ngủ ta còn hay hơn! Ta không nói với chàng nữa, ta ngủ đây"

Nói xong, Lý Dung xoay người đi, dùng chăn che lỗ tai lại.

Thấy Lý Dung tỏ thái độ như vậy, Bùi Văn Tuyên nhất thời không nói gì.

Hắn nằm lại xuống giường, bình tâm trong chốc lát, hắn nghĩ mình hẳn nên tin tưởng Lý Dung nhiều hơn một chút, đừng giống như trước kia, lúc nào cũng tự cho là thông minh sau đó phá hư kế hoạch của Lý Dung, kết cuộc dẫn đến hai người đều lâm vào cảnh thất bại.

Bùi Văn Tuyên hồi tưởng những lúc mình phá hư chuyện của Lý Dung, lại nghĩ về những chiến tích trên triều của nàng, cuối cùng cũng yên tâm hơn nhiều.

Đến tận khi gà bắt đầu gáy sáng, hắn mới miễn cưỡng nhắm mắt ngủ được đôi chút.

Ngày hôm sau khi thức dậy, Lý Dung ngủ khá ngon, nhưng trên mặt Bùi Văn Tuyên lại mang theo hai quầng mắt thâm sì.

Lý Dung đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi hỏi, "Cả đêm qua chàng không ngủ sao?"

Bùi Văn Tuyên khẽ cười, có vài phần chua xót nói, "Điện hạ, cuối cùng ta cũng hiểu được một việc"

Lý Dung nhướng mày, Bùi Văn Tuyên ôn nhu nói, "Đây nhất định là khảo nghiệm Người dành cho ta phải không?"

"Hả?", Lý Dung có chút mờ mịt, Bùi Văn Tuyên chẳng khác gì một u hồn, bước chân có chút như đi trên mây mà "lướt" ra khỏi phòng, cùng Lý Dung thượng triều.

Hắn mang theo một nụ cười phóng khoáng, tự an ủi mình nói, "Chúng ta nghi kỵ nhau nhiều năm, trong những chuyện đại sự quan trọng, từ trước đến nay đều tự tay làm lấy, cũng không yên tâm giao cho người khác.

Đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp sống, vi thần mới giao một chuyện quan trọng nhường này cho người khác làm, đây cũng xem như là sự khảo nghiệm mức độ tín nhiệm của mình với Điện hạ"

Lý Dung nghe vậy không khỏi có chút chột dạ, Bùi Văn Tuyên tiếp tục an ủi bản thân, "Điện hạ vô cùng ưu tú, làm đối thủ, ta chưa từng nghi ngờ điều này.

Hiện giờ ta cũng sẽ tiếp tục tín nhiệm Điện hạ như thế, không chỉ có tín nhiệm Điện hạ sẽ một lòng suy nghĩ cho ta, còn phải tin tưởng năng lực của Điện hạ, tuyệt đối không có vấn đề gì"

"Điều đầu tiên ngươi có thể không yên tâm", Lý Dung tự tin quay đầu lại, "Nhưng điều sau chàng tuyệt đối yên tâm"

"Điện hạ nói đúng", Bùi Văn Tuyên hai quầng thâm đen sì, trong mắt đầy sự tin tưởng, "Ta vẫn luôn tin tưởng Điện hạ"

Hai người họ, một người tin tưởng tràn đầy, một người giả vờ kiên cường, cùng nhau vào hoàng cung.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết, chuyện quan trọng nhất hôm nay chính là công bố danh sách điều nhiệm của các bộ, cho nên cũng không nhiều lời vô nghĩa.

Sau khi quan viên bẩm báo hết những chuyện quan trọng, Lại bộ thượng thư bước ra, cung kính nói, "Bệ hạ, hiện giờ danh sách điều nhiệm của các bộ đều đã được quyết định, xin cho thần đọc danh sách"

"Đọc đi"

Lý Minh bưng ly trà từ bên cạnh lên, chấp nhận thỉnh cầu của Vương Hậu Văn.

Vương Hậu Văn lấy danh sách ra, bắt đầu đọc từ Lễ bộ.

Danh sách của các bộ khác, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên sớm đã hỏi thăm qua, thật ra các quan lớn bên trong triều đều đại khái biết được danh sách gồm những ai, cho nên đều chỉ im lặng lắng nghe.

Lúc đọc đến Hình bộ, Bùi Văn Tuyên và Lý Dung đều đợi được nghe cái tên Bùi Lễ Minh.

Dù sao Bùi Lễ Minh thân là Hình bộ thị lang, lại xử lý vụ án của Tạ Lan Thanh, xét kinh nghiệm cùng chiến tích lẫn thân phận, đều là người được chọn thích hợp nhất để tiếp nhận chức vụ này.

Nhưng khi Vương Hậu Văn bình tĩnh đọc xong mấy chữ "Hình Bộ thượng thư...", cái tên tiếp theo lại là, "Tô Dung Khanh"

Bùi Văn Tuyên ngẩng phắt đầu lên, liền thấy Lý Dung cũng đang khiếp sợ nhìn lại mình.

Lý Dung cũng không hề đoán trước được Tô Dung Khanh sẽ nửa đường nhảy ra, tuy y là Hình bộ thị lang, nhưng xét về kinh nghiệm, quả thật còn quá trẻ.

Hơn nữa theo hiểu biết của nàng về Tô Dung Khanh, kiếp trước y cũng không tham luyến danh lợi, rất hiếm khi tranh đoạt với người khác.

Ngay cả vị trí Hình bộ thị lang cũng là nhờ trong nhà giúp y định sẵn.

Người sáng suốt đều có thể thấy được Bùi Lễ Minh sớm đã là người được chọn cho chức Hình bộ thượng thư, nhưng hiện tại Tô Dung Khanh lại được đưa lên vị trí kia, đương nhiên phía sau đã làm thủ đoạn gì đó.

Bùi Văn Tuyên cũng biết điểm này, sau vài giây ngắn ngủi trao đổi ánh mắt với Lý Dung, hắn liền nhíu mày đảo mắt nhìn Tô Dung Khanh đứng ở phía trước.

Tô Dung Khanh thần sắc bình tĩnh đứng đó, hai mắt nhìn thẳng, tựa hồ mọi thứ đều nằm trong dự đoán, thần thái thong dong, bình tĩnh.

Mấy ngày mệt mỏi liên tiếp vốn đã khiến hắn thấy có chút không khỏe, hiện tại nghe được tin Tô Dung Khanh lên làm Hình bộ thượng thư, lại thấy thái độ hờ hững như thế ngoại tiên nhân không màng danh lợi kia của Tô Dung Khanh, hắn liền cảm thấy tức ngực, có chút khó thở.

Giả dối!

Sau lưng không biết bày ra bao nhiêu chiêu trò để đoạt lấy chức Hình bộ thượng thư, hiện tại còn bày đặt ra vẻ!

Bùi Văn Tuyên tức giận đến nỗi lực niết thẻ chầu mạnh hơn rất nhiều, cũng chính lúc này, Vương Hậu Văn đọc đến danh sách của Lại bộ.

Hôm nay danh sách tuyên bố ngay trên triều đều là vị trí chính ngũ phẩm trở lên, chủ sự khảo công chỉ là tòng lục phẩm, sẽ không được đọc trên điện, do đó Bùi Văn Tuyên không hề có chuẩn bị tâm lý.

Nhưng chính vào lúc hắn không chút phòng bị kia liền nghe thấy Vương Hậu Văn như thể cố ý nâng cao âm lượng đọc ra, "Lại bộ thị lang..."

"Bùi Văn Tuyên!"

Nghe được những lời trên, hô hấp Bùi Văn Tuyên phút chốc như ngừng lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng, cả người rốt cuộc không đứng vững được nữa, trực tiếp ngả ngửa ra sau.

Trước khi ngất xỉu, Bùi Văn Tuyên chỉ muốn khen Lý Dung một câu.

Làm tốt lắm.

Đã nói chỉ là chức chủ sự khảo công lục phẩm, hiện tại trực tiếp thăng lên chức Lại bộ thị lang tứ phẩm.

Một vị cao như vậy, hiện tại trên dưới triều đình e rằng đều đang nhìn chằm chằm hắn, ngay cả Lý Minh, đều có thể sẽ sinh ra những suy nghĩ khác thường.

Lần này năng lực của Lý Dung, thực sự ưu việt đến có chút quá đáng.

//

Tác giả có lời muốn nói

【 Vở kịch nhỏ 】

Lý Dung, "Thật ra với trình độ thức đêm của chàng, ta thấy còn trâu hơn cả tác giả.

Ta lại nghĩ, vì sao những chương trước chương , chàng không xỉu?"

Bùi Văn Tuyên, "..."

【 Vở kịch nhỏ 】

Bùi Văn Tuyên, "Ta chuẩn bị tâm lý nhiều như vậy, còn tự lót đường cực nhiều, cuối cùng lại phát hiện...!Tình yêu của Điện hạ, ta nhận không nổi.

Điện hạ, Người tự lo chuyện của mình là được rồi, đừng tốt với ta nữa"

Lý Dung, "Chàng đừng như vậy nha, sau này ta chậm rãi học là được mà"

Bùi Văn Tuyên, "Nàng định học thế nào?"

Lý Dung, "Nếu không, lần sau cho chàng làm Lại bộ thượng thư nha?"

Đồng Nghiệp, "Điện hạ không hay rồi, công tử lại hôn mê nữa!"

Lý Dung, "Hắn cũng thật yếu đuối mỏng manh..."

Tô Dung Khanh, "A, trà xanh".

Truyện Chữ Hay