Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

chương 99: 99: ​

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Huệ phi cùng Chiêu Đức Đế bất quá chỉ là thương lượng vài câu, ai ngờ tin tức Chiêu Đức Đế muốn lấy thân sinh nữ nhi làm thuốc dẫn tới luyện đan, ngày thứ hai liền truyền đi khắp nơi, mọi người đều biết.

Các triều thần nguyên bản liền bởi vì việc Chiêu Đức Đế mê luyến luyện đan được có ý kiến rất lớn, trước mắt tin tức này vừa ra, lập tức liền khiến cho một trận sóng to gió lớn nổi lên.

- "Hoàng Thượng..

Hoàng Thượng sao có thể hồ đồ như thế a? Vi phạm gia pháp của tổ tông liền đi tin vào lời gièm pha của người khác liền không nói, giờ lại còn muốn tàn hại chính thân sinh cốt nhục của mình, quả thực là quá mất nhân tính! Ta đã hầu hạ qua tam triều đế vương, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một sự việc nghe rợn cả người đến như vậy.

Quốc gia bất hạnh, gia quốc bất hạnh a! Hoàng Thượng hành sự tàn bạo như thế, cùng Kiệt vương, Trụ vương kia lại có gì khác nhau?"

- "Ai nói không phải đâu? Cho dù là ta có liều cả cái mạng già này đi chăng nữa, ta cũng muốn đến ngăn cản Hoàng Thượng!"

- "Huệ phi thật sự là họa quốc yêu phi, ngay cả loại người này cũng đều dám đẫn đến trước mặt Hoàng Thượng.

Nàng xưa nay cùng Hứa hoàng hậu một mạch không thân, liền khuyến khích Hoàng Thượng lấy Trường Thọ công chúa tới làm thuốc dẫn tất là chủ ý của nàng.

Vì tâm tư của bản thân, ngay cả chuyện rợn người như thế này cũng đều có thể làm được, thật đúng là đáng chết! Ta ngày mai liền liên hợp với các chư vị đồng liêu cùng nhau thượng tâu sổ con, thỉnh Hoàng Thượng diệt trừ gian nịnh, tru sát yêu phi! Gian nịnh cùng yêu phi không trừ, Đại Hạ ta liền nguy rồi!"

- "Nhưng Hoàng Thượng hiện giờ đã bị tên đạo sĩ kia mê đến xoay vòng vòng, thật sự có thể nghe được lời chúng ta khuyên can hay sao?"

Có người đối với chuyện này cũng không xem trọng.

- "Mặc kệ Hoàng Thượng có nghe hay không, chúng ta đều phải can gián một phen.

Nếu như khuyên can không được, liền liều chết mà can gián, lấy cái chết cũng can gián không được.."

Có người hít sâu một hơi:

- "Chỉ mong sẽ không xảy ra chuyện phản đối bằng vũ trang nông nổi a."

Nếu Chiêu Đức Đế cứ nhất quyết muốn luyện đan dược mà bắt Trường Thọ công chúa làm thuốc dẫn, chắc chắn sẽ mất đi nhân tâm, làm thuộc hạ bên người cũng cảm thấy bất an.

Mấy năm gần đây, Chiêu Đức Đế đối với Trường Thọ công chúa có bao nhiêu sủng ái, mọi người đều xem ở trong mắt, nói là cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa cũng không quá.

Nếu là ngay cả Trường Thọ công chúa mà Chiêu Đức Đế đều có thể hạ thủ được, như vậy, thế gian này thì còn có ai là hắn không hạ thủ được nữa đâu?

Nếu như thật sự có một ngày đi tới một bước kia, thế lực phản đối Chiêu Đức Đế chắc chắn sẽ thừa cơ dựng lên.

Đại Hạ vốn không tính là thái bình, loạn trong giặc ngoài không ngừng, nếu không, ngắn ngủi trong mười mấy năm qua cũng không thể đến mức có thể xảy ra nhiều lần chiến tranh lớn bé như vậy?

Mặc dù là các triều thần trung với Đại Hạ, nhưng cũng sẽ cùng Chiêu Đức Đế ly tâm.

Xa không nói, liền nói ngay đến Thái tử, muội muội ruột thịt cùng một mẹ bị thân sinh phụ thân đánh cái chủ ý như vậy, chẳng lẽ trong lòng hắn thật sự có thể không có ý tưởng gì hay sao? Những người xung quanh Hứa hoàng hậu sợ là sẽ đối với Chiêu Đức Đế hận thấu xương.

Còn lại các đại thần cũng sẽ đối với Chiêu Đức Đế dâng lên cảm giác sợ hãi cùng kiêng kị.

Hôm nay, Thái tử sắc mặt thập phần khó coi, khuôn mặt tuấn tú âm u, một đôi mắt đen tựa như muốn bốc hỏa.

Khi hắn trở lại trong Phượng Nghi cung, Hứa hoàng hậu đang cầm lấy một cái bình sứ nhỏ đang xem qua xem lại, qua một hồi lâu, mới dường như là đã hạ quyết tâm, cắn chặt môi dưới.

- "Mẫu hậu!"

Nhìn Hứa hoàng hậu như vậy, trong lòng Thái tử sinh ra một tia cảm giác bất an, không thể không mở miệng mà đánh gãy trầm tư của Hứa hoàng hậu.

Hứa hoàng hậu ngẩng đầu lên, trên mặt biểu tình đen tối không rõ:

- "Là hoàng nhi a.

Hoàng nhi, tin tức kia nói vậy ngươi cũng nghe được rồi chứ?"

- "Tự nhiên là vậy.

Hiện giờ trong cung, ngoài cung còn có ai không biết tin tức này đâu?"

Thái tử ngữ khí lành lạnh mà nói.

- "Nếu cái người phụ hoàng kia súc sinh kia của ngươi thật sự dám đối với muội muội ngươi xuống tay, bổn cung cho dù là có liều cái mạng này cũng muốn cùng hắn ta đồng quy vu tận!"

Hứa hoàng hậu từ trước đến nay tính tình nhu nhược, từ trước tất cả mọi thứ đều nghe lời phụ thân nàng, sau này nhà mẹ đẻ nàng suy sụp, có một đôi nhi tử, nhi nữ dần trưởng thành, nàng liền vạn sự nghe theo nhi nữ nàng.

Hiện giờ bộc lộ ra biểu tình như vậy có thể nghĩ ngay được rằng nàng là bị buộc tới bước đường cùng rồi.

Giờ này khắc này, nàng rốt cuộc cũng không rảnh lo cái gì là đại cục nữa.

Nếu là Chiêu Đức Đế thật sự dám dùng nữ nhi nàng làm thuốc dẫn, nàng chắc chắn sẽ tìm hắn liều mạng!

Thái tử tuy rằng cũng thập phần tức giận, nhưng miễn cưỡng còn có thể bảo trì một tia lý trí.

Thấy Hứa hoàng hậu trong tay cầm bình sứ kia, trong lòng Thái tử liền ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng:

- "Cái chai kia là ai đưa cho mẫu hậu, bên trong là cái gì?"

- "Chuyện này không quan trọng, chuyện mấu chốt trước mắt nhất chính là muội muội ngươi bị phụ hoàng ngươi ăn a!"

- "Không, chuyện này rất quan trọng.

Nhi thần hoài nghi có người muốn lợi dụng mẫu hậu."

Thái tử liếc liếc mắt một cái nhìn bình sứ kia:

- "Cái này chẳng lẽ là kiến huyết phong hầu?"

Hứa hoàng hậu ngẩn ngơ, một hồi mới phục hồi lại tinh thần:

- "Ngươi như thế nào sẽ biết được?"

- "Quả nhiên như nhi thần dự đoán..kiến huyết phong hầu quả nhiên cùng Hoàng tổ mẫu không thoát được quan hệ.

Chuyện này sợ là cũng không thoát ly được do Hoàng tổ mẫu tính kế.."

- "Ngươi lời này..

Là cái..

Ý tứ gì.."

Hứa hoàng hậu ngữ khí gian nan mở miệng.

- "Ý tứ trên mặt chữ.

Nhi thần hoài nghi chuyện này có lẽ căn bản chính là do Hoàng tổ mẫu một tay mưu sắp đặt.

Huệ phi những năm gần đây thất thế, thế lực gia tộc cũng bị cắt giảm không ít, nàng là như thế nào sẽ có thể đi tìm được tên đạo sĩ kia, chẳng lẽ không thể không hoài nghi sao? Huệ phi mới nghĩ đến việc muốn ám toán muội muội, chuyện này liền bị người nào đó gióng trống khua chiêng mà truyền ra; trong cung, ngoài cung đều truyền đi khắp nơi, giống như sợ người khác không biết.

Mẫu hậu nói xem, chuyện này chẳng lẽ không có chút hoài nghi sao?"

- "Hiện giờ chuyện này bị người khác nói ra ngoài, phụ hoàng tất sẽ không bỏ qua cho Huệ phi.

Nếu là nhi thần cùng mẫu hậu dưới sự giận dữ mà đối với phụ hoàng động thủ, mẫu hậu nói xem, chuyện này cuối cùng thì người được lợi sẽ là ai?"

Hứa hoàng hậu run rẩy bưng kín miệng mình:

- "Là..

Là thái hậu? Hết thảy những chuyện này đều là nàng kế hoạch sao? Chính là vì muốn đem chúng ta cùng Huệ phi một lưới bắt hết?"

Một trận buồn bực, liền ngay cả mẫu hậu, nàng cũng không thèm gọi.

- "Có lẽ, chuyện này từ đầu tới cuối đều là do Hoàng tổ mẫu ở giữa tính kế mưu đồ.

Huệ phi bất quá cũng chỉ là một quân cờ trong tay Hoàng tổ mẫu.

Hoặc cũng có thể, chuyện này xác thật vốn là do Huệ phi dựng lên, chỉ là trên đường bị Hoàng tổ mẫu phát hiện, Hoàng tổ mẫu liền thuận thế mà làm, quạt gió thêm củi, cuối cùng hung hăng âm thầm đâm Huệ phi một dao..

Mặc kệ là nói như thế nào, Hoàng tổ mẫu ra tay lần này cũng thật đủ tàn nhẫn, muốn bức chết chúng ta không nói, liền ngay cả một chút đường lui cũng không cho Huệ phi cùng phụ hoàng sống sót.

Tin tức này vừa truyền ra, Huệ phi hoàn toàn bị phế đi, ngay cả phụ hoàng cũng thất sự là nhẫn tâm."

Thái tử nhìn Hứa hoàng hậu liếc mắt một cái:

- "Nếu chúng ta thật sự như Hoàng tổ mẫu mong muốn mà xuống tay đối với phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu liền thuận thế mà bắt được nhược điểm mưu nghịch của chúng ta.

Đến lúc đó, trừ bỏ nàng cùng Ngũ hoàng tử, còn có ai có thể ngồi trên đế vị này đây?"

- "Thái hậu..

Thật sự là khinh người quá đáng! Nàng nếu không cho mẫu tử chúng ta đường sống, bổn cung cũng muốn mạng của nàng!"

- "Hoàng tổ mẫu quả nhiên là hảo tính kế, chỉ là hết thảy chuyện này đến tột cùng có thể như nàng dự đoán phát triển trước hay không, liền không phải do nàng có thể định đoạt."

Thái tử rũ mắt nói.

- "Ngươi chuẩn bị làm như thế nào?"

Hứa hoàng hậu lẳng lặng mà nhìn thái tử.

Nàng không phải ngốc tử, tự nhiên nghe ra được Thái tử không nghĩ muốn xuống tay với Chiêu Đức Đế.

Tuy rằng nàng cũng minh bạch đây là cách làm lý trí nhất, nếu như để nàng phải trơ mắt mà nhìn nữ nhi nàng bị người khác tàn hại, nàng là quả quyết làm không được.

Nàng liền sợ nhi tử sẽ khuyên nàng lấy đại cục làm trọng, để nàng đem hết thảy mà nhịn xuống, cũng sợ cốt nhục thân tình ở trong lòng nhi tử không quan trọng bằng quyền thế.

Thái tử tự nhiên đã hiểu được lo lắng trong lòng Hứa hoàng hậu, hắn lắc lắc đầu:

- "Ở trong lòng mẫu hậu, nhi thần chẳng lẽ chính là như vậy loại người như vậy hay sao? Nhi thần đã sớm nói qua, nhi thần tranh đoạt quyền thế này là vì muốn bảo vệ mẫu hậu cùng muội muội.

Năm đó là như thế nào thì hiện tại cũng là như thế đó.

Lời này nhi thần nói không thẹn với lương tâm, nếu là mẫu hậu không tin, nhi thần tuyệt đối xin thề với trời."

- "Nhi thần sẽ không dễ dàng xuống tay đối với phụ hoàng như Hoàng tổ mẫu mong muốn.

Nhưng, nếu như phụ hoàng thật sự không quan tâm mà xuống tay động thủ với muội muội, nhi thần liền sẽ bất chấp tất cả như vậy.

Tới lúc đó, nhi thần không còn đường có thể đi, cũng chỉ có thể đưa phụ hoàng cùng Hoàng tổ mẫu cùng nhau lên đường, đúng rồi, còn có Ngũ hoàng đệ."

Thái tử trong mắt tràn đầy sát ý.

Hứa hoàng hậu ngẩn ra:

- "Là mẫu hậu quan tâm nên sẽ bị loạn.

Ngươi từ trước đến nay là người có chủ ý, làm việc chưa bao giờ để mẫu hậu phải nhọc lòng.

Lúc này đây, ngươi muốn làm cái gì liền cái gì cũng không cần quản liền làm đi."

- "Chuyện này chỉ có nhi thần cùng mẫu hậu biết là được rồi, tạm thời đừng nói cho muội muội biết, miễn cho muội muội tâm lý lại càng thêm gánh nặng.

Nếu phụ hoàng muốn đánh cái chủ ý này, gần nhất là quả quyết không thể lại để muội muội đặt chân tới Càn Nguyên cung."

Trong cung, ngoài cung đều đã biết tin tức, Bảo Lạc tự nhiên không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả.

Nàng tuy đã dự đoán được Huệ phi tất sẽ có động tác, lại không dự đoán được, Huệ phi lại đánh cái chủ ý như vậy.

Mà phụ hoàng nàng thế nhưng cũng thật sự bị Huệ phi thuyết phục tâm tư.

Trong khoảng thời gian ngắn, Bảo Lạc chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh.

Cho tới nay, Chiêu Đức Đế đối với Hứa hoàng hậu mà nói không coi là một trượng phu tốt, đối với Thái tử mà nói cũng không tính là phụ thân tốt, nhưng đối với Bảo Lạc lại là sủng ái muôn vàn, chẳng sợ phần sủng ái này mang theo mục đích khác, rốt cuộc cũng không phải là giả.

Bảo Lạc luôn cho rằng Chiêu Đức Đế đối với nàng nhiều ít là có chút tình cảm cha con, hiện giờ xem ra, những ý tưởng này của nàng quả thực giống như là tự chê cười chính mình.

Ở trong lòng Chiêu Đức Đế, nàng chỉ là một công cụ vì hắn chắn tai mà thôi.

- "Đừng khổ sở.."

Lam Thừa Vũ đứng ở phía sau, ôn nhu khuyên giải an ủi.

Nhưng mà hắn cũng biết, ở vào loại thời điểm này, vô luận là có nói cái gì đi chăng nữa, đều có vẻ vô lực.

Hắn thấy chung quanh không có người, liền đơn giản tiến lên, từ phía sau đem Bảo Lạc ôm vào trong lồng ngực.

Bảo Lạc thân mình run rẩy rất nhỏ, một hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại, nói giọng khàn khàn:

- "..

Ngươi không cần đi tới chỗ của phụ hoàng sao?"

- "Hiện giờ có cái tên tiên sư kia vì Hoàng Thượng trông cửa hộ viện, Hoàng Thượng đã không dùng được ta nữa rồi."

Nói xong lời này, Lam Thừa Vũ trong giọng nói mang theo một tia ý vị tự giễu.

Làm thần tử của Chiêu Đức Đế, cũng là con cháu mẫu tộc với Chiêu Đức Đế, Lam Thừa Vũ vẫn luôn thực kính trọng Chiêu Đức Đế.

Nhưng mà lúc này đây, ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, Chiêu Đức Đế đã hết thuốc chữa.

- "Đừng sợ, ta sẽ không làm bất luận kẻ nào làm tổn thương ngươi."

Lam Thừa Vũ thanh âm trầm ổn mà hữu lực:

- "Mấy ngày này ngươi ngàn vạn lần đừng đi một mình.

Nếu Hoàng Thượng thật muốn đối với ngươi động thủ, ta liền mang ngươi chạy ra ngoài cung!"

Bảo Lạc không có dự đoán được Lam Thừa Vũ sẽ nói ra những lời này.

Cho tới nay, Lam gia đều là hậu thuẫn kiên cố nhất của Chiêu Đức Đế, Lam Thừa Vũ cùng phụ thân An Quốc Công cũng là lưỡi dao sắc bén nhất trong tay Chiêu Đức Đế.

Không nghĩ tới một ngày kia, Lam Thừa Vũ thế nhưng sẽ làm ra chuyện ngỗ nghịch với Chiêu Đức Đế bậc này.

Chẳng sợ chỉ là nói cũng là đối với Chiêu Đức Đế là đại bất kính.

Huống chi, Bảo Lạc vẫn luôn hiểu rõ Lam Thừa Vũ, nghe được trong giọng nói của hắn thực nghiêm túc.

Nếu như thực sự tới bước đường cùng rồi..

Hắn là thật sự sẽ làm như vậy.

Lam Thừa Vũ phảng phất minh bạch những nghi hoặc trong lòng Bảo Lạc, dường như không cần đợi Bảo Lạc đặt câu hỏi, liền mở miệng nói:

- "Nếu như ngay cả việc bảo hộ ngươi cũng không được, ta chính là tên nam nhân vô dụng nhất thế gian.

Huống hồ, ta không thể trơ mắt nhìn Hoàng Thượng mắc thêm lỗi lầm nào nữa.".

Truyện Chữ Hay