Một ngày này, hai người tựa hồ như trở thành một đôi tình nhân bình thường, cùng nhau đi đến tòa thành nho nhỏ nơi biên thành, nghe nói nơi đây có nhiều đồ ăn ngon, có đầy đủ các loại hoành thành ngon, một hồi đi dạo trên đường phố phồn hoa, náo nhiệt nhất trong thành.
Nơi hẻm nhỏ biên thành tất nhiên không thể xa hoa cùng phồn hoa bằng kinh thành được, nhưng đối với Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc mà nói lại có một phen hứng thú khác.
Khi ở trong kinh thành, bọn họ luôn phải nhớ kỹ thân phận chính mình, mỗi một tiếng nói cùng cử động đều phải thật thận trọng, nơi nào so được với hiện giờ luôn thả lỏng như vậy?
Bảo Lạc mắt nhìn Lam Thừa Vũ ở bên người, trên môi nở rộ một trận gió xuân tươi cười như tắm trong mình, nhờ cổ tay áo to rộng yểm hộ, nàng cầm lấy bàn tay của Lam Thừa Vũ.
Bàn tay Lam Thừa Vũ khô ráo, to rộng, khi sờ lên liền khiến người khác cảm nhận được cảm giác thập phần ấm áp, cùng an tâm.
Có Lam Thừa Vũ ở bên cạnh, chẳng sợ chỉ cùng nhau đi dạo đơn giản như vậy, nhưng cũng khiến Bảo Lạc cảm thấy thập phần cao hứng giống như là đang uống mật đường.
Bảo Lạc cũng không cầu cái gì mà phải oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu vô số năm tháng ngày sau có thể giống như giờ phút này, được nắm tay Lam Thừa Vũ bình bình đạm đạm mà sống cùng nhau.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà ngay cả cuộc sống sinh hoạt đơn giản như vậy, đối với Bảo Lạc mà nói, cũng là một loại hy vọng xa vời.
Tuy nói hiện giờ, cuộc sống sinh hoạt này đã gần ngay ở trước mắt, nhưng nàng cũng không bởi vậy mà không quý trọng.
Lam Thừa Vũ cảm thấy được Bảo Lạc đang không ngừng mà hướng bên người hắn dựa vào, không khỏi đỡ lấy tay nàng:
- "Như thế nào, đi không nổi rồi? Muốn ta cõng ngươi hay không?"
- "Đừng nghĩ ta thực mảnh mai giống như ngươi nói vậy!"
Ở dưới ánh mắt cười như không cười của Lam Thừa Vũ, Bảo Lạc nói:
- "Cho dù ta lúc trước thực sự là mảnh mai, thì đó cũng là chuyện trước kia, hiện tại, ta thật sự khỏe mạnh a, trên người nhưng thực sự có tinh lực, mới không cần người khác cõng đâu!"
Lam Thừa Vũ nhẫn cười, nói:
- "Hảo, chờ lát nữa chân mỏi nhừ rồi thì đừng có tìm ta, một chút đều không phải là nương tử mảnh mai."
Hắn cố ý nhấn giọng ở một câu nói cuối cùng, hành động này của hắn liền nhận lấy một cái đấm nhẹ của Bảo Lạc, nàng cắn môi dưới, nói:
- "Ngươi thực là đáng ghét, ngươi nhường nhịn ta một chút không được sao?"
Lam Thừa Vũ vô tội mà chớp chớp mắt:
- "Nương tử nói lời này sai rồi, vi phu khi nào không có nhường ngươi.
Nếu là vi phu không cho ngươi, chỉ sợ ngươi sớm nói cho vi phu á khẩu không trả lời được rồi."
Hiện giờ, loại chuyện cãi nhau nho nhỏ này cũng coi như là một loại tình thú của Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ.
Hai người nói tới nói lui, nháo một hồi xong, liền sẽ không còn thật sự tức giận nữa.
Người chung quanh thấy vậy, đều không khỏi cảm thán:
- "Lang quân cùng phu nhân cảm tình thật tốt a."
Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ chính bản thân mình chưa phát hiện, bọn họ ở trong mắt của người khác thật sự là phu thê gắn bó keo sơn.
- "Hồ lô đây! Hồ lô ngon tuyệt mới ra lò đây! Một văn tiền một chuỗi, hai văn tiền tam xuyến!"
Trong ngõ nhỏ luôn có những nhóm người bán hàng rong, có âm thanh thét to của bọn họ, hẻm nhỏ cũng càng thêm có vẻ náo nhiệt, tươi sáng hơn.
Bảo Lạc hướng về phía Lam Thừa Vũ làm cái mặt quỷ, lộ ra vài phần nghịch ngợm, nói:
- "Có nghĩ muốn tới đó thử xem này thức ăn dân gian kia không? Nơi này không có những lão tử quản thiên quản địa, chúng ta hôm nay liền cùng thể nghiệm một phen lạc thú tầm thường của dân chúng đi!"
Lam Thừa Vũ đối với thức ăn dân gian này vẫn luôn không quá chú ý, thấy Bảo Lạc một bộ dáng hứng thú bừng bừng như vậy, liền gật gật đầu.
Không bao lâu, Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ trên tay liền cầm đủ loại kiểu dáng thức ăn phong phú.
Bảo Lạc cũng mặc kệ nhiều thức ăn như vậy, lập tức liền dùng tư thế mỹ lệ để ăn những đồ ăn trên tay, thẳng đến khi nàng ăn đến mức hai bên quai hàm phồng lên, Lam Thừa Vũ nhìn nhìn Bảo Lạc, lại nhìn nhìn bản thân trong tay cầm hồ lô thập phần khó khăn.
Hắn vốn là một đại nam nhân còn ở đó ăn cái này, nếu như để người khác nhìn thấy, tựa hồ cũng không được tốt lắm.
Bảo Lạc nhìn Lam Thừa Vũ bộ dáng do dự, liền cười ha ha lên, không nói hai lời, liền cầm khối hồ lô trong tay hướng trước mặt Lam Thừa Vũ, Lam Thừa Vũ do do dự dự mà cắn một miếng, không ngờ một khối đường hồ lô bị cắn, hắn nhất thời không có ngậm miệng lại, thế nhưng từ bên miệng hắn lăn xuống dưới.
Bảo Lạc vươn một bàn tay ra, hướng tới chỗ cằm Lam Thừa Vũ xoa xoa chỗ cằm bị bột phấn lăn qua, thấy Lam Thừa Vũ có chút thất thố nhìn chính mình, tức khắc cười đến lợi hại hơn.
Nàng trước kia như thế nào chưa từng có phát hiện ra phò mã nhà nàng như thế nào lại có thể đáng yêu như vậy đâu!
Lam Thừa Vũ lại há có thể không biết Bảo Lạc đang chê cười chính mình? Lập tức bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn Bảo Lạc một cái cho hả giận, dường như coi viên đường hồ lô trong miệng kia để che dấu nội tâm, một lúc sau, viên đường hồ lô toàn bộ liền bị hòa tan ở trong miệng.
Vì thế, khi Lam Thừa Vũ một ngụm cắn xuống, suýt nữa bị ngọt rụng răng.
Nhìn bộ dáng Lam Thừa Vũ nhe răng trợn mắt, Bảo Lạc cười đến càng thêm hăng hái.
Lam Thừa Vũ trên tay cầm đường hồ lô, tạm thời không rảnh tìm phiền toái cho Bảo Lạc, nhưng từng cái, từng cái, hắn đều nhớ kỹ để trên người Bảo Lạc.
Cô gái nhỏ này là như thế nào khi dễ hắn, ngày sau hắn nhất định phải tất cả đòi lại cho bằng được! Đến mức là từ chỗ nào đòi lại được..
Vậy không cần nói cũng biết.
Ăn xong xiên kẹo đường hồ lô, Bảo Lạc lại đi mua chút thịt xiên, thừa dịp Lam Thừa Vũ nhìn về phía địa phương khác, Bảo Lạc nhanh tay đem xiên thịt nướng hướng về phía trước mặt Lam Thừa Vũ, muốn đưa cho Lam Thừa Vũ ăn ngay lập tức.
Nhưng ai biết, Lam Thừa Vũ cho dù không nhìn thấy, nhưng dường như lại có đôi mắt ngay sau đầu, chuẩn xác nắm lấy bàn tay của Bảo Lạc đang duỗi tay lại, quay đầu ngậm lấy xiên thịt kia.
Đối diện với khuôn mặt nghiêm túc đó, Bảo Lạc mạc danh liền cảm thấy có chút chột dạ.
Chính mình lại đánh lén như vậy như vậy..
Tựa hồ..
Còn rất không phúc hậu?
Ai ngờ, Lam Thừa Vũ sau khi ăn xong xiên thịt, liền tỏ ra một bộ dáng chờ đợi tiếp tục được đút ăn:
- "Hương vị không tồi, lại mang đến cho ta một xiên nữa đi."
Bộ dáng đúng lý, hợp tình kia khiến Bảo Lạc quả là muốn trừng hắn!
Thấy Bảo Lạc không có phản ứng gì, Lam Thừa Vũ hoàn toàn không hiểu đến cái gì gọi là xem mặt đoán ý, cái gì gọi là chuyển biến tốt liền thu, nói tiếp:
- "Vẫn là nương tử nàng bón thịt cho ta ăn thật ngon a, ta chính mình ăn như thế nào liền không cảm thấy có hương vị như vậy đâu?"
Bảo Lạc nơi nào muốn bón cho hắn, rõ ràng là muốn trêu cợt hắn.
Hiện giờ trêu cợt không thành, Lam Thừa Vũ còn theo đó mà cố tình thuận thế thành chương, Bảo Lạc tự nhiên không cao hứng, nàng thấy chung quanh càng ngày càng nhiều người chú ý tới động tĩnh nơi này của bọn họ, càng thêm hối hận không ngừng, thô bạo mà đem khối hoành thánh nhét vào trong miệng Lam Thừa Vũ, nhỏ giọng nói:
- "Câm miệng, cho ngươi ăn rồi mà vẫn không bịt được miệng của ngươi hay sao?"
Lam Thừa Vũ ăn cảm thấy mỹ mãn, ngoài miệng lại nói:
- "Nương tử bón cho ta ăn, ta tự nhiên phải biểu hiện tốt một phen, mới có thể làm nương tử nương tay mà nhận lãnh thưởng từ nương tử a, như thế nào nương tử hiện giờ lại không cho ta nói?"
- "Ngươi nếu là thật sự nói như vậy, liền vừa ăn xong là chạy lấy người đi."
Lam Thừa Vũ nhướng mày:
- "Ta ở trong lòng nương tử liền như vậy ư?"
Ở dưới sự thúc giục của Bảo Lạc, Lam Thừa Vũ nhanh chóng xử lý đồ ăn vặt trong tay, rồi sau đó hai người cùng đi xem người thêu đèn.
Cùng chiến sự với người Bắc Nhung không bao lâu, rất nhiều người đều tới đây mua hoa đăng bỏ vào trên sông, cầu cho toàn gia được một đời bình an.
- "Lúc trước, nhà ta một nhà có mấy nhân khẩu, nhưng từ khi Bắc Nhung xâm phạm biên quan, đại muội muội ta liền bị bắt, đệ đệ không biết tung tích, cha bị người Bắc Nhung giết chết, nương cũng vì quá đau khổ mà tức giận công tâm mà ra đi..
Hiện giờ, trong nhà liền chỉ còn lại có một nửa số người, thật là tạo nghiệt a."
Nói đến người Bắc Nhung, các bá tánh ở biên quan chính là thống hận:
- "May mà Hoàng Thượng phái tiểu Lam tướng quân tới, nếu không, chúng ta nơi này còn không biết sẽ như thế nào đâu."
- "Đúng đấy, đứng đấy.
Tức phụ ta sinh vốn xinh đẹp, lúc trước bị những tên đó súc - sinh Bắc Nhung kia để ý tới, nếu là không có tiểu Lam tướng quân, chỉ sợ tức phụ ta liền giữ không nổi.
Hoàng Thượng khẳng định là biết chúng ta sống quá khổ sở, lúc này mới phái tiểu Lam tướng quân tới cứu vớt chúng ta.
Hôm nay, thừa dịp có cơ hội này, ta muốn vì tiểu Lam tướng quân cầu phúc."
- "Tiểu Lam tướng quân cùng Trưởng công chúa điện hạ năm nay đều không tốt, bọn họ đều là người tốt, chỉ hy vọng bọn họ về sau đều có thể thuận lợi.
Trưởng công chúa điện hạ thân phận tôn quý như vậy, lại quan tâm tới chúng ta, không có một chút giả dối, không hổ là thê tử của tiểu Lam tướng quân."
- "Đúng vậy.."
- "Người Bắc Nhung tổn binh hao tướng, nghe nói hiện giờ tâm tư vẫn còn chưa từ bỏ ý định xâm phạm biên quan đâu."
- "Cứ để cho bọn chúng tới, bọn chúng cho dù có mười vạn đại quân thì cũng đều đánh không lại chúng ta, ta cũng muốn nhìn xem, hiện giờ, bọn chúng muốn đánh cùng Đại Hạ ta như thế nào?"
Ở kinh thành nghe nói tình hình ở biên quan, cùng bản thân tự mình tới biên quan cảm thụ khác nhau rất lớn.
Ít nhất Bảo Lạc liền cảm thấy nàng làm Đại Hạ trưởng công chúa, nàng vì các bá tánh Đại Hạ làm ra một vài chuyện, thật sự là quá ít.
Các bá tánh lại dễ dàng thỏa mãn như vậy, bởi vì nàng đối với bọn họ có một chút ơn huệ nhỏ mà đã cảm kích như vậy, làm nàng có chút hổ thẹn.
Ngày sau, nàng còn cần vì bá tánh làm càng nhiều chuyện trong khả năng cho phép mới được.
Bất quá..
Bảo Lạc liếc mắt nhìn Lam Thừa Vũ một cái, bá tánh biên quan đối với Lam Thừa Vũ kính trọng như vậy, nhưng thật ra làm nàng có chung vinh dự.
Phò mã nhà nàng chính là anh hùng bảo vệ quốc gia nữa đó.
Lam Thừa Vũ thấy Bảo Lạc nhìn chằm chằm vào người bán đèn hoa kia, lại thấy hoa đăng kia làm đến thập phần tinh xảo, trong lòng phỏng đoán Bảo Lạc đây là muốn cái này, liền tiến lên mua.
Ai biết, người thêu đèn nọ vừa ngẩng đầu lên liền nhận ra hắn, kích động vô cùng, như thế nào cũng không chịu để hắn trả tiền.
Theo những người kia nói, Lam Thừa Vũ đã giúp bọn họ cưỡng chế di dời người Bắc Nhung đi, lại một lần nữa bảo hộ bọn họ, chính là đại ân nhân bọn họ.
Có thể vì Lam Thừa Vũ làm chút chuyện gì, hắn cũng thật cao hứng.
Lam Thừa Vũ nghe hắn nói như vậy, cũng không hề kiên trì, cầm lấy chiếc đèn hoa đăng của người kia đưa cho hắn đến thập phần tinh xảo, liền lôi kéo tay Bảo Lạc đi ra bờ sông thả đèn.
Chạng vạng tối, gió thổi có một chút lạnh lẽo, mang đi cái nóng nực cùng ồn ào, náo động của ban ngày, Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ đứng ở bên bờ sông, tâm tư trong trẻo vô cùng.
- "Chỉ mong ngày sau, mỗi ngày chúng ta đều như hôm nay, mạnh khỏe và vui vẻ như vậy."
Bảo Lạc nói xong câu đó, cong lưng, đem hoa đăng kia nhẹ nhàng mà đẩy vào giữa sông.
Lam Thừa Vũ nắm lấy tay nàng thật chặt, kiên định nói:
- "Nhất định nguyện vọng hôm này của ngươi, ngày sau nhất định sẽ thực hiện được, ta cam đoan với ngươi."
Cuối cùng, Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ bước lên thành lâu biên thành, nhìn cát bụi cuồn cuộn ngoài thành, chỉ cảm thấy khắp tầm nhìn đều trở nên mở mang hơn.
Cá nhân vui buồn tan hợp, tại đây, cảnh tượng trước mặt giống như đều không tính là cái gì.
- "Nhìn xem, đây là biên cảnh chúng ta vẫn luôn bảo hộ có bộ dáng như vậy.
Biên cảnh phía tây có người Bắc Nhung, có di tộc, có Đại Nguyệt Quốc, còn có rất nhiều rất nhiều biên cảnh tiểu quốc khác nữa.
Có tiểu quốc mỹ lệ dồi dào, cùng thế vô tranh, cũng có quốc gia giống người Man tộc tham lam thành tánh.."
Lam Thừa Vũ tinh tế hướng Bảo Lạc giảng giải.
Bảo Lạc ngưng mắt nói:
- "Đây là địa phương mà ngươi vẫn luôn bảo hộ?"
- "Không, không phải ta."
Lam Thừa Vũ lắc lắc đầu, sửa lại lời của Bảo Lạc:
- "Là chúng ta vẫn luôn bảo hộ địa phương này.
Ngươi tuy chưa từng tới tiền tuyến, nhưng lại dùng chính phương thức của ngươi để giúp đỡ quân đội biên quan, thủ vệ quốc thổ."
Một loại ý thức trách nhiệm cùng sứ mệnh từ đáy lòng của Bảo Lạc đột nhiên sinh ra.
Từ trước, nàng không phải không biết có một tòa thành trì tồn tại như vậy, nhưng lúc ấy, biên thành đối với nàng mà nói, chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, tự nhiên không có khả năng giống như bây giờ, đánh thẳng vào nội tâm của nàng.
Mà lúc này, nhìn tình cảnh như vậy, Bảo Lạc ẩn nhẫn đã lâu, đều cảm thấy nội tâm có một ý chí mãnh liệt muốn tuôn trào, chỉ là, không đợi nàng mở miệng, Lam Thừa Vũ cũng đã trước một bước đem tiếng lòng của nàng nói ra miệng.
- "Chỉ nguyện biên thành ngày sau mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm không hề có chiến hỏa, Đại Hạ ta có thể cùng những quốc gia lớn mạnh khác bù đắp cho nhau."
- "Nhất định rồi, ta tin tưởng ngươi cùng hoàng huynh có thể làm được.".