Sự việc của Quốc sư xử lý cũng không quá phức tạp, điều phức tạp nhất chính là những thế lực trong triều của quốc sư.
Sau khi điều tra xong, Vĩnh Gia Đế phát hiện, trong triều có không ít thần tử đều từng cùng quốc sư có lui tới, hoặc là hết lòng tin theo thực lực của quốc sư, lựa chọn đi theo quốc sư, hoặc là cho rằng thế lực của quốc sư có thể lợi dụng được, cùng quốc sư qua lại theo nhu cầu.
Trong những người này, liền có thế tử Tần quốc công phủ, Bình Ninh quận chúa đã từng là vị hôn phu, cùng với người nhà họ Phó.
Ngay từ đầu, thế tử Tần quốc công đã có dã tâm bừng bừng, mưu đồ cực lớn, hắn sẽ cùng quốc sư có quan hệ, Vĩnh Gia Đế cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Người nhà họ Phó cùng quốc sư lại có thể cấu kết với nhau thì lại là điều mà Vĩnh Gia Đế không hề nghĩ tới.
Vĩnh Gia Đế biết người nhà họ Phó muốn quyền thế, nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới người nhà họ Phó từ sau khi dùng một chút công phu trên người hắn cùng Phó hoàng hậu không có kết quả, thế nhưng sẽ hoàn toàn ruồng bỏ Phó hoàng hậu, lựa chọn đi theo quốc sư.
Phó Thập cô nương đã bị xử tử với hành vi mưu hại con vua, nói là hành vi của nàng ta chính là do một mình nàng tự chủ trương, nhưng ai biết người nhà họ Phó sau lưng lại sắm vai gì? Là thấy vui mừng, hay là chuyện này hết thảy căn bản do người ở sau lưng bọn họ thúc đẩy?
Rốt cuộc thì Phó Thập cô nương trực tiếp gây ra hậu quả, hành sự lỗ mãng khiến tính mạng Bảo Lạc bị đe dọa, nên mới cần thỉnh quốc sư vào cung một chuyến.
Nếu không phải Bảo Lạc rơi xuống nước, mà là Đại hoàng tử thì Vĩnh Gia Đế cùng Phó hoàng hậu cũng rất có khả năng không thể không xin sự giúp đỡ của quốc sư.
Kể từ đó, kế hoạch kế tiếp của quốc sư liền có thể thuận lợi thực thi.
Như vậy xem ra, người nhà họ Phó tham dự vào kế hoạch mưu phản của quốc sư cũng coi như là có để lại dấu vết.
Phó hoàng hậu sau khi biết được tin tức này, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại có một loại cảm giác khối đại thạch treo trên đầu, rốt cuộc trong lòng cũng rơi xuống.
Phó hoàng hậu vẫn luôn biết người nhà mẹ đẻ mình vẫn luôn không an phận, cũng vẫn luôn biết bọn họ một ngày kia nhất định sẽ vì quyền thế mà mang tới đại họa.
Nàng nguyên tưởng rằng sự kiện của Phó Thập cô nương kia đã hiến người nhà họ Phó dưng tay lại, ai biết, chờ nàng còn có việc mưu phản ở sau lưng.
Nhóm người này thật là không thấy quan tài không đổ lệ!
Nếu như không có việc lúc trước thắt cổ tự vẫn không có kết quả, cùng Vĩnh Gia Đế thổ lộ tình cảm, Phó hoàng hậu hiện tại chỉ sợ là đã sớm không thoát tội, tự thỉnh phế hậu, hoặc là lấy cái chết tạ tội, tranh thủ để không liên lụy đến nhi tử chính mình.
Nhưng mà hiện tại, nàng quyết định tin tưởng vào trượng phu của mình, hắn đã nói qua, hắn sẽ che chở nàng.
Chỉ cần nàng không rời, hắn liền không bỏ.
Tiếng xe ngựa lộc cộc chở Bảo Lạc cùng Lam Thừa Vũ hướng ngoài thành đi tới.
Giờ phút này, Bảo Lạc đang nhàn nhã mà dựa vào trên vách xe nghỉ ngơi, phía trước bày một chiếc bàn nhỏ, trên bàn nhỏ là một ấm trà xanh cùng mấy đĩa điểm tâm.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng tới du ngoạn, nhưng đây lại là lần duy nhất nàng có thể thả lỏng một lần, cũng là lần nàng có thể được đi xa nhất.
Lúc trước trong lòng Bảo Lạc vẫn luôn lo lắng rất nhiều chuyện, luôn không thể hoàn toàn dung nhập tới hoàn cảnh chung quanh bên trong, mà lúc này đây, có lẽ là bởi vì hoàn toàn thoát khỏi bóng ma tử vong, thân thể dần dần khôi phục khỏe mạnh, tràn ngập sức lực xưa nay chưa từng có, tâm tình cũng đi theo đó mà nhẹ nhàng hơn.
Nhìn bên ngoài đường, đám người rộn ràng, nhốn nháo, từ trên người bọn họ cảm nhận được sinh mệnh bừng bừng, Bảo Lạc tự đáy lòng cảm giác được cảm giác tồn tại thật tốt.
Ràng buộc càng sâu, càng không thể luyến tiếc dễ dàng rời đi.
Lúc trước Bảo Lạc ở trong thời khắc của bóng ma tử vong, tuy nói sớm đã làm tốt tâm lý chuẩn bị cho sự ly biệt, nhưng nàng lại làm sao bỏ được trượng phu, mẫu thân cùng huynh trưởng của nàng? Tự nhiên là hận không thể một ngày lại một ngày cứu vãn được một ít, làm cho nàng có bao nhiêu thời gian cùng bọn họ ở chung một chỗ, cũng đem những ký ức trân quý này giữ kín thật sâu dưới đáy lòng, khiến ngày sau liền cũng không cần phải cô đơn như vậy.
Hiện tại, Bảo Lạc tuy nói là thân thể so với người bình thường chỉ suy nhược hơn một chút thôi, nhưng nàng đối với sinh mệnh của bản thân mình cũng thập phần quý trọng, nàng thực dễ dàng cảm thấy đủ.
Đường đi phía trước cũng không nhìn được nhiều phong cảnh, nhưng cũng đủ để khiến cho nàng hưng phấn.
Lam Thừa Vũ thấy Bảo Lạc tâm tình thoải mái, cũng thập phần vui vẻ, thần sắc hắn ôn nhu hướng phía sau lưng Bảo Lạc lót cái đệm cho nàng dựa vào:
- "Hiện tại, ngươi trước tiên ở trên xe nghỉ ngơi một chút, khi thái dương xuống, chúng ta cũng không sai biệt lắm liền đến khách điếm, vừa lúc xuống dưới nghỉ ngơi một chút."
- "Được rồi, nếu là ngươi dẫn ta ra ngoài đi chơi, liền tùy ngươi an bài mọi chuyện đi."
Bảo Lạc thấy việc này cũng không là chuyện gì lớn, liền thấy không sao cả:
- "Bất quá, trong cung vừa mới phát sinh náo động, hoàng huynh hiện tại nhất định là bận rộn tối mày tối mặt.
Chờ hắn nghĩ đến việc đem ngươi bắt đi làm việc, lại phát hiện ngươi đã trộm xin nghỉ mang ta ra ngoài chơi, nhất định sẽ thực tức giận đi."
- "Kia cũng không có biện pháp a, ta từ trước đã làm rất nhiều việc không mang sống chết, hiện giờ, thê tử của ta thật vất vả lắm thân thể mới tốt lên được, có thể du lãm cảnh đẹp chung quanh, ta đương nhiên là trước tiên muốn bồi thê tử của ta a."
Lam Thừa Vũ nhìn về phía Bảo Lạc, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình:
- "Sống chết của ta không quan trọng, chỉ có người bên cạnh mới đáng giá để ta lúc nào cũng quý trọng."
Bảo Lạc vươn tay, giữ chặt trên má hắn, hướng ra phía ngoài, biểu tình của Lam Thừa Vũ lộ ra chút kinh ngạc mà ăn đau:
- "Nương tử, ngươi muốn mưu sát phu quân sao?"
Bảo Lạc cười khúc khích:
- "Ta còn tưởng rằng ngươi đã luyện được thành mình đồng da sắt rồi chứ, lại không nghĩ tới, nguyên lai bị ta nhéo như vậy, vẫn là sẽ đau sao?"
- "Đó là tự nhiên.
Bất quá, ta da dày thịt béo, đau một chút cũng liền thôi.
Ta là lo lắng tay của nương tử dùng sức lớn như vậy mà nhéo, có khi nào bị đau hay không?"
Đối mặt với việc bị Bảo Lạc chế nhạo, Lam Thừa Vũ cực nhanh mà làm ra phản ứng.
Bảo Lạc:
- "..."
Tốt a, cuối cùng nàng cũng phát hiện, luận về độ dày của da mặt, nàng trước sau so với người trước mắt không đáng là gì.
Lúc này, phía ngoài cửa xe liền xuất hiện cảnh trí nào đó, Bảo Lạc ánh mắt ngưng lại:
- "Địa phương này có phải trước đây chúng ta đã từng tới hay không?"
- "Nương tử nhớ cũng thật rõ ràng, chúng ta lần trước chính là từ nơi này quay đầu, đi đến thôn trang.
Bất quá hôm nay chúng ta nhưng không từ phương hướng này đi, chúng ta muốn một đường đi về hướng tây, đi đến ta nơi ta cùng với phụ thân từng cùng người Tây Lương giao chiến..
ta đã từng đáp ứng ngươi, ngay cả phía bắc.."
Lam Thừa Vũ nhăn nhăn mày:
- "Người Bắc Nhung lần trước tuy rằng đã thảm bại, nhưng Bắc Nhung vương vẫn còn dã tâm bừng bừng, trù tính Đông Sơn tái khởi.
Ta tuy không sợ bọn họ, lại không thể ở thời cuộc chưa định liền mang ngươi đi mạo hiểm như vậy được.
Đợi ngày sau ta chỉ huy bắc thượng, đem Bắc Nhung vương bức cho tiếp tục hướng về phía bắc di chuyển, hoàn toàn bình ổn chiến loạn ở biên quan, ta lại mang ngươi đi.
Phong cảnh ở đây tuy không tinh tế bằng phía nam, nhưng cũng có một loại ý nhị khác.."
Nói đoạn, Lam Thừa Vũ liền cùng Bảo Lạc nói về một số việc hắn ở bên ngoài mắt thấy tai nghe, cùng với phong thổ của từng nơi kể cho Bảo Lạc nghe, nàng dần dần liền cảm nhận được..
Bảo Lạc từ nhỏ cùng các hoàng tử, công chúa ở một chỗ đọc sách kiên trì tới cuối cùng, nên cũng không hề giống với những người có đầu óc thiển cận khác, tự nhiên sẽ không ghét bỏ những thứ quặng thô xấu xí không bằng cảnh trí vùng sông nước Giang Nam xinh đẹp, sinh hoạt tinh tế.
Làm công chúa của Đại Hạ, nàng vẫn luôn lấy vinh quang của quốc gia chính mình mà tôn thờ.
Lam Thừa Vũ nói muốn mang nàng đi xem biên giới Đại Hạ, nàng cầu mà không được.
Hai người lựa chọn lộ tuyến lữ hành, người khác xem ra, nhất định là không thể tưởng tượng được.
Nhưng Bảo Lạc ở điểm này, lại cùng Lam Thừa Vũ quan niệm không mưu mà hợp..