Lam Thừa Vũ cũng không nói chuyện, chỉ mỉm cười nhìn Bích Nghiêu liếc mắt một cái.
Không biết như thế nào, chỉ một cái liếc mắt nhẹ nhàng như vậy, thế nhưng lại làm cho Bích Nghiêu nhìn ra chút cảnh cáo.
Ai, thời điểm Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc ở chung một chỗ, những người khác quả nhiên là không thích hợp ở đây a.
Sau khi xác nhận người trước mặt sẽ không tạo thành uy hiếp gì đối với Bảo Lạc, Bích Nghiêu liền tự giác nói:
- "Công chúa cùng công tử chậm rãi nói chuyện, nô tỳ đi ra ngoài cửa canh chừng giúp công chúa."
Mắt thấy Bích Nghiêu chưa từng xin qua chỉ thị của mình liền vội vàng rời đi, Bảo Lạc không khỏi hoài nghi ai mới là chủ tử của Bích Nghiêu a.
- "Này, ngươi chừng nào thì thừa dịp ta không chú ý liền thu mua nhân lực bên người ta?"
Bảo Lạc bất mãn mà nhìn chằm chằm vào Lam Thừa Vũ.
Lam Thừa Vũ cười cười:
- "Trời đất chứng giám, ta chưa từng làm ra loại sự tình này a.
Bất quá là nàng biết được tâm ý của ngươi nên mới cố ý đem không gian riêng tư này cho chúng ta thôi."
Bảo Lạc giật mình:
- "Nói..
Ngươi nói cái gì đó, cái gì mà tâm ý của ta.."
- "Nếu là công chúa điện hạ nhất định phải khẩu thị tâm phi như vậy, vi thần cũng không còn cách nào nữa."
Lam Thừa Vũ thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ.
Ngay sau đó, hắn liền bước nhanh tới trước mặt Bảo Lạc, nhẹ nhàng mà đem nàng ôm vào trong lòng ngực.
Bất quá chỉ có ngắn ngủn mấy ngày không thấy, trong lòng hắn liền vô cùng nôn nóng, nhất định phải liếc nhìn nàng một cái thì mới có thể thoáng giảm bớt nỗi nhớ.
Cho nên, biết rõ dùng lệnh bài của Tiên hoàng cấp cho vào cung đã có chút lỗi thời, nhưng mà hắn vẫn là vào được.
- "Uy, ngươi.."
Bảo Lạc nhẹ nhàng chống tay đẩy ra, nhưng động tác cùng mức độ cũng không lớn, tựa hồ liền ngay cả chính bẳn thân nàng cũng không biết là mình đến tột cùng muốn đem Lam Thừa Vũ đẩy ra hay không.
Lại vào lúc này, Lam Thừa Vũ cúi đầu, ở trên cánh môi mềm mại của Bảo Lạc mà nhẹ nhàng hôn một cái, khi Bảo Lạc phản ứng lại liền buông nàng ra.
- "Nếu như ngươi nói ta mặt dày vô sỉ, ta tất nhiên phải làm ra một chút chuyện mặt dày vô sỉ mới xem như là không làm ngươi thất vọng, cũng coi như là một phen đánh giá a."
- "Ngươi, ngươi mau cút đi ra cho bổn cung!"
Bảo Lạc gương mặt hồng hồng, không biết là do xấu hổ hay là do tức giận, một đôi mắt mở to cực kỳ giống tiểu động vật khi bị khi dễ.
Nàng nguyên tưởng rằng Lam Thừa Vũ chắc chắn sống chết ăn vạ không chịu đi.
Đương nhiên, nếu như Lam Thừa Vũ thật muốn làm như vậy, nàng cũng không có biện pháp, nhiều lắm là nói hắn hai ba câu còn chưa tính.
Nàng là một người rộng lượng sẽ không cùng Lam Thừa Vũ chấp nhặt.
Ai biết, Lam Thừa Vũ rất thống khoái mà đáp:
- "Hảo a, trước mắt ta tiến vào cung cũng chỉ trong chốc lát, lại không nên để người khác hoài nghi, lần sau ta lại tìm cơ hội tới gặp ngươi đi."
- "Ai, vì tiến cung, lăn lộn nửa ngày, cùng ngươi ở chung thời gian lại chỉ có như vậy một lát, ngẫm lại đều không cam lòng, ngươi vẫn là sớm một chút ra cung đi, như vậy, ta là có thể lúc nào cũng nhìn thấy ngươi."
"..
Tưởng bở.."
Bảo Lạc cúi đầu, nửa ngày mới nói.
Nàng tự nhiên minh bạch Lam Thừa Vũ trong giọng nói hàm nghĩa.
Dưỡng ở thâm cung công chúa, nếu là muốn ra cung thường trụ, tất là gả chồng chuyện sau đó.
Lam Thừa Vũ lại không thèm để ý nàng lời nói, chỉ nói một tiếng "Chờ ta", liền xoay người vội vàng rời đi.
Hắn tựa hồ cũng không hoài nghi Bảo Lạc có thể hay không đem hắn những lời này nghe lọt vào tai trung.
Gần nhất mệnh phụ nhóm thường xuyên mà bái phỏng Bảo Lạc, này dụng tâm có mắt đều biết, Lam Thừa Vũ tự nhiên không có khả năng ngồi được.
Đương nhiên, hắn tin tưởng Bảo Lạc sẽ không bị những cái đó mệnh phụ dăm ba câu cấp câu đi, nhưng biết được có người mơ ước chính mình ý trung nhân, rốt cuộc trong lòng không thoải mái, thế nào cũng phải phải đi như vậy một chuyến, nhìn tâm tâm niệm niệm người nhân chính mình mà cao hứng hoặc xấu hổ buồn bực, hắn trong lòng liền thoải mái.
Quốc tang đã qua, dân gian bá tánh đều có thể kết hôn.
Duy độc giống Bảo Lạc như vậy công chúa, vì biểu hiện hiếu tâm, phải vì tiên đế thủ thượng một năm.
Này một năm, hắn tự nhiên là nguyện ý chờ.
Bất quá, hắn người này quả thực khẩn trương vô cùng, trong quá trình chờ đợi, dù sao cũng phải thường thường tới tuyên cáo một chút chủ quyền của mình, miễn cho chính mình cực khổ chờ đợi, đảo mắt một cái lại bị người khác cướp mất.
Lam Thừa Vũ sau khi rời đi, Bảo Lạc hồi lâu đều không có nói chuyện.
Bất quá, Bích Nghiêu ở bên người phụng dưỡng Bảo Lạc nhiều năm, tự nhiên cũng nhìn ra được cảm xúc của Bảo Lạc so với trước khi Lam Thừa Vũ tới tốt hơn không ít.
Khó có được, Lam công tử thế nhưng đến lại khiến cồn chúa có thể vui vẻ tới như vậy, lần sau Lam công tử nếu là lại đến nữa thì nhất định phải vì hắn mà mở rộng cửa đón, Bích Nghiêu nghĩ.
Lục công chúa trộm chuồn ra khỏi Tông Nhân Phủ rồi đến Chiêu Dương điện của Bảo Lạc đại náo một phen tự nhiên không thể gạt được tai mắt của Vĩnh Gia Đế.
Vĩnh Gia Đế vốn là đối với cái người muội muội này cũng không có bao nhiêu cảm tình, thấy nàng đã đi đến nước này rồi mà vẫn còn gàn bướng hồ đồ, liền nói:
- "Lục hoàng muội hãm hại Bình Ninh quận chúa, hiện tại lại không biết hối cải, ngược lại chạy ra khỏi Tông Nhân Phủ, trước mặt mọi người ăn nói bất kính, trẫm vốn nên trừng phạt để răn đe, cảnh cáo, nay niệm tình nàng tâm thần rối loạn liền tước đi danh hào công chúa xuống làm huyện chúa, ở trong thôn trang của hoàng gia dưỡng bệnh đi."
Cái trừng phạt nhìn như không nghiêm trọng lắm, kỳ thật chỉ bằng một câu "tâm thần rối loạn", rồi lại một câu "tước đi danh hào công chúa xuống làm huyện chúa", đã đem tiền đồ của Lục công chúa toàn bộ chặt đứt.
Một kẻ thần chí không rõ, còn bị đế vương ghét bỏ, có thể có trải qua được mấy ngày sống tốt đâu?
Huống chi, Lục công chúa tuy rằng không được sủng ái, nhưng từ nhỏ đã ở trong cung được nuông chiều từ bé đến lớn, về vấn đề vật chất tự nhiên là so không bằng được với mấy người tỷ muội còn lại, nhưng so với những người bên ngoài thì lại tốt hơn rất nhiều.
Nếu là nàng vào trong thôn trang sống, ngày sau, cuộc sống liền sẽ ngày ngày trôi qua không tốt.
Còn nữa, Vĩnh Gia Đế chính miệng ra lệnh cho Lục công chúa đi vào trong thôn trang "Dưỡng bệnh", hắn một ngày không mở miệng, Lục công chúa liền một ngày không thể trở về.
Đối với việc Lục công chúa bị đưa đến thôn trang, Vĩnh Gia Đế nơi nào còn nghĩ đến để cho người đó sống tốt được đây?
Lục công chúa hiện giờ đúng là ở độ tuổi thành thân, lại phải vì Chiêu Đức Đế mà thủ tang một năm.
Chờ đến khi nàng thủ hiếu xong, ở trong thôn trang kia lại có người nào tốt để chọn lựa như hồi còn sống ở trong cung đây? Nàng chẳng phải là muốn bị trì hoãn hay sao?
Bất quá, nếu thức sự là bị trì hoãn, cũng là do nàng tự làm tự chịu.
Nàng chính tay hãm hại Bình Ninh quận chúa bị hủy dung, cả đời cũng không thể gả được cho một người có địa vị tốt, chỉ có thể không ngừng hạ thấp tiêu chuẩn để chọn tế.
Mẫu phi Lương Thuận thái tần của Lục công chúa sau khi nhận được tin tức này liền đi tới chỗ Hứa thái hậu khóc lóc một hồi:
- "Lục nữ nhi có ngày hôm nay thật sự là do thần thiếp dạy dỗ nàng không tốt.
Thỉnh Thái Hậu nương nương niệm tình nàng tuổi còn nhỏ, cho nàng một cơ hội sửa sai đi.
Nàng phạm ra sai lầm này, thần thiếp nguyện ý thay nàng chịu phạt!"
Sau khi Lục công chúa bị tước đoạt danh hào công chúa xuống làm huyện chúa, không được ban cho phong hào, hiện giờ địa vị dị thường xấu hổ, người khác cũng không biết nên xưng hô với nàng như thế nào.
Nhóm hoàng nữ được phong hào đều là chờ khi xuất giá mới nghĩ đến, nếu nàng vẫn là một vị công chúa, chẳng sợ không có phong hào cụ thể thì cũng chỉ cần dựa theo bài tự của nàng mà xưng hô là được.
Không giống hiện tại, trong tất cả chúng tỷ muội, chỉ có nàng là một cái huyện chúa, Lương Thuận thái tần là mẹ ruột, đều chỉ có thể lúng ta lúng túng mà gọi nàng một tiếng "Lục nữ nhi".
Hứa thái hậu đối với Lương Thuận thái tần này bộ dáng cẩn thận chặt chẽ, nơm nớp lo sợ, cả đời vì nữ nhi mà sinh sống, tuy rằng cũng có chút đồng tình, đáng tiếc không có bất luận tác dụng gì.
Nàng tuy không có chủ ý gì, lại cũng sẽ không dễ dàng phản đối quyết định của nhi tử cùng nhi nữ của nàng mà kéo chân sau của bọn họ.
Lương Thuận thái tần trước khi rời đi, thật sâu mà nhìn Hứa thái hậu liếc mắt một cái, một người luôn luôn dịu dàng, yếu đuối, lúc này trong con ngươi tràn đầy bi thương, đó là một loại cảm xúc bị buộc đến bước tuyệt cảnh bất đắc dĩ cùng chua xót.
Hứa thái hậu trong lòng ẩn ẩn hiện lên dự cảm bất an.
Đêm đó, Lương Thuận thái tần vốn do bệnh cũ phát tác liền qua đời.
Di nguyện cuối cùng của nàng chính là để thân sinh nữ nhi duy nhất của nàng tới đưa nàng đi đoạn đường cuối cùng.
Tuy là Bảo Lạc biết được kết quả này, nhưng cũng không tránh khỏi một trận thổn thức, đáng thương thay tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.
Mặc kệ Lục công chúa đã làm sai cái gì, Lương Thuận thái tần đều sẽ đem hết toàn lực mà bảo hộ nàng, cho dù có phải trả giá cả sinh mệnh của mình.
Nếu là Lục công chúa sớm biết rằng sẽ có kết cục như ngày hôm nay, cũng không biết lúc trước còn có thể làm ra những sự tình này hay không.
Lục công chúa ngày xưa gieo quả đắng, tất cả báo ứng đều ở trên người Lương Thuận thái tần mà trả.
Mà cùng lúc đó, Bình Ninh quận chúa không biết đã dùng đến cái gì biện pháp gì thế nhưng lại làm cho thế tử Tần quốc công phủ đáp ứng chuyện nghênh thú nàng.
Tần gia tuy không được xem như là một gia tộc đệ nhất thế gia gì, nhưng hiện tại là ở trong kinh thành cũng có tiếng tăm lừng lẫy.
Bình Ninh quận chúa cho dù là bị hủy dung, nhưng hiện tại cũng có thể được gả vào một thế gia hiển hách như vậy mà hưởng tôn vinh, quả thực là rất may mắn.
Trái lại là Lục công chúa, ngày trước ẩn nhẫn tính kế, đến cuối cùng cái gì cũng không có được..