Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
, về nấu cơm
Mọi thứ về nấu cơm đều bắt nguồn từ việc mua sắm trong siêu thị của Quý Tinh Lăng, khi hắn được trở thành vị khách hàng may mắn của hệ thống thu tiền, đạt được một cái chảo miễn phí.
Nhập khẩu từ nước Đức, giá thị trường không hè rẻ, lên tới hàng ngàn.
Đối mặt với chiếc chảo hôm nay, Lâm Cạnh đột phát ý tưởng:“Không bằng chúng ta cũng tự mình làm cơm?”
Quý Tinh Lăng dựa vào trên sô pha chơi game: “Được.”
Lâm Cạnh ôm lấy bờ vai của hắn:”Anh không cần nghĩ ngợi như vậy, có phải là thể hiện cho việc rất tin tưởng với trù nghệ của em không?”
Quý Tinh Lăng sửa đúng: “Không có, anh là rất tin tưởng đới với nguồn tài chính của mình, cho dù em làm nổ phòng bếp, cùng lắm thì chúng ta lại đổi bộ chung cư khác.”
“……”
Hai người nghiên cứu thực đơn nửa ngày, cuối cùng quyết định làm món cánh gà chiên Coca.
Quý Tinh Lăng rửa cánh gà: “Nếu nhập môn với món ăn thất bại như vậy, có phải trông có vẻ chỉ số thông minh của chúng ta rất có vấn đề hay không, bằng không đổi món phức tạp một chút.”
“Tỷ như phật nhảy tường sao?”
[ Phật nhảy tưởng
“…… Bỏ đi, vẫn là cánh gà chiên Coca đi.”
Công thức rất đơn giản, đổ dầu chiên cánh gà cho đến lúc chuyển màu nâu vàng, lại bỏ Coca vào thu nước là được, thoạt nhìn không có khó khăn đến một xu, Lâm Cạnh đeo tạp dề, cực kì ra dáng chỉ huy Quý Tinh Lăng dùng khăn giấy trong phòng bếp thấm khô nước bên ngoài cánh gà, sau đó một lập tức bỏ vào chảo.
“Bỏ này!”
Quý Tinh Lăng thực hãnh diện, đứng ở bên cạnh nhiệt liệt vỗ tay: “Chuyên nghiệp!”
Lâm Cạnh dùng cái xẻng lật lật, tâm tình phức tạp:“Chuyên nghiệp cái gì, anh lại đây nhìn xem, hình như dính chảo rồi.”
Quý Tinh Lăng buồn bực: “Không có khả năng a, không phải đã nói không dính nồi sao?”
“Anh tin quảng cáo hay là tin hiện thực?”
“……”
Da gà dính sát chảo giống như dính keo , lật khẳng định không thể lật. Quý Tinh Lăng lại triển khai phỉ báng siêu thị, khẳng định rằng họ đã gửi tới cái chảo fake! Lâm Cạnh tạm thời không rảnh quan tâm là chảo thật hay giả, cậu đói bụng, hơn nữa cảm thấy vứt chảo cánh gà này đi thì quá đáng tiếc, nói không chừng vẫn có thể cứu nó, đơn giản thêm vào một lon Coca, giải thích: “Khả năng nấu thêm nữa sẽ mềm, cơm dính nồi không phải cũng đổ nước vào sao.”
Quý Tinh Lăng đối mặt với vật thể có hình dạng và màu sắc rất dáng nghi này, mù quáng bởi tình yêu nhắm hai mắt nói: “Ừ.”
Công thức nói sẽ có nước dùng sền sệt màu nâu đỏ, hai người ở phòng bếp đứng nửa ngày, mở nắp nồi lên thấy còn tới nửa chảo nước, vì thế cứ yên tâm lớn mật mà đến phòng khách xem trận bóng một lúc.
“Không sai biệt lắm.” Quý Tinh Lăng vỗ vỗ người trong lòng ngực, “Đi, đi thưởng thức cánh gà thơm ngon một chút.”
Hai người kỳ thật cũng không ôm hy vọng nào với bữa tối, sự kỳ vọng tâm lý đã chạm đến đáy khi da gà dính vào chảo, cảm thấy có thể ăn là đã thành công, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, hiện thực còn bi thương hơn nhiều. Sau khi Lâm Cạnh mở nắp nổi, một làn khói đặc sặc mũi anh dũng bay ra ngoài trước, mùi hôi từ khói trong nháy mắt tràn đầy cả phòng bếp, vị caramel, vị thịt, vị than, chuông báo khói trên trần nhà vang lên vừa sắc vừa kinh hoàng, Quý Tinh Lăng nghiên cứu nửa ngày cũng không biết phải tắt như thế nào, cuối cùng đành phải đi rút điện.
Lâm Cạnh giơ nắp nồi, còn đang kinh hồn chưa định.
Quý Tinh Lăng nhanh chóng trốn tránh trách nhiệm: “Cái nắp nồi này đậy cũng kín quá, bằng không chúng ta chắc chắn có thể phát hiện sớm hơn.”
Hậu quả tự mình xuống bếp, chính là hai người dùng miếng rửa chén làm bằng cước kim loại chà chảo chà nồi ròng rã suốt một tiếng, thẳng đến lúc đi ngủ, vẫn cảm thấy bản thân vẫn còn một thân mùi khét.
“Quý Tinh Lăng, sau khi chúng ta tốt nghiệp hẵng suy xét chuyện nấu cơm.”
“Ừ, được.”
, Vòng quay bánh xe
Mười bộ phim thần tượng, có đến tám bộ có đu quay bánh xe, không có đu quay bánh xe thì tình yêu sẽ không hoàn chỉnh.
Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh thực hiện hứa hẹn lúc trong kỳ nghỉ đông Giáng Sinh năm lớp , làm tình yêu hoàn chỉnh một chút. Công viên ở Cẩm Thành vào mùa đông rất hiu quạnh, Lâm Cạnh mặc một cái áo lông thật dày, mang cái khăn quàng cổ lớn mới tự tay bà ngoại hồ ly dệt, bị gió thổi đến chóp mũi đỏ bừng. Cậu nhìn chỗ bán vé phía xa:“Ai nói hôm nay không cần xếp hàng?”
“Tin tức.” Quý Tinh Lăng trả lời, “Tối hôm qua em cũng xem mà, ảnh hưởng bởi gió lạnh, thu nhập trò chơi trong công viên giảm mạnh.”
“Bởi vì đó là công viên trò chơi trên nước.”
“Phải vậy không, anh không chú ý.”
“……”
Nhưng tục ngữ đã nói, tới cũng đã tới.
Người xếp hàng đều là các cặp đôi trẻ, còn có mấy người rõ ràng là học sinh cấp ba. Quý Tinh Lăng đột nhiên thấy bản thân rất thiệt thòi: “Này, em nói em năm đó sao lại có thể cố chấp đến lúc anh thi được điểm mới được yêu đương mà thuần khiết lãng phí thời gian điên cuồng hôn hôn tốt đẹp như vậy.”
“Không có việc gì, em không lãng phí.”
“Có ý gì?”
“Em thường xuyên hôn anh trong lúc anh ngủ.”
“…… Không phải, đợi chút, em vì sao có thể đem loại chuyện trộm hôn nói một cách hợp lý như vậy?” Quý Tinh Lăng sợ ngây người, “Chẳng lẽ không có một chút chột dạ sao?”
“Em vì sao phải chột dạ, em đã sớm thi được điểm từ năm trước, hôn anh là quyền lợi hợp pháp.” Nói có sách mách có chứng, ngữ điệu bình thản, căn bản không cho đối phương cơ hội phản bác.
Quý Tinh Lăng muốn nói lại thôi, chủ yếu là vì hắn còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, cho nên cuối cùng chỉ có thể: Ừ ừ được được không thành vấn đề, em nói đúng, anh hoàn toàn ổn.
Hai người lúc này vừa lúc đi vào chỗ hẻo lánh âm u, Lâm Cạnh nhanh chóng hôn lên má hắn một cái: “Chúng ta đợi một lúc nữa hẵng xếp hàng, anh có đói bụng không, em thấy bên kia hình như có tiệm thịt nướng.”
“Không đi.” Quý Tinh Lăng cự tuyệt, “Chúng tay bây giờ đi chơi đu quay bánh xe, sau đó cùng đến phố ăn khuya thịnh vượng.”
Phố thịnh vượng là con phố nỗi danh với đồ ăn vặt, chợ đêm mở bốn mùa, bùng nổ với món thịt nướng và tôm hùm đất. Lâm Cạnh không muốn ăn long trọng và xa như vậy, vẫn kiên trì muốn đi ăn thịt nướng, kết quả bị Quý Tinh Lăng một phen ôm lấy bả vai:“Em nghĩ xem bây giờ đi ăn một đống thịt nướng, đợi lát nữa đến ngồi đu quay thì chẳng phải rất không có không khí sao.”
Lâm Cạnh không thể kịp thời bắt kịp sóng điện não của hắn, cho nên không có biệnpháp lý giải logic này:“Vì sao đi ăn thịt nướng lại không có không khí?”
“Chẳng lẽ em nghĩ ngồi đu quay thật sự chỉ có ngồi một lúc thôi sao?”
Trải qua vô số bộ phim và lời gợi ý này…… Không phải, vô số bộ phim thần tượng, thầy giáo Tiểu Lâm liền phản ứng lại, nói cho đúng thì tình tiết lãng mãn ngồi đu quay bánh xe phải kết hợp với ôm hôn. Hơn nữa hai người cũng đã đi bộ trong gió lạnh lẽo nửa ngày, không ôm hôn một chút quả thật rất lỗ vốn, vì thế phối hợp gật đầu: “Nghe anh.”
Quý Tinh Lăng rất vừa lòng, mang theo Lâm Cạnh gia nhập đội ngũ xếp hàng. Đu quay bánh xe buổi tối vô cùng xinh đẹp, ánh sáng dịu trong không khí lẳng lặng chảy xuôi, vừa lãng mạn vừa mềm mại. Lâm Cạnh bỏ tay vào trong túi áo khoác hắn sưởi ấm, chỉ cần nghiêng đầu là có thể ngửi được mùi hương bưởi cam ngọt quen thuộc, có thể là bởi vì không khí bây giờ thật sự quá tốt, cậu thế mà có một chút nóng, thậm chí còn gấp không chờ nổi, muốn cùng bạn trai cùng ngồi “Cái hộp nhỏ chứa đầy hạnh phục” trong phim thần tượng.
Dưới bóng đêm của cả thành phố hôn môi, đây là chuyện ngọt ngào cỡ nào chứ. Hai người bọn họ vẫn nghĩ như thế cho đến lúc ngồi vào vòng đu quay, kích động khó nhịn được, cho nên nhân viên công tác vừa mới đóng cửa lại hai người đã lập tức ôm nhau.
Quý Tinh Lăng một tay ôm eo cậu, hôn vừa tàn nhẫn vừa động tình, cảm xúc xúc động. Lâm Cạnh cũng bị tuyệt thế đại soái ca này ghẹo không chịu được, phối hợp điên cuồng hôn một trận, cuối cùng mới lưu luyến tách ra.
Mà vòng đu quay bánh xe lung lay, ngoài cửa sổ còn có thể nhìn thấy ngọn cây, cách đỉnh ngọn cả một khúc.
Quý Tinh Lăng bắt đầu suy nghĩ lại có phải mình hôn quá sớm hay không, hình như hoàn toàn không có không khí nữa, đề nghị: “Bằng không đến lúc lên chỗ cao nhất liền hôn lần nữa.”
Lâm Cạnh:“…… Chuyện như vậy hằn là không cần hẹn trước đúng chứ?”
Quý Tinh Lăng lập tức nhớ tới hoạt động người lớn hẹn trước cùng với Tiểu Lâm khẩn trương đến liều mạng ăn dây tây sinh nhật năm ngoái.
“Ừ, em nói đúng, anh thu hồi câu nói vừa rồi.”
Vì thế hai người lại đợi một lúc, chờ bánh xe quay chậm rãi đi lên. Trong căn nhà nhỏ lặng im không tiếng động, không khí lại hiện ra sự xấu hổ.
Quý Tinh Lăng nghĩ, quá trình này thật không hợp, sớm biết thế thì lúc dầu đã tìm chuyện thả thính một chút, thích hợp để giết thời gian, ầy, bằng không bây giờ thử tìm đề tài xem? Cho nên hắn thuận miệng nói: “Đợi lát nữa em muốn ăn gì? Ở phố thịnh vượng có bánh gạo cay hình như ăn khá ngon, súp canh cũng ăn ngon.”
Lâm Cạnh chưa ăn cơm tối yết hầu rõ ràng chuyển động, bụng cũng thầm thì kêu theo.
Càng mất không khí.
Quý Tinh Lăng: “……”
Quý Tinh Lăng thay đổi sách lược: “Vòng đu quay này còn chưa chính thức quay đúng không, nếu không thì chúng ta chơi game một lúc.”
Lâm Cạnh cảm thấy nếu nghe bạn trai nói nữa, chuyến đi vòng đu quay này có khả năng sẽ biếnthành màn ăn dâu tầy thứ hai, trở thành lần xấu hổ không thể nhớ tới về sau, dứt khoát kéo cổ áo hắn nhắm mắt hôn qua.
Quý Tinh Lăng đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị hôn đến răng đau. Hắn mơ màng hồ đồ, một bên bị cắn đến nhíu mày, một bên đắc ý mà nghĩ, nhiệt tình như vậy không hổ là thầy giáo Tiểu Lâm của mình!
Đến lúc vòng quay bánh xe lên tới đỉnh, hai người vừa vặn thở hồng hộc buông nhau ra.
Quý Tinh Lăng dùng ngón cái cọ môi cậu, bị xúc cảm mềm mại đó mê hoặc, sát người lên muốn tiếp tục.
Lâm Cạnh lùi về sau: “Tới cũng tới rồi, anh cảm thấy chúng ta có phải nên thích hợp mà ngắm cảnh đêm không.”
“Không xem.” Thanh âm Quý Tinh Lăng hàm hồ, “Để lần sau xem.”
, Mini Tiểu Quý cùng mini Tiểu Lâm
Không có nhiều trẻ nhỏ thích ăn cà rốt.
Ít nhất khi Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh còn nhỏ đều không thích ăn.
Hồ Mị Mị:“Không ăn cà rốt thì sữa bữa sáng ngày mai sẽ đổi thành không ngọt!”
Mini tiểu Quý phóng sét, giãy giụa nửa ngày, cuối cùng vẫn hai mắt rưng rưng, gian nan ăn cho hết.
Hồ Mị Mị: “Ngoan.”
—-
Thương Vi “Bảo bảo có phải không thích ăn cà rốt hay không? Kén ăn là không ngoan.”
Mini Tiểu Lâm tận lực thâm trầm: “Con không kén ăn, con có thể ăn cà rốt, nhưng con ăn xong sẽ không vui.”
Thương Vi: “…… Lão Lâm, con trai anh năm nay mới năm tuổi, thằng bé có phải diễn quá nhiều hay không.”
, Vắc xin phòng bệnh của cặp đôi tiểu yêu quái.
Bệnh viện Thước Sơn.
Khu thụy thú.
Kỳ Lân nhãi con nằm trên giường khám, không rên lấy một tiếng để y tá xà hàm thảo tiêm, rất MAN, rất dũng cảm.
Khu thực vật kế bên.
Cây non long huyết thụ nhìn vào hồ chứa đầy dung dịch dinh dưỡng, mặt vô cảm, nội tâm lại mở ra chế độ phóng đạn điên cuồng: Vì sao tất cả cây đều phải ngâm rễ trong một cái hồ, chẳng lẽ không nên là mỗi cây một hố sao. Cái này có khác gì với nhà tắm lớn ở Phương Bắc? Nếu tôi bị lây nhiễm bệnh thì làm sao bây giờ? Tuy rằngbây giờ mình không có bệnh để mà lây, nhưng trong trường hợp với những cây khác, tý như nói cái cây màu vàng đang điên cuồng rụng là xếp phía trước. Không được tôi tuyệt đối không tiếp thu vắc-xin phòng bệnh như vậy, hẹn gặp lại!
Kỳ Lân nhãi con che lại cẳng tay đau nhức, mới vừa khập khiễng đi tới, liền nhìn thấy một trận gió lớn thổi qua trước mặt.
“……”
Đêm đó, long huyết thụ cây non bùm bùm gõ bàn phím, gửi một tài liệu dài tám trang cho ủy quản yêu, kỹ càng tỉ mỉ trình bày những khuyết điểm của viện bệnh viện Thước Sơn để tất cả cây non vào cũng một hồ, sinh động tỉ mỉ xác thực, nói có sách mách có chứng, rất lừa tình.
Kỳ Lân nhãi con ở bên cạnh xem đến khâm phục: “Này, nếu đã như vậy thì em giúp anh viết một cái, để y tá kia thay kim tiêm nhỏ hơn một chút.”
, Người hai nhà
Vực Sơn Hải, bên hồ yên tĩnh.
Hai cây long huyết thụ một lớn một nhỏ đang thoải mái phơi nắng.
Cây lớn kia là Lão Lâm, tuy rằng ông nảy mầm trễ, nhưng trong cơ thể tích tụ linh lực rất dư thừa, cho nên hiện tại đã rất cao rất dũng,
Mà cây nho nhỏ lùn lùn bên cạnh, ngâm mình trong nước với những chiếc lá tròn non mềm, siêu đáng yêu kia là tiểu Lâm.
Thương hồn điểu xoay quanh trên trời, một vòng lại một vòng. Bà tràn ngập tình yêu mà nhìn chồng cũng con trai, chủ yếu là nhìn chồng, thật khỏe mạnh, thật tươi tốt, thật phù hợp để xây dựng một nơi trú ẩn tránh gió và mưa!
Không được, nhịn không được!
Thương hồn điểu ngậm một cành cây khô, nhằm về phía lão công!
Đại long huyết thụ ngọt ngào hỏi: “Bà xã, em có muốn ấp trứng không?”
Tiểu Lâm đang ngâm nước:?
Đảo Bồng Lai nơi khác.
Cửu vĩ hồ xinh đẹp lười biếng nằm trên mặt cỏ, một thân da lông giống như gấm vóc, dưới mặt trời hiện ánh sáng lấp lánh.
“Ầm!”
“Ầm!”
Bầu trời nổ hai luồng lôi điện môt lớn một nhỏ.
Nơi này là lãnh địa độc quyền của bộ tộc Kỳ Lân, không có yêu quái nào khác.
Vì thế đại Kỳ Lân dùng móng trước ôm nhãi con của mình, cảm khái: “Thấy đại mỹ nhân bên hồ không? Là bà xã của ba đấy, thế nào, có phải siêu xinh đẹp hay không? Con hâm mộ hay không?”
Tiểu Kỳ Lân: “…… Ba?”
, Làm cách nào để công khai quan hệ
Lý Mạch Viễn học Bắc đại, Vi Tuyết học đại học nhân Dân.
Cuối tuần, hai người thường xuyên đi xem triển lãm, có bao nhiêu vé dư liền đưa cho Lâm Cạnh.
Ngày nọ.
Lý Mạch Viễn: “Lớp của tiểu Tuyết có một nữ sinh, da trắng xinh đẹp.”
Lâm Cạnh: “Cho nên cậu có ý tưởng gì?”
Lý Mạch Viễn “Tớ không có ý tưởng, nhưng mà tớ hy vọng cậu có ý tưởng, cuối tuần có muốn chuẩn bị cho hai người hẹn hò không?”
Lâm Cạnh:“Được, nhưng da trắng khí chất mỹ mạo thì bỏ, tớ tự mang người nhà.”
Lý Mạch Viễn nghe vậy thoáng ngẩn ngơ, tự mang người nhà là có ý gì, không phải, cậu yêu đương vì sao không nói sớm cho tớ, đây là tình cảm bạn thân giả dối gì.
Chiều thứ bảy, đến lúc Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh cùng nhau xuất hiện trước cửa triển lãm.
Lý Mạch Viễn thập phần nghi hoặc: “Tình huống như thế nào, không phải cậu đã nói muốn mang người nhà tới sao?”
Vi Tuyết vẻ mặt cao thâm khó đoán: “Chậc.”
Lâm Cạnh nghiêng đầu hôn Quý Tinh Lăng một cái: “Giới thiệu một chút, người nhà của tớ.”[ toàn văn xong ]
Góc lảm nhảm: Hoàn rồi, tui hạnh phúc muốn gớt nước mắt, trong chương truyện mọi người cảm thấy tui còn gì sai thì nhớ góp ý nhá, tui không ngại đâu. À, mọi người có ai muốn recommend cho tui bộ nào không, gu tui ở home có sẵn, Cuối cùng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Cây non long huyết thụ