Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quay xong một đoạn này sắc trời cũng đã tối đen. Mấy MC còn chưa ăn cơm, thế nên đạo diễn đặt một nhà hàng Thái tương đối sang trọng để mọi người và mấy quay phim cùng đi ăn.
Theo kịch bản thì cảnh này không cần ghi hình, có điều đạo diễn Triệu cũng nói là trên đường có gì thú vị muốn quay lại cũng được, MC có thể phối hợp với quay phim của mình, quay xong có thể cho vào phần hậu trường.
Quay phim của Hạ Đình Vãn là một cô gái, đây là điều rất hiếm thấy trong giới.
Hạ Đình Vãn nhìn dáng người nhỏ gầy của cô, y cảm thấy việc cô phải khiêng theo các thiết bị quay phim thật sự rất khổ cực, hơn nữa bản thân y cũng hiểu trong những tình huống không cần thiết mà có máy quay phim cứ chĩa vào mình thì không được tự nhiên cho lắm, bèn nói thẳng với nữ quay phim rằng đoạn này y không muốn quay, cứ yên tâm ăn cơm là được rồi.
Các MC chuẩn bị xuất phát, bên ngoài biệt thự có mấy chiếc xe đang đỗ. Ngoại trừ những loại taxi thường thấy ở nước ngoài thì còn có mấy chiếc xe tuk tuk đặc trưng của Thái Lan cũng ở đó.
Những người khác đều rất bình tĩnh, chỉ riêng Hạ Đình Vãn vì chưa từng đến Thái lần nào nên thấy rất mới lạ, bèn đi vòng quanh xe ngắm nghía một lúc.
Phía sau xe tuk tuk là một khoang rộng, trên có đặt hai băng ghế ngồi dài. Toàn bộ thân xe được sơn màu đỏ rực rỡ, mui xe và hai bên đều được mắc bóng đèn nháy. Tuy chiếc xe hơi cũ nát, đèn trang trí cũng là hàng giá rẻ, thế nhưng ban đêm hình ảnh chiếc xe xấu lạ lấp lánh rực rỡ ấy lại mang cảm giác vui vẻ khiến người ta thấy thoải mái.
Tuk tuk là một loại xe ba bánh đặc trưng của Thái Lan, thường dùng chở đồ, nhưng bây giờ thì thường để phục vụ cho nhu cầu du lịch hơn.
Hạ Đình Vãn không nhịn được lấy điện thoại ra chụp một tấm, nhưng sau đó cảm giác cô đơn lại ùa đến bủa vây lấy y trong màn đêm.
Trước đây, mỗi khi xuất ngoại quay phim thấy thứ gì thú vị, phản ứng đầu tiên của y sẽ là chụp ảnh lại share cho Tô Ngôn. Kết hôn năm năm, ngoại trừ quãng thời gian cuối cùng mối quan hệ của hai người trở nên lạnh nhạt thì y và Tô Ngôn hình như luôn luôn có chuyện để nói với nhau.
Bây giờ chụp hình đấy, nhưng không biết còn chia sẻ được với ai, cảm giác hưng phấn vui vẻ ấy cũng dần dần nguội đi.
Hiển nhiên là Hình Nhạc đã nói chuyện với mấy chiếc taxi bên kia, hắn quay lại cười nói: “Một chuyến taxi giá bath, quá đắt. Với dự toán của chúng ta thì mấy ngày kế tiếp chỉ có thể ngồi xe tuk tuk thôi.”
Hắn đã tiến vào trạng thái đội trưởng, tuy chi phí tối nay không tính vào dự toán , bath kia, nhưng hắn vẫn sớm khảo sát để làm tròn phận sự.
Xe tuk tuk cũng thích hợp cho việc ghi hình, năm MC sẽ ngồi đối diện với mấy camera-man.
Hình Nhạc và Cố Thiến đang nói mấy chuyện vụn vặt khi quay phim, gió đêm mát rượi thổi qua hai bên xe, thật ra đây hẳn là thời khắc vô cùng thoải mái dễ chịu.
Thế nhưng xe vừa khởi động, Hạ Đình Vãn lại thấy cảm giác khó chịu ùn ùn kéo đến.
Tài xế người Thái này lái rất nhanh, hơn nữa xe tuk tuk không vững vàng như ô tô, mỗi lần nhấn ga một cái, Hạ Đình Vãn đã cảm thấy lắc lư tròng trành dữ dội.
Những người khác thì không có vấn đề gì lớn, vẫn có thể trò chuyện bình thường được, thế nhưng sắc mặt Hạ Đình Vãn đã tái mét.
Chuyện tai nạn xe đã qua hơn nửa năm, nhưng chứng rối loạn căng thẳng của y vẫn chưa khỏi hắn. Cho đến bây giờ mỗi lần lái xe chở y Triệu Nam Thù đều phải rất cẩn thận tránh dừng xe hay phanh gấp đột ngột. Ban nãy vì có hơi phấn khích khi lần đầu tiên nhìn thấy xe tuk tuk nên y đã hoàn toàn quên chuyện này, đến khi bắt đầu ngồi xuống y mới thấy khó chịu.
Giao thông đường bộ Thái Lan không tuân theo luật cho lắm, lúc xuống dốc xe tuk tuk thậm chí còn tăng tốc vọt nhanh qua giao lộ, chỉ khi thấy người muốn qua đường mới vội vã phanh lại, lốp xe ma sát với mặt đường vang lên tiếng “Kétt—” chói tai.
“Whoaaa!”
Người ngồi trong xe không khỏi giật bắn lên. Cố Thiến mở to mắt hô lên một tiếng, sau đó không quên nhìn vào camera nở nụ cười: “Kích thích quá đi mất —!”
Đến một cô gái như Cố Thiến còn không kinh ngạc sợ hãi thì đương nhiên những người khác chỉ cười ha ha, bầu không khí trong xe rất thoải mái.
Chỉ mình Hạ Đình Vãn là siết thật chặt tay vịn xe tuk tuk, im lặng núp ở trong góc. Không ai phát hiện dù đang nắm lan can nhưng ngón tay y đã trắng bệch vì cố sức, vậy mà vẫn run lẩy bẩy.
Trên đoạn đường chưa đến mười phút, Hạ Đình Vãn đã vô số lần muốn kêu ngừng xe, nhưng vẫn cố nhịn.
Ngoại trừ việc không muốn nhắc đến bất cứ thứ gì liên quan đến vụ tai nạn của mình, y còn không biết liệu lúc này mình đề nghị dừng xe có ổn không. Y không có quá nhiều kinh nghiệm làm việc chung với người khác, cũng không biết phải làm sao mới thỏa đáng.
Trừ Hình Nhạc ra, trong xe ai cũng là người xa lạ, cũng không có ai chú ý đến sự bất thường của y. Lúc gắng gượng chịu đựng, thốt nhiên y cảm thấy thật sự cô độc và bất lực.
Thật ra nếu như là y của năm năm trước, tuyệt đối sẽ không chịu đựng như vậy. Có lẽ là vì chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống gian khổ, cũng không thấy công việc đáng quý, nên y vẫn luôn kiêu ngạo khó ở, cũng chẳng hề nghiêm túc.
Thế nhưng y bây giờ, thứ nhất là danh tiếng không còn như xưa, thứ hai là sau khi ly dị mọi chuyện với y đều không thuận, bị Diệp Bỉnh Văn tát hai cái, tự tôn bị giẫm đạp nát bấy trên đất. Càng khó chịu hơn là khi biết Tô Ngôn không còn cưng chiều mình nữa, y tựa như một chú chim công bị vặt hết phần lông đuôi xinh đẹp, bỗng mất sạch khí thế vênh vang kiêu ngạo.
Lúc đến nhà hàng Hạ Đình Vãn cũng không thấy ngon miệng. Tổ quay phim gọi một bàn đồ ăn Thái, mấy MC và quay phim khác đều ăn rất hào hứng, chỉ mình y là miễn cưỡng nuốt vài ngụm Tomyum rồi cũng đặt đũa xuống.
Tom yum hay tom yam, phát âm theo tiếng Việt là “tốm yăm”, là tên của loại canh chua cay ăn nóng đặc trưng trong ẩm thực Thái Lan, Lào.
“Nhạc Nhạc, em có thể nói với anh chuyện này được không?” Vừa lúc đó Hình Nhạc cũng ngồi xuống cạnh y. Hạ Đình Vãn thấy Hình Nhạc đã ăn gần xong rồi, bèn mở miệng nói nhỏ với hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu mấy ngày tiếp theo đều phải ngồi xe tuk tuk, y thật sự không thể chịu nổi. Hình Nhạc vừa là đội trưởng vừa là bạn tốt của y, nếu nói riêng chuyện này với hắn, hẳn là có thể giúp được.
“Được. Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Hình Nhạc nở một nụ cười thân thiết với Hạ Đình Vãn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Hai người đứng ở dưới tán che mưa khá khuất ở sau nhà hàng. Hạ Đình Vãn suy nghĩ một chút, y thấy không có gì đáng để giấu Hình Nhạc nên nói thẳng: “Nhạc Nhạc, lúc ngồi xe tuk tuk em rất khó chịu… Phóng quá nhanh, lúc phanh gấp hay tăng tốc đều khiến em rất không thoải mái.”
Nói đến đây y ngừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Anh biết đấy, lúc trước em say rượu lái xe dẫn đến tai nạn, về sau em không lái xe được. Mỗi lần đi xe mà quá xóc hay lắc lư em cũng rất khó chịu.”
“À,” Hình Nhạc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lập tức bừng tỉnh gật gật đầu: “Không trách lúc nãy trên xe anh thấy sắc mặt em hơi tệ, còn tưởng là tâm tình em không tốt nữa cơ.”
Hạ Đình Vãn im lặng nhìn Hình Nhạc.
Trong bóng đêm, khuôn mặt của hắn vẫn đẹp trai đến không tì vết như lúc trước, mày kiếm mắt sáng, đoan chính vô cùng. Vậy mà Hạ Đình Vãn lại có hơi buồn, y không biết có phải là do mình quá nhạy cảm hay không, nhưng rõ ràng Hình Nhạc thấy y không thoải mái, nhưng nếu y không nói thì có lẽ hắn cũng chẳng thèm hỏi han lấy một câu.
Trước đây, quan hệ giữa hai người họ không phải xa lạ đến như vậy.
“Lo ngại của em anh biết rồi, sẽ sắp xếp cho em, cứ yên tâm đi.” Hình Nhạc mềm mỏng nói: “Thân thể em khó chịu, vậy chi bằng anh gọi cho em một chiếc taxi để về biệt thự nghỉ sớm một chút nhé?”
“Được.” Hạ Đình Vãn gật đầu. Hình Nhạc nói thế khiến y vẫn cảm kích, bèn khẽ nói: “Nhạc Nhạc, cảm ơn anh nhé.”
“Khách khí gì chứ.” Hình Nhạc mỉm cười vỗ vỗ vai Hạ Đình Vãn.
Lúc Hạ Đình Vãn nói muốn về trước, Kỷ Triển cũng nói mình có tí việc phải về biệt thự, thế nên hai người cùng bắt chung một chiếc xe.
Thân thể Hạ Đình Vãn không thoải mái, tâm tình cũng không tốt nên khi thấy dáng vẻ lạnh lùng không nói nhiều của Kỷ Triển, y nghĩ cậu ta không phải kiểu người cần trò chuyện một cách lúng túng, bèn thở dài một hơi rồi mừng rỡ cuộn mình trong ghế sau nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Xe chạy được nửa đường, Hạ Đình Vãn chợt nghe Kỷ Triển nói: “Dọc đường đi quay phim của Hình Nhạc vẫn luôn ghi hình, ban nãy khi hai người đi ra ngoài, quay phim kia cũng đi theo.”
Lần đầu tiên Hạ Đình Vãn nghe được giọng Kỷ Triển từ khoảng cách gần như vậy. Cảm giác đầu tiên của y chính là thật êm tai, quả nhiên không hổ là ca sĩ. Giọng của cậu hơi khàn khàn, nhưng lại rất trầm thấp từ tính.
Nhưng lời cậu nói lại khiến Hạ Đình Vãn khá khó hiểu, y mở mắt ra nhìn về phía Kỷ Triển: “Có ý gì?”
“Không có gì.” Kỷ Triển quay đầu sang chỗ khác, hình như cậu ta hơi bực mình: “Chỉ là muốn nói cho anh biết, không có quay phim của anh ở đó không đồng nghĩa với việc anh có thể thả lỏng.”