*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đàn anh đàn chị đều có ý định sẽ ở lại trường, đàn anh sau này còn muốn học lên tiến sĩ, vậy nên năm nay dành rất nhiều thời gian ở trường, Phan Tiểu Trác đã giúp đỡ họ này nọ cũng hơn một năm rồi, gần đây đều cùng ở trong văn phòng, dần dà cũng quen thân hơn.
Đàn anh đàn chị sẽ gọi Phan Tiểu Trác cùng đi ăn trưa, ăn xong thì order một phần mang về cho giáo sư.
Tuy ở văn phòng Phan Tiểu Trác không có cảm giác tồn tại nhưng cậu lại rất có ích, năm nay giáo sư không nhận thạc sĩ, không có em trai em gái đàn em nào mới để sai bảo cả, nên Phan Tiểu Trác vẫn là nhỏ nhất, gần đây đàn anh đàn chị đều đang nâng cao cảm giác tồn tại của cậu.
Đàn chị dần phát hiện ra Phan Tiểu Trác hơi ngây thơ nên hay thích trêu ghẹo cậu.
Buổi sáng Phan Tiểu Trác bỏ vài viên kẹo trần bì vào túi, ban ngày khi nào nhớ đến thì ăn một viên. Mỗi lần ăn kẹo đều có thể nhớ đến Thạch Khải nói vì muốn đổi ít đồ cho mình nên mới chơi game, cậu ăn mà vô cùng quý trọng.
Đàn chị đang nói chuyện bên cạnh cậu, ngửi thấy vị kẹo Phan Tiểu Trác đang ăn, hỏi: “Ăn gì đó, cứ chua chua ngọt ngọt.”
Phan Tiểu Trác choàng áo khoác lên ghế dựa, nghe vậy thì bỏ tay vào túi lấy một viên đưa cho đàn chị.
Đàn chị mở ra ăn, lát sau nói: “Ngon thật sự nha.”
Thời gian buổi chiều thực sự nhàm chán, đàn anh cũng lại đây, thò tay thẳng vào túi áo Phan Tiểu Trác lấy một viên. Lát sau đàn chị lấy luôn toàn bộ số kẹo còn lại trong túi của Tiểu Trác
Phan Tiểu Trác chỉ có thể lấy kẹo cao su từ túi bên kia ra, nhìn hai người họ ăn kẹo trần bì, còn mình thì ở đó thổi bong bóng.
Dạo này trời lạnh, Phan Tiểu Trác lên mạng mua hai bộ quần áo mới cho chó con, gửi đến chỗ của Thạch Khải.
Trước khi dắt chó đi dạo, Thạch Khải thay đồ cho nó, chụp ảnh rồi gửi cho Tiểu Trác.
Thạch Khải: Chó vẫn hoàn chó mà, nhìn bóng lưng còn tưởng là chó nhà ai mà đẹp quá, vừa quay lại phát là giật mình liền.
Phan Tiểu Trác: Đâu có đến nỗi xấu vậy đâu, ha ha ha.
Thạch Khải: Sáng sớm tôi vừa mở mắt nó đã ngồi ngay đó nhìn rồi, tóc tai bù xù, quá dọa người, tôi lập tức xoay người qua chỗ khác.
Phan Tiểu Trác: Ha ha ha ha.
Thạch Khải: Có dịp tôi để cậu trực tiếp nhìn nó thử.
Phan Tiểu Trác: Ha ha được.
Dù gửi tin nhắn thì nói vậy, nhưng Phan Tiểu Trác biết có lẽ mình không có cơ hội thấy nó, ngay cả khi về ăn Tết Thạch Khải có thể cũng không mang theo nó.
Khách quan mà nói, bé con Sửu Hoa cũng không đến nỗi xấu vậy, là một giống chó bình thường, nhưng lông trên mắt và quanh miệng khi lớn lên nhìn rất lộn xộn, thật ra đem đi cắt tỉa rồi thì trông cũng không tệ lắm.
Hồi bé nhà Thạch Khải có nuôi một con Border Collie, nhà Tùng An Nhiên thì có một em Samoyed, vậy nên đối với Thạch Khải thì con vật nhỏ lông xù này nên được chải chuốt kỹ lưỡng, có bộ lông mượt mà, giống như một món đồ chơi cỡ lớn. Đây hoàn toàn là do yêu cầu của bản thân hắn quá cao, dựa theo tiêu chuẩn của hắn mà đánh giá chó con, Sửu Hoa quả thực vừa xấu mà lông lại sặc sỡ.
Mỗi lần Tiểu Trác nghe Thạch Khải ghét bỏ nó đều rất mắc cười, bởi vì Thạch Khải ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng thực tế lại rất nuông chiều nó.
Sau này Trình Phi có gửi tin nhắn cho Thạch Khải một lần, gửi một tấm ảnh. Trong ảnh là con chó của bạn cô, đang kẹp tóc nhìn vào ống kính, hệt như đang cười vậy.
Trình Phi: Cậu xem có phải rất giống chó con của cậu không?
Thạch Khải trả lời nói: Thật sự rất giống.
Trình Phi: Thần kỳ ghê, ha ha.
Thạch Khải lại gửi tấm ảnh cho Phan Tiểu Trác, Tiểu Trác nói: Đây là chó ai á? Nhìn nó giống Sửu Hoa quá.
Thạch Khải: Con chó ở nhà bạn của con bạn học của ba tôi đó.Một câu cực kỳ khó đọc, Phan Tiểu Trác phải ngẫm lại một lần mới hiểu được, đọc hết rồi nói: Ha ha ha thế là người lần trước cậu nói rồi.
Thạch Khải: Đúng.
Phan Tiểu Trác: Bây giờ hai người sao rồi?
Thạch Khải: Hai người? Tôi với ai?
Phan Tiểu Trác vô tư trả lời: Thì là đối tượng được giới thiệu cho cậu đó.
Cuối câu còn có chữ “đó” như thể đương nhiên nữa chứ.
Thạch Khải nói: Chẳng sao cả, không liên lạc.
Phan Tiểu Trác hỏi: Sao vậy?
Lát sau Thạch Khải mới trả lời: Chẳng tại sao cả, đừng hỏi.
Phan Tiểu Trác đọc tin nhắn của Thạch Khải, thầm nghĩ có phải là mình hỏi nhiều rồi không, lập tức nói: Được.
Tin nhắn trò chuyện dừng lại tại đây, Phan Tiểu Trác thấp thỏm nghĩ sau này đúng là không nên đề cập đến chủ đề tình cảm nữa, hơi nhạy cảm, không được chừng mực lắm.
Mười phút nữa trôi qua, Thạch Khải lại nói thêm một câu: Không phải thật sự không cho cậu hỏi, nói đùa vậy thôi, không hiểu lầm chứ?
Phan Tiểu Trác trả lời nói: Đâu có đâu có, tớ thực sự không nên hỏi mà.
Thạch Khải đọc tin này, thầm nghĩ quả nhiên là hiểu lầm rồi. Gần đây càng lúc hắn càng phát hiện gõ chữ thường xuyên truyền tải không đúng cảm xúc lắm, đôi khi hắn gửi xong rồi đọc lại lại thấy quá hung dữ.
Không đợi Thạch Khải nói gì tiếp, Phan Tiểu Trác sắp xếp câu chữ nãy giờ cũng đã xong rồi, xoắn xuýt xong thì bắt đầu gửi từng câu qua giải thích: Anh Khải, tớ không có ý tìm hiểu chuyện tình cảm của cậu.
Phan Tiểu Trác: Tớ chỉ là đang nói chuyện thì… thì thuận miệng hỏi một chút.
Cậu ấy lại bắt đầu nữa rồi đó, trịnh trọng ở đó giải thích, nếu không phải chuyện đã lỡ rồi thì Thạch Khải nhất định sẽ thu hồi tin nhắn bảo cậu đừng hỏi kia về.
Thạch Khải: Không có không cho.
Phan Tiểu Trác: Cậu đừng suy nghĩ nhiều là được……
Thạch Khải: Không có nghĩ nhiều, cậu cũng hỏi tùy ý đi.
Thạch Khải: Tôi muốn hẹn hò thì không cần người khác giới thiệu, tự tôi có thể lo được.
Phan Tiểu Trác: À.
Thạch Khải: Nói không chừng qua mấy ngày nữa là là xong luôn rồi.
Phan Tiểu Trác kinh ngạc chớp mắt mấy lần: Hả?
Thạch Khải ở bên kia thuận miệng nói bậy, Phan Tiểu Trác vậy mà tin thật. Thạch Khải cười gửi một tin: Kém thông minh quá mà.
Khoảng thời gian này Thạch Khải đều đang cố ý giảm liên lạc với Phan Tiểu Trác lại, tình cờ là Quý Nam cứ luôn tìm hắn, bảo nhớ nhà. Thạch Khải kể cho Quý Nam rất nhiều chuyện hắn vẫn thường muốn nói với Tiểu Trác, quan hệ của cả hai từ cấp ba đã tốt, Quý Nam cứ như thằng khờ, mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho hắn gọi “Khải Khải, Khải Khải”.
Đương lúc dắt chó đi dạo, Thạch Khải chụp một tấm ảnh Sửu Hoa gửi cho Quý Nam.
Quý Nam trả lời: Đệt, nó xấu quá.
Thạch Khải: Tôi cũng cảm thấy nó xấu, nhưng ông nói vậy tôi vẫn muốn chửi ông.
Quý Nam: Ông muốn nuôi chó sao không nói sớm, tôi tặng ông một con Husky.
Thạch Khải: Tôi nuôi cho ông à? Đừng phiền chết tôi.
Quý Nam: ĐM. Tôi mua cho ông một con cũng được mà, hay là tôi mua cho một con Bull Pháp?
Thạch Khải: Không phải Bull Pháp xấu hơn của tôi à?
Quý Nam: Người ta xấu thì cũng phải xấu trong khuôn khổ một chút! Còn của ông là gì đây trời! Một con chó bản địa!
Thạch Khải: Cút đi, đi mà chơi game của ông ấy.
Quý Nam: Vậy tôi đi đây, hôn chụt chụt.
Nói chuyện với Quý Nam quá năm câu thôi là đã ngại nhiều rồi, Thạch Khải ghét bỏ lấy điện thoại xem thử, nắm chặt dây dắt chó nhìn Sửu Hoa ngửi ngửi khắp nơi. Sửu Hoa mặc hoodie được Phan Tiểu Trác mua cho, chú chó con nom rất thời thượng.
Cuối cùng Thạch Khải vẫn chụp tấm ảnh gửi cho Phan Tiểu Trác, nói với Quý Nam vài lời chẳng giúp được tích sự gì cả.
Sau hôm cảm thấy mình đã lỡ lời, Phan Tiểu Trác không dám nói chuyện với Thạch Khải nữa, dù sao thì mỗi ngày cũng nhiều việc, vừa đi học vừa phải đến nhà học sinh dạy, cùng với lớp phụ đạo và vài việc lặt vặt trong phòng, Thạch Khải đoán chắc Phan Tiểu Trác cũng chẳng nhớ ra để mà nói chuyện với mình.
Lại thêm mười ngày nữa trôi qua, hai người cũng không gửi cho nhau một tin nhắn nào.
Mới đầu Thạch Khải là vì từ bỏ thói quen để xác nhận một vài chuyện, sau đó bởi vì nhận ra nếu bản thân hắn không gửi tin nhắn đi thì thật sự cũng chẳng nhận được một tin nào cả, thế là quyết định so đo thử xem khi nào mới nhận được một tin trước.
Nhất là khi Phan Tiểu Trác còn đăng hai bài lên WeChat Moments.
Một bài là đi ăn cơm Pilaf[1] với Đào Hoài Nam, hai người đều ngại dơ nên dùng muỗng.
[1] Cơm Pilaf là một món ăn có xuất xứ từ Azerbaijan, đặc biệt là gạo sẽ được nấu chín trong nước luộc thịt. Trong một số trường hợp, cơm cũng có thể đạt được màu nâu bằng cách khuấy với một ít hành tây đã nấu chín, cũng như một hỗn hợp các loại gia vị. Tùy thuộc vào biến thể ở các địa phương mà món cơm cũng có thể ăn kèm với thịt và rau.
Pilaf recipes BBC Good Food
Một bài là đi ăn pizza với đàn anh và đàn chị.
Cuộc sống của nhỏ sinh viên này cũng ra gì và này nọ phết, dường như nếu không liên lạc với Thạch Khải, nhắn tin hay không, với cậu mà nói cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Thạch Khải thầm nghĩ tốt lắm, nếu thích người khác mà ai cũng thích như Tiểu Trác thì tình yêu trên thế giới này sẽ không còn đắng cay nữa. Thích theo kiểu của Schrödinger.
Trong mối quan hệ với Thạch Khải, từ đầu đến cuối Phan Tiểu Trác đều rất bị động.
Ngoại trừ những lời nói khi say vào đêm tuyết rơi năm ấy, tất cả những thời điểm còn lại cậu đều thụ động chờ Thạch Khải tìm mình. Thạch Khải không tìm thì cậu sẽ quay trở lại với cuộc sống như trước, lần này cũng hệt như vậy,
Tiền lương tháng này của Phan Tiểu Trác đã đến tài khoản, cậu nhìn tin nhắn thông báo số dư của ngân hàng, vốn định chụp ảnh màn hình gửi cho Đào Hoài Nam nhưng ngẫm lại thì tin nhắn có kèm theo số thẻ quá dài như vậy Đào Hoài Nam sẽ phải nghe rất lâu. Thế là bèn sao chép hai dòng tin thông báo tiền vào rồi gửi cho Đào Hoài Nam.
Đào Hoài Nam nghe xong trả lời cậu: “Ý gì đây dạ? Lại muốn mời tớ đi ăn nữa phải không?”
“Nhất định rồi.” Phan Tiểu Trác trả lời nói.
“Cậu lợi hại thiệt đó, Trác của tớ.” Đào Hoài Nam khen.
“Điểm số của mấy nhóc tớ dạy đều có tiến bộ cả, phụ huynh chủ động đề nghị tăng học phí, nói tớ dạy tốt.” Phan Tiểu Trác cố tình thở dài trong tin nhắn thoại, lại gửi một tin: “Có điều vẫn bị tớ thẳng thừng từ chối, nhận thì ngại lắm.”
Tiền tiết kiệm của Phan Tiểu Trác tăng thêm không ít so với năm ngoái, hiện tại tiền kiếm được mỗi tháng có thể dư lại hơn nửa, cậu muốn tiết kiệm để sau khi tốt nghiệp đi làm thì tự thuê phòng.
Đến lúc đó không muốn ở chung với người khác nữa, nên là phải thuê phòng riêng trong chung cư, chi phí thuê phòng hàng năm cũng là khoản không hề nhỏ.
Tiền trong thẻ tiết kiệm có thể giúp Phan Tiểu Trác có cảm giác an toàn, sau khi trò chuyện với Đào Hoài Nam xong cậu lại lên Taobao mua sắm một lúc, bỏ thêm rất nhiều đồ dành cho cún cưng vào giỏ hàng.
Đến khi thanh toán Phan Tiểu Trác do dự mãi, cuối cùng vẫn đành hủy. Gần đây Thạch Khải không nói chuyện với cậu, Phan Tiểu Trác không dám tùy tiện gửi đồ sang.
Trước đây mỗi lần đứt đoạn liên lạc với Thạch Khải Phan Tiểu Trác đều có thể khôi phục lại trạng thái như cũ rất nhanh, lui về vị trí ở xa xa, tiếp tục cô độc nhưng thỏa mãn mà trông coi chút ý riêng kia của mình.
Nhưng lần này không biết xảy ra chuyện gì, Phan Tiểu Trác vẫn chưa thể hoàn toàn không phục trở lại, cậu luôn vô thức muốn xem thử điện thoại, trong lòng luôn có mong chờ.
Bản thân cậu cho rằng có thể là vì liên hệ với Thạch Khải nhiều hơn, sau khi hắn rơi từ trên bàn thờ xuống, biến thành người thật hết sức sống động, hắn tồn tại một cách thực tế hơn, nên rất khó buông bỏ.
Quả nhiên con người không thể có được quá nhiều được. Phan Tiểu Trác bất đắc dĩ mờ mịt nghĩ.
Thạch Khải lại phải đi công tác một tuần.
Một tuần này rất bận rộn, nhưng cũng chưa quên chuyện này. Mỗi đêm trước khi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ thì những chuyện này cứ quanh quẩn tới lui trong đầu.
Trên WeChat, chủ cửa hàng thú cưng gửi cho hắn một bức ảnh Sửu Hoa đáng thương nằm trong lồng, lần này thời gian quả thật hơi dài, Thạch Khải vừa về tới đã đi đón nó trước.
Mỗi lần gửi nuôi xong rồi đến đón, Sửu Hoa đều hệt như điên rồi vậy. Lần này thì vừa sủa vừa bổ nhào đến xoay một vòng, Thạch Khải cười rồi bế nó lên: “Mày trầm tính lại một chút có được không?”
Chó con “áu áu” gọi về phía hắn, gọi cũng chẳng ra hồn gì, cứ hừ hừ nơi cổ họng.
Tối đó trở về Thạch Khải quay một đoạn video chó con cắn ga giường cố gắng trèo lên rồi gửi cho Phan Tiểu Trác. Lúc gửi đi mặt hắn vô cảm, dường như không tình nguyện gì lắm.
Khi đó Phan Tiểu Trác đang ngơ ngác gục mặt trên bàn, người trong ký túc xá đều đã ngủ, cậu vốn mở đèn bàn định soạn tài liệu cho buổi học ngày mai, làm xong cũng không lên giường vội, không biết đã nằm gục xuống như vậy từ lúc nào.
Điện thoại đặt ở bên cạnh, Phan Tiểu Trác gối mặt lên cánh tay, đột nhiên muốn ăn kẹo trần bì, tiếc là đã đánh răng rồi.
Di động vang lên một tiếng, Phan Tiểu Trác nằm sấp cầm lên, thấy Thạch Khải gửi đến một video, cậu kinh ngạc ngẩng đầu, nhấn mở.
Phan Tiểu Trác:!
Thạch Khải: Cậu thật sự không tìm tôi nhỉ.
Phan Tiểu Trác: Hả?
Thạch Khải: Trác.
Phan Tiểu Trác: Sao á!
Thạch Khải: Hỏi cậu chuyện này.
Phan Tiểu Trác nhanh chóng trả lời: Được, cậu nói đi.
Lần này ngược lại Thạch Khải nhập rất nhanh, lập tức đã trả lời: Thích này của cậu rốt cuộc là có thật không vậy, hay chỉ là nói vậy thôi?
Phan Tiểu Trác ngồi thẳng dậy, hốt hoảng đọc tin nhắn này, thấp thỏm đến độ không dám trả lời.
Thạch Khải: Hỏi cậu đấy.
Phan Tiểu Trác: Thật,
Hoảng đến độ gõ chữ thôi cũng rơi hết, vừa gõ được một chữ thôi đã lỡ gửi luôn rồi, Phan Tiểu Trác vội vàng gửi thêm một tin: Thật sự đó…
Phan Tiểu Trác: Sao vậy anh Khải….
Thạch Khải trả lời rất nhanh: Cậu cứ phét đi.