Sau ba năm không gặp lại nhau, bỗng nhiên Tần thiếu nhảy độp ra bám váy tôi khóc thét:
“Tiêu Tiêu, kết hôn với anh đi mà!”
“Tiêu Tiêu, nhận lời anh đi mà!”
“Em yêu, tuy anh không xứng với em nhưng anh sẽ hứa đem cả đời mình dâng hiến để yêu em!”
“Em à, em yêu à!”
…
Mãi đến khi tôi nhận lời, cuộc cách mạng tình yêu chinh chiến suốt năm mới kết thúc.
Trong khi theo đuổi tôi, Tần thiếu lấy hết tài năng của anh ra để quyến rũ tôi, thậm chí anh còn tặng vài câu ngôn tình vô cùng tha thiết.
“Em là cô gái đeo hài đỏ, bỏ cả thế giới để yêu anh.
Anh là chàng trai bé nhỏ, mở cửa trái tim nhỏ để yêu em.”
Lắm lúc nhớ lại, tôi trêu anh: “Ui, ngày xưa anh còn rên rỉ nói anh là cái gì mà chàng trai bé nhỏ lắm cơ mà!”
“Cứt, hồi đó là thời trẻ trâu, qua rồi qua rồi!”