Lý Vân Lục bàn tay cầm cán dao run rẫy, Lý lão gia liền kéo Vân Lục ra tay dương cao tát một phát khiến Vân Lục ngã xuống sàn.
Nghệ Hân cảm thấy anh hai không phải là đang ôm cô mà cảm giác cả người anh ấy đang tựa vào cô, Nghệ Hân quay lại thì Lý Nghệ Hoành buông tay, anh không thể đứng vững, Nghệ Hân lại tức khắc ôm lấy anh hai.
"Mau gọi cấp cứu đi." Lý lão gia lớn tiếng.
Nghệ Hân ôm Lý Nghệ Hoành, bàn tay cô cảm thấy có sự nhỏ giọt nhưng không phải là nước mà đó là máu đang theo con dao nhỏ xuống tay cô. Nghệ Hân sửng sốt, ánh mắt cô đầy sợ hãi.
Lý lão gia rút con dao khỏi lưng của Nghệ Hoành, anh liền nhắm nghiền mắt ưm lên một tiếng, Nghệ Hân không đỡ được anh hai nữa, cả cô và Lý Nghệ Hoành đều khụy xuống.
Lý lão gia lặp tức đỡ con trai lên, ông lo lắng gọi:
"Nghệ Hoành ráng lên con."
Lý Vân Lục bật khóc, cổ họng nghẹn ức, cô lê chân đến chỗ của Lý Nghệ Hoành nắm lấy bàn tay của người anh mà cô yêu thương nhất.
"Tại sao? Tại sao anh lại nhào đến, em không muốn làm hại anh, em không muốn."
Lý lão gia lớn tiếng quát: "Lôi nó ra khỏi đây."
Có người bước đến kéo Vân Lục ra, nhưng cô cứ nắm chặt lấy tay của Lý Nghệ Hoành:
"Nếu anh chết thì Vân nhi cũng sẽ không sống, Vân nhi sẽ không xa anh hai đâu."
Lý Nghệ Hoành nhìn Vân Lục, ánh mắt anh mờ dần mờ dần và khép lại:
"Anh hai!" Vân Lục thét lên và cô cũng đã bị kéo ra xa.
Xe cấp cứu sau đó đã nhanh chóng có mặt, Lý lão gia nhờ Hàn phu nhân đưa Lý phu nhân về Lý gia, còn ông và Nghệ Hân thì leo lên xe cấp cứu để đưa Nghệ Hoành đến bệnh viện.
Sự việc rắc rối bởi vì đám tang nhiều người đến tham dự, tin chủ tịch Lý Thị bị đâm chắc chắn lan truyền rất nhanh, Lý lão gia vừa phải lo cho con trai lại vừa phải giải quyết với các cổ đông của Lý Thị, giá cổ phiếu chỉ sau vài phút là tục giảm nhanh chóng.
Nghệ Hân ngồi trên xe, cô đau lòng nhìn anh hai, mắt cô long lanh ngấn nước, cô nắm lấy tay Nghệ Hoành nhưng tay anh ấy lúc này lại lạnh hẵng đi, Nghệ Hân lo sợ, cô lớn tiếng với các y bác sĩ:
"Sao tay anh ấy lại lạnh như thế này, các người mau làm gì đó cho anh ấy đi, mau làm đi."
Các y tá vạch vành mắt, và đo lại huyết áp, thân nhiệt đang giảm cần nhanh chóng đến bệnh viện mới được, tiếng còi cấp cứu vang lên ò e ò e...Nghệ Hân rất sợ hãi, tay của anh hai càng lúc càng lạnh.
Một lúc sau xe cấp cứu đã đến bệnh viện, Nghệ Hân và ba vội vã chạy theo băng ca, Lý Nghệ Hoành được đẩy vào phòng cấp cứu, cánh cửa đóng lại và bật đèn màu đỏ, các bác sĩ khẩn trương có mặt để tiến hành phẩu thuật.
Lý lão gia ngồi xuống ghế, ông ưu phiền lo lắng. Nghệ Hân ngồi cạnh ba, cô đặt bàn tay lên tay của ba.
"Ba đừng lo quá, anh hai là người mạnh mẽ, anh ấy sẽ không sao đâu."
Lý lão gia cất giọng buồn bã: "Có phải là bấy lâu nay ba đã nuôi ong tay áo, nếu như ba không đón Vân Lục về Lý gia thì có lẽ đã không xảy ra chuyện gì."
Nhắc đến Vân Lục trong lòng Nghệ Hân tuyệt nhiên tức giận, khốn kiếp, vì nó mà Nghệ Ân phải chết bây giờ đến phiên anh hai phải nhập viện.
"Ba định xử lý ra sao với Vân Lục?"
Lý lão gia thở dài, ông không biết phải nói gì thì Nghệ Hân đã nói:
"Ba giao nó cho cảnh sát đi."
Lý lão gia kinh ngạc nâng ánh mắt, dù gì Vân Lục cũng là con cháu của Lý gia, chuyện này đối với ông khá là khó xử.
"Nghệ Hân!"
"Ba phải làm như vậy, nếu không con mà thấy nó ở bên ngoài chắc chắn con sẽ giết chết nó."
Nghệ Hân hung hăng nói, cô còn thẳng thắng nhìn ba không chút do dự, thật sự cô sẽ không tha cho nó nếu như ba không tống nó vào tù, con ác nhân ác đức đó tuyệt đối phải đền tội.
Lý lão gia hạ mắt, ông do dự một lúc nhưng có lẽ ông phải làm như thế bởi vì không biết Vân Lục sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.
Sau ba tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng đã được mở. Nghệ Hân và Lý lão gia lập tức đứng dậy, bác sĩ bước ra thông báo: "Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm."
Lý lão gia nở nụ cười nhẹ nhỏm, Nghệ Hân cũng vậy, một lúc sau họ được cho phép vào thăm Lý Nghệ Hoành.
Nghệ Hân đưa tay sờ lên gương mặt của anh hai:
"Em biết anh của em rất giỏi gian, chút vết thương này sẽ không làm khó được anh."
Lý lão gia cũng lên tiếng: "Hoành à! Phải mau khỏe lại nha con!"
Nghệ Hân và ba ở trong phòng Lý Nghệ Hoành một lúc thì bước ra ngoài, Nghệ Hân nói với ba:
"Ba về nhà đi, con sẽ ở đây lo cho anh hai."
"Không, người nên về là con, mẹ con sẽ cần đến con nhiều hơn, hãy thay ba an ủi cho mẹ con."
"Nhưng mà..."
"Đừng nhưng nhị gì nữa, Nghệ Hoành cũng đã qua được nguy hiểm rồi, ngày mai con hẵng vào để thay cho ba."
Nghệ Hân nghe ba nói vậy rồi thì cô cũng gật đầu, Nghệ Hân vào phòng của Lý Nghệ Hoành cô kê miệng đến tai của anh thì thầm nói:
"Muốn gặp em thì anh phải mau tỉnh lại."
Nghệ Hân nói xong thì hôn lên má anh hai một cái rồi mới đi về, lúc cô đi ra thì Lý lão gia đang nghe điện thoại, ông chợt gọi:
"Hân nhi, khoan đã con."
Nghệ Hân quay lại nhìn ba.
Lý lão gia bước tới, ông nghiêm túc nói với Nghệ Hân:
"Trước khi về Lý gia con hãy đến Hàn gia một chút."
Nghệ Hân ngạc nhiên: "Có việc gì sao ba?"
Lý lão gia thở ra ông bảo: "Lý Thị có một hợp đồng với đối tác Châu Âu, hôm nay ông ta sẽ sang Lý Thị để bàn bạc với anh hai của con, nhưng con thấy đấy bây giờ anh con không thể gặp ông ta, ba thì đã ủy nhiệm lại mọi quyền hành cho anh con rồi, nếu bây giờ ba đi thì tin đồn anh con nằm viện sẽ thêm nguy cơ cho Lý Thị."
Nghệ Hân suy nghĩ rồi hỏi: "Ba muốn nhờ đến Hàn Minh Vũ?"
"Hãy bảo Minh Vũ thay anh con đi gặp ông ta." Lý lão gia nói.
Nghệ Hân có hơi thắc mắc: "Ở Lý Thị có biết bao nhiêu nhân viên, chẳng lẽ không ai thay anh con được."
"Hân à, đối tác đó rất kỹ tính, rất lập dị, ngoài anh con thì chỉ có Minh Vũ mới đủ sức để giao tiếp thôi."
Nghệ Hân lại suy nghĩ, cô nói: "Con không chắc là có thể nhờ được Hàn Minh Vũ, anh ta dù sao là chủ của Hàn Thị, Lý Thị là của nhà họ Lý không có liên can."
Thấy ba có vẻ hụt hẫng, Nghệ Hân chớp nhẹ đôi mắt:
"Nhưng con sẽ thử xem, nếu được con sẽ gọi cho ba."
Lý lão gia gật đầu, ông trông đợi cả vào Nghệ Hân. Nghệ Hân bước lên một chiếc taxi, cô nghĩ Hàn Minh Vũ hiện giờ không biết thế nào rồi, anh ta cũng đang không được khỏe, không biết có thể nhờ vã được hay không?
Tại Hàn gia.
Lý Nghệ Hân vào nhà, cô nhìn thấy chị trương mang xuống một chén cháo. Nghệ Hân bước đến cô liếc nhìn vào chén, cháo dường như còn nguyên, Nghệ Hân đưa ngón tay sờ vào thành chén, vẫn còn nóng, cô nói:
"Đưa cho tôi."
Chị Trương mở miệng: "Thiếu phu nhân đói sao, nếu vậy để tôi bảo đầu bếp nấu món gì đó cho cô nhé."
Nghệ Hân nâng mắt, ánh mắt phát tia bực với chị Trương:
"Đã không biết ý thì đừng có tùy tiện mở miệng, nếu không đừng trách tôi đuổi chị ra khỏi Hàn gia."
Chị Trương vâng một tiếng, lo lắng vội đưa chén cháo cho Nghệ Hân rồi đi xuống.
Lý Nghệ Hân bước lên trên lầu, cô mở cửa vào phòng thì lại thấy Hàn Minh Hạ.
Minh Hạ kéo chăn đắp cao cho Minh Vũ, Nghệ Hân đặt cháo xuống bàn cô đi tới liền núm chăn vo lại quăng hết xuống đất.
Hàn Minh Hạ ngỡ ngàng: "Chị bị khùng hả?"
"Người đang sốt mà em đắp chăn, tính mưu sát anh của em sao?"
Minh Hạ nói: "Cơ thể đang yếu nếu không đắp chăn anh ấy sẽ dễ bị cảm lạnh."
Nghệ Hân nhíu mày, cô đi đến gần Minh Hạ: "Ai dạy cho em như thế? Nếu là ở trường thì chị sẽ xóa sổ cái trường ấy ngay khỏi hệ thống giáo dục, nếu là bác sĩ chị sẽ tước bằng của hắn, nói đi là ai bảo em như vậy?"
Nghệ Hân rất cảnh cáo, ánh mắt nhìn vào là Minh Hạ nuốt nước bọt, chị ta chắc sẽ không giỡn, Minh Hạ chợt lắc đầu cô nói:
"Không có ai cả, chỉ là em nghĩ vậy thôi."
Nghệ Hân không chú ý vào Minh Hạ nữa, cô bước sang sờ tay lên trán của Hàn Minh Vũ và nói:
"Nếu đã không có căn cứ thì đừng chứng tỏ ta đây là đúng, sắp vào đại học chị nghĩ em nên thi vào ngành bác sĩ, học đi rồi biết mình ngu ở đâu."
Minh Hạ tức tối, cô muốn đánh chị ta thiệt chứ, nhưng mà thôi anh hai đang bệnh, cô mà ồn ào thì không tốt cho anh ấy.
Nghệ Hân bỏ tay xuống, Hàn Minh Vũ chỉ còn hơi ấm ấm nhưng trông sắc mặt thì rất mệt mỏi, lại nghĩ đến Quyển Nhu nhiều quá đây mà.
Nghệ Hân ngồi xuống, cô lại cất giọng hỏi Minh Hạ:
"Anh của em đã tỉnh lại lần nào chưa?"
Minh Hạ bực bội với Nghệ Hân, cô không muốn nói nhưng chị ta liếc nhìn cô lại đành phải trả lời:
"Chưa, anh ấy cứ ngủ suốt."
Nghệ Hân nghe vậy thì hạ mắt, cô nắm tay của Hàn Minh Vũ đặt lên gương mặt rồi nhẹ nhàng mà nói:
"Là em đây, anh mở mắt ra thì sẽ nhìn thấy em."
Nghệ Hân tin rằng Hàn Minh Vũ sẽ cảm nhận được, người anh ta mong mỏi nhất là Quyển Nhu, anh ta chắc chắn sẽ cảm nhận được giọng nói của cô, Minh Vũ cũng đã từng nói mỗi lần nhìn thấy và nghe giọng của cô thì anh ta sẽ nghĩ đến Quyển Nhu.
Hàn Minh Hạ không biết bà phù thủy này đang giở cái trò gì? Nhưng mà cô đã phải kinh ngạc khi anh hai thật sự đã chịu tỉnh, đôi mắt của Hàn Minh Vũ từ từ mở ra, anh khẽ gọi:
"Quyển Nhu!"