Editor: Vũ Ngư Nhi
Lúc tỉnh dậy, Ôn Dục Nhiễm phát hiện ra mình đang nằm trên giường, rèm cửa khép hờ, ánh sáng rọi vào chứng tỏ giờ đã là buổi tối rồi. Tại sao đột nhiên mình lại ở nhà chứ?
Dường như ban nãy mơ thấy một giấc mơ, thế nhưng bản thân lại chẳng nhớ rõ nội dung trong mơ.
Mới vừa tỉnh dậy, tay và chân có chút vô lực, Ôn Dục Nhiễm từ trên giường chậm rãi bò dậy, đưa tay kéo chăn đang phủ trên cơ thể mình ra, bàn tay bỗng nhiên động trúng cái gì đó khiến anh cứng đờ.
Tơ lụa mượt mà lành lạnh, đây chắc chắn không phải cái chăn bình thương anh đắp, chăn anh đắp không thể tốt như loại lụa này đi?!
Cúi đầu nhìn xuống, Ôn Dục Nhiễm thấy một lớp tóc đen bao phủ lấy cơ thể mình, không nhìn kỹ còn nghĩ nó là một cái chăn lụa màu đen nữa đấy. Nếu chỉ có vậy thôi thì Ôn Dục Nhiễm còn có thể an ủi giúp mình lạc quan lên, nhủ thầm nói với mình rằng việc này khá kỳ lạ mà thôi nhưng không, mái tóc đen dày đặc bỗng nhiên len lỏi trên người anh chính thức làm anh không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Dường như lông tơ sau lưng đã hoàn toàn dựng đứng, tay chân Ôn Dục Nhiễm luống cuống đem tóc tách ra khỏi người mình, ngay lập tức nhảy khỏi giường lùi về một chỗ khá xa đến khi lưng vô tình chạm phải vách tường mới dần dần tỉnh táo lại nhìn đống tóc đen đang ngọ nguậy trên giường.
Chân trần đi trên sàn nhà mát lạnh, Ôn Dục Nhiễm dần dần bình tĩnh lại. Trước đó, khi tỉnh lại vẫn còn cảm thấy buồn ngủ bây giờ thì cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất rồi chỉ còn từng giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
Còn không để Ôn Dục Nhiễm mau chóng tỉnh táo lại thì những sợi tóc đang nằm trên giường kia bỗng nhiên làm ra động tác vô cùng dữ tợn, tựa như một làn sóng đang dần tăng lên, mà làn sóng đen kia lại đột nhiên hướng về phía Ôn Dục Nhiễm ập đến.
Đáng ăn mừng nhất là dù trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này đã làm não anh đình công nhưng cơ thể vẫn theo bản năng mà né tránh được một kiếp. Dùng hết sức bình sinh nhanh chóng chạy vọt vào phòng ngủ rồi chui tọt vào phòng vệ sinh, khóa cửa từ bên trong rồi vững vàng chống cự.
Làm xong một loạt chuyện vẫn chưa khiến đầu óc Ôn Dục Nhiễm khôi phục lại như cũ thì một âm thanh va chạm ngoài phòng vệ sinh vang lên làm anh giật mình tỉnh lại, dùng cả người chắn cửa chỉ sợ rằng thứ quái dị bên ngoài phá cửa mà vào.
Một màu đen bao phủ lấy phòng vệ sinh chỉ cần đưa tay ra cũng chẳng thấy rõ năm ngón tay, công tắc đèn ở không xa nhưng Ôn Dục Nhiễm không dám đến mở nó. Bởi vì vật kia vẫn còn ở bên ngoài gia tăng sức lực phá cửa, anh sợ chỉ cần mình mất tập trung một chút thôi cửa liền bị phá vỡ.
Bóng tối rất dễ gợi lên sự sợ hãi của con người, đặc biệt là trong tình huống như thế này lại làm cho người ta càng sợ hãi hơn. Thậm chí Ôn Dục Nhiễm còn không dám nghĩ về nó trong phòng vệ sinh, sợ rằng chỉ cần anh bật đèn lên thì có thể thấy được quái vật đang nhìn mình chằm chằm.
Một lát sau, âm thanh ngoài cửa dần yếu đi cuối cùng chỉ để lại thứ âm thanh nhẹ nhàng vuốt lên khuôn cửa mà thôi. Ôn Dục Nhiễm không biết lý do tại sao vật đó lại không từ khe cửa chui vào nhưng đối với anh có lẽ đây là một chuyện tốt.
Giữ tâm trạng bình tĩnh mà lắng nghe kĩ càng, âm thanh kì lạ đó dường như không chỉ có ở ngoài cửa, kể cả dưới bàn chân và trên đỉnh đầu cũng có cảm giác nó xuất hiện, chẳng lẽ thứ kia chui vào?
Cơ thể Ôn Dục Nhiễm chắn cửa, đưa cánh tay run rẩy ra sờ soạng tìm công tắc mở đèn, ánh đèn đột nhiên sáng lên lóe vào mắt làm anh khá khó chịu, nhưng may sao trong phòng tắm không thấy được thứ gì kì quái.
Thế nhưng âm thanh kia là sao?
“Xào xạc, xào xạc…” Không hề bén nhọn lại có chút uy nghiêm đến đáng sợ giống như những con chuột đang chạy loạn làm quấy nhiễu lòng người, khiến tâm trạng bất an.
Âm thanh này liên tục di chuyển, từ dưới chân đã đến phía sau khiến Ôn Dục Nhiễm không khỏi nghĩ đến nơi khởi nguồn của thứ âm thanh đáng sợ này.
Suy nghĩ hỗn loạn của anh cũng không kéo dài quá lâu bởi vì anh nhìn thấy dưới cống thoát nước trong phòng tắm có một đoạn nhỏ màu đen bỗng dưng xuất hiện.
Từ đường nước ngầm vào được?!
Cảm giác căng thẳng và kỳ lạ trong bầu không khí vốn đã khiến người hít thở không thông làm Ôn Dục Nhiễm có cảm giác không rõ ràng nhưng lại quen thuộc, dường như cảnh tượng này không phải lần đầu đối mặt, có chút cảm giác quen biết nhàn nhạt khiến anh bỗng nhiên kinh sợ rằng đây cũng là một giấc mơ.
Đúng vậy, đáng nhẽ ra anh phải ở công ty ngủ làm thế nào có khả năng vừa mở mắt ra đã trở về nhà.
Nếu là nói nằm mơ vậy thì anh sẽ không chết đúng không?
Gần như bắt buộc bản thân mình phải nghĩ vậy, Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy dưới cống và vòi nước bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều tóc, cắn răng một cái nhanh chóng xoay người lại mở cửa rồi chẳng thèm quan sát tình huống bên ngoài mà vội vã xông ra.
Không cần quản xem thứ kia còn có ở ngoài hay không, anh không muốn khiến mắt mình phải khó chịu. Nếu là trong mơ vậy thì có tông trúng tường cũng không sao, anh yên tâm nhắm mắt chạy ra khỏi phòng.
Trong quá trình chạy trốn, Ôn Dục Nhiễm có cảm giác có thứ gì cố gắng quấn lấy cánh tay mình nhưng may mắn thay anh đã ngay lập tức dùng lực vùng thoát ra, nhanh chóng lao ra khỏi căn phòng rồi đóng cửa lại, nội tâm anh cũng không chờ mong gì vào việc này sẽ tác động đến thứ gì.
Thậm chí Ôn Dục Nhiễm còn không dám quay đầu lại, trực tiếp chạy thẳng về phía cửa, vội vàng vặn cửa thế nhưng dường như đã đoán trước được việc này sẽ khiến người ta thất vọng… cửa không mở ra được, anh không có cách nào đi ra ngoài.
Không sao đâu, dù gì đây cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, chắc sẽ không chết thật đâu ha?
Con tim kịch liệt nảy lên cho biết rằng chủ nhân của nó hiện giờ nội tâm đang rất căng thẳng, thậm chí Ôn Dục Nhiễm còn cảm thấy được dường như căn phòng này đặc biệt yên ắng, tiếng tim mình đập mạnh đến mức hệt như tiếng trống đánh bại giặc.
Khiến cho anh bất ngờ chính là con quái vật kia cũng không phá cửa mà ra thậm chí còn chẳng có âm thanh nào phát ra ở cánh cửa nữa, lo lắng nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của tóc đâu làm anh khẽ thở ra một hơi, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì.
Chưa bỏ ý định còn tiếp tục mở cửa ra một lần nữa, vẫn như trước không có gì hết, Ôn Dục Nhiễm chỉ có thể quay người lại đi ra, việc đầu tiên làm sau khi chạy ra là mở hết tất cả đèn trong phòng khách.
Không có bóng hình của quái vật, trong ánh đèn đang chiếu sáng, nhà của anh vẫn cứ ôn hòa như những ngày bình thường khác nhưng Ôn Dục Nhiễm không thể xem như mọi việc chưa từng xảy ra mà như mọi ngày ngồi vào ghế sofa xem ti vi, không ai có thể đảm bảo rằng ti vi sẽ chiếu những chương trình bình thường đâu?
Sống ở tầng bốn, nói cao thì không cao còn nếu nói thấp thì lúc nhảy xuống chắc chắn sẽ không có kểt quả tốt lành gì. Mặc dù đây chỉ là một giấc mơ nhưng với Ôn Dục Nhiễm mà nói đây không phải là một giấc mơ bình thường.
Ngay lúc Ôn Dục Nhiễm chuyển mắt về phía phòng khách thì anh đột nhiên nghe thấy tiếng vang “ầm, ầm” truyền từ đằng sau, tiếng động kia không theo quy luật, có thấp có cao, đôi lúc còn kèm theo vài tiếng “xì, xì” nho nhỏ khiến Ôn Dục Nhiễm tưởng tượng đến cảnh người bán thịt tách thịt ra.
Hơn nữa, phía sau lại là vị trí của nhà bếp. Tuy rằng vẫn thấy căn phòng được đèn chiếu sáng chói nhưng Ôn Dục Nhiễm lại cảm thấy khắp người lạnh ngắt, lòng bàn tay đã ngập tràn mồ hôi lạnh, cánh tay cũng hơi run rẩy.
Cửa nhà bếp là dạng cửa kính kéo, anh chỉ cần xoay người là có thể thấy rõ mọi cảnh tượng bên trong.
Có nên quay đầu lại hay không? Nếu quay lại sau đó nhìn thấy thứ gì thì sao?
Bấu chặt lấy lòng bàn tay, Ôn Dục Nhiễm bắt bản thân phải quay người lại nhìn về hướng nhà bếp, mà điều đáng kinh ngạc là nhà bếp vẫn như cũ sáng ngời, không có điều gì kì lạ bên trong, không có cảnh tượng máu tanh hay hình ảnh kinh khủng mà tiếng động lúc trước vang lên bây giờ lại im bặt.
Thay vào đó là tủ lạnh đột nhiên rung động, Ôn Dục Nhiễm cảm thấy tâm can bé nhỏ của mình dường như cũng theo tủ lạnh mà run rẩy. Trong hoàn cảnh như vậy dù cho anh có chết cũng không thể cho rằng nguyên nhân là do động đất hoặc là vì tủ lạnh hỏng.
Lý trí cho anh biết lúc này mà tìm kiếm thực hư của mọi chuyện chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, không hiểu vì sao Ôn Dục Nhiễm lại cảm thấy bản thân mình dường như không nghe theo lời sai khiến của chính mình, từng bước một chậm rãi đi về phía vật đang rung động liên hồi, như có gì đó ở giữa đang muốn cố gắng thoát ra khỏi tủ lạnh.
Liên tục nỗ lực để ngăn chặn cũng chẳng giúp ích gì, Ôn Dục Nhiễm liền dẹp bỏ ý nghĩ này đi, tự trách mình nghĩ: Đây không phải chỉ là một cơn ác mộng thôi sao? Trong tủ lạnh có cái chi cần gì anh phải lo. Quá lắm cũng chỉ là buồn nôn khó chịu tí thôi, bản thân mình là một thằng đàn ông thì có cái gì đáng sợ chứ?
Mặc dù đã cố gắng chuẩn bị tâm lý hết sức nhưng ngay tại thời điểm tay mình nắm chặt lấy tay cầm của tủ lạnh vẫn khiến lòng Ôn Dục Nhiễm có chút thấp thỏm.
Cửa tủ lạnh từ từ mở ra, đập vào mắt Ôn Dục Nhiễm là cảnh tượng khiến anh muốn nôn mửa – hàng lớp thịt đẫm máu xếp chồng lên nhau bên trong tủ lạnh, thậm chí ở cửa bên cũng được lấp đầy mà trong này còn mơ hồ nhìn thấy mắt người, ngón tay bị hỏng hóc hay các bộ phận tượng tự khác.
Con mắt kia cứ hướng về phía anh cứ như thể đang trừng anh vậy.
==========
Tiểu kịch trường:
Hằng ngày của thiếu niên bệnh kiều:
Thiên Lang (đối diện với gương): ▼_,▼
Tại sao lại cười đến khó nhìn như vậy.
Tại sao lúc bình thường nói chuyện lại khó như vậy.
Như vậy thì làm sao đi gặp chủ nhân.
Rõ ràng là bị chủ nhân ghét bỏ mà, buồn quá đi! Tại sao không thể tiến bộ được vậy.