Editor: Tử Nguyệt
Beta: Tịnh + Vũ Ngư Nhi
Lấy được tin tức mình muốn, Ôn Dục Nhiễm an ủi cô nàng đang hơi bất an vì nhắc tới chuyện này. Bỗng dưng anh cảm thấy lạnh cả người từ phía sau, cảm giác này khá quen thuộc.
Ôn Dục Nhiễm gần như là phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng khả nghi nào đó, thế nhưng cũng không tìm được.
Mang theo tâm lý đề phòng chuyện bất ngờ, Ôn Dục Nhiễm vội vàng đuổi cô bé sinh viên đi, đồng thời cũng từ bỏ việc đục nước béo cò trái lại nghiêm túc học việc.
“Được rồi, tới đây thôi. Chúng ta đi ăn trưa, đều đói cả rồi.” Đến trưa, người dẫn đầu công việc lần này cuối cùng cũng lên tiếng cho nghỉ.
Ôn Dục Nhiễm muốn đi tìm người cùng nhóm cùng nhau ăn cơm, chợt nghe phía sau truyền đến một câu nói nho nhỏ: “Ngài quên mang đồ theo. Bữa trưa ta đã làm xong, có muốn tìm chỗ nào phong cảnh đẹp để ăn chung không?”
Thẫn thờ quay người lại, Ôn Dục Nhiễm trông thấy Thiên Lang mỉm cười đứng ở trước mặt, một tay cầm Vạn Tượng hoàn bội lẽ ra bị anh bỏ ở nhà, một tay mang theo hộp cơm. Anh đã không còn muốn hỏi tại sao ngọc bội bị thả ở nhà sẽ ở trên tay Thiên Lang, dù sao cả quần áo của anh còn bị moi ra, nó lại càng không lạ gì.
Chỉ có điều Ôn Dục Nhiễm chưa quên lúc này đồng nghiệp còn chưa đi hết. Nói cách khác người ở đây trên cơ bản đều có thể đoán được, cơm hộp tình yêu của anh từ trước đến nay đều đến từ tay Thiên Lang.
Việc này quá bi thương, giờ Ôn Dục Nhiễm chỉ muốn tìm chỗ để khóc một trận.
Lúc ăn cơm trưa Thiên Lang lại nghiêm túc nhấn mạnh với anh khối ngọc bội không đáng tin này quan trọng bao nhiêu. Nhất là ra ngoài nhất định phải luôn mang theo trên người, cho dù không sử dụng thì ít nhất cũng có thể trừ tà. Hơn nữa còn dặn dò lần sau có gặp phải việc bị uy hiếp như sáng nay nữa thì tuyệt đối không nên manh động. Thiên Đồng An nói thế nào cũng xuất thân từ nhà họ Thiên, thủ đoạn quỷ quyệt tất nhiên không ít. Lần này Ôn Dục Nhiễm thành công, chỉ là do đối phương không nghĩ tới lá gan Ôn Dục Nhiễm lớn như vậy, không dự liệu được mà thôi.
Cuộc nói chuyện mang tính chất chuyên nghiệp quá mạnh, thật ra Ôn Dục Nhiễm cơ bản chẳng hiểu gì, cộng thêm cả đêm không ngủ, còn chưa ăn xong đã buồn ngủ.
“Vậy hắn ta chạy làm chi, chẳng phải nên đuổi theo giết tôi sao?” Ôn Dục Nhiễm lên tinh thần vô tội hỏi.
“Bởi vì trước lúc đó ta sẽ giết hắn.”
Lý do vô cùng đơn giản thô bạo. Tinh thần anh mới nâng lên chút xíu lại có xu thế hạ xuống lần nữa.
Nói tới mới nhớ, quên hỏi đồng nghiệp xem có nhìn thấy Thiên Đồng An không rồi. Ôn Dục Nhiễm nhìn trời suy nghĩ.
Cái người vừa mới thất thần, ý nghĩ bay đến tận đẩu tận đâu đó, Ôn Dục Nhiễm chợt nhớ tới lời từ miệng “Chủ nhân cũ” Thiên Lang hồi sáng. Không biết thế nào lại liên hệ tới quan hệ bạn trai cũ Thiên Đồng An thuận miệng nói ra, bỗng nhiên tỉnh ra: “Cho nên Thiên Đồng An nói hắn là bạn trai cũ của anh cũng không hẳn là nói dối?”
Vừa dứt câu, đôi đũa trong tay Thiên Lang “Rắc” bị bẻ gãy, ngay cả nụ cười cũng hơi vặn vẹo: “Xem ra ngài có chút hiểu lầm rồi. Ta không có quan hệ gì ngoài quan hệ khách quan với cái tên do dự thiếu quyết đoán lại vô dụng đó.”
Sự chán ghét gần như hết câu.
Ho khan vài tiếng, Ôn Dục Nhiễm nhanh trí chuyển đến những đề tài khác: “Hành lý của anh để ở đâu rồi? Mấy ngày nay anh ở ký túc xá giống chúng tôi hay ở nơi khác?”
“Đi vội quá, chưa kịp mang hành lý. Đương nhiên là ta ở cùng một phòng với ngài rồi.”
Đây là lần đầu nghe Thiên Lang nói muốn ở chung mà Ôn Dục Nhiễm cảm thấy vui mừng xuất phát từ nội tâm, ít nhất tối nay anh không cần lo tiếp tục ngồi xổm góc tường suốt đêm.
“Ngài có vẻ rất mệt, đã xảy ra chuyện gì? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Bị ma quỷ ở trường này phá, tối hôm qua có ngủ được đâu.” Không thể không thừa nhận đề nghị này của Thiên Lang rất có sức hấp dẫn. Thế nhưng trước mắt bọn họ lúc này là nơi giống như vườn hoa, xung quanh dường như không có chỗ nào có thể cho anh ngủ được.
Hiển nhiên đã sớm nghĩ đến vấn đề này, Thiên Lang mỉm cười chỉ chỉ chân của mình: “Gối lên chân của ta đi, chỉ ngủ một lát thôi, không sao đâu.”
Do dự giữa việc bỏ qua giấc ngủ với bị người ta xem là hai thằng gay, cuối cùng Ôn Dục Nhiễm quyết định vứt bỏ tự trọng.
Cởi áo khoác của mình đắp lên người Ôn Dục Nhiễm, Thiên Lang nhỏ tiếng nói: “Cái trường này xây ở nơi tương đối dễ dàng tẩm bổ cho ma quỷ. Ban đầu không quá đáng lo, nhưng tích lũy từng ngày từng tháng lại sẽ khiến cho sự việc trở nên nghiêm trọng…”
Tiếng nói rầm rì chính là bài hát ru tốt nhất, Ôn Dục Nhiễm vừa nghe Thiên Lang giải thích, ý thức vừa dần dần trở nên mê man.
Thiên Lang cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở khe khẽ của Ôn Dục Nhiễm, cảm nhận sức nặng ấm áp trên đùi, ngón tay không khống chế được sờ lên ngũ quan Ôn Dịch Nhiễm. Trên đầu ngón tay truyền tới xúc cảm chân thật như vậy, khiến người ta đắm chìm.
Tầm mắt quét qua từng cm trên khuôn mặt đang ngủ bình thản của Ôn Dục Nhiễm, đến cánh tay, thân thể, hai chân, lại tới bộ vị nào đó giữa hai chân. Thiên Lang cảm thấy trái tim của mình cũng theo ánh mắt mà trở nên cực nóng.
‘… Ngươi sẽ dâng lên lòng trung thành tuyệt đối với chủ nhân. Chủ nhân sẽ là thế giới của ngươi, toàn bộ hạnh phúc của ngươi đều đến từ chính chủ nhân của ngươi…’
Lúc đó từng bị nhiều câu nói cường điệu như vậy tẩy não. Thiên Lang nhớ lại, khi đó mình nghĩ thế nào?
Hẳn là cực kỳ chán ghét cùng phản cảm, nhưng lại không thể không dối trá gật đầu. Cũng ở trong lòng căm hận chỉ vì khả năng trời phú của mình nhưng lại không phải là con vợ cả nên bị ép gánh lấy vận mệnh này.
“Biến ta thành dáng dấp trước đây ta khinh bỉ nhất, ngài phải chịu trách nhiệm.”
Khi Ôn Dục Nhiễm mở mắt ra, nhìn thấy sắc trời đã sắp hoàng hôn, trong lòng có thể nói là hư thúi luôn rồi.
Không biết giữa “ngủ một lát” của anh và “ngủ một lát” của Thiên Lang cách nhau bao xa, chỉ biết là nếu như anh không tự tỉnh lại mà nói, có lẽ tối nay cũng ngủ ở đây luôn mất.
“Xin yên tâm, ta đã thay ngài xin nghỉ xong rồi. Nếu ngài đã tỉnh, vậy trở về ký túc xá chuẩn bị ăn cơm tối thôi?”
Cứ cho minh tinh đi nữa thì cũng không thể nào dễ dàng xin nghỉ giúp người khác như vậy chứ?
“Ta chưa nói với ngài ư? Người mẫu chỉ là nghề tay trái. Ta chủ yếu thay những người gọi là nhân vật lớn trừ ma quỷ, rất dễ kiếm tiền và lợi ích.”
“… Có thể làm nghề tay trái đến mức đó thì cũng rất lợi hại.” Nói vậy thì có thể hiểu được rồi. Chẳng hạn như anh vẫn luôn thắc mắc tại sao Thiên Lang cả ngày không làm việc đàng hoàng mà vẫn không bị công ty nói gì. Cùng với tại sao trên weibo Thiên Lang tỏa ra khí chất biến thái nồng nặc muốn chết thế nhưng lại vẫn chưa lên tin tức.
Dẫn đầu đứng dậy từ dưới đất, Thiên Lang cười đưa tay ra với Ôn Dục Nhiễm, chẳng thể nhìn ra đôi chân bị đè cả buổi không ổn chỗ nào: “Bởi vì ta vẫn luôn tưởng tượng rằng nếu như làm minh tinh nổi tiếng rồi, nói không chừng ngài sẽ nhớ ra mà chủ động tìm đến.”
Để mặc Thiên Lang kéo mình lên, Ôn Dục Nhiễm nghe y nói vậy bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi. Giống như là thú cưng mình nuôi bị mất tích nhiều năm bỗng nhiên chạy trở về, mở miệng lẩm nhẩm nói: Hiu hiu hiu, em cố gắng tìm đường về nhà như vậy, nhưng mà sen lại quên mất em. Em không muốn sống nữa.
Có thể ví dụ này không đúng lắm, thế nhưng Ôn Dục Nhiễm tin rằng Thiên Lang sẽ không ngại làm như thế. Nhìn Thiên Lang cất bước vững vàng, sắc mặt bình thường, Ôn Dục Nhiễm ngỡ rằng có lẽ nào cả chiều nay mình gối lên tảng đá chăng: “Nhà các anh tiến hành giáo dục Sparta hả, giá trị vũ lực này…”
Chiến binh dân tộc Sparta là một trong những đội quân ưu tú, hùng mạnh nhất thế giới cổ đại. Tuy nhiên, để trở thành chiến binh thiệnchiến, dũng mãnh, họ phải trải qua quá trình huấn luyện vô cùng khắc khổ ngay từ khi mới sinh.
“Dù sao nếu như thể lực không tốt thì không thể nào hầu hạ chủ nhân được.”
Không biết tại sao, câu này từ trong miệng Thiên Lang nói ra lại làm cho Ôn Dục Nhiễm không tài nào hiểu theo nghĩa trong sáng đứng đắn được.
Bọn họ ở khu kí túc xá cho giáo viên, trong phòng còn có một nhà bếp, tuy rằng hơi nhỏ, thế nhưng nấu bữa cơm vẫn được. Buổi sáng Thiên Lang cũng có đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, thuận tiện lấy chìa khóa do dì quản lí tự giác đưa.
Nhàn nhã tản bộ trở về, sắc trời bên ngoài lúc này đã tối đen. Ôn Dục Nhiễm ngồi ở trên ghế, không nói gì nhìn chằm chằm hai cái giường đơn không biết bị ghép lại từ lúc nào, nghe động tĩnh truyền đến từ nhà bếp.
Rõ ràng Thiên Lang căn bản không phải kiểu người ngây ngốc đáng yêu vô tư lự, thế nhưng bầu không khí hằng ngày khi ở cùng với Thiên Lang luôn không thể giải thích được, bất kể là chuyện gì thì cũng rất khó làm căng được.
—— Dù sao cái người này cứ như vậy thì làm sao khiến người ta kiếm chuyện gì được chứ _(:з” ∠)_
“Cốc, cốc ”
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, người ngoài cửa chỉ gõ mấy lần, sức cũng không mạnh, nếu trong phòng hơi ồn ào một chút rất có thể sẽ không nghe thấy.
Thế nhưng Ôn Dục Nhiễm vẫn nghe được, cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy đi mở cửa. Nhưng mà ngoài cửa cũng không có người, cho dù anh nhìn trái nhìn phải cũng không có bất kỳ cái bóng nào, trên hành lang không một bóng người.
Từ khi tiếng gõ cửa dừng lại đến lúc anh mở cửa cùng lắm mới mười mấy giây, cũng không nghe thấy tiếng chạy bộ. Hơn nữa ở trong ký túc xá công nhân viên chức cơ bản đều là người trưởng thành đã bước vào xã hội. Nói là trò nghịch ngợm của trẻ con cũng không thể giải thích được.
Dưới tình huống như vậy Ôn Dục Nhiễm lập tức nhớ tới “chuyện không vui” tối qua.
Sau đó anh lẳng lặng đóng cửa lại, đi vào nhà bếp phụ.
Không gian nhà bếp chỉ có như vậy, hai thằng đàn ông đứng đó thì không thể tránh khỏi cảnh chen chúc. Thế nhưng đối với loại chen chúc này Thiên Lang hiển nhiên là rất vui khi nhìn thấy. Động tác xào trên tay y liên tục thay đổi, đồng thời tâm trạng tốt mà dò hỏi: “Sao vậy?”
“Khụ, tôi đến phụ.” Anh thật không muốn thừa nhận thân là đàn ông lại bị quỷ khiến cho thần kinh quá nhạy cảm.
“Ha ha…” Không nhịn được cười khẽ vài tiếng, Thiên Lang tắt bếp, bỏ thức ăn tản ra mùi hương vào dĩa, “Ta nói rồi, nơi này đã sắp biến thành nhà của quỷ. Với thể chất của ngài sẽ gặp phải một ít hiện tượng kỳ quái là rất bình thường, thế nhưng sẽ không bị thương thật, ít nhất giờ là không.”
Lời này thật mông lung, Ôn Dục Nhiễm vẫn không hiểu ra sao: “Vậy lúc nào thì sẽ bị thương thật?”
“Chỉ cần không đi nhầm vào sào huyệt của bọn chúng là không có chuyện gì.” Thiên Lang mỉm cười đưa cái dĩa cho Ôn Dục Nhiễm, “Cho dù không cẩn thận rơi vào cũng không sao, ta nhất định sẽ tìm được ngài.”
Bưng dĩa bỏ lên bàn, Ôn Dục Nhiễm vẫn cảm thấy Thiên Lang lại nói xàm. Sao y không nói làm thế nào mới không đi nhầm chớ? Sào huyệt lại là thứ quái quỷ gì nữa?
Thiên Lang cũng đi theo phía sau anh bưng đồ ăn đi tới: “Đúng rồi, không có cho thuốc thường dùng của ngài vào hành lý là lỗi của ta. Ngày mai lúc trợ lý của ta tới sẽ bảo cậu ta mang đến.”
“Ồ.” Là một gã có thần kinh thô hơn cột điện, Ôn Dục Nhiễm căn bản không quá muốn dùng loại thuốc này. Cho dù sau khi được Thiên Lang nhắc nhở, cơ bản anh cũng không coi ra gì.
Cho nên anh bỏ lỡ nụ cười khác thường khiến người ta suy nghĩ sâu xa lúc này của Thiên Lang.
Tiểu kịch trường:
Liên quan đến vấn đề ghen này, Ôn Dục Nhiễm không tán thành hình dung Thiên Lang thành bình dấm chua. Tạm thời trước tiên không đề cập tới hiệu quả thanh tràng khi đứng chung với Thiên Lang.
Cũng không đề cập đến tầng buff cách ly sự mờ ám.
Ôn Dục Nhiễm chỉ muốn hỏi vậy sao có thể được gọi là bình dấm chua? Ít nhất là cái bình không thể đá được một cái đi, nhưng chí ít cũng đừng là cái bình bị rò rỉ chớ.